Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0903

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0903
Ba thỉnh cầu (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Ôn Uyển đến trong hoàng cung, lập tức giống như con bướm bay vào Điện Dưỡng Hòa "Cậu Hoàng Đế, con đã trở về." Hạ Dao nhìn bộ dáng trẻ con của Ôn Uyển thì im lặng nhìn trời. Quận Chúa nhìn thấy hoàng thượng liền khoe mã, cũng không xem hiện tại bao nhiêu tuổi, khoe mẽ tới thành nghiện rồi.

Hoàng Đế đã sớm biết Ôn Uyển trở lại nhất định sẽ tới gặp hắn trước. Nghe được tiếng kêu của Ôn Uyển liền đi ra, trên dưới đánh giá một lượt, nhìn cả người Ôn Uyển đều có khí sắc rất tốt, ừ, so sánh với trước kia thì dễ nhìn hơn "Ừ, mập, cũng có tinh thần rồi." Mỗi lần Ôn Uyển từ thôn trang trở về thì khí sắc đều vô cùng tốt, chẳng qua lần này là lần duy nhất nhìn thấy mập ra (rất rõ ràng).

Mập, Ôn Uyển vừa nghe liền rẫu rĩ, đây cũng không phải là một tin tức tốt a. Vội vàng véo mặt của mình, cảm thấy cũng không có nhiều thịt lắm"Không có a? Con cảm thấy vẫn như vậy a. Cậu Hoàng Đế, người đừng có thấy con trở về lại làm cho con sợ." Nàng không muốn trở nên béo a! Đối với nữ nhân mà nói, nếu béo lên chính là chuyện rất kinh khủng, rồi lại nói, nàng vốn không gầy, thiên về trung đẳng (Ôn Uyển muốn trở thành mỹ nhân toàn xương thì cũng phải xem Hoàng Đế có đồng ý hay không. ở thời cổ đại này, mỹ nhân toàn xương thì không khác nào không được nuôi dưỡng tốt, đây chính là vấn đề liên quan tới lập gia đình, nguyên nhân cũng đơn giản thôi, bởi vì không sinh dưỡng tốt được). Giống như Lâm muội muội nhìn qua chính là cô nương sẽ bị gió thổi bay đi, có thể nam tử sẽ thích và có thương tiếc, nhưng những thứ đương gia phu nhân chọn vợ cho nhi tử của mình tuyệt đối sẽ không nhìn trúng loại hình này.

Hoàng Đế ha hả cười không ngừng: "Mập tốt, mập đẹp mắt. Nhìn rất có tinh thần."

Ôn Uyển trong lòng nói thầm, mập nhìn thích hơn, vậy sao không thấy trong hậu cung của ngài có nữ nhân mập. Những tần phi này, đặc biệt là tần Phi được sủng ái thì còn không phải là người người thon thả, có thể nói là mỗi người đều có dáng người ma quỷ. Ôn Uyển oán thầm trong lòng, trên mặt lại không dám để lộ ra. Chẳng qua là thuận miệng nói thầm: "Không tốt, nếu con mập rồi thì những y phục kia không thể mặc được. Vậy thì lãng phí nhiều lắm a!"

Hoàng Đế không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận, đường đường một tôn quý Quận Chúa, lại lo lắng không có y phục mặc, nói ra còn không phải để cho người ta cười chết người (cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là Ôn Uyển Quận Chúa vẫn là thần tài của Đại Tề quốc, nếu thần tài còn không có y phục để mặc thì chính là ném bỏ mặt mũi Đại Tề). Ôn Uyển lúc này mới cười nói: "Theo nguyên tắc thì cái gì nên tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, tránh lãng phí mới là tốt hơn."

Trong lòng Hoàng Đế rất thích không khí như vậy. Ôn Uyển ở bên cạnh hắn, hơn mười năm như một ngày, thái độ cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Cũng bởi vì như thế nên Hoàng Đế chung đụng cùng với Ôn Uyển đều có cảm giác rất nhẹ nhàng. Hoàng Đế rất bất đắc dĩ mà thở dài: "Con nha......"

Hạ Dao bên cạnh nhếch khóe miệng khẽ cười, mặc dù Quận Chúa khoe mẽ làm cho nàng không nhìn được, nhưng hoàng thượng lại rất chịu bộ dáng này của Quận Chúa.

Cậu cháu hai người đang nói chuyện vui vẻ, Tôn công công đi vào bẩm báo nói: "Hoàng thượng, Trương thái y đã tới."

Ôn Uyển nghe lời này liền cười. Nàng chuẩn bị gặp Hoàng Đế rồi mời Trương thái y tới để xem cho nàng một chút, để có được chuẩn đoán chính xác nhất, mặc dù nói một tháng mà có thể nhận được chuẩn đoán chính xác tương đối thấp nhưng vẫn muốn có được xác nhận.

