Người phụ nữ đột ngột xuất hiện
← Ch.168 | Ch.170 → |
Phải hơn 20 năm sau mới thực sự kiếm được nhiều tiền.
Khi đó, địa vị của tiền bạc và quyền lực, đã có một chút khả năng cạnh tranh.
Tuy nhiên.
Bây giờ trọng sinh, vào đầu những năm 1980, về cơ bản chỉ có công nhận mối quan hệ không công nhận tiền bạc.
Nếu nói sau đêm đó.
Ý nghĩ đi học chỉ thoáng hiện ra trong đầu.
Vậy thì hôm nay, chuyện vừa rồi xảy ra với Giang Phúc Quốc khiến Giang Châu lại kiên định hơn với ý nghĩ của hắn.
"Giang Châu?"
Thấy Giang Châu không nói lời nào.
Liễu Mộng Ly khẽ gọi.
"Anh... có chuyện gì muốn nói sao?"
Giang Châu tỉnh hồn lại.
Hắn cười cười.
Trầm tư suy nghĩ một chút, rồi sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Liễu Mộng Ly.
"Ừm."
Hắn gật đầu.
Ánh mắt nhìn Liễu Mộng Ly sáng quắc.
"Anh muốn đi học."
Giang Châu gằn từng chữ một: "Cùng em, thi vào đại học."
Con ngươi của Liễu Mộng Ly hơi co rúc lại.
Cô nhìn chằm chằm Giang Châu.
Hồi lâu mới coi như tỉnh hồn lại.
"Anh, anh nói là, muốn cùng em thi đại học sao?!"
Sắc mặt cô hơi ửng đỏ, cô không khỏi đứng lên, đôi mắt đẹp phát sáng, nhìn Giang Châu, lấp lánh rạng rỡ.
"Có phải... rất viển vông không?"
Giang Châu cười cười, lắc đầu, nói: "Cho dù không thi vào được trường tốt, cho dù chỉ một là một trường đại học chuyên khoa, cũng được, có thân phận này rồi, làm việc gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh biết điều này rất khó..."
Hắn dám nói.
Thì không sợ Liễu Mộng Ly sẽ cười nhạo mình.
Chỉ là.
Giang Châu còn chưa nói hết lời.
Đã thấy Liễu Mộng Ly nhanh chóng lắc đầu.
Cô hơi lo lắng.
Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra từ lòng bàn tay.
Ngón tay mảnh khảnh gầy gò, nắm chặt tay Giang Châu, nói: "Không khó, không khó chút nào! Chỉ cần anh chịu học! Em, em sẽ dạy anh!"
"Môn khoa học xã hội rất đơn giản, miễn là anh chịu khó học! Tiếng Anh của anh lại tốt như vậy, chắc chắn có thể lấy được nhiều điểm!"
Liễu Mộng Ly háo hức và vui mừng.
Gương mặt cô thậm chí đều đỏ cả lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Châu, vì sợ hắn lại nói không học nữa.
Trên thực tế.
Từ lúc Giang Châu bảo mình muốn đi học trở đi.
Trong lòng Liễu Mộng Ly luôn có một nỗi lo thầm kín.
Cô đi học.
Cho dù Giang Châu cũng đi học với cô.
Tuy nhiên, Giang Châu của ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi so với những gì trong ký ức.
Cô sợ.
Sợ rằng khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Cuối cùng sẽ có một ngày, thứ duy trì mối quan hệ giữa hai người, sẽ chỉ có những đứa con.
Đó là điều mà Liễu Mộng Ly không muốn nhìn thấy.
Mà bây giờ.
Nếu Giang Châu và mình cùng đi học đại học...
Giang Châu có hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô.
Lập tức đưa tay ra, vỗ nhẹ vào vai cô.
"Anh biết."
Hắn cười nói.
"Có điều không thể bắt kịp kỳ thi đại học năm nay rồi."
Kỳ thi đại học năm nay, chỉ còn mấy tháng.
Hắn vốn còn muốn đến trường học tìm kiếm mối quan hệ, ghi danh cho Liễu Mộng Ly, để cô làm bài kiểm tra thử năm nay.
Chỉ là bây giờ...
"Vậy thì năm sau!"
Liễu Mộng Ly nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng, phản chiếu bóng dáng của Giang Châu.
"Em và anh cùng nhau đi thi."
Cùng hắn đi thi.
Cùng nhau lên thành phố!
......
Chớp mắt đã đến sinh nhật của Đoàn Đoàn, Viên Viên.
Mới sáng sớm, Giang Châu đã cùng Giang Minh đến hợp tác xã và cửa hàng bách hóa huyện để mua rất nhiều thứ.
Đón sinh nhật, phải ăn mì trường thọ.
Trời vừa sáng, Tề Ái Phân và Diêu Quyên đã bắt đầu bận rộn.
Trong nhà hiện nay đã kiếm được tiền.
Giang Phúc Quốc trù tính phải tổ chức náo nhiệt hơn chút, để người trong thôn ngó kỹ!
Giang lão tam ông, xa xỉ thế nào!
Học hành có ích lợi gì?
Có thịt ăn mỗi bữa không?
Có hai đứa con trai hiếu thảo như ông không?!
Mới tờ mờ sáng, Giang Phúc Quốc đã bảo Tề Ái Phân kéo xe đẩy tay, đẩy mình đến mấy nhà thân thích thân trong thôn một chuyến.
