Vào túi 519 tệ 1 hào 2 xu
← Ch.071 | Ch.073 → |
Trong sân, Liễu Mộng Ly vốn chuẩn bị rửa mặt, nghe vậy lập tức nhíu mày.
Cô đi về phía Giang Châu, đứng ngay ở trước mặt của hắn.
Dùng đôi mắt hạnh bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh trăng yêu kiều rơi vào trong mắt của cô, tan thành những đốm ánh sáng li ti.
Vừa đpẹ lại quyến rũ.
"Vì sao?"
Liễu Mộng Ly xinh đẹp tuyệt trần hơi cau mày: "Chân của ba phải phẫu thuật, cần dùng tiền gấp, tuy mời người không tốn nhiều tiền, thế nhưng có thể tiết kiệm được hào nào tốt hào đó, Giang Châu, ý của tui là tui đi cấy mạ, không phải để cho anh..."
"Bởi vì anh không nỡ."
Giang Châu lời ít mà ý nhiều, chấm dứt lời của cô.
Hắn rất bình tĩnh, chỉ chăm chú nhìn cô.
Hắn nói cứ như chuyện đương nhiên.
Thế cho nên Liễu Mộng Ly thậm chí không kịp hiểu vấn đề.
"Cái gì?"
Cô một trận, nói: "Không nỡ cái gì?"
Thật ra, cô không ngốc.
Sau khi thốt ra lời này, cô lập tức hiểu ý của Giang Châu.
Dưới ánh trăng tuyệt đẹp.
Gương mặt vô cùng tinh xảo xinh đẹp của, hiện lên chút ửng đỏ.
Nhận thấy Giang Châu đang nhìn mình, Liễu Mộng Ly bèn xoay mặt tránh qua một bên.
Người này...
Sao bỗng nhiên nói lời như vậy?
"Làm ruộng rất cực khổ, côn trùng cũng nhiều, một người phụ nữ như em xuống ruộng cấy mạ, còn ra sao nữa?"
"Tiền giải phẫu của ba, hai ngày nữa là có thể gom đủ, thực sự không đủ, ngày mai anh đánh xe lừa, sang thôn bên cạnh chạy một vòng, thôn Thủy Oa bên kia bùn lầy nhiều, lươn cũng nhiều, Tiền tổng thuộc về là đủ."
"Em không cần xuống ruộng cấy mạ, cũng không cần tiêu hao thể lực."
"Anh không nỡ."
Đúng vậy.
Không nỡ.
Không nỡ nhìn cô khổ cực, không nỡ nhìn cô vất vả vì cuộc sống.
Đời trước, Giang Châu nghĩ vô số lần, nếu như có thể trọng sinh, mình muốn làm gì, phải như thế nào như thế nào thay đổi quỹ tích cuộc sống của mình.
Thế nhưng trên thực tế, thực sự trọng sinh, hắn đã suy nghĩ rồi, cả đời này, mục đích của hắn rất đơn giản.
Để cho Liễu Mộng Ly cùng hai cô con gái, và cả người thân của mình, được sống cuộc sống tốt.
Chỉ thế là được.
Đừng nói là cấy mạ.
Ngay cả để cho Liễu Mộng Ly làm cơm, hắn cũng không nỡ.
Những lời yêu thương không che đậy khiến khuôn mặt của Liễu Mộng Ly càng thêm nóng hổi.
Dẫu sao là người của thời đại này.
Vào thời đại này, ai lại biểu đạt tình cảm của mình to gan và nồng nhiệt đến vậy?
Đặc biệt lại là Giang Châu trước còn đối với mình lạnh như băng.
"Không xuống ruộng thì không xuống ruộng."
Mặt của Liễu Mộng Ly hơi đỏ lên, cô không dám nhìn vào mắt của Giang Châu, một lát sau mới nói: "Ngày mai lươn cứ để tui thu, bã bánh dầu tui cũng có thể bán, anh đi thôn bên cạnh thu lươn, như vậy mới nhanh chút."
Sau khi nói xong, cô bước nhanh về phòng.
Rồi nhanh chóng tắt đèn trong phòng.
Ánh trăng như nước, xuyên qua cửa sổ, rơi vào trên mặt của Liễu Mộng Ly.
Cô nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vầng trăng sáng treo cao bên ngoài.
Trong đầu, đều là cuộc sống khổ cực trong mấy năm này.
Từ khi có phong trào sôi nổi thanh niên trí thức xuống nông thôn vực dậy quê hương.
Cô vô số lần mong muốn được về nhà.
Thế nhưng không nỡ hai đứa bé, thương cho máu mủ của mình.
Bây giờ cô nghĩ, có thể, ở trong cuộc sống đau khổ trầm luân này, đã bắt đầu có chút ngọt ngào rồi nha!?
Cô không tham lam.
Một chút là tốt rồi.
***
Ngày hôm sau, vào hừng đông.
Hai ngày này xoay tiền cho Giang Phúc Quốc phẫu thuật.
Trong nhà luôn có chút cảm giác khẩn trương.
Vì phòng ngừa trời nóng nực, khiến lươn chết ngộp, Giang Châu thức dậy từ sớm.
Hơn một ngàn cân lươn, khá nhiều so với chiếc xe lừa.
Giang Châu nấu cháo, chưng hai củ khoai lang.
Lúc xe lừa xuất phát, trời còn chưa sáng.
Hắn nhét khoai lang nóng hổi vào túi trong, vừa điều khiển xe lừa vừa ăn.
Lúc đến thuỷ sản Cung Tiêu Xã, bác bảo vệ mới vừa mở cửa.
Thấy Giang Châu tới, trên đầu tóc đen thui rối bù đều giọt sương ẩm ướt.
Bảo vệ thấy vậy vội mở cửa, để cho hắn vào.
"Ôi! Mới giờ này mà cháu đã tới? Vì vài đồng tiền mà liều mạng như vậy?"
Giang Châu cười cười, cũng không giải thích.
Hắn xuống xe, chà chà đôi bàn tay tê cứng, lại mới bác bảo vệ một điếu thuốc.
Ngay sau đó là lọc lươn chết, đem cân, cuối cùng nhận hoá đơn rồi kết toán tiền.
Lúc này đây, ngoại trừ lươn chết đi. Tổng cộng 1236 cân.
Lợi nhuận ròng là 519 nhân dân tệ 1 hào 2 xu.
Lúc về Giang Châu mua 2 cân thịt, còn có 2 miếng tào phở, tiện thể mua đầy một xe bánh bã dầu lớn.
Khi về nhà, hai đứa con nít đang vui vẻ chơi đùa ở trong sân.
Liễu Mộng Ly vừa mới kết toán xong cho một nhóm người, đang chuẩn bị làm cơm.
"Đã trở về?"
Liễu Mộng Ly nghe tiếng, liếc mắt liền thấy Giang Châu đang từ ngoài cửa kéo xe lừa vào sân.
Đoàn Đoàn Viên Viên lập tức xoát dựng lên hai cái đầu nhỏ.
"Ba ba! Ba ba về rồi?!"
"Ôm ôm ~ Viên Viên ôm ôm ~ "
Hai đứa trẻ chạy như bay tới, nhào vào trong lòng của Giang Châu.
Có xe lừa, Giang Châu cũng không vất vả như trước.
Hắn một trái một phải ôm hai cô con gái bé bỏng, lần lượt hôn lấy hôn để lên đỉnh đầu của hai đứa trẻ.
"Xem ba ba mua gì này?"
Giang Châu cười lắc lắc bao giấy dính đầy mỡ ở trước mặt của hai cô con gái đáng yêu.
Đoàn Đoàn che miệng lại, ngạc nhiên đến cái đầu cũng lúc lắc.
"Thịt! Là thịt thịt!"
"Viên Viên, thích ăn thịt, thích ~ "
Dù sao cũng là con nít, đều thích ăn thịt.
Liễu Mộng Ly đang rửa nồi, nghe vậy bèn nhìn qua bên này.
"Sao lại mua thịt? Ăn gì cũng được mà."
Cô có chút không nỡ: "Trong nhà còn nhiều đồ ăn khác! Tiết kiệm chút tiền đưa cho ba mẹ chứ."
"Làm một nồi thịt kho tàu, thả chút tào phở cùng trứng ở bên trong, nấu nhiều chút, chút đưa cho chị dâu, buổi chiều anh cả còn trở về, để anh cả còn đưa cho ba mẹ."
Giang Châu đứng lên, đi về phía bếp: "Để anh làm cơm cho, em bận rộn tới trưa rồi, cực lắm."
Liễu Mộng Ly nghe Giang Châu nói đưa cho ba mẹ cùng chị dâu, cô mới không thấy tiếc của nữa.
Cũng đúng, phẫu thuật tổn thương thân thể, đích thật là phải ăn chút gì tốt.
Liễu Mộng Ly cũng không tranh cãi với Giang Châu nữa.
Không nhà nào khác trong làng đang nấu ăn vào lúc này.
Lục tục có người trong thôn bên cạnh đến bán lươn mua bã bánh dầu.
Liễu Mộng Ly bắt đầu nghiêm túc, nhanh chóng tính toán bán hàng.
Chỉ là từ một cái lán lợp tranh ngoài sân, tỏa ra mùi thơm của thịt.
Váng dầu dính vào nồi sắt lớn, phát ra tiếng xì xì xì, lập tức khiến người ta nhịn không được đưa mũi hít hít.
Ôi chao.
Đang nấu thịt kho tàu sao?!
Thơm quá đi!?!
Vào thời đại này, nhà nào trong thôn Lý Thất ai mà không thắt lưng buộc bụng sống qua ngày?
Một ngày ăn hai bữa là tối đa.
Vào giữa trưa, nóng đến mức khiên người ta ngất đi, vì kiếm chút tiền, người trong thôn vẫn vào ruộng câu lươn.
Bao trông ngóng đi đến đây, để kết toán sổ sách ngày hôm qua.
Lại ngừi thấy hương thơm thịt kho tàu đầy sân.
Nhưng thật khiến cho người ta thèm thuồng!
Mọi người ít nhiều cũng ý thức được.
Nhà Giang Châu, mấy ngày nay chắc chắn kiếm đến không ít tiền!
Làm xong cơm, Giang Châu tạm thời để cho Liễu Mộng Ly đóng cửa sân.
Hắn không có suy nghĩ che giấu việc có tiền.
Bởi cũng không cần thiết cố ý giấu giếm.
Trên thực tế, chuyện buôn bán ở trong thôn việc, trong lòng Giang Châu có chuẩn bị.
Mọi người thỉnh thoảng vẫn sẽ đi huyện thành.
Sớm muộn sẽ biết chuyện hắn đầu cơ trục lợi lươn này.
Điều hiện tại Giang Châu phải làm, chính là nhân lúc mọi người chưa biết chuyện, mau sớm thu mua càng nhiều lươn.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |