Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 1351

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 1351
Phiên ngoại: Minh Duệ (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Trước tết, hắn trở về hải khẩu một chuyến. Vừa lúc đụng với thương thuyền viễn hành trở về. Đông Thanh đề nghị hắn đi xem một chút. Đến bến cảng, nhân viên cảng khẩu nhốn nháo, gỡ từng rương, từng rương hàng từ trên thuyền xuống. Vô cùng náo nhiệt.

Khương Lâm tự mình đến chào hắn, còn cười hỏi hắn muốn cái gì, nhìn trúng cứ nói với hắn một tiếng là được.

Hứ, nghĩ hắn chưa từng thấy qua à? Đông Thanh theo hắn đến kho hàng. Nhìn một rương bảo thạch, hắn quay đầu về phía Đông Thanh: "Cái này là gì?"

Đông Thanh cười nói: "Chọn mấy thứ xinh đẹp, đưa về kinh. Quận chúa nhất định sẽ thích."Có những châu báu quận chúa có thể làm mấy mòn đồ trang sức xinh đẹp.

Hắn nghĩ một chút, tuy mẹ ngày thường không đeo đồ trang sức gì nhưng châu bảo như thế thực rất đẹp, chọn một hồi, chọn ra hai phần. Một phần cho mẹ, một cho Minh Cẩn. Minh Cẩn thích nhất những thứ xinh đẹp và đáng giá.

Hạ Dao cô cô thấy thế nói: "Minh Duệ, cháu chọn ba phần đi. Phần của Di Huyên cũng không thể ít." Đứa bé này sao không để tâm đến Di Huyên dù chỉ một chút đây, như vậy sẽ không tốt.

Hắn quả thực không để tâm đến vị hôn thê này. Nếu không phải phù hợp với yêu cầu của hắn, sau này hắn cũng không cưới. Nhẫn nhịn nhiều liền tự ủy khuất chính mình. Đời trước không có cách nào chỉ phải nhẫn nhịn, đời này không có lý do gì mà phải nhẫn nhịn. Cho nên hiện tại không cần để ý đến nàng ấy. Nhưng Hạ Dao cô cô kiên trì, hắn đành theo ý chọn mấy món.

Hắn chọn trong thương khố mấy thứ tốt gửi về kinh thành. Cũng nhân cơ hội đi thương hành dạo một chút. Thấy thương hành không có ai lai vãng, lấy kỳ lạ hỏi: "Sao không có thượng nhân tới mua đồ?" Lần này thương thuyền về, không phải là lúc náo nhiệt nhất sao?

Nghe xong Đông Thanh giải thích hắn mới biết. Thương hành đã thiết trí các cửa hàng ở mọi địa phương. Ở địa phương có thể đưa hàng hóa phát ra, như vậy tiết kiệm một khâu trung gian, có thể kiếm thêm một phần tiền. Hắn nghe Khương Lâm giải thích xong liền lắc đầu. Mẹ hắn thực sự là người làm ăn thì làm đến tối đa.

Mùa đông hải khẩu không hề lạnh, giống mùa xuân ở kinh thành. Đông Thanh cười nói: "Năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều rồi. Năm vừa rồi mùa đông ở đây ấm áp như mùa xuân!"

Hắn nở nụ cười, dù sao sau này hắn còn cơ hội đến hải khẩu.

Thời gian ở bên ngoài rất thoải mái. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua nỗi nhớ mẹ và Minh Cẩn của hắn.

Sau tết không lâu, lúc nửa đêm theo Hạ Dao và Võ Tinh rời đảo, đến hải khẩu. Hắn được an trí ở một nhà dân còn Hạ Dao cô cô và Võ Tinh rời đi. Hai người họ đi đón Minh Cẩn.

Tin tức ông cậu hoàng đế muốn thân chinh được truyền đến từ cuối năm ngoái. Ban đầu hắn muốn mẹ có thể rời kinh thành, tốt nhất là đến hải khẩu. Hải khẩu là thiên hạ nhà hắn, cách kinh thành ngàn dặm, cho dù có chuyện gì cũng không liên quan. Nhưng từ chuyện này hắn mới thấy suy nghĩ của mình ngây thơ. Tuy hắn không biết tại sao hoàng đế lại tín nhiệm mẹ như thế nhưng có thể khẳng định một việc, hoàng đế tuyệt đối không để mẹ rời kinh thành.

Hoàng đế rời kinh, trong kinh thành nhất định sẽ có một trận tinh phong huyết vũ nhưng hắn tin rằng mẹ nhất định có thể bình an vượt qua. Không có hắn và Minh Cẩn, hai kẻ cản chân này, cha lại ở biên cảnh mẹ không có gì lo lắng, hoàng tử trong kinh thành không ai có thể uy hiếp mẹ.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, mỗi ngày đều đếm đến hắn cũng có chút nóng nảy. Hắn chờ, lại chờ, chờ hơn ba tháng rốt cuộc thấy Minh Cẩn.

Rời đi không đến một năm, tiểu tử thúi cao hơn không ít. Nhưng tính tình không hề thay đổi, vừa thấy hắn liền ôm hắn khóc hôn thiên địa ám. Hắn rất muốn trợn trắng mắt mấy lần, không biết còn tưởng mình khi dễ nó.

Ngày hôm sau, hắn liền dẫn Minh Cẩn rời hải khẩu, theo Hạ Dao và Võ Tinh đến một tiểu thôn sơn vô cùng hẻo lánh.

Nhìn tiểu thôn sơn lạc hậu không đường đi kia, hắn khẽ gật đầu. Tin rằng những người đó không thể nghĩ đến, hắn và Minh Cẩn sẽ ẩn thân ở chỗ này. Cái này cũng không mệt như ngày đó ở nông thôn. Nếu không hắn khẳng định người được nuông chiều như Minh Cẩn sẽ không chịu nổi.

Đối với hắn mà nói ở nông thôn hay ở hải khẩu hay là ở trên đảo kỳ thực đều không tệ. Không có tiên sinh, tự hắn đọc sách. Phương diện võ công đã có Hạ Dao và Võ Tinh là đủ rồi. Nhưng bây giờ thì khác, hắn còn phải dạy Minh Cẩn.

Đối với việc Minh Cẩn đến hắn cũng phát sầu. Minh Cẩn không thể chịu khổ không làm được gì khác hơn là hưởng thụ, không thích hợp với con đường học võ. Hắn nghĩ với nhân khí và nhân mạch của mẹ, Minh Cẩn có thể từ con đường khoa cử nhập thủ. Như vậy tương lai Minh Cẩn cũng ít phải đi đường vòng. Hơn nữa sau này cũng cả đời ở bên mẹ. Có ý nghĩ này, hắn yêu cầu Minh Cẩn càng nghiêm khắc. Thường khiến Minh Cẩn kêu khổ thấu trời thấu đất.

Hoàng đế xuất chinh, thái tử giám quốc. Hắn từng gặp thái tử vài lần, với tính tình thái tử thì không chống được đám huynh đệ như lang như hổ kia. Chứ đừng nói chi là còn một thế lực ẩn núp trong tối. Thế lực này dù mẹ muốn dốc sức diệt trừ hiện nay vẫn là mối nguy hại lớn nhất nhà hắn, cũng là thế lực mà nhà hắn cần phòng bị nhất.

Ở sơn thôn hẻo lánh, chỗ tốt là không dễ bị người khác phát hiện. Chỗ hỏng là khó nghe được tin tức từ bên ngoài. So với bình thường đều chậm hơn nửa tháng.

Bọn họ nhận được tin thái tử trúng độc, kinh thành loạn thành một đoàn, tin tức đã từ một tháng trước rồi. Một tháng này hắn không ở đó cũng biết mẹ bị đặt trong nguy hiểm.

Nghĩ đến tình cảnh của mẹ hắn thực không thể an tâm. So với hắn còn bất an hơn là Minh Cẩn, luôn luôn gặp ác mộng mẹ gặp chuyện. Tuy bình thường mộng đều ngược với thực tế nhưng hắn càng ngày càng nóng vội. Hắn biết mình không thể trở lại nên muốn cho Hạ Dao và Võ Tinh trở lại. Có hai người họ ở đó đây mẹ có thêm phần đảm bảo. Nhưng hai người đều không đồng ý, đồng thời khiển trách hắn.

Bọn họ ở nơi này bất an dày vò chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí phải tự cảnh tỉnh mình, quyết định ngày đó là đúng.

Cũng may rất nhanh tin tức truyền tới sóng gió ở kinh thành đã yên. Đám người kia bị bắt, hiện tại đang thanh toán. Mà mẹ thành nhiếp chính quận chúa, thay hoàng đế chưởng quản chuyện thiên hạ.

Lúc đó hắn ngẩn ra, mẹ thành nhiếp chính quận chúa, dưới một người trên vạn người - nhiếp chính quận chúa. Với bản lĩnh của mẹ hắn biết tất nhiên có thể làm tốt chuyện này. Vấn đề là cha hắn là đại nguyên soái biên thành, mẹ là nhiếp chính quận chúa, nhà hắn đến đỉnh rồi.

Trăng lúc tròn lúc khuyết, nước lúc đầy lúc vơi. Hắn nghĩ hiện tại nhà hắn nguy cơ trùng trùng. Hoàng đế một ngày nào đó sẽ động sát cơ, một đảo nhỏ có cái gì dùng. Khụ, hắn ưu sầu.

Vốn tưởng rằng chuyện kinh thành đã định rồi, mẹ sẽ phái người đến đón. Nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy người, lúc ban đầu Minh Cẩn còn không nhẫn nhịn được, cho tới cuối cùng trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an. Hôm nay bên ngoài đều thái bình, sao mẹ còn chưa phái người đến đón.

Chờ đến lúc hắn có chút không nhịn được, rốt cuộc có người đến. Nhưng người đến đón bọn họ khiến sắc mặt Hạ Dao cô cô đối với ông ta cũng mang theo cung kính. Hắn hỏi Hạ Dao cô cô đây là người nào, Hạ Dao cô cô chưa nói, ngược lại nói người này yêu cầu huynh đệ hắn làm mồi câu.

Hắn nghe nói xong cảm thấy rất thú vị. Người nào không biết huynh đệ hắn là bảo bối của mẹ. Lúc đó Minh Cẩn trúng độc đã chết một nhóm người. Không ngờ giờ lại có người can đảm đem bọn hắn làm mồi câu, có can đảm. Mặc kệ nguyên nhân gì hắn đều vô cùng bội phục.

Hắn muốn xác định trăm phần trăm không có nguy hiểm, bằng không bắn cũng không đi làm mồi câu. Tuy người ẩn núp trong bóng tối rất đáng chết nhưng hắn kiên quyết không thể đem mạng mình ra làm trò đùa. Không đáng. Hạ Dao cô cô khẳng định với hắn sẽ không có nguy hiểm. Nếu đã không có nguy hiểm thì vì gì mà không làm. Lập tức đáp ứng.

Ý Hạ Dao cô cô là không muốn cho Minh Cẩn biết chuyện này. Nhưng hắn không đồng ý. Minh Cẩn hiện tại đã tám tuổi, nên hiểu chuyện rồi. Không thể vĩnh viễn làm trẻ con. Minh Cẩn không khiến hắn thất vọng tuy sợ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Dọc đường đi, hắn không hề khẩn trương. Không nói bên cạnh huynh đệ hắn cao thủ như mây, chỉ là người đến đón bọn hắn này hắn cũng cảm tháy thâm bất khả trắc. Phải biết Hạ Dao cô cô cũng chỉ tôn kính với mẹ hắn chứ không phải cung kính. Có thể khiến Hạ Dao cô cô cung kính trước chỉ có hoàng đế. Vì vậy có thể thấy địa vị và năng lực của người này.

Đến hải khẩu, ở hải khẩu nghỉ ngơi một tối. Sáng hôm sau mọi người lên một thương thuyền đặc biệt cỡ lớn. Nhìn thấy thuyền trưởng, nhìn lệ khí và sát khí đằng đằng của mấy người này, người như vậy khẳng định dính máu không ít người.

Hắn vốn cho là Minh Cẩn sẽ nôn không ngờ tiểu tử này không nôn, bình yên vô sự. Có chút xuất hồ ý liệu (bất ngờ). Hắn ở trên thuyền trừ học tập bình thường hắn còn thích quấn người kia hỏi chuyện. Người kia trả lời thường khiến hắn sáng mắt.

Kết quả hành động của hắn khiến Hạ Dao cô cô kinh hãi. Bảo hắn sau này đừng tiếp xúc với người nọ. Hắn nghe xong lý do cười lắc đầu. Thì ra người nọ muốn thu hắn làm đồ đệ, để hắn kế thừa y bát, cũng phải xem hắn có nguyện ý hay không? Muốn cưỡng chế thu hắn còn phải xem mẹ có đáp ứng không?

Trên biển an toàn không thành vấn đề, đến đất liền, tất cả đều khỏe mạnh. Chờ đến trạm dịch, hắn cảm thấy không bình thường. Quả nhiên có người ám sát. Lần này đùa đúng là lớn, đến hỏa dược cũng lôi ra. May mà bên cạnh chuẩn bị đầy đủ, huynh đệ hắn không mất một sợi tóc.

Thi thể đầy đất, Hạ Dao cô cô không muốn Minh Cẩn thấy. Minh Cẩn tuy vừa thấy tràng diện máu tanh liền nhớ năm đó hắn giết kẻ buôn người kia. Hắn cho rằng phải để Minh Cẩn đích thân tới hiện trường nhìn một lần kết quả Minh Cẩn bị dọa ngất.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Minh Cẩn, trong nháy mắt hắn có hối hận. Nhưng nhớ đến tính tình của Minh Cẩn hắn liền kiên định giữ nguyên lập trường.

Hắn cho rằng mọi chuyện rất nhanh sẽ qua không ngờ sau này Minh Cẩn thường gặp ác mộng. Mặc kệ hắn nói gì cũng vô dụng.

Hắn hỏi Hạ Dao cô cô, Hạ Dao cô cô an ủi hắn thời gian dài sẽ tốt. Được rồi, đời trước lần đầu tiên thấy người chết hắn cũng có một khoảng thời gian gặp ác mộng. Sau rồi cũng tốt.

Hồi kinh, thấy mẹ càng ngày càng nội liễm, hắn ngổn ngang trăm mối. Đời trước rời nhà ba năm cũng không nhớ nhà. Ngược lại thấy rất thoải mái, thậm chí hắn còn mong muốn không phải về nhà. Nhưng lần này rời nhà đã hơn một năm, mỗi ngày đều nhớ nhà, mong một nhà đoàn tụ. Mà cảnh đoàn tụ ấm áp, đẹp đẽ như hắn tưởng tượng.

Chỉ là khiến hắn không ngờ buổi tối Minh Cẩn gặp ác mộng. Mẹ dường như bị dọa sợ. Mẹ tuy không hỏi gì, hắn cũng rất nhạy bén cảm giác được mẹ nhíu chặt mày.

Qua hai ngày, mẹ tìm hắn nói chuyện. Nói chuyện Minh Cẩn gặp ác mộng. Hắn nghe mẹ nói một đứa bé vì chuyện ngoài ý muốn bị dọa, kết quả cả đời đều rơi vào trong ám ảnh không được vui vẻ. Hắn ngạc nhiên, trong khoảng thời gian này quả thực Minh Cẩn ít cười hơn trước đây. Người cũng không được hoạt bát, đặc biệt buổi tối khi ngủ rất bất an. Lẽ nào Minh Cẩn thực sự bị gieo xuống ám ảnh, nếu vậy hắn quá nóng vội rồi.

Cũng may mẹ nói cởi chuông phải do người buộc chuông, muốn hắn giải quyết ám ảnh này. Chỉ cần có thể làm, cái gì hắn cũng đáp ứng.

Suy nghĩ thật lâu cuối cùng cảm thấy để Minh Cẩn tự thấy là hắn cũng sợ mới có thể khiến Minh Cẩn chủ động thẳng thắn nói mình sợ.

Hắn thực không ngờ Minh Cẩn thực sự vì chuyện này mà bị ám ảnh. Lúc đó dọa hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Chuyện này hắn quá tự cho là đúng. Nếu không phải mẹ có thể nhìn thấu, lúc nào cũng quan tâm huynh đệ hắn, phát hiện Minh Cẩn có chỗ không đúng, nếu không cứ như vậy Minh Cẩn sẽ bị hắn hại cả đời. Trải qua chuyện lần này, hắn không dám tự tác chủ trương nữa.

Minh Cẩn được mẹ khuyên bảo, rất nhanh buông chuyện này xuống. Cũng may không tiếp tục gặp ác mộng nữa. Với chuyện lần này hắn chỉ có thể kính nể. Phương diện dạy con, mẹ có kinh nghiệm hơn so với hắn. Sau này Minh Cẩn thật có chuyện gì cần thay đổi, vẫn nên thương lượng với mẹ.

Rất nhanh cha sắp về. Đối với người đàn ông chỉ thư từ qua lại tám năm, phụ thân đời này của hắn, hắn vô cùng hiếu kỳ. Người đàn ông này ở biên thành tám năm, không cho nữ nhân gần người, vì mẹ thủ thân như ngọc. Hắn ở biên cương ngây người ba năm, hắn biết nam nhân trong quân doanh không thể thủ thân như ngọc bao gồm cả hắn.

So với sự hiếu kỳ của hắn Minh Cẩn mừng rỡ nhiều hơn. Càng gần tới ngày về, Minh Cẩn càng lẩm bẩm nhắc cha. Thì ra là buổi tối nằm mơ, lầm bẩm gọi cha. Hắn cười nhìn Minh Cẩn nỉ non gọi cha trong mộng, mấy năm nay Minh Cẩn cũng chẳng bao giờ bức thiết nghĩ đến chuyện gặp cha.

Nhắc nhiều, tai mẹ cũng mọc kén. Nhìn vẻ mặt thống khổ của mẹ hắn chỉ vụng trộm nở cụ cười. Kỳ thực mẹ cũng rất nhớ cha, từ chân mày giãn ra của mẹ cũng có thể thấy được. Chỉ là hiện tại mẹ am hiểu ngụy trang hơn. Người bình thường nhìn không đoán được.

Đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc chờ đến ngày trở về. Hắn hỗ trợ Minh Cẩn để có một cơ hội nhìn cha khải hoàn trở về.

Ở trong phòng thượng hạng, hắn nhìn nam nhân ngồi trên ngựa, cha đời này của hắn. Như hắn tưởng tượng, cao lớn, uy mãnh, lãnh tuấn, nghiêm túc.

Vì Hạ Ảnh cô cô nói với cha về bọn hắn. Nhìn về phía bọn hắn, khuôn mặt lạnh lùng có chút nhu hòa, trong mắt còn có một nụ cười thản nhiên. Từ nụ cười này hắn có thể thấy được cha hắn yêu thương bọn hắn không kém gì mẹ.

Rất nhanh cha liền đi qua, Minh Cẩn muốn đuổi theo nhưng bị thị vệ cản lại. Tiểu tử thúi này cũng không nhìn hoàn cảnh một chút. Dạng này mà xông lên không sợ trở thành kẻ gây loạn.

Hồi phủ, nhìn người đi tới đi lui ở cửa, cổ Minh Cẩn cũng sắp dài như hươu cao cổ rồi. Hắn cũng hiếm khi nở nụ cười. Cha trở về, hi vọng lâu như vậy cuối cùng cũng đã về. Cả nhà bốn người bọn họ có thể đoàn tụ, thật tốt.

Đến lúc kiên nhẫn của Minh Cẩn sắp hết thì cha rốt cuộc về. Minh Cẩn bổ nhào về phía cha, hắn thấy cha nhíu mày liền không nhịn được bật cười. Tiểu tử ngốc này cho rằng cha cũng như mẹ, nó nhào qua thì sẽ giang hai tay ra ôm. Với sự nghiêm khắc của cha sợ là sẽ muốn mở miệng răn dạy nhóc.

Ngoài dự đoán là cha không răn dạy Minh Cẩn, chỉ sờ đầu Minh Cẩn. Sau đó nắm tay Minh Cẩn đi về phía hắn.

Hắn cho rằng hắn không cách nào gọi một nam nhân khác một tiếng cha nhưng nhìn nam nhân kia nở nụ cười nhàn nhạt với hắn, nụ cười kia không chỉ có sự yêu thích mà còn có sự vui mừng thanh thản. Đón nhìn ánh mắt như vậy hắn không tự chủ gọi một tiếng: "Cha."

Cha cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó cùng hắn về nhà. Cảnh tượng như vậy khiến đáy lòng hắn ê ẩm, có cảm giác muốn rơi lệ. Mẹ cưng chiều, cha thương yêu, thật tốt.

Minh Cẩn thừa hưởng tính nói nhiều của mẹ, nói đặc biệt nhiều, vấn đề một cái lại một cái. Cha vô cùng có kiên nhẫn trả lời hết. Hắn cũng tận dụng hỏi một vài vấn đề. Cha giải thích cặn kẽ cho hắn. Sau đó hỏi lại nếu không hiểu, không rõ thì nói đến khi hắn hiểu. Vô cùng kiên nhẫn.

Có lẽ nhà họ hụng hiểm vạn phần. Nhưng hắn lại nghĩ mặc kệ tương lai thế nào, một nhà hắn bây giờ có thể đoàn tụ, ít nhất ở thời khắc này đã viên mãn.

Cha đi đón mẹ về. Nghe hạ nhân nói mẹ đang ngủ, là cha ôm về phòng. Lúc đó hắn nở nụ cười. Mấy năm nay mẹ quá mệt mỏi, có cha bên cạnh mẹ sẽ không mệt như vậy.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, thấy sắc mặt mẹ hồng hào, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cha cũng nhu hòa không ít, hắn hiểu ý cười. Chỉ có Minh Cẩn ngốc ngốc còn hỏi mẹ sao dậy muộn như vậy khiến mặt mẹ ửng hồng.

Mẹ rất thông tuệ, điều này hắn vẫn biết. Chỉ là không ngờ hoàng đế về mấy ngày mẹ liền từ chức nhiếp chính quận chúa. Làm ổ ở nhà không đi ra.

Cha bận rộn nhiều chuyện, ban ngày ra ngoài, buổi tối mới về. Hắn cũng biết mới về sẽ có nhiều chuyện bận rộn. Sau đó lúc bận có khi ba, năm ngày không về. Hắn không sao cả, nhưng Minh Cẩn lại sinh lòng oán giận. Nói cha về nhưng cha bận như mẹ, không dành thời gian trông nom bọn hắn.

Mẹ nghe Minh Cẩn oán giận, cười híp mắt nói: "Rất nhanh là tốt rồi. Đến lúc đó đừng oán giận cha con quản con quá nhiều, đừng tố khổ với mẹ."

Hắn nghe được lời này của mẹ có huyền cơ khác. Nhưng hỏi mẹ, mẹ lại vờ cao thâm, không nói. Nhưng không đến ba ngày hắn liền biết. Không ngờ cha hắn lấy lí do thân thể bệnh tật để giã từ sự nghiệp khi ở đỉnh cao. Với danh tiếng bây giờ của nhà hắn, cha rút lui là vô cùng chính xác. Cha không thể nắm binh quyền nữa, nếu không đại họa ngập trời sẽ giáng xuống phủ.

Cha rút lui, tự nhiên cũng có thời gian giáo dục bọn hắn. Làm đích trưởng tử, lại là truyền nhân kế thừa y bát, cha trút tâm huyết xuống hắn nhiều hơn Minh Cẩn. Đương nhiên đây không phải bỏ qua chuyện giáo dục Minh Cẩn. Dù sao cha yêu cầu Minh Cẩn vô cùng nghiêm khắc. Khiến Minh Cẩn kêu khổ thấu trời. Minh Cẩn còn không biết kỳ thực cha biết Minh Cẩn muốn theo con đường khoa cử, nếu không sợ rằng Minh Cẩn không phải là kêu khổ thấu trời mà là khóc lóc thảm thiết rồi.

Cha được phong tước, điều này nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng ban đầu hắn còn tưởng là thế tập võng thế (truyền đời đời), lại không ngờ chỉ là thập đại (truyền mười đời). Phong tước là đại hỉ sự trong tộc, cha tạ ân hoàng đế xong phải đi hầu phủ cáo tế tổ tiên.

Ở từ đường, nhìn người bên cạnh tận lực lấy lòng huynh đệ hắn, hắn biểu hiện còn thân cận một chút nhưng Minh Cẩn luôn có thói quen làm theo ý mình lại đem hai chữ chán ghét viết trên mặt. Trong lòng hắn thở dài, tiểu tử thúi này không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Mẹ cái gì cũng xuất sắc nhưng dù sao cũng là nữ tử, giao tiếp cũng đều là nữ nhân. Ở phương diện này có khiếm khuyết, hắn mong cha có thể bù đắp.

Cha nhận được tin trách mắng Minh Cẩn một trận. Điều này khiến Minh Cẩn rất ủy khuất, mẹ phê bình đều rất uyển chuyển, hơn nữa không phê bình trước mặt người ngoài. Cha phê bình Minh Cẩn trước mặt người ngoài khiến người trọng sĩ diện như Minh Cẩn làm sao xuống đài được. Sau khi về nhà, Minh Cẩn liền cáo trạng.

Hắn nhìn ra mẹ không hài lòng với hành động này của cha nhưng mẹ không khiến cha mất mặt, chỉ cười trấn an Minh Cẩn. Ăn xong, hắn lập tức kéo Minh Cẩn đi, đoán chừng cha mẹ sẽ cãi nhau. Bọn hắn không cần ở đây ngây người. Lại không ngờ rằng lúc hai huynh đệ luyện chữ mẹ mang bữa khuya cười tủm tỉm xuất hiện trong thư phòng.

Sau đó cha cũng vào theo, dưới sự ra hiệu của mẹ, Minh Cẩn cũng tiến lệ khoe mẽ. Tuy không đạt hiệu quả như với ông cậu hoàng đế nhưng hiển nhiên cũng dùng được với cha. Trong đầu hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mẹ thực sự rất biết cách điều tiết mâu thuẫn.

Sau khi phong tước, cha ở hầu phủ tổ chức chiêu đãi tiệc lưu động mười ngày mười đêm. Ngày đầu tiên mẹ còn đi tiếp đãi phu nhân đến chúc mừng. Hắn vào phòng mẹ thấy một nữ nhân ăn mặc tục tằng nhìn huynh đệ hắn tựa như bọn hắn là hai miếng thịt béo. Thậm chí còn nói năng lỗ mãng.

Hắn lạnh lùng nhìn nữ nhân không biết tự lượng sức kia. Cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt mẹ hắn, thực sự là ngại mệnh mình quá dài. Nhìn hai nữ tử bên cạnh, người như vậy mà cũng dám nói có thể kết duyên với Minh Cẩn. Thật nực cười.

Không lâu sau đại cô nương La gia và quận chúa phủ Thuần vương tới. Hai cô nương này so với hai nữ hài kia thật là một trời một đất. Hai người không chỉ giáo dưỡng tốt, cử chỉ lễ nghi đều rất được. Hơn nữa quận chúa phủ Thuần vương trổ mã như tiên tử trong tranh. Cô nương này lớn lên sẽ trở thành một đại mĩ nhân, mới có thể thỏa mãn yêu cầu của Minh Cẩn. Về phần hắn, yêu cầu đầu tiên là trung trinh, hiền lành, ôn nhu săn sóc. Dung mạo là thứ yếu. Nhưng dung mạo cô nương La gia tuy có phần kếm quận chúa phủ Thuần vương nhưng cũng không quá kém.

Cha hắn được phong tước, huynh đệ hắn lại không quen thuộc con nối dòng của người trong tộc, đừng nói hắn dù Minh Cẩn cũng không có lòng trung thành với tộc. Điều này khiến người trong tộc cảm thấy nguy cơ. Muốn cho người tạo quan hệ tốt với huynh đệ hắn, người có chân tài thực học có thể dùng hắn cũng không ngại dùng. Đáng tiếc những người này không ai được hắn coi trọng đặt vào trong mắt. Nếu không phải tư chất bình thường thì cũng là quá hẹp hòi không thể trọng dụng.

Vì những người này phá lệ nịnh bợ mình hắn ý thức được một chuyện, đó chính là tước vị của cha, dựa theo tổ chế tương lai hắn sẽ thừa hưởng. Cũng vì Minh Cẩn sinh sau hắn mấy phút mà mất cơ hội thừa kế tước vị. Hắn cho rằng như vậy là không công bằng với Minh Cẩn.

Vốn nghĩ có thể trực tiếp nói chuyện này với Minh Cẩn nhưng lần trước mẹ nói có việc nên thương lượng với mẹ trước. Lại không ngờ mẹ không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt lại còn hung hăng phê bình hắn một trận. Cuối cùng giải thích lý do không thể đáp ứng.

Hắn nghĩ một chút cho rằng mẹ lo lắng đúng. Nếu Minh Cẩn không muốn đến lúc đó Minh Cẩn cho rằng mình bố thí cho nó, làm tổn thương lòng tự trọng của Minh Cẩn, trái lại sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ.

Hắn nói chuyện này với Minh Cẩn, Minh Cẩn lập tức phản đối. Lý do Minh Cẩn phản đối rất đơn giản, vị trí thế tử là của hắn, thì chính là của hắn. Không cần nhường cho nhóc. Hắn cũng quyết định tiếp nhận tước vị này, Minh Cẩn có kêu ngạo và tự tôn của mình.

Không thể không nói chuyện này là hắn tự cho là thông minh. Minh Cẩn có ngạo khí của Minh Cẩn, có tôn nghiêm của mình. Minh Cẩn dù không có chí tiến tới, trên người cũng có nhiều tật xấu nhưng Minh Cẩn thật rất ngoan, rất hiếu thuận, theo lời mẹ Minh Cẩn là một bảo bảo vui vẻ trong nhà. Quan trọng hơn là Minh Cẩn kính trọng yêu thương người ca ca như hắn.

Hắn nói chuyện này với mẹ. Mẹ rất hài lòng, sau đó cười nói tương lai Minh Cẩn cũng có tước vị, cũng là hầu tước hơn nữa là thế tập võng hầu tước.

Nghe xong hắn không nhịn được vỗ đầu. Thực là chui vào ngõ cụt. Với công huân của mẹ một thế tập võng hầu tước cũng không quá gì. Cũng tốt, Minh Cẩn được tước thế tập võng hầu, có thể sánh ngang với tước vị của hắn rất tốt. Hơn nữa Minh Cẩn từ khoa cử nhập sĩ, từ bên mẹ sẽ dễ dàng dung nhập vào cái vòng này hơn.

Lần này nói trước với mẹ là đúng. Xem ra sau này không chỉ thương lượng với mẹ chuyện của Minh Cẩn, chuyện của mình cũng phải thương lượng với mẹ. Như mẹ nói, cha và mẹ kiến thức rộng, đưa ra ý kiến sẽ trợ giúp nhiều cho hắn.

Qua đợt bận rộn, mẹ dẫn ba cha con đi thôn trang nghỉ phép. Một nhà bốn người chậm rãi đi trong rừng đào. Cảm giác vô cùng duy mĩ. Giây phút này dưới ngòi bút của mẹ đã thành vĩnh hằng. Hơn một tháng này mỗi ngày mẹ đều vẽ tranh. Mẹ nói phải ghi lại sau này về kinh thành xem lại.

Cha thoái ẩn, mẹ thì không. Kỳ thực với tính cách của mẹ sợ là sớm muốn thoái ẩn chỉ là hoàng đế không hứa chính xác. Cái này cũng có thể hiểu được, đổi lại là bất cứ vị hoàng đế nào cũng không thể vứt bỏ một cây rụng tiền như vậy.

Hồi kinh, công việc của mẹ bận rộn. Cha cũng phụ trách công tác giáo dục hắn và Minh Cẩn. Sau khi cha trở về, mẹ không quản bọn hắn nữa. Tùy cha toàn quyền phụ trách. Hắn không thấy có gì không tốt, con trai vốn phải do cha giáo dục.

Nhưng hắn nghe hạ nhân nói nữ nhân đến từ nơi mọi rợ kia muốn gả cho cha hắn, muốn mẹ hắn thoái vị nhượng hiền (nhường vị trí cho người hiền đức), hắn trừng mắt há hốc miệng. Mẹ hắn bưu hãn tin rằng người trong thiên hạ đều biết đi? Nữ nhân này rốt cuộc vô tri cỡ nào! Mẹ hắn là người thiện lương, nhưng không yếu đuối. Một nữ nhân yếu đuối sẽ không làm được nhiếp chính quận chúa. Những người này thực quá ngu xuẩn, đắc tội mẹ hắn đều không có kết cục tốt.

Nhưng nữ nhân này khiêu khích khiến hắn thấy được một vẻ mặt khác của mẹ. Không ngờ người luôn ôn nhu thiện lương giống như phật di lặc như mẹ cũng có lúc xinh đẹp quyến rũ như vậy.

Vốn tưởng rằng phong ba đều đã qua nhà hắn ít ra cũng được mấy năm bình tĩnh không ngờ hai năm này lại chú định là thời buổi rối loạn. Mẹ vì đi vấn an kẻ sắp chết kia mà té xỉu. Hơn nữa còn là bị vu cổ nguyền rủa mà hôn mê bất tỉnh.

Lúc đó hắn rất muốn tiêu diệt hết đám người Bình gia. Lúc mẹ hôn mê, hoàng đế cũng tới. Hơn nữa hoàng đế còn đeo chuỗi phật châu tùy thân không rời vào cổ tay mẹ. Hắn thấy vậy thái dương giật giật. Nếu hắn nhớ không nhầm phật châu này nghe nói là vật thiếp thân của tăng nhân nổi danh nhất Đại Tề. Vật như vậy đều được coi là vật cát tường. Sao hoàng đế lại hào phóng như vậy, đưa vật quý trong như thế cho mẹ? Mẹ và hoàng đế, trong quan hệ cậu cháu đó rốt cuộc ẩn tàng bí mật như thế nào? Hắn suy đoán hay là vì bí mật này mới khiến hoàng đế tín nhiệm mẹ như vậy.

Mẹ tỉnh, hơn nữa khôi phục không tệ. Hắn không nhịn được hỏi vấn đề này. Đáng tiếc mẹ lại không trả lời, mà chỉ cười nói mẹ còn muốn nhìn bọn hắn thành gia lập nghiệp, sau này còn muốn ngậm kẹo đùa cháu.

Lại hỏi thêm một vấn đề, chuyện mẹ bị yểm bùa này. Mẹ không trả lời trực tiếp nhưng cũng biểu thị rõ thái độ của người. Mẹ sẽ ở cùng bọn hắn đến già. Có lời hứa hẹn này là đủ rồi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn cũng có bí mật của mình.

Thân thể mẹ tốt hơn rồi liền muốn ra ngoài du ngoạn. Hắn biết mẹ vẫn lẩm bẩm muốn ra ngoài du ngoạn một chút. Hơn nữa nguyện vọng của mẹ là đi khắp thiên sơn vạn thủy, thưởng thức mỹ thực khắp thiên hạ. Nguyện vọng phía trước hắn không làm được nguyện vọng sau, sau này hắn tận lực thỏa mãn yêu cầu của mẹ.

Mùa hè vừa qua, mẹ liền dẫn bọn hắn xuất phát. Mục đích tất nhiên là hải khẩu. Dọc đường đi, ban ngày mẹ ngắm mĩ cảnh xung quanh, buổi tối bắt đầu vẽ. Mẹ vẽ không quá cầu kỳ, chủ yếu là vẽ bốn người nhà họ, phía sau là mỹ cảnh làm nền.

Mẹ rất hưởng thụ sinh hoạt. Cùng mẹ sinh hoạt, bọn họ là người trực tiếp được lợi. Ba cha con cũng rất thả lỏng. Vì vậy cha cũng không giục mẹ, tùy mẹ chơi tận hứng.

Dọc đường đi, đi đi dừng dừng, đến hải khẩu đã là cuối tháng. Mẹ ở hải khẩu, ngắm hải khẩu phồn vinh nửa điểm giật mình cũng không có. Nếu không phải hắn nghe bọn Hạ Dao nói đây là lần đầu tiên mẹ đến hải khẩu, hắn thực không thể tin. Không nói đến sự khiếp sợ ban đầu của hắn, đến cha cũng khiếp sợ. Nhưng mẹ lại có biểu tình vốn phải thế khiến hắn chỉ có thể cảm thán. Hắn chỉ có thể nói không thể đánh giá mẹ theo lẽ thường.

Dừng ở hải khâu mấy ngày, cả nhà bốn người ngồi đại thương thuyền đi hải khẩu. Trước đó mẹ ngồi thuyền thì không nôn nhưng lúc này lại nôn. Nôn đến toàn thân mềm nhũn.

Minh Cẩn nhìn vậy lẩm bẩm: "May là giống cha, không giống mẹ, bằng không liền thảm rồi."

Hắn nghe vậy mà buồn cười. Giống như mẹ thích đẩy những khuyết điểm của huynh đệ hắn lên đầu cha, Minh Cẩn cũng thích đổ khuyết điểm của mình là do di truyền từ mẹ. Cũng may mẹ ói hai ngày liền tốt hơn bằng không cha cũng có thể để thuyền trở về điểm xuất phát.

Đến đảo nhỏ, tất cả vẫn như lần đầu tiên đến vậy. Cha nhìn rất kinh ngạc, dọc đường đi nghe Đông Thanh giới thiệu bố trí. Cha nghe xong liên tiếp gật đầu. Đến nơi rồi, cha đã sớm đi mất.

Trên đảo ngây người một thời gian. Trong khoảng thời gian này hắn đều đi sau cha, nhìn cha bố trí như thế nào. Nhìn như tùy ý kỳ thực đều vô cùng chặt chẽ. Minh Cẩn cũng không tham dự, nhóc nói thẳng không hứng thú với cái này. Cha cũng không miễn cưỡng nhóc.

Thời gian trên đảo cha không chỉ dạy hắn cách bài binh bố trận mà còn dạy hắn làm sao xem khí tượng. Nói khí tượng trên biển là chuyện trọng yếu biến chuyển chiến tranh. Nếu gặp phải khí trời ác liệt, rất có thể toàn quân bị diệt.

Trước đây hắn chỉ mơ hồ có cảm giác này. Hiện tại khẳng định, sau này hắn phải đi con đường này. Vì thế hắn cố ý đi hỏi mẹ.

Mẹ cười hỏi hắn thế cục thiên hạ hiện nay. Nghe hắn nói ở biên thành ba năm, mười năm không lo. Mẹ gật đầu nói: "Năm đó cho con đi nhà giam gặp Vu Hằng, Vu Hằng nói gì với con?"

Hắn có chút kinh ngạc, nhớ tới Vu Hằng nói tệ đoan bên hải khẩu: "Mẹ, Vu Hằng nói hiện tại cảng khẩu phát đạt, ngoại thương càng ngày càng lớn, người ngập nghé càng ngày càng nhiều, hơn nữa xung quanh hải tặc chiếm giữ ngày càng nhiều. Những cái này đều là tai họa ngầm. Nếu triều đình ứng đối muộn, sau này bên hải khẩu sẽ không thái bình."

Mẹ lập tức gật đầu: "Bây giờ hải khẩu đã không yên bình." Đánh mấy năm nay, hải tặc cũng không dám trắng trợn lộ diện. Kẻ cả gan cũng giết không sai biệt lắm. Nhưng tai họa ngầm vẫn còn.

Hắn cho rằng mẹ quá trấn định: "Mẹ, nên làm thế nào?"

Lúc đó mẹ cười nói: "Mấy năm trước mẹ đã kiến nghị với ông cậu hoàng đế con muốn đổi thủy quân thành hải quân. Mẹ phòng bị không chỉ là hải tặc, hải tặc chỉ là bộ phận nhỏ, triều đình nên phòng bị chính là các quốc gia nhỏ ở xung quanh. Nơi có lợi ích liền có xung đột. Mậu dịch viễn dương là một khối thịt lớn, ai cũng muốn ăn. Ông cậu hoàng đế con cũng không phủ nhận kiến nghị của mẹ, chẳng qua lúc đó những tệ đoan của hải khẩu chưa hiển lộ, mà ông cậu cũng rất muốn diệt đám mọi rợ nhiều lần mạo phạm để giương quốc uy. Hiện tai họa ngầm đã giải quyết rồi, chờ triều đình khôi phục sinh lợi, cải biến thủy quân thành hải quân cũng được đưa lên thảo luận."

Mắt hắn lấp lánh nhìn mẹ. Mẹ có thể nói những lời này với hắn, biểu thị mẹ đã có tính toán cho thời gian tới của hắn.

Quả nhiên mẹ gật đầu với hắn nói: "Triều đình ít nhất cũng phải năm năm mới có thể khôi phục sinh lợi. Năm năm sau con cũng mười ba tuổi, đến lúc đó có thể đi quân doanh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, việc đổi quân chủng sẽ do mẹ phụ trách. Nếu con có bản lĩnh này, mẹ ở trên bày mưu tính kế cho con, cụ thể thế nào sẽ do con thực thi."

Hắn trợn tròn mắt: "Mẹ, đây không phải chuyện đùa?" Chuyện lớn như vậy mẹ nói dễ dàng như thế, dường như chỉ là trò đùa. Xây dựng một quân chủng mới đâu phải chuyện dễ dàng, nhưng lại giao cho hắn làm. Ông cậu hoàng đế đồng ý mới là kỳ quái!

Mẹ bật cười nói: "Mẹ có khi nào đùa giỡn với con. Con yên tâm, mẹ không nói lung tung, đã trưng cầu ý kiến ông cậu hoàng đế của con và đã được đồng ý. Mẹ vẫn là câu kia, chỉ cần con có bản lĩnh này, đến lúc đó liền để con tới làm. Nếu không có bản sự, hết thảy đều là nói suông."

Hắn nghe xong những lời này lập tức ngây người. Cảm giác này giống như có người phía trước dẫn ngươi đến tiệm vàng dạo. Ngươi chỉ cần đi theo là được.

Lúc này mẹ tạt cho hắn một gáo nước lạnh: "Trước chớ có đắc ý. Điều con phải học còn rất nhiều, nếu không có khả năng phục chúng, đến lúc đó mẹ cũng không giao gánh nặng này cho con. Minh Duệ, đường mẹ đã vạch ra cho con, có thể đi đến đỉnh không, thực hiện được giấc mộng của con không liền xem bản lĩnh của con."

Hắn trịnh trọng gật đầu. Chuyện này nếu hoàn thành, hắn nhất định sẽ lưu danh sử sách. Thử nghĩ coi, còn công tích gì lớn hơn việc thành lập một quân chủng hoàn toàn mới. Về phần tương lai, hắn rất có lòng tin. Có mẹ ở trên chỉ đạo, có cha truyền thụ kinh nghiệm, chính hắn học tập nhiều hơn, hắn tin mình có thể đảm nhiệm được gánh nặng này.

Người một nhà ngây người trên đảo nửa năm, nửa năm sau ông cậu hoàng đế phái người tới, bảo mẹ trở về. Nếu mẹ không về sẽ cho người đến áp tải mẹ về.

Bộ dáng mẹ lẩm bẩm y chang một đứa bé. Nhìn mẹ như vậy hắn không nhịn được bật cười. Mẹ vẫn nói Minh Cẩn là bảo bảo vui vẻ kỳ thực mẹ không biết trong nhà thực sự là chủ tâm cốt, suối nguồn vui vẻ chính là mẹ.

Trước khi về hắn nói lo lắng của mình cho mẹ. Nhà hắn đã phú quý đến đỉnh. Hiện tại ông cậu hoàng đế ân sủng nhà hắn như vậy, nhưng ân sủng của hoàng đế vĩnh viễn không dựa vào được. Hắn thấy nhiều chuyện như vậy, giây trước còn ân sủng, giây sau đã thắt cổ.

Mẹ nghĩ hồi lâu cuối cùng nói: "Không cần sợ, có mẹ ở đây, các con sẽ không việc gì."

Hắn nhìn chăm chú vào mẹ, qua hồi lâu, hắn quỳ gối trước mặt mẹ nói: "Mẹ, hài nhi bất hiếu. Khiến mẹ gặp nguy hiểm. Mẹ, con mong mẹ có thể nói cho con biết sao hoàng thượng lại tín nhiệm mẹ như thế?" Hoàng đế càng tín nhiệm mẹ không gì sánh được trong lòng hắn càng sởn hết cả gai óc. Tín nhiệm của đế vương cho tới giờ đều không phải vô duyên vô cớ. Hắn có thể khẳng định cái giá mẹ trả hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Hắn muốn biết nên mới chuẩn bị tâm lý như vậy.

Hiện tại hắn cảm giác mình rơi trong ổ phúc, quá hạnh phúc. Mà bết thảy đều do mẹ. Nếu mẹ có chuyện gì, hắn không cách nào tưởng tượng sau này hắn sẽ thành bộ dáng gì.

Mẹ trầm tư nửa ngày sau đó nói: "Con muốn biết mẹ sẽ nói cho con. Nhưng con không được nói cho cha con biết, cũng không được nói với Minh Cẩn."

Hắn gật đầu. Chờ nghe đến chuyện mẹ dùng mạng mình kéo dài tính mạng cho hoàng đế, tay hắn run lên. Hắn chỉ biết có thể được đế vương tín nhiệm vô biên phải trả giá đại giới thảm trọng, chỉ là không thể tưởng tượng được mẹ lại dùng mạng mình lót đường cho bọn hắn.

Mẹ vỗ vai hắn nói: "Lúc đó, mẹ chưa gả cho cha con, cũng không có các con. Lúc đó mẹ lẻ loi một mình, chỉ có ông cậu hoàng đế con là người thân. Mẹ không muốn ông cậu có chuyện gì, lúc đó mẹ cam tâm tình nguyện." Thấy mắt hắn ngấn lệ, cười nói: "Yên tâm đi, thái y nói thân thể mẹ rất tốt, sống đến bảy, tám mươi cũng không thành vấn đề. Có thể sống đến bảy tám muoi cũng đủ rồi."

Hắn mới không tin. Đều mang mạng mình cho mượn, mẹ có thể tùy thời đều mất mạng. Nghĩ đến đây hắn nhịn không được liền ôm mẹ.

Mẹ vuốt đầu hắn nở nụ cười: "Yên tâm, mẹ không lừa con. Năm đó Giác Ngộ đại sư coi mạng cho mẹ nói mẹ có thể trường mệnh trăm tuổi. Cho dù cho ông cậu hoàng đế của con kéo dài tuổi thọ cũng có thể sống đến bảy tám mươi tuổi. Sống đến bảy tám mươi tuổi cũng đủ rồi, sống lâu cũng mệt."

Hắn ngẩng đầu: "Mẹ không gạt con." Tuy hắn hoài nghi sự bảo chứng của mẹ nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có rối rắm thì cũng đã qua, chỉ tăng thêm phiền não.

Nhưng hoàng đế bây giờ sẽ không động thủ với ba cha con họ, hoàng đế kế tiếp thì không nói trước được. Cho dù tương lai là Linh Đông thượng vị, hắn cũng không thể đảm bảo Linh Đông sẽ không chĩa dao mổ về phía bọn họ. Cho nên, đảo nhỏ chỉ là cơ sở, vẫn còn cần một địa phương chân chính có thể dung thân.

Mẫu thân cũng không ngoài ý liệu với sự lo lắng của hắn: "Chuyện này giao cho con. Mua một phần sản nghiệp ở hải ngoại, đừng cho bất cứ ai biết. Nếu là thật có vạn nhất, coi như lưu lại cho các con một điểm huyết mạch."

Hắn biết ý mẹ. Muốn toàn thân trở ra đó là không có khả năng. Tối đa là đưa vài người đi, chừa lại chút huyết mạch. Lúc đó hắn cũng chưa nói gì, tạm thời cứ theo ý mẹ mà làm. Những thứ khác, chờ sau này hắn lớn, có thế lực của mình lại nói. Chỉ cần có mẹ ở đó, nhà hắn có thể sừng sững không ngã. Cho nên, hắn có thời gian trù tính.

Trên đường về, đi vòng qua Giang Nam. Mẹ ở Giang Nam ngây người hơn một tháng, mỗi nơi đều đi qua hơn nữa còn cho người ghi lại. Sau đó bao một thuyền hoa, dẫn theo con trai ba người đi du lãm sông Tần Hoài. Cái này cha vẫn nhịn. Nhưng không ngờ mẹ nói muốn nữ giả nam trang đi thanh lâu, cái này thì cha không nhịn được nữa. Cùng ngày, cha cho người thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau bọn họ rời Giang Nam. Mẹ không chỉ có không tức giận, trái lại còn cười ha ha.

Hắn bật cười, không ngờ cha lại không biết mẹ trêu chọc cha. Lại nói cha và mẹ ở chung thật thú vị. Bên ngoài đồn thổi mẹ là người đàn bà đanh đá đệ nhất thiên hạ, kỳ thực ở nhà trên cơ bản chuyện gì mẹ cũng theo ý cha. Rất ít khi nổi giận. Đương nhiên mẹ nổi giận đừng nói cha phải cúi đầu, đến hoàng đế ở chung cũng phải cẩn thận!

Hồi kinh, mẹ lại bận rộn. Bận rộn đến nỗi chỉ có lúc ăn sáng và bữa tối mới có thể thấy mẹ. Mẹ du lãm một vòng vậy mà lại nghĩ ra điểm mới, tìm ra con đường kiếm tiền mới.

Con đường phát tài mới tạm thời hắn còn không biết. Nhưng xưởng chế trân châu và xưởng chế đồng hồ bây giờ bắt đầu sản xuất chính phẩm. Hai sản nghiệp là món lãi kếch sù, một năm tới mấy triệu lượng bạc đổ ầm ầm. Tác phong của mẹ trước sau như một, mọi người cùng kiếm tiền. Mẹ mới thả tiếng gió, nói mẹ sẽ xuất hai thành cổ.

Mẹ là một thương hiệu, là một thần tài. Cái này cũng có nghĩa nhập cổ là ổn định, buôn bán không lỗ, vì chút cổ phần đó, mà chen lấn đến bể đầu sứt trán. Ngay cả những bằng hữu của cha cũng muốn một phần cổ phần.

Mẹ là người rất gian trá. Hai thành cổ, công huân, quyền quý trong kinh thành đều không dám khẳng định mình có thể chia một chén súp. Những người này cũng dám hi vọng.

Hắn lập tức không nhịn được hỏi mẹ. Kỳ thực với địa vị của mẹ, cũng đủ bảo vệ tài sản của mình. Hà tất phân cho những người này.

Mẹ bật cười: "Ngốc ạ, tiền nhiều cũng khó cầm. Có thể kiếm được tiền lại khiến tất cả mọi người được chia một bát canh, bớt rất nhiều phiền phức, bớt rất nhiều phân tranh, cớ sao không làm!"

Được rồi, hắn hiểu, nhưng hắn tự hỏi mình làm không được.

Vì lời nói của mẹ hắn biết con đường mình phải đi trong thời gian tới. Cho nên tâm tư đều như hoa nở. Mẹ còn dạy hắn tiếng nước ngoài, nói sau này hắn sẽ dùng tới. Đáng tiếc phương diện ngôn ngữ hắn thiên phú không tốt, Minh Cẩn đã có thể nói, viết mà hắn vẫn chỉ học vài câu hỏi thăm thông thường.

Mẹ cũng không bắt buộc, ngược lại càng chuyên tâm dạy Minh Cẩn. Kết quả, Phương tiên sinh còn có thành kiến, nói làm trễ nải việc học của Minh Cẩn. Thậm chí mời cha làm người thương thuyết. Đáng tiếc chuyện trong nhà đều do mẹ định đoạt. Đặc biệt trong chuyện giáo dục con cái, cha luôn nghe mẹ.

Vì mẹ kiên trì, sau Minh Cẩn tinh thông tiếng nước ngoài (Tiếng Anh). Ai cũng không ngờ sau đó Minh Cẩn dùng tiếng nước ngoài viết một quyển truyện, truyền tới bên người nước ngoài rất được hoan nghênh. Chuyện này còn được lưu danh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1359)