Chia tay
← Ch.0533 | Ch.0535 → |
Edit: Mị Mị
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển trở lại trong phủ đệ, nàng sớm được tin báo là có Như Vũ, Mai Nhi, Y Y, Vũ Đồng, Ngọc Tú đến thăm nhà.
"Ôn Uyển, tại sao lại như vậy, tại sao lại bị bệnh này cơ chứ? Ông trời thật quá tàn nhẫn. Ôn Uyển, làm sao có thể, không có chuyện đấy đâu." YY lôi kéo tay Ôn Uyển, nước mắt không cách nào ngăn được rơi liên tiếp xuống đất. Những người bên cạnh ai cũng khóc theo, không khí đau thương bao trùm cả phòng.
Ôn Uyển cười cười, Hạ Dao chịu đựng đau đớn trong lòng nói" Quận Chúa nói, mọi người đừng thương tâm. Trong đời người ai cũng phải có một ngày như vậy. Chỉ là vận khí của nàng không tốt để sống qua sáu mươi năm. Lần này nàng chỉ muốn gặp mọi người, nếu mọi người khổ sở như vậy, nàng sẽ rất khó chịu. Nếu có đi, cũng phải để nàng ra đi thật vui vẻ. Không nên đến lúc đi rồi mà trong lòng vẫn phiền muộn."
"Ôn Uyển, đây là bùa bình an ta đi Hoàng Giác Tự cầu cho muội. Bùa của Hoàng Giác Tự rất linh nghiệm đấy. Nhất định có thể cam đoan muội bình an vượt qua cửa ải lần này." Như Vũ đưa bùa bình an vào tay Ôn Uyển.
Mấy người còn lại cũng rối rít đưa vật may mắn cho Ôn Uyển. Ôn Uyển cười cảm tạ hết tất cả bọn họ.
Gặp nhau chỉ có chưa đầy nửa canh giờ, Hạ Ảnh chịu đựng nước mắt muốn rơi xuống nói"Quận Chúa muốn ngủ, nàng mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi. Không thể lại tiếp chuyện các vị tiểu thư rồi. Quận Chúa nói nàng thật xin lỗi, đã thất lễ với mọi người."
Mọi người vừa ra khỏi tiểu viện, tất cả đều òa lên khóc"Vì cái gì, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy. Ôn Uyển là một người tốt như thế? Tại sao phải đối với nàng như vậy? Tại sao phải để cho Ôn Uyển chịu nhiều đau khổ như vậy?"
Kỳ thật, Ôn Uyển cũng không muốn ngủ. Chẳng qua là nàng còn muốn gặp những người khác. Lúc vừa xuất cung, Hạ Dao đã được Ôn Uyển dặn dò muốn tự mình đi tìm Thuần Vương. Ôn Uyển nói nàng muốn đi gặp Yến Kỳ Hiên, có lẽ đây là buổi gặp mặt cuối cùng của hai người họ.
"Quận Chúa, Thuần Vương gia đến rồi." Ôn Uyển nghe xong lời này, mắt ảm đạm. Nói như vậy, hẳn là Yến Kỳ Hiên không tới. Chẳng lẽ Thuần Vương vẫn còn giận chuyện lần trước, cho nên mới không cho Yến Kỳ Hiên đến gặp mình sao? Ngay cả lần gặp mặt cuối cùng này, cũng không thể gặp được sao?
Thuần Vương tiến tới gặp Ôn Uyển, người nàng đã gầy đi không ít, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Không giống như hắn tưởng tượng là phải đang bi thương khóc lóc nỉ non thỉnh cầu hắn cần Yến Kỳ Hiên đến làm bạn với nàng trên đoạn đường cuối cùng.
Thuần Vương nhìn sắc mặt nàng rất bình thản, không giống như người biết mình sắp chết. Thuần Vương nhìn thấy Ôn Uyển như vậy thì vô cùng kính nể. Dưới tình huống biết rõ ràng mình sắp chết, còn có thể bảo trì tâm tình bình thản như vậy. Có thể làm được những điều này, chỉ có những nhân tài nhìn thấu được sự sống chết hoặc tâm chí kiên nghị dị thường mới có thể làm được.
"Vương gia, mời ngồi." Hạ Dao rót một chén trà, bưng cho Thuần Vương.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển nói" Ôn Uyển, không phải ta không cho Kỳ Hiên tới đây, mà vì vài ngày trước, nó tự mình đi Minh Nguyệt sơn trang rồi. Cháu không nên trách nó, nó đi vào trong đó cũng là để nhớ cháu đấy." cái nhớ lại này dĩ nhiên là nhớ lại Giang Thủ Vọng đã chết rồi.
Ôn Uyển để cho tất cả mọi người đều lui ra ngoài, chỉ chừa lại Hạ Dao" Vương gia. Quận Chúa nói, chuyện ngày đó nàng không đáp ứng, cũng vì không còn cách nào khác. Xin Vương gia đừng để trong lòng."
Thuần Vương miễn cưỡng mỉm cười"Cháu yên tâm, vốn dĩ ta cũng không trách ngươi. Ta biết rõ, kỳ thật trong lòng cháu còn khó chịu hơn bất cứ ai. Ta biết cháu làm vậy là vì muốn bảo vệ tên tiểu tử ngốc kia. Ta cũng biết ta lúc ấy, không suy nghĩ kỹ, chỉ muốn thành toàn cho hai đứa."
Hạ Dao nói" Vương gia, Quận Chúa nói Hoàng Thượng đã đồng ý, lần này chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, ông sẽ đáp ứng hôn sự của Quận Chúa và thế tử. Chỉ cần nàng có thể vượt qua cửa này thì việc này cũng sẽ tốt đẹp. Vương gia, Quận Chúa nói. Nàng vẫn chưa bao giờ từ bỏ, chẳng qua là đang tìm kiếm thời cơ tốt nhất. Hy vọng người không nên trách nàng."
Thuần Vương nghe nàng nói như thế, trong lòng không biết có tư vị gì. Hắn biết rõ, nha đầu này, vẫn luôn đối tốt với đứa con ngốc kia của hắn, đối xử vô cùng tốt. Ôn Uyển đứa bé này, thật khiến cho hắn đau lòng. Trong hoàn cảnh gian nan như thế này, cho đến bây giờ nó vẫn không muốn từ bỏ, làm cho hắn nghe được, mắt cũng hơi cay cay.
Ôn Uyển cười" Vương gia, Quận Chúa nói người không được nói chuyện này với thế tử gia. Đợi đến lúc nàng thật sự bước qua cửa này, rồi hãy nói cho hắn cũng không muộn. Nếu như không qua được thì cũng đừng nói gì cả. Tránh khỏi để cho hắn lại chịu thêm một lần đả kích. Nếu có thể, hy vọng người hãy bảo thế tử gia trở về, để hai người có thể gặp mặt nhau lần cuối cùng. Vương gia, Quận Chúa nói ..." Hạ Dao nói không được nữa, khóc thút thít rồi mới nói tiếp" Vương gia, vạn nhất sau này thế tử gia biết rõ chân tướng. Xin người nói cho hắn biết, Quận Chúa cũng là bị bức đến không còn cách nào khác, cho nên mới phải luôn gạt hắn. Hy vọng hắn có thể tha thứ cho nàng."
Thuần Vương lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn" Sẽ không đâu, sẽ không đâu, nhất định sẽ khỏi bệnh mà. Ta cũng đang phái người đi tìm, nhất định có thể tìm ra được vị Mộc thần y kia đấy."
Nói một hơi dài, Ôn Uyển liền gật gà gật gù, bộ dáng như buồn ngủ. Thuần Vương liền mang theo một bụng đầy tâm sự trở về.
Đợi đến lúc Thuần Vương đi rồi, Ôn Uyển hỏi Hạ Dao lão sư đang ở đâu? Tại sao nàng bị bệnh nặng lâu như thế, cũng không thấy bóng dáng lão sư đâu? Nhắc tới, trên đời này người đối tốt với nàng nhất, không có chút tính toán nào, chính là lão sư Tống Lạc Dương.
Hạ Dao tỏ ý cũng không biết"Sau khi tiên sinh biết rõ bệnh trạng của Quận Chúa là thích ngủ liền mượn xe ngựa trong phủ đệ đi ra ngoài rồi. Đến bây giờ cũng chưa trở về."
Ôn Uyển nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng biết rõ, những ngày này để trị hết bệnh cho nàng, Ông ngoại hoàng đế đã đem tiền thưởng nâng lên đến vạn lượng vàng