Trương thái y đi tới. Thấy Ôn Uyển ở đấy thì trong lòng cũng hiểu rõ được. Hắn chủ yếu là đi xem phụ khoa, trong ngày thường Hoàng Đế có đau đầu nhức óc một chút cũng không tới lượt hắn. Quận Chúa ở đây thì cũng có thể hiểu rõ được rồi. Tướng quân sắp phải đi biên quan rồi, Quận Chúa đương nhiên sẽ hi vọng có thể mang thai (nữ nhân cổ đại đều nhi vọng mau chóng sinh con trai, càng nhiều càng tốt. Ôn Uyển mặc dù là tôn quý Quận Chúa nhưng cũng không ngoại lệ).

Trương thái y quỳ xuống hành lễ "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Quận Chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Ôn Uyển mặc dù thường ngày cũng sai bảo Trương thái y làm việc nhưng tự mình nhìn thấy đây cũng là lần đầu tiên. Trương thái y thoạt nhìn rất gầy nhỏ, yên tĩnh, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Hoàng Đế cười gật đầu với Ôn Uyển, Ôn Uyển vui vẻ nói:" Được rồi. Ta có chút không thoải mái, ngươi tới xem cho ta một chút!"

Trương thái y lấy một gói thuốc nhỏ màu xám tro từ hòm thuốc đang đeo ra đặt ở bên trên chiếc bàn nhỏ, Ôn Uyển đưa tay đặt ở bên trên gói thuốc.

Trương thái y nhìn Ôn Uyển, lại nhìn tiếp vào hoàng đế. Ôn Uyển cười nói: "Ở chỗ này của ta, không có nhiều quy củ như vậy." Ôn Uyển cũng biết được nếu thái y tới bắt mạch cho tần phi trong hậu cung thì theo tình hình chung là không được chạm vào tay mà phải bắt mạch thông qua sợi tơ. Ban đầu Ôn Uyển nghe nói thế thì đổ mồ hôi dữ hội, xuyên thấu qua sợi tơ mặc dù có thể chứng minh là y thuật cao minh nhưng Ôn Uyển vẫn cảm thấy không đáng tin (đó là bởi vì ngươi sợ chết).

Hoàng Đế vuốt cằm: "Quận Chúa nói như thế nào, ngươi làm theo là được."

Trương thái y lúc này mới cẩn thận từng li từng tí vươn tay để lên trên mạch của Ôn Uyển.

Hoàng Đế đứng yên, Hạ Dao với Tôn công công lại càng phải đứng yên, cả Điện Dưỡng Hòa vô cùng an tĩnh, tới mức Ôn Uyển cũng có thể nghe được tiếng tim mình đập rộn lên.

Trương thái y giữ hồi lâu cũng không có tiếng động gì, thời gian càng dài càng chứng minh là hi vọng lại càng nhỏ bé rồi. Chân mày Hoàng Đế cũng càng nhăn càng chặt rồi.

Trương thái y cuối cùng thả tay xuống. Cân nhắc rồi nhỏ giọng nói "Hoàng thượng thứ tội, Quận Chúa thứ tội. Thời gian còn ngắn, cần phải mấy ngày nữa mới xác định được." Chuyện này nếu không có nắm chắc thì không để trả lời loạn được, cẩn thận một chút vẫn quan trọng hơn.

Trên mặt Ôn Uyển có chút thất vọng, cũng may là có tâm tư chuẩn bị này rồi. Hoàng Đế nhìn thần sắc Ôn Uyển thì vội vàng an ủi nói: "Không có chuyện gì, không phải nói thời gian ngắn sao, qua hai ngày nữa thì cũng có thể nhận được tin tức tốt rồi. Đừng lo lắng." So với Ôn Uyển thì Hoàng Đế lại càng lo lắng hơn. Nếu như còn không mang thai, tới lúc đó Ôn Uyển náo loạn muốn đi biên quan thì người nhức đầu chính là hắn rồi. Những chuyện mà Ôn Uyển quyết định thì cho dù là chín con ngựa cũng không thể kéo trở lại được, cho nên Hoàng Đế cũng nóng lòng hi vọng mang thai, bất kể là nam hài hay nữ nhi, chỉ cần mang thai thì nàng không lấy cớ chạy đi nữa.

Ôn Uyển gật đầu.

Hoàng Đế phất tay một cái "Đi xuống đi." Trương thái y cung kính mà lui xuống.

Ôn Uyển chờ Trương thái y vừa đi "Cậu Hoàng Đế thật sự là lợi hại, con cũng tính toán dùng cơm xong sẽ mời Trương thái y tới xem một chút đấy, không nghĩ tới Cậu Hoàng Đế cũng đã sớm dự liệu được rồi." Nói đến dùng bữa, trong bụng Ôn Uyển liền vang lên một chút âm thanh, đây là đang nói cho Hoàng Đế biết nàng đói bụng.

Hoàng Đế cười ha hả không ngừng: "Đi, dùng bữa đi."

Thời điểm dùng bữa Hoàng Đế nhìn Ôn Uyển dùng đồ ăn so với trước đây thì nhiều hơn, trong bụng cũng âm thầm gật đầu. Ôn Uyển ăn uống cực kỳ có quy luật, hôm nay đột nhiên ăn nhiều hơn so với trước kia thì chứng minh tám chín phần mười là có tin tức tốt rồi.

Dùng xong cơm mà Bạch Thế Niên còn chưa tới. Ôn Uyển đối với chuyện lần này vô cùng không vui, người này thật sự đi gặp tiểu lão bà rồi sao? nếu như lén lút đi nhìn tiểu lão bà thì để xem nàng hành hạ chết hắn như thế nào.

Hoàng Đế đi dạo trong sân cùng với Ôn Uyển: "Làm sao vậy, làm sao lại không chịu mở miệng, có gì không thoải mái sao?" Ôn Uyển mang bộ dáng này chứng minh là nàng còn đang giận dỗi.

Ôn Uyển buồn bực nói: "Đã nói là trở về phủ dàn xếp mọi chuyện tốt xong rồi sẽ tới đón con, hiện tại con cũng dùng xong cơm rồi mà còn không thấy người đâu." Đây rõ ràng là không đem nàng để ở trong lòng mà, nếu không cũng đã quan hơn nửa canh giờ rồi mà người con chưa tới, không biết là chơi đùa cái gì.

Hoàng Đế đối với chuyện mới xảy ra trong kinh thành cũng biết đến, hiện tại nhìn Ôn Uyển cũng suy đoán thật sự không phải vì Bạch Thế Niên chưa tới đón nàng mà tức giận mà vì chuyện vừa rồi mới bất mãn đấy: "Nha đầu, lần này cũng không thể lại như lần trước vì một chút chuyện nhỏ mà náo lên được, một nô tài tầm thường thôi, tùy tiện xử trí thế nào cũng được, hết lần này tới lần khác lại bị con huyên náo tới nỗi mọi người trong kinh thành đều biết, cũng không thể dùng lại tiểu tính tình như trước."

Ôn Uyển bỉu môi, bất mãn nói: "Người ta đều là thương yêu con của mình, Cậu Hoàng Đế không giúp con khiển trách hắn, còn nói con." Thật ra thì ở trong lòng Ôn Uyển còn đang buồn nôn đấy. Đại công chúa còn không phải là vì một nô tài không ra gì mà huyên náo tới nỗi trượng phu cũng bị giải vào trong thiên lao sao, lấy tính tình thanh cao của Tào Tụng thì vợ chồng hiện tại hoàn toàn triệt để trở mặt rồi. Nói không chừng chờ Tào Tụng đi ra ngoài liền đi xa tận chân trời.

Hoàng Đế có chút thở dài nói: "Nha đầu ngốc con nên tiếc phúc. Bạch Thế Niên những cái khác thì không nói tới, nhưng đối với con thì hắn đúng là xuất phát từ trong tâm khảm, một người đàn ông có thể vì con mà làm được những việc như thế này thì quả thật rất khó có được. Nha đầu, một chút chuyện nhỏ cũng đừng có quá tính toán chi li nữa, thích hợp thì cũng nên nhượng bộ một chút." Bản thân Hoàng Đế cũng là nam nhân, lại biết chuyện Bạch Thế Niên nhiều năm thủ vững như vậy cũng không dễ dàng. Tất nhiên, Ôn Uyển nhà hắn đem Bạch Thế Niên một mực bị thu hút đến được thì lại rất đáng để tự hào.

Ôn Uyển nghe xong cong môi lầm bầm: "Con đối với hắn cũng rất tốt, chẳng qua là người bên ngoài không nhìn thấy được thôi."

Hạ Dao ở bên cạnh nghe lời này liền cười. Lời này không giả. Quận Chúa cùng tướng quân thành thân ba tháng, trừ thời gian ban đầu thái độ có chút không tự nhiên, hơn nữa sau lần náo loạn kia thì những lúc khác đối với tướng quân quả thật là muốn gì được đó, ôn nhu thể thiếp tới nỗi còn tưởng là bị đổi người. Chẳng qua là Quận Chúa đối với tướng quân rất tốt cũng chỉ có mấy người tâm phúc các nàng biết, không có thể hiện cho người bên ngoài biết. Tất nhiên, cho dù người bên ngoài có biết thì cũng sẽ nói đây là những việc mà một thê tử nên làm.

Hoàng Đế cười sờ sờ đầu Ôn Uyển: "Nha đầu ngốc."

Ôn Uyển nghe ra được trong giọng của Hoàng Đế có chút cô đơn, không nói tới nàng lớn như vậy còn sờ đầu, chẳng qua là ngạc nhiên mà nhìn Hoàng Đế, thấy trong đáy mắt Hoàng Đế có chút mỏi mệt biến mất trong chớp mắt: "Cậu Hoàng Đế, có chuyện gì vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện hay không?" Có thể làm cho Hoàng Đế hiển lộ ra vẻ mặt cô đơn, mặc dù chỉ trong chớp mắt rồi biến mất thì trong bụng Ôn Uyển cũng có chút bất an.

