Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0868

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0868
Sau nhiều năm gặp lại (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Vào phòng, Ôn Uyển và Mai nhi ngồi cùng một chỗ. Mai nhi tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại truyền lộ ta tin tức giống như đang hỏi sống như thế nào?

Ôn Uyển nhìn Mai nhi mặc một thân màu đỏ tay áo kim tuyến, chải búi tóc Mẫu đơn, ở giữa cài trâm Phượng Vĩ hình Đan Phượng miệng ngậm bốn viên bảo minh châu, bên phải là một điểm cành thúy tường vân mạ vàng, cách ăn mặc thập phần hoa lệ. Cùng Ôn Uyển một thân trang phục quý phái không kém chút nào. Trong lòng Ôn Uyển nghĩ hai người thật đúng là tâm linh tương thông có chút cảm động, hạ giọng cười nói: "Yên tâm, ta rất tốt."

Nhìn khí sắc lúc này cũng biết rất tốt rồi, cầm tay Ôn Uyển hai người lặng lẽ tâm sự.

La Thủ Huân cũng rất muốn cùng Ôn Uyển trò chuyện, chỉ là nam nữ hữu biệt, lại sợ Bạch Thế Niên đa tâm, nên vẫn cùng Bạch Thế Niên nói chuyện. Một đoàn người cũng thân thiện hơn.

Hạ Ngữ đi tới nói: "Quận chúa, Thế tử Thuần Vương cùng Thế tử phi đã tới."

Ôn Uyển cười để cho người đón vào, bản thân mình cũng đứng dậy, có ý đi nghênh đón. Ôn Uyển như vậy cũng là cho Yến Kỳ Hiên mặt mũi. Bạch Thế Niên cũng đứng lên.

Mai nhi nhìn hành động của Bạch Thế Niên liền cười một tiếng. Người khác đều là phu xướng phụ tùy. Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên vừa vặn ngược lại với mọi người. Thật khó tưởng tượng được đường đường Đại Tướng quân mà đi theo lão bà như vậy đấy.

Yến Kỳ Hiên có chuyện làm chậm bước chân, bằng không đã sớm tới rồi. Vừa rồi ở trên đường vẫn thấp thỏm không yên. Khiến cho Giang Lâm cũng có chút không được tự nhiên. Đi đến phủ Quận chúa, Yến Kỳ Hiên một mực tự nói với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Tự an ủi như vậy vẫn còn có chút tác dụng, ít nhất người bên cạnh nhìn không ra hắn khẩn trương.

Nhưng vừa đến Vinh Hòa đường, đôi mắt đã rơi vào trên người Ôn Uyển, thì không còn bình tĩnh nữa rồi. Cứ thẳng tắp mà nhìn Ôn Uyển như vậy, muốn từ trên người Ôn Uyển tìm ra bóng dáng Phất Khê. Đáng tiếc, hắn nhìn hồi lâu, cũng không thấy nửa phần bóng dáng Phất Khê.

Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên, ánh mắt không chuyển. Yến Kỳ Hiên đang mặc một thân cẩm bào màu trắng. Áo trắng tóc đen, quần áo bồng bềnh phiêu dật, thân ảnh có chút phiêu dật hiện ra giữa không trung. Dung mạo như vẽ, tuấn tú xuất trần, xinh đẹp căn bản không giống người phàm. Loại dung mạo này, loại phong thái này, căn bản chính là không ngôn từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nó. Ôn Uyển chỉ chú ý tới hình dạng, hoàn toàn không để mắt đến thần sắc đôi mắt ngóng nhìn nàng ôn nhu dường như chảy ra nước kia.

Ôn Uyển đang âm thầm khen ngợi, không hổ là thiên hạ đệ nhất mĩ nam tử a! Nhìn xem thật sự là sảng khoái tầm mắt. Đang tán thưởng thì cảm thấy cánh tay có chút đau nhức. Phục hồi tinh thần lại mới biết Bạch Thế Niên véo nàng một cái, trong mắt tràn đầy cảnh cáo. Ý tứ là nàng còn nhìn tiếp, coi chừng ta thu thập nàng.

Mai nhi mới đầu thấy hai người Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên thâm tình nhìn nhau, trong lòng vô cùng lo lắng. Lại thấy Bạch Thế Niên sắc mặt càng ngày càng đen, Mai nhi vội quay đầu nhìn La Thủ Huân, La Thủ Huân cũng mang vẻ mặt khẩn trương. Mai nhi vừa định nhắc nhở Ôn Uyển. Lại không nghĩ tới Bạch Thế Niên đi đến bên người Ôn Uyển động tay.

Ôn Uyển oán trách liếc Bạch Thế Niên, giống như đang nói..., rất đau đó. Quay người lại cười nói: "Yến Kỳ Hiên, mấy năm không gặp, càng lớn càng yêu nghiệt rồi. Ngươi hiện tại thật đúng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử danh phù kỳ thực rồi."

Ôn Uyển nói xong liền nhìn về phía Giang Lâm. Chỉ thấy hôm nay Giang Lâm mặc một thân váy áo đỏ nhạt có thêu hoa văn kim tuyến hoa mẫu đơn, áo choàng khoác ngoài là lông chồn trắng, phủ xuống bên ngoài váy nguyệt hoa màu thủy lam. Đầu chải một búi tóc cũng rất phức tạp là búi tóc phi nguyệt, cài một bộ trâm kim phượng hàm ngọc, và trâm hoa có năm biện chuỗi hạt mẫu đan. Phú quý lại xa hoa.

Ba nữ nhân, giống như đã nói trước cùng nhau, đều ăn mặc phú quý hoa lệ.

Thế tử phi Giang Lâm ngàn nghĩ vạn nghĩ. Nghĩ đến gặp Ôn Uyển hai người sẽ có bộ dạng gì. Bọn hắn câu đầu tiên mở miệng nói sẽ là cái gì? Có phải là, ngươi có khỏe không? Kết quả thì Ôn Uyển lại tán thưởng mỹ mạo của Yến Kỳ Hiên. Nàng biết rất rõ. Thế tử gia ghét nhất chính là người khác nói về hình dáng của hắn. Nhưng Ôn Uyển lại chạm đến nghịch lân của hắn.

Vượt ngoài suy đoán của Giang Lâm, Yến Kỳ Hiên lại rất bình tĩnh. Nếu như là người khác nói Yến Kỳ Hiên như vậy, Yến Kỳ Hiên khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Bởi vì Yến Kỳ Hiên ghét nhất người khác nói dung mạo của hắn. Nhưng mà Ôn Uyển, không, Phất Khê thì lại không giống. Yến Kỳ Hiên cuối cùng từ trong ánh mắt của Ôn Uyển đã thấy bóng dáng của Phất Khê. Ôn Uyển nhìn về phía ánh mắt của hắn, không có dục niệm, không có ghen ghét, không có hâm mộ. Chỉ là thuần túy thưởng thức.

Không nói Giang Lâm, mà Bạch Thế Niên nghe xong những lời này cũng kinh ngạc một phút đồng hồ. Khen nam nhân khen cái gì đều được. Chỉ là không thể khen người ta rất xinh đẹp. Đó là một lời vũ nhục. Hết lần này đến lần khác Ôn Uyển lại làm như vậy. Nhưng còn rất tự nhiên đ.

Mai nhi thấy Yến Kỳ Hiên lại si ngốc mà nhìn Ôn Uyển. Cười giảng hòa nói: "Ôn Uyển ngươi cũng thật là. Thế tử gia ghét nhất người khác nói đến hình dáng của hắn."

Ôn Uyển không thèm để ý: "Lớn lên đẹp là ông trời ban ân cho. Có cái gì không thể nói? Ta còn muốn lớn lên khuynh quốc khuynh thành đây này, đáng tiếc lại không có cái phúc phận này ah!"

Ôn Uyển cười nói với Giang Lâm: "Không biết thế tử phi cho rằng ta nói có đúng hay không?"

Giang Lâm không có tiếp lời. Nếu như không phải nhìn thấy sự tùy ý trong mắt Ôn Uyển. Nàng thật sự sẽ cho rằng Ôn Uyển đang làm khó dễ người khác. Giang Lâm không có trả lời câu hỏi này của Ôn Uyển. Chỉ nhìn Mai nhi xin giúp đỡ. Mai nhi dùng giọng cố ý oán trách nói: "Ngươi cũng thiệt là? Vào đi, ở đây gió lớn. Ngươi thân thể vẫn yếu, đừng hóng gió."

Yến Kỳ Hiên hình như không có nghe những người này nói chuyện, vẫn ngơ ngác nhìn Ôn Uyển. La Thủ Huân không nhìn được cái bộ dạng ngu ngốc này của Yến Kỳ Hiên. Chẳng lẽ hắn không phát hiện thần sắc Bạch Thế Niên càng ngày càng âm trầm giống như muốn đại khai sát giới sao? Hắn phải vội vàng đi ra phía trước, lôi kéo tay Yến Kỳ Hiên nói: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp, nên thoáng chốc thất thần rồi. Ôn Uyển, ngươi đừng trách móc. Cũng hi vọng Bạch Tướng quân đừng để ý."

Một đoàn người đi vào phòng. Sắc mặt của Bạch Thế Niên vẫn khó coi, nhưng mà rất có phong độ nói: "Ngồi đi, người đến đều là khách." Rất hiển nhiên, đây là không hoan nghênh khách nhân. Bạch Thế Niên có chút hối hận để cho Ôn Uyển gặp Yến Kỳ Hiên rồi. Có Yến Kỳ Hiên ở đây, giống như không có chuyện gì của hắn.

Ôn Uyển cười một tiếng, nhủ thầm đồ đàn ông nhỏ mọn.

Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Ôn Uyển, muội thật sự là Phất Khê?" Nữ nhân trước mắt là Phất Khê sao? Vì sao, vì sao hắn không cảm thấy giống. Ngoại trừ vừa rồi từ trong ánh mắt nhìn ra, còn giờ thì hắn lại không tìm được một điểm tương tự. Trong mắt, trong nội tâm Yến Kỳ Hiên, không tin Ôn Uyển là Phất Khê.

Ôn Uyển nghĩ đến vừa rồi La Thủ Huân cũng đã hỏi một lời như vậy thì cười nói: "Huynh cảm thấy đúng, thì chính là đúng. Huynh cảm thấy không phải, thì không phải." Những lời này rất có triết lý rồi, mọi người không có cách nào hiểu được.

Ôn Uyển cười bưng chén trà bạch ngọc trắng nõn trên tay: "Trong mắt ta nó vừa là ly trà bình thường, cũng vừa là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Ở trong mắt dân chúng bình thường, nó là cơ hội có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của người trong nhà." Góc độ bất đồng, thì sẽ thấy không giống nhau.

Yến Kỳ Hiên không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu. Nên dứt khoát đứng lên nói: "Ôn Uyển, ta muốn một mình nói chuyện với muội."

Ôn Uyển cười quay người nhìn Bạch Thế Niên. Giống như nghe theo ý kiến của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên không muốn đáp ứng đâu, nhưng ngẫm lại Ôn Uyển cũng không phải là người không có chừng mực. Có lẽ nên tin tưởng Ôn Uyển. Tuy nhiên trong lòng nước chua bốc lên đầy đất. Nhưng vẫn gian nan gật đầu đồng ý.

Thái độ của Ôn Uyển, Yến Kỳ Hiên nhìn thấy trong đầu càng có suy nghĩ Ôn Uyển không phải là Phất Khê. Cho dù toàn bộ thế giới nói cho hắn biết, Ôn Uyển là Phất Khê, hắn cũng không tin. Phất Khê hẳn phải cao ngạo, nên cao không thể chạm đấy. Mà không phải giống như Ôn Uyển lúc này, còn phải nhìn sắc mặt của một người nam nhân.

Bạch Thế Niên sai người lấy áo choàng làm từ lông hồ ly đỏ rực, phủ thêm cho Ôn Uyển: "Nói nhanh một chút, bên ngoài rất lạnh." Những lời này, đã nói rõ hai người phải đi ra bên ngoài nói chuyện. Khóe miệng Ôn Uyển chứa nụ cười, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

Mai nhi nháy mắt. Đây là Ôn Uyển sao? Thế tử phi trợn mắt há mồm, đây là Ôn Uyển Quận chúa? La Thủ Huân thì run rẩy, đây là Bạch Đại tướng quân cái thế vô song trong suy nghĩ của hắn mà lại ôn nhu săn sóc như vậy.

Lúc xoay Ôn Uyển người nhìn thoáng qua Hạ Dao. Ôn Uyển cùng Hạ Dao đã sớm tạo thành ăn ý. Hạ Dao tự động đi theo phía sau.

Lúc này Bạch Thế Niên mới yên tâm, đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài sân.

Sau khi hai người đi ra, vẫn yên lặng không nói. Ôn Uyển không có ý định mở miệng đầu tiên. Hỏi ngươi sống tốt không? Nếu Yến Kỳ Hiên trả lời nàng một câu ủy khuất nói ta sống không tốt, nàng phải trả lời thế nào? Cho nên, Ôn Uyển hạ quyết tâm, không mở miệng trước.

Đi dọc theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu chậm rãi tiến về phía trước. Nơi cuối cùng hiện ra là một đình viện u tĩnh, sân nhỏ xinh xắn tinh xảo, trúc xanh vây quanh, thấp thoáng giữa gian.

Ôn Uyển vừa thấy, không ngờ bất tri bất giác đi tới bên trong Tiêu Tương quán. Bỗng chợt nhớ tới Đại Ngọc và Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Đáng tiếc, nàng không phải Đại Ngọc. Mà Yến Kỳ Hiên, cũng không phải là Bảo Ngọc. Hai người đều không nói gì vẫn bảo trì trầm mặc.

Ôn Uyển nhớ lại tám năm trước, năm mười một tuổi. Yến Kỳ Hiên ngang ngược, ngây thơ thiên chân vô tà. Mà nàng bị lây điều đó từ Yến Kỳ Hiên. Năm đó, trôi qua rất vui vẻ, rất thoải mái. Đáng tiếc, thời điểm thiếu niên thanh thuần, cuộc sống vô ưu vô lự, ở mấy năm sau này đã một đi không trở lại.

Cái này phải tạ ơn thời gian, khi trải qua quá nhiều chuyện, nàng đã không phải là Phất Khê tinh khiết đáng yêu tâm tư đơn thuần trước kia nữa rồi. Nói thật ra, Phất Khê chính là một nhân vật hư cấu. Những thứ kia, đều giống như diễn kịch.

Yến Kỳ Hiên bình tĩnh đứng lại, nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Ôn Uyển, muội thật sự là Phất Khê sao?" cho đến bây giờ, hắn cũng không thể từ trên người Ôn Uyển, thấy một chút bóng dáng của Phất Khê. Lý trí nói cho hắn biết, Ôn Uyển là Phất Khê. Nhưng mà cảm giác nói cho hắn biết, Ôn Uyển không phải Phất Khê.

Ôn Uyển cũng đứng lại, cười nói: "Ta nói rồi, huynh cho rằng đúng, thì chính là đúng. Huynh cho rằng không phải, thì không phải."

Yến Kỳ Hiên trong mắt do dự nói: "Tất cả mọi người nói, muội là Phất Khê."

Ôn Uyển nở nụ cười. Nàng đã sớm biết rõ, Yến Kỳ Hiên ưa thích chính là Phất Khê, không phải nàng. Tuy nghe nói thì không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà không thắng được sự thật: "Ta là Ôn Uyển, chữ là Phất Khê. Nhưng không phải Phất Khê trong suy nghĩ của huynh. Phất Khê trong suy nghĩ của huynh, là người thích làm gì thì làm, lạnh lùng cao ngạo, tài hoa dào dạt, là nhân vật cao không thể chạm, chỉ thuộc về một mình huynh. Ta không phải Phất Khê mà huynh ngoan ngoãn phục tùng, ta là Ôn Uyển, ta là Ôn Uyển Tôn Quý Quận chúa của triều Đại Tề."

Tuy trong lòng Yến Kỳ Hiên đã nhận định Ôn Uyển không phải Phất Khê. Bởi vì nghe được Ôn Uyển nói nàng không phải Phất Khê, trong lòng hắn vẫn rất khổ sở: "Nhưng muội là Phất Khê."

Hạ Dao mắt trợn trắng, ngươi dây dưa đến dây dưa đi, nói đến nói đi, chỉ có hai câu nói này thôi, có thấy mệt hay không? Yến Kỳ Hiên không thấy mệt, nhưng nàng thấy khó chịu.

Ôn Uyển suy nghĩ nói: "Đối với huynh mà nói, ta không phải Phất Khê. Ta không phải là Phất Khê năm đó. Thiếu niên cao ngạo lạnh lùng, tài hoa dào dạt, cao không thể chạm năm đó, chỉ là một nhân vật hư ảo. Hắn, chỉ là một hóa thân của ta. Đơn giản mà nói, Phất Khê chỉ là một nhân vật mà ta sắm vai. Cũng giống như những người diễn kịch vậy, trong mỗi hí khúc đều có một nhân vật mình phải sắm vai. Huynh chỉ thích cái nhân vật ở bên trong hí khúc này. Mà không phải là thích người diễn nhân vật này."

Hạ Dao rất muốn cắt đứt lời nói của Ôn Uyển. Đường đường Hưng Quốc quận chúa, sao có thể đem mình đánh đồng cùng con hát được. Nhưng cũng không dám có hành động này, Hạ Dao rất lý trí không có cắt lời nói, chỉ bất mãn nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển so sánh như vậy, kỳ thật đúng là khắc họa chân thật nhất tâm tình của Yến Kỳ Hiên lúc này. Hắn chỉ thích Phất Khê năm đó, không phải Phất Khê là Ôn Uyển. Nếu không, hắn sẽ không có cảm giác như thế.

Yến Kỳ Hiên mờ mịt nói: "Không phải, không phải như vậy." Thế nhưng, trong lòng lại đồng ý với cách nói này.

Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn trời: "Yến Kỳ Hiên, huynh có biết tại sao ta lại gả cho Bạch Thế Niên không?"

Yến Kỳ Hiên lắc đầu.

Ôn Uyển nở nụ cười: "Bởi vì năm đó ta chỉ cùng hắn gặp mặt một lần, chưa tới một phút đồng hồ. Đó còn là chuyện này cách bảy năm. Hắn lại không đến mười phút đã nhận ra ta. Mà ta và huynh sớm chiều ở chung được một năm, ta đứng trước mặt huynh, huynh không nhận ra thì cũng thôi đi. Nhưng ta cho huynh biết ta là Phất Khê, huynh vẫn không tin. Nguyên nhân rất đơn giản. Trong lòng của huynh, huynh yêu thích chính là Phất Khê, mà không phải ta. Còn Bạch Thế Niên yêu thích chính là ta, cho nên hắn có thể sau nhiều năm như vậy, chỉ liếc mắt đã nhận ra ta. Yến Kỳ Hiên, đây chính là nguyên nhân năm đó ta buông tay. Nếu trong lòng thật sự có người này, dù cho nàng thay đổi, nàng biến thành một người khác, nhưng mà khí tức sẽ không thay đổi, có thể cảm nhận được đấy. Nhưng huynh lại không cảm nhận được. Bởi vì, trong nội tâm huynh không có ta."

Yến Kỳ Hiên há to miệng, nhưng cái gì cũng không nói. Chỉ là ngơ ngác nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển vẫn trầm mặc không nói chuyện. Không biết thời gian qua bao lâu: "Kỳ thật khi đó ta nghĩ qua, nếu như muội là nữ tử, hẳn là tốt! Như vậy ta có thể lấy muội làm vợ rồi. Nhưng muội lại là nam tử, cho nên chúng ta đều phải lấy vợ sinh con. Khi đó ta liền nghĩ, chờ chúng ta đều sinh hạ con nối dõi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ. Hiện tại, đột nhiên có người nói cho ta biết, Phất Khê là nữ tử, Phất Khê thật sự là nữ tử, hơn nữa đã gả cho người khác rồi. Ôn Uyển, ta thật sự rất khổ sở. Ta thật sự rất khổ sở."

Ôn Uyển có thể thấy đáy lòng Yến Kỳ Hiên đang giãy dụa. Liền mở miệng không lưu tình: "Yến Kỳ Hiên, nếu như ta là nam tử. Huynh muốn ở cùng ta, huynh cũng không thể lấy vợ sinh con. Ta muốn chính là duy nhất. Ta mặc kệ huynh có phải muốn kế thừa tước vị, lưu lại con nối dõi vì truyền thừa không? Nếu như ta thật sự là nam tử, huynh lại lấy vợ sinh con, chẳng khác nào phản bội ta. Cho dù là nam tử, ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với huynh."

Yến Kỳ Hiên mở to hai mắt nhìn: "Muội..."

Ôn Uyển cảm thấy tay có chút lạnh buốt, Hạ Dao đem ấm lô đã sớm chuẩn bị đưa cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nhận lấy ôm trong tay, ấm tay rồi mới nói: "Mặc kệ là nam hay là nữ, yêu cầu của ta đều là duy nhất. Không cho phép có bất kỳ người nào chen chân vào giữa. Yến Kỳ Hiên, Huynh làm không được. Mặc kệ ta là nam hay là nữ, huynh đều làm không được đem ta trở thành người duy nhất." Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên muốn phản bác liền nói tiếp: "Huynh đừng thề thốt phủ nhận. Nếu như Thuần Vương và Thuần Vương phi, cường ngạnh muốn huynh phải khai chi tán diệp, huynh có thể phản kháng sao? Huynh chịu được lưng đeo tội danh bất hiếu sao? Huynh hãy hỏi lòng của mình, rồi lại đến nói cho ta biết." Thế tử phi bây giờ sinh được một trai một gái, nhưng con vợ kế và thứ nữ cũng có hai rồi. Không có người cưỡng ép hắn, là chính bản thân hắn đi ngủ đấy.

Yến Kỳ Hiên cuối cùng cũng không nói gì. Bởi vì hắn không biết nên nói gì. Ôn Uyển lại tiếp tục không lên tiếng. Không biết đã qua thời gian bao lâu, Yến Kỳ Hiên mới lên tiếng: "La Thủ Huân nói với ta, chỉ cần muội còn sống, chỉ cần chúng ta có thể thường xuyên trông thấy muội, là đủ rồi. Nhưng mà ta vẫn muốn hỏi muội, còn muốn nhìn muội. Có điều vì sao, cảm giác không giống với lúc trước." Vì sao hắn tìm không thấy cảm giác động tâm lúc trước? Vì sao nhìn Ôn Uyển, hắn cảm thấy lạ lẫm? Đáy lòng hắn phát ra một âm thanh, đây không phải Phất Khê, đây là Ôn Uyển, Ôn Uyển Quận chúa, mà lời Ôn Uyển nói, càng chứng minh ý niệm trong lòng hắn.

Ôn Uyển không đồng ý: "Không giống chính là không giống." Đã như vậy, còn có thể thế nào? Nhưng mà Yến Kỳ Hiên có thể nói ra những lời này, thật làm cho Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. Chính hắn đã nhận định nàng không phải Phất Khê, vậy là tốt rồi.

Ôn Uyển vừa thở phào, chợt nghe Yến Kỳ Hiên nói ra: "Phất Khê, đời này chúng ta duyên phận không đủ, chúng ta sẽ tích góp từng chút đầy đủ duyên phận, mỗi ngày ta sẽ cầu Bồ Tát, để cho nàng và ta có duyên phận kiếp sau. Kiếp sau chúng ta không nên bỏ qua nữa. Kiếp sau, sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, được không?"

Ôn Uyển rất tàn nhẫn mà lắc đầu: "Yến Kỳ Hiên, ta lập lại lần nữa, ta không phải Phất Khê. Ta là Ôn Uyển, là biểu muội Ôn Uyển của huynh."

Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển nhíu mày, nhìn cũng không nhìn mình, thì có chút không biết phải làm sao, không biết mình nên nói cái gì.

Ôn Uyển ngẫm lại, cảm thấy cứ dây dưa trên vấn đề này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì: "Huynh vẽ như thế nào rồi? Ta nghe lão sư nói huynh rất có thiên phú hội họa. Chỉ cần cố gắng, về sau nhất định có thể trở thành đại sư hội họa, trong giới hội họa cũng có một chỗ đứng cho huynh."

Yến Kỳ Hiên không muốn duy trì cái áp suất thấp này: "Tống tiên sinh đã cất nhắc rồi."

Ôn Uyển cảm thấy Yến Kỳ Hiên đã có tiến bộ, biết khiêm tốn: "Thầy của ta sẽ không tùy ý khen ngợi ai. Ta tin tưởng, chỉ cần huynh cố gắng, nhất định có thể đạt tới trình độ đó."

Yến Kỳ Hiên nói đến đây, ngược lại đã có tinh thần: "Vốn là Dung tiên sinh nói ta không có thiên phú thư pháp. Nhưng nhiều năm luyện như vậy, tiên sinh nói ta đã có trình độ trung đẳng rồi. Lại chăm học khổ luyện mười năm, có thể đạt tới trình độ nhất lưu. Đối với vẽ tranh, chỉ cần kiên trì không ngừng, cũng có thể thành công. Ta muốn hoàn thành lời hứa hẹn đối với muội, Phất Khê."

Ôn Uyển nghe đến đó, mới chính thức buông xuống nghi ngờ, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Đến lúc đó nên cho ta xem nhiều bức họa, đợi về sau chữ của huynh bán được ngàn lượng, thời điểm có tiền mà không mua được, ta sẽ phát đạt."

Yến Kỳ Hiên rốt cuộc cũng tìm được điểm giống nhau giữa Ôn Uyển cùng Phất Khê, đó chính là, tuy nhiều năm qua. Ôn Uyển vẫn là một người tham tiền. Cứ như vậy đi, cứ như vậy cũng tốt. Mặc kệ Ôn Uyển có phải là Phất Khê trong suy nghĩ của hắn hay không? Chỉ cần Phất Khê còn sống, còn sống là tốt rồi. Còn có thể nhìn thấy là tốt rồi. Có những thứ này như vậy là đủ rồi. (Thời gian La Thủ Huân tẩy não đã có hiệu quả. )

Ôn Uyển hướng dẫn từng bước: "Cho nên những năm chịu khổ này, vẫn đáng giá. Khổng Tử nói. Thiên tướng tạo ra rất nhiều người, trước tiên làm khổ tâm chí hắn, cái này không sai đâu. Cho nên, đây là ông trời vì tôi luyện huynh đấy! Huynh không thể có oán khí. Càng không thể buông tha lý tưởng của mình. Phải cố gắng, như vậy, huynh nhất định sẽ trở thành đại sư thư pháp cùng đại họa sĩ một đời."

Yến Kỳ Hiên cố gắng để cho mình thoạt nhìn bình thường: "Ừ, Tào Tụng cũng nói chỉ cần ta một mực nỗ lực, về sau nhất định có thể trở thành đại hạa sĩ. Ta nhất định phải là ra một phen sự nghiệp. Không thể lại đần độn u mê mà sống."

Gió tháng mười hai, kỳ thật rất hại người. Ôn Uyển thấy có chút lạnh. Mặt cũng có chút đỏ lên. Hạ Dao nhìn không vừa mắt: "Thế tử gia, Quận chúa thân thể không tốt. Ở đây gió lớn, trở về thôi"

Yến Kỳ Hiên tất nhiên đáp ứng, đi đến một chỗ quẹo. Yến Kỳ Hiên ngừng lại: "Phất Khê, ta muốn nghe muội thổi khúc. Ta muốn nghe cái thủ khúc 'Thu tứ' kia."

Ôn Uyển lấy làm tiếc nói: "Yến Kỳ Hiên, hãy quý trọng những thứ huynh đang có. Quý trọng thê tử của huynh, yêu thương con của huynh. Những chuyện cũ kia, hãy cho nó theo gió bay đi, để nó chôn dấu thật sâu trong lòng của huynh."

Tim của Yến Kỳ Hiên như bị quất một cái, rất đau: "Ôn Uyển, muội nói là, muội đã đem chuyện năm đó đều quên sao?"

Ôn Uyển xoa nhẹ ấm lô trong tay: "Chuyện tình năm đó, ta không muốn nghĩ nữa. Ta chỉ nghĩ hiện tại cùng tương lai. Quá khứ chỉ để hồi tưởng. Người đắm chìm trong hồi ức sẽ không có hạnh phúc. Ta chỉ muốn hạnh phúc qua tốt mỗi ngày. Cho nên, ta sẽ không đắm chìm trong hồi ức."

Yến Kỳ Hiên thoáng cái trầm mặc. Yên lặng theo sát đằng sau Ôn Uyển trở về trong sân. Bạch Thế Niên nhìn thấy đã cất bước đi tới. Nắm tay Ôn Uyển, cau mày: "Bảo nàng sớm trở về rồi, tại sao bây giờ là ban ngày mà tay vẫn lạnh buốt như vậy? Đi vào trong cho ấm áp."

Ôn Uyển tùy ý Bạch Thế Niên nắm tay của mình, tiến vào trong tiểu viện.

Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển và Bạch Thế Niên nắm tay, không biết vì sao, hắn nhìn bóng lưng Ôn Uyển, vô cùng hi vọng Ôn Uyển có thể quay đầu nhìn hắn một cái, dù chỉ là liếc mắt. Đáng tiếc chính là, Ôn Uyển vẫn một mực đi theo Bạch Thế Niên vào mà không quay đầu lại. Yến Kỳ Hiên vẫn tự nói với mình chuyện qua rồi, chỉ cần Phất Khê còn sống là tốt rồi. Thế nhưng nước mắt hắn vẫn tự động chảy xuống.

Trong sân mọi người nhìn thấy vậy, La Thủ Huân đi qua, lấy khăn tay đưa cho Yến Kỳ Hiên: "Hôm nay gió lớn, làm chảy nước mắt của ngươi rồi. Mau lau đi."

Những người khác, đều xem như không thấy được.

Mọi người vào phòng, trong tay Ôn Uyển đã đổi một ấm lô nhỏ màu vàng. Cúi đầu nói chuyện cùng Mai nhi. Cũng đúng lúc này, Hạ Ảnh đi tới nói: "Tướng quân, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Có thể dùng bữa được rồi."

Bạch Thế Niên rất sảng khoái nói: "Tốt."

Mai nhi kinh ngạc nhìn về phía Ôn uyển, tại sao không hỏi Ôn Uyển, lại đi hỏi Bạch Thế Niên? Hẳn là, quy củ trong phủ Quận chúa đã sửa lại. Ngược lại bừng tỉnh đại ngộ.

Thế tử phi Giang Lâm nghe xong, tim run lên. Nhìn lại thế tử thấy hắn tuy ẩn nhẫn, nhưng mà tâm tình không tốt ai cũng có thể nhìn ra. Hết lần này tới lần khác Ôn Uyển làm như không thấy. Hôm này nha hoàn tôi tớ lại như vậy, ánh mắt của thế tử phi càng thêm ảm đạm rồi. Ôn Uyển Quận chúa, rõ ràng cố ý sát muối lên ngực thế tử. Làm cho hắn nhận rõ sự thật, nàng đã gả cho người ta. Đã có con đường riêng của mình. Bây giờ tàn nhẫn, trái lại tốt nhất. Nếu không, lấy tính tình của thế tử, rất dễ dàng dây dưa không rõ. Đến lúc đó, bị tổn hại sẽ là bản thân Ôn Uyển Quận chúa. Thế tử phi đối với Yến Kỳ Hiên rất đau lòng, so sánh với vẻ mặt hạnh phúc của Ôn Uyển, trong lòng rất khó chịu. Ôn Uyển Quận chúa, quá vô tình rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1359)