Bà cô bảy bà dì tám, với cả thông gia ở thôn Thủy Oa, đều ghé một lượt.
Gần trưa.
Hầu hết tất cả mọi người đều đã đến.
Người nào người nấy đều cầm theo nào là trứng gà, đường nâu, cả thảy.
Giang Phúc Quốc thoải mái cởi mở, miệng ngậm Hồng Tháp Sơn do Giang Châu đưa cho, thấy người liền tản khói, cười rạng rỡ đến mặt mày ửng hồng.
Giang Minh mượn hai cái bàn Bát tiên từ trong thôn.
Tất cả chỉ dành cho bữa trưa.
Mười hai giờ.
Cả ba bàn, đầy ắp thức ăn.
Giang Phúc Quốc ngồi trên ghế chủ nhà.
Ngày thường Tề Ái Phân đã quen làm lụng vất vả, hôm nay cũng bị kéo đến ngồi cùng với Giang Phúc Quốc.
Căng thẳng cứng cả người, lúc người khác mời rượu bà đều không biết nên nói gì cho phải.
Giang Châu biết Giang Phúc Quốc đang tranh thủ thể diện.
Nên hắn cũng không quan tâm có tốn tiền hay không.
Miễn là lão ba vui là được!
"Ôi chao! Giang lão tam, lão thật là có phúc mà! Hai đứa con trai kiếm tiền giỏi thế kia! Nhìn kìa! Ba bàn đầy ắp thịt! Hào phóng quá!"
"Phải đấy! Hạt mịn! Bột trắng! Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt!"
"Chậc! Miếng thịt béo ngậy xuống bụng, thật khiến người ta phát sướng mà!"
***
Giang Phúc Quốc bật cười ha hả.
Lần lượt mời rượu từng người một.
Giang Đại Quý và Vương Tú Nga cũng đến.
Ngồi ở bàn bên cạnh.
Ngồi chung với Giang Phúc Toàn.
Giữa bữa không biết ai đã uống nhiều.
Bất giác thở dài.
"Hai đứa con trai này của Giang lão tam, đúng là vừa kiếm được tiền lại có hiếu! Chỉ tiếc là không có đi học, thời buổi này, lương nhà nước vẫn đảm bảo, dù chúng ta có nhiều tiền cỡ đâu, cũng chỉ là thằng nhà quê chân đất..."
Lời còn chưa dứt.
Đã lập tức bị người ta ngắt lời.
"Ông uống nhiều quá rồi đấy? Mau ăn đồ ăn, ăn đồ ăn!"
Giang Phúc Quốc không nghe thấy.
Giang Đại Quý vốn đang ăn uống vui vẻ, nghe vậy cũng thở dài.
Không phải sao.
Hai anh em Giang Châu và Giang Minh, nói sao cũng là cháu trai của ông ấy.
Thích dù sao cũng thích.
Nhất là hai tháng nay, kiếm được tiền, ngày nào cũng ăn thịt, mặt mũi sáng láng, cũng không tệ với mình.
Lần trước, còn may quần áo mới cho mình và bà nhà nữa!
"Không phải sao?"
Giang Đại Quý lại nhấp thêm một ngụm rượu, bực bội thở dài.
"Chỉ là không đi học, nếu như cũng đi học đại học, nhà họ Giang ta thật đúng là nở mày nở mặt với tổ tiên!"
Giang Phúc Toàn vốn đang khúc mắc trong lòng.
Ông ta vốn không định tới, dù sao đến đây, chẳng phải là tự thêm bực tức cho mình sao!
Nhưng mà, Giang Đại Quý đã mắng một trận.
Nói cho cùng đều là người một nhà.
Có thế nào cũng nên đến ăn một bữa cơm.
Lần này ông ta mới cùng Trần Hồng Mai tới.
Hai người ngồi trên băng ghế dài, nghe mọi người tâng bốc Giang Phúc Quốc mà gai cả mắt.
Lúc này nghe thấy lời này, Giang Phúc Toàn lập tức thở phào một hơi!
Trần Hồng Mai bên cạnh, vốn không thể nuốt trôi thứ gì.
Lúc này trong lòng bỗng thấy hanh thông!
"Không phải sao?"
Bà ta liếc nhìn người đàn ông nhà mình, hai mắt trợn trắng: "Có nghe thấy không? Dù có kiếm được nhiều tiền cỡ đâu, cũng chỉ là thằng nhà quê chân đất!"
Chờ thêm hai năm nữa.
Con trai Giang Minh Phàm của bà ta tốt nghiệp trở về, ăn cơm nhà nước.
Bà ta cũng dọn ba bàn, gọi bà con thân thích dùng cơm một bữa vẻ vang!
Không!
Phải dọn sáu bàn mới được!
......
Kết thúc bữa ăn.
Giang Phúc Quốc đủ nở mày nở mặt.
Uống say mặt mày hớn hở, lần lượt tiễn đưa thân thích ra về.
Hôm nay Đoàn Đoàn, Viên Viên đón sinh nhật, mặc quần áo mới toanh, cái bụng nhỏ no căng tròn.
Đang cùng Giang Hạo Minh nô đùa vui vẻ.
Chén đũa được dọn dẹp sạch sẽ.
Giang Minh cho lừa ăn cỏ.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Ba! Mẹ!"
Ngay sau đó.
Thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo sơ mi georgette chấm bi, quần tây đen, giày bệt và thắt bím, đứng ở cửa, thò đầu nhìn vào trong.
← Ch. 168 | Ch. 170 → |