Hoàng Đế khẽ than thở "Không có việc gì, chẳng qua là nhi tử lớn rồi, đều có những tâm tư riêng." Hoàng Đế cũng chỉ có ở trước mặt Ôn Uyển mới có thể toát ra được hai phần chân tình.

Một câu nói kia của Hoàng Đế khiến cho lông mi Ôn Uyển chớp chớp, trong lòng thở dài một tiếng. Cậu Hoàng Đế lớn hơn nàng hai mươi tuổi, năm nay là 40 tuổi rồi, dựa theo Mộc thần y nói, bảo dưỡng được tốt, Cậu Hoàng Đế ít nhất còn có hai mươi năm tuổi thọ, nếu giống như Hoàng Đế ông ngoại thì sẽ còn tới 30 năm tuổi thọ, Hoàng Đế trường thọ đối với nàng là tin vui nhưng đối với những hoàng tử trưởng thành kia tuyệt đối chính là cơn ác mộng. Nhưng đồng dạng, Hoàng Đế trường thọ thấy nhi tử mình có tâm tư càng lúc càng lớn, sau đó từng bước từng bước diệt đi cũng rất mệt mỏi.

Ôn Uyển giả bộ nghe không hiểu, ha hả cười nói "Cậu Hoàng Đế, lớn rồi thì khẳng định cũng sẽ có ý nghĩ riêng của mình, cậu hoàng đế, biểu ca bọn họ đều thành niên rồi thì có thể chia sẻ được cho người, đây là chuyện tốt, người nên cao hứng mới đúng. Cậu Hoàng Đế, chẳng lẽ người còn muốn biểu ca cũng giống như con, nếu thật như vậy thì cũng sẽ khiến cho người nhức đầu rồi."

Hoàng Đế nghe xong trong lòng cũng có chút an ủi, cho dù như thế nào, ít nhất Ôn Uyển đối với hắn là thân cận hơn mười năm vẫn như một ngày, chưa bao giờ có nổi lên bất kỳ tâm tư không tốt nào đối với hắn.

Ôn Uyển không muốn tiếp tục cái đề tài này, đề tài quá nhạy cảm. Cho nên cười nói: "Cậu Hoàng Đế, ngươi nói là nữ nhi tốt hay là nhi tử tốt? Nếu là nữ nhi, tương lai cũng có được mười dặm hồng trang, lại để cho người trong kinh thành được rớt tròng mắt một lần, người xem coi thế nào."

Hoàng Đế nghe xong rất dứt khoát mà lắc đầu"Vẫn là nhi tử tốt hơn, nhi tử mới có thể dựa vào được." Nhi tử mới có thể thừa kế tước vị, mới là mấu chốt để chống đỡ môn hộ, kéo dài cho gia tộc. Nếu trước đó có nhi tử thì lần này sinh nữ nhi cũng không nói, nhưng lần này là thai duy nhất, tương lai là chuyện không nói trước được, vẫn là nhi tử tốt hơn, nữ nhi chung quy vẫn phải gả ra ngoài, chính là của nhà người khác rồi.

Ôn Uyển rụt đầu lại cười nói "Cậu Hoàng Đế trọng nam khinh nữ, con còn hy vọng là nữ nhi. Nữ nhi chính là áo bông nhỏ tri kỷ của nương, chẳng qua con cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên, nam nữ con đều thích, đều là cốt nhục của mình, sẽ thương yêu thật tốt."

Hoàng Đế trêu ghẹo "Cũng không thấy mất mặt, mở miệng một tiếng nhi tử, nữ nhi. Theo như ta nói, tốt nhất là sanh đôi, một trai một gái, cả hai đứa bé lớn lên giống nhau như đúc, đứng ở trước mặt chúng ta, thử nghĩ xem đã cảm thấy đáng yêu, con nói xem có phải thế không?"

Đối với sanh đôi, Ôn Uyển vô cùng không đồng ý "Sinh đôi cũng cần phải có di truyện gia tộc, bà ngoại và nương cũng chưa từng sinh đôi, người Bình gia cũng không có lịch sử có người từng sinh đôi, không trông cậy vào nữa. Hơn nữa con nghe nói thai đầu vô cùng mạo hiểm, hơi chút không chú ý cũng sẽ khó sinh. Muốn sinh đôi lại càng thêm nghuy hiểm, vẫn là không cần đi, mạng nhỏ quan trọng hơn." Hoàng Đế đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Bào thai đôi đâu có sinh dễ như vậy. Ở hiện đại còn có thể mổ bụng sinh, đừng nói hai ba, chính là bốn cũng không có vấn đề gì, nhưng ở đây điều kiện chữa bệnh kém như vậy, sinh đứa bé vốn là cửu tử nhất sanh. Ôn Uyển thử nghĩ thấy nhiều hài tử không có mẹ ruột phần lớn đều có kết quả không tốt, nàng tuyệt đối cũng sẽ không để cho con mình phải chịu khổ sở bậc này

Hoàng Đế nhìn cái bộ dáng khoe mẽ sợ chết của Ôn Uyển thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép"Nói chuyện cũng không có chút kiêng kỵ nào, từ nhỏ tới lớn đều sợ chết như vậy, cũng không biết giống với ai. Tiên hoàng làm sao lại thương một tiểu quỷ nhát gan như con chứ?" Đối với chuyện này Hoàng Đế vẫn không từ bỏ, luôn nghĩ nhiều biện pháp như vậy, cố gắng để lá gan Ôn Uyển có thể lớn hơn một chút, đáng tiếc cũng là bỏ công vô dụng, cái khuyết điểm sợ chết này không chỉ không tốt lên mà ngược lại còn có khuynh hướng trầm trọng thêm. Cái này rốt cục là giống với người nào, Hoàng Đế cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Ôn Uyển liếm môi dày mặt nói" ừ, nói như thế nào đây? Con đây không phải là nhát gan, đó là con cẩn thận. Người cẩn thận mới có thể trường thọ, mới có thể sống được lâu dài. Đúng rồi Cậu Hoàng Đế, cậu nhìn con xem có phải càng thêm xinh đẹp như thủy linh hơn không? Hạ Dao nói hiện giờ con rất đẹp. Đều nói con gái mười tám sẽ thay đổi, mặc dù con chậm hơn hai năm nhưng tốt xấu gì cũng là thay đổi có phải không?"

Hoàng Đế nhìn bộ dạng làm nũng của Ôn Uyển thì cười ha hả. Cái nha đầu này, mười bốn năm như một ngày "Con là cái da mặt dày."

Ôn Uyển phụng bồi Hoàng Đế đi trở lại Điện Dưỡng Hòa, Hoàng Đế thấy Ôn Uyển lâu cũng không nói chuyện thì bản thân liền mở miệng hỏi "Nha đầu, định xử lý Thích Thị như thế nào?"

Ôn Uyển không quan tâm nhún nhún vai nói"Mặc kệ nàng thôi, Bạch Thế Niên nói hắn sẽ xử trí, chỉ cần nàng không mạo phạm tới con thì con cũng không muốn để ý tới. Thích thị là Bạch Thế Niên nạp vào, để cho hắn tới xử lý. Tránh khỏi con xử lý thì bị người ngoài nói là người đàn bà đanh đá mà còn là ghen phụ nữa rồi."

Hoàng Đế có chút cảm khái"Con cái nha đầu này, chính là thiện tâm. dựa theo ý của ta thì giải quyết là tốt hơn, chẳng qua là nữ nhân có mềm lòng một chút cũng tốt." Nam nhân đều không thích nữ nhân quá mạnh mẽ, tâm địa lại độc ác. Ôn Uyển là nữ nhi thì mềm lòng một chút cũng là bình thường, tất nhiên nếu như Ôn Uyển là một người tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt lại có dã tâm thì Hoàng Đế cũng phải lo lắng rồi.

Ôn Uyển cùng Hoàng Đế nói chuyện vô cùng vui vẻ, thấy tâm tình Hoàng Đế không tệ thì lúc này mới mở miệng cầu xin Hoàng Đế muốn có hai cao thủ thiếp thân để bảo vệ Bạch Thế Niên: "Cậu Hoàng Đế, một ít thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên thật sự là quá kém cỏi rồi, thua kém Hạ Dao với Võ Tinh không chỉ một chút thôi. Cậu Hoàng Đế, người cho con hai cao thủ cho hắn có được không, con không yên lòng."

Hoàng Đế mắng: "Con có biết bồi dưỡng được một nhân tài như vậy đi ra ngoài thì tiêu phí mất bao nhiêu nhân lực vật lực không? Con há miệng liền muốn hai? Còn muốn có võ công cũng giống như Hạ Dao cùng Võ Tinh, con có biết võ công của Hạ Dao cùng Võ Tinh là cao bao nhiêu không?"

Ôn Uyển lắc đầu: "Con biết rất cao, nhưng rốt cuộc cao bao nhiêu không rõ ràng lắm. Dù sao con cũng chưa từng nhìn thấy bọn họ bị đánh ngã qua." Còn có Ảnh tử đại nhân cũng rất lợi hại, bên người nàng quả thật là cao thủ vờn quanh a!

Hoàng Đế im lặng: "Võ công của Võ Tinh ở trong hàng thị vệ xếp top 10, Hạ Dao thì vốn trời sinh là kỳ tài luyện võ, võ thuật của nàng ở trong Thần Cơ Doanh xếp hạng top 5. Con mở miệng liền nói với ta muốn hai, con xem đây là rau cải trắng tùy tiện nhặt sao?" Hoàng Đế thấy Ôn Uyển có chút giật mình, lúc này mới thoải mái chút. Phụ hoàng thật đúng là cưng chìu cái nha đầu này. Dựa theo lời nói của Hoàng Đế thì Võ Tinh là phải cho, nhưng đem Hạ Dao cho Ôn Uyển thì Hoàng Đế cảm thấy tiên hoàng còn có ý tứ khác, nếu không, Hoàng Đế thật sự cảm thấy đó chính là đại tài tiểu dụng rồi. Hạ Dao đi theo bên cạnh Ôn Uyển tất cả tài năng cũng đều bị mai mộtTất nhiên, chủ yếu là tiên hoàng có ý nghĩ muốn thu hút Ôn Uyển gia nhập Thần Cơ Doanh, hôm nay trừ Hạ Dao biết ra, không người nào biết nữa (Ôn Uyển cũng mơ hồ có suy đoán này).

Ôn Uyển thấy bộ dáng không tình nguyện của Hoàng Đế (kia khẳng định không quá nguyện ý. Bồi dưỡng ra được một cao thủ như vậy cũng tốn mười mấy năm thời gian, hơn nữa lại còn là cho một tặng một), vẻ mặt rất u buồn: "Trên đường tới hoàng cung con cũng có hỏi Võ Tinh, muốn cho Võ Tinh đi bảo vệ Bạch Thế Niên. Nhưng Võ Tinh hắn không muốn, hắn nói ông ngoại Hoàng Đế để cho hắn bảo vệ con cả đời, trừ phi hắn chết, miễn là còn sống thì không thể không bảo vệ ở bên cạnh con được, Hạ Dao cũng không thể rời con đi được, con có rất nhiều chuyện còn cần dùng tới nàng, Hạ Dao không có ở đây cũng chẳng khác nào đánh gãy một cánh tay của con. Cậu Hoàng Đế, như vậy thì không cần so sánh như bọn họ nữa, cứ tìm xong là được, thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên quả thật là không đủ." Thấy Hoàng Đế còn đang trong trầm tư, Ôn Uyển ủy khuất: "Cậu Hoàng Đế, lần này Bạch Thế Niên trở về, chắc chắn sẽ không yên ổn như vậy, con cũng không cầu hắn cái gì, chỉ có hy vọng hắn bình an trở lại, đừng có để cho con trở thành quả phụ là được. Cậu Hoàng Đế, bên cạnh có thêm hai thị vệ có võ công cao cường thì cũng nhiều hơn một phần đảm bảo. Năm đó mấy lần con gặp phải thích khách, nếu không phải bên cạnh có Hạ Dao cùng võ Tinh liều chết bảo vệ thì con cũng đã sớm đi gặp bà ngoại cùng với mẫu thân rồi. Cậu Hoàng Đế. Chờ sau khi nguy cơ của Bạch Thế Niên được giải trừ thì để cho bọn họ quay về cũng được." Ý tứ này của Ôn Uyển rất rõ ràng, chính là chờ sau khi Bạch Thế Niên ngồi lên vị trí đầu thì cũng an toàn rồi.

Hoàng Đế lúc này mới khẽ thở dài nói: "Được. Chờ chọn lựa xong thì sẽ cho người đưa qua."

Ôn Uyển vui mừng nói: "Cậu Hoàng Đế tốt nhất. Cậu Hoàng Đế, người yên tâm, con sẽ cố gắng kiếm tiền giúp cho người để người có nhiều tiền hơn đi bồi dưỡng nhân tài, sẽ không để cho người thua lỗ."

Hoàng Đế trợn mắt nhìn Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển phản xạ có điều kiện liền đem đầu co lại.

Tam hoàng tử Kỳ Mộ nhìn thư báo liền vứt bỏ xong lạnh lùng nói: "Thích gia tương lai đem bàn tính đánh tới trên người Ôn Uyển quả thật chính là không biết tự lượng sức mình." Thích gia lại muốn lợi dụng hai điểm Ôn Uyển là người đàn bà đanh đá và ghen phụ để Bạch Thế Niên sượng mặt, quả thật là tức cười. Bạch Thế Niên chính là trượng phu của Ôn Uyển, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, không nói tới tình cảm của hai người tốt. cho dù tình cảm không tốt thì Ôn Uyển cũng sẽ không đi nạy chính góc tường nhà mình. Nếu như Ôn Uyển là một người nông cạn như thế thì sao có thể bò tới được địa vị hôm nay, ngay cả một đám hoàng tử bọn họ cũng muốn giao hảo mà không dám đắc tội.

Phụ tá lắc đầu chối bỏ"Thích gia là đi tới đường cùng rồi, ngay cả chiêu số như vậy mà cũng đem ra dùng hết, xem ra Thích gia cũng không quá dùng được."

Kỳ Mộ lắc đầu "Thích gia là không có người tài dùng được, nhưng bọn họ đã tích cóp từng chút nhân mạch cũng không thể khinh thường được, tin tưởng rằng có người cũng sẽ rất hứng thú."

Phụ tá gật đầu"Điện hạ, Ngũ hoàng tử giống như có hành động." Thật ra thì dựa theo lời nói của vị phụ tá này thì hắn cho rằng nên tranh thủ Thích gia về đây. Nhưng Tam hoàng tử lại không đồng ý. Chỉ để cho người bí mật quan sát xem Thích gia lui tới với những người nào.

Trên mặt Kỳ Mộ có lãnh ý "Phái người bí mật theo dõi, không nên để động tác quá lớn, lặng lẽ tiến hành là được. Ta không muốn chọc tới phiền toái." Tam hoàng tử Kỳ Mộ đối với thái tử thì không có lo lắng, đối với Ngũ hoàng tử lại càng không lo lắng. Người duy nhất hắn lo lắng, chỉ có hoàng đế. Hắn cũng không rõ Hoàng Đế đối với thực lực bọn hắn đang cầm giữ rốt cuộc biết được bao nhiêu, điều hắn lo lắng chính là bệnh của Hoàng Đế rốt cục là thật hay giả, nếu là sự thật thì hắn có thể tiếp tục mở rộng thế lực, nhưng nếu là giả dối thì chiếc ghế đó sao có thể để cho người khác ngồi ngủ say, vậy thì hắn nên co đầu rụt cổ lại. nhưng rốt cục là thế nào thì cũng không có ai biết.

Yến Kỳ Huyên thực ra cũng cùng Thích gia có tính toán một bước, nhưng sau khi Từ Trọng Nhiên biết được tính toán của Yến Kỳ Huyên xong thì mãnh liệt phản đối: "Không thể, trăm triệu không thể."

Sắc mặt Yến Kỳ Huyên lập tức trầm xuống.

Từ trọng Nhiên mặc dù biết khẩu khí của mình có chút nóng nảy, phản ứng quá mức mãnh liệt nhưng tất nhiên hắn muốn đi ngăn cản một bước này của Yến Kỳ Huyên, đây tuyệt đối là một quân cờ không tỉnh táo: "Điện hạ. Nếu như người muốn mượn hơi Thích gia thì tương đương chính là kẻ địch với Ôn Uyển Quận Chúa, điện hạ, người có tin chắc là người có thể đối phó được với Ôn Uyển Quận Chúa hay không? Ôn Uyển Quận Chúa không phải là thái tử, cũng không phải là Tam hoàng tử. Nàng là người mà hoàng thượng tín nhiệm nhất, cũng là người được sủng ái nhất. Ngày hôm nay Ôn Uyển Quận Chúa không gia nhập vào trong tranh đấu, nếu như người làm rõ mình cùng với nàng là địch thì người có cho rằng Ôn Uyển Quận Chúa còn có thể giữ vững trầm mặc được sao? Nếu Ôn Uyển Quận Chúa muốn đối phó với người, điện hại người có tin chắc được là mình ứng phó được hay sao?" Sau khi Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển thành hôn sau thì có các loại tin đồn về hai người, sau đám cưới cũng có các loại tin đồn về hai người. Nhưng thái độ của Hoàng Đế là nhìn hai người náo loạn, khi đó Từ Trọng Nhiên cũng rất kinh hãi, dựa theo thân phận địa vị của Ôn Uyển Quận Chúa cùng với Bạch Thế Niên thì đổi thành bất cứ người Hoàng Đế nào cũng sẽ không cho hai người kia kết hợp với nhau. Từ trọng Nhiên không tin Hoàng Đế chưa từng có do dự chần chờ, mặc dù đương kim hoàng thượng không hẹp hòi nhưng chuyện này quá mức trọng đại. Một cái sơ sẩy là có thể nguy hại tới giang sơn xã tắc. nhưng cuối cùng Hoàng Đế vẫn gả, tại sao? Đương nhiên bởi vì Ôn Uyển Quận Chúa để cho hoàng thượng yên tâm

Từ trọng Nhiên tin tưởng, chuyện ở trên thôn trang của Ôn Uyển Quận Chúa cùng Bạch Thế Niên đều được Hoàng Đế biết tới nhất thanh nhị sở, hai người cũng không phải là bằng mặt mà không bằng lòng, mà là vô cùng ân ái. Nhưng Hoàng Đế vẫn không hề có một tia hoài nghi nào, có thể làm cho một đế vương tín nhiệm như thế thì đây là chuyện mà không phải một người bình thường có thể làm được. Từ Trọng Nhiên từng tìm hiểu qua quá khứ quật khởi của Ôn Uyển, có thể nói Ôn Uyển Quận Chúa đã đi tới một bước cũng đều tính toán tới hoàn mỹ không có khuyết điểm, không có một lần sai lầm, bởi vì chỉ cần một lần sai lầm thì đón đợi Ôn Uyển Quận Chúa chính là kết cục tan xương nát thịt rồi. Có thể đem mỗi bước tính toán được tinh diệu như vậy phần tâm tư kia, có thể nói trong mắt Từ Trọng Nhiên thì ngoài Hoàng Đế ra, Ôn Uyển Quận Chúa chính là tồn tại kinh khủng nhất.

Yến Kỳ Huyên nghe được lời nói của Từ Trọng Nhiên, mặc dù trong lòng có vạn phần không cam lòng nhưng hắn cũng biết rõ, Ôn Uyển không phải là thái tử cũng không phải là lão Tam. Nếu hắn thật sự đối đầu với Ôn Uyển thì trong nội tâm cũng không thể chắc được. Bản thân Ôn Uyển tâm cơ thâm trầm lại được hoàng tổ phụ tự mình chỉ dạy qua, năm đó chỉ với thế lực đơn bạc mà một người có thể đối phó được với Triều vương, để cho phụ hoàng có được cơ hội vào kinh. Hôm nay nàng có quyền thế, tài lực mọi thứ đều không thiếu, nếu Ôn Uyển phải ra tay đối phó với hắn thì hắn chỉ có phần xui xẻo, hắn cũng không nghĩ rằng bản thân mình sẽ lợi hại hơn so với Triệu vương.

Phụ tá bên cạnh Yến Kỳ Huyên cũng không có đồng ý: "Hầu gia, mặc dù Quận Chúa quyền cao chức trọng, nhưng chưa từng trực tiếp nhúng tay chính vụ. Cho dù bởi vì có mâu thuẫn cùng Thích Lệ Nương và Thích gia thì cũng không thể đem việc này dính líu tới Thích gia được."

Từ trọng Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng một Thích Lệ Nương lại được Quận Chúa để vào trong mắt hay sao? Nếu như Quận Chúa thật sự để Thích Lệ Nương vào trong mắt thì chuyện huyên náo vừa ra ngày hôm nay cũng sẽ đánh chết tại chỗ mà không phải để mặc nàng tự do như vậy." Ôn Uyển nếu thật đánh chết Thích Lệ Nương thì ai dám nói nhảm một chữ gì, tin rằng Thích Tuyền cũng không dám nói nửa chữ. Nhưng Ôn Uyển lại không làm như vậy, chỉ nói đôi ba lời không tới nơi tới chốn mà thôi. Ôn Uyển Quận Chúa thật sự từ bi như vậy sao? Nếu thật sự từ bi như vậy thì cũng sớm hóa thành một nắm đất vàng rồi.

Phụ tá trong bụng suy nghĩ một hồi:" Ý của Hầu gia đây là gì?"

Từ trọng Nhiên không có giải thích, chẳng qua hắn cảm thán lời đồn không đúng người. Năm đó nếu không phải là Hiền phi tin vào lời đồn đại, cho rằng Ôn Uyển chính là một hài tử tham lam thành tính thì với năng lực của Hiền phi năm đó, muốn giết chết Ôn Uyển cũng dễ dàng không khác gì giết chết một con kiến vậy. Nhưng bởi vì tin tưởng lời đồn đãi nên không có trảm thảo trừ căn. Cuối cùng khi ý thức được sự nghuy hại của Ôn Uyển thì cánh chim của Ôn Uyển cũng đã cứng rồi, không động vào được nữa. Tình thế tốt nhất cũng một đi không trở lại. Cho nên hắn không có bất kỳ phán đoán nào cả. Giống như lần này vậy, nếu như Ôn Uyển thật sự bá đạo không nói đạo lý như thế, ngày một ngày hai còn có thể, chẳng lẽ ngày ngày cũng có thể chịu được hay sao? Bạch Thế Niên lại không phải là kẻ vô tích sự, cho nên mới nói là lời đồn đại không đáng tin.

Yến Kỳ Huyên cuối cùng cũng quyết định: "Tạm thời chậm đã." Nói cách khác, hắn vẫn không nỡ buông bỏ đi.

Trong lòng Từ Trọng Nhiên than thở, xem ra hắn cần phải tìm nhạc phục hỗ trợ rồi, tình cảnh của Ngũ hoàng tử đáng phải lo lắng, nếu cứ đi theo hắn thì chỉ biết con đường phía trước sẽ đen tối, hắn cố gắng nhiều năm như vậy không muốn phải trở lại từ đầu.

Ôn Uyển đang nói chuyện vui vẻ hòa thuận cùng với Hoàng Đế thì Tôn công công tới nói "Hoàng thượng, Quận Chúa. Bạch tướng quân tới. Bạch tướng quân nói đến đón Quận Chúa trở về."

Vốn phong cảnh còn đang vui vẻ, đột nhiên lại có chuyện tới phá hư phong cảnh như vậy, sắc mặt của Hoàng Đế rất khó coi, lạnh mặt nói: "Để cho hắn đi vào."

Ôn Uyển rất phối hợp hoàng đế, lập tức rất không thích mà bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn của nàng, lại không mở miệng để cho Bạch Thế Niên đi vào, lời khác thì càng không có. Trên thực tế, Ôn Uyển không phải là thật tức giận, nhưng ở trước mặt Hoàng Đế thì vẫn phải lấy ý nghĩ của Hoàng Đế mà làm việc. Ai bảo Hoàng Đế là lớn nhất đây.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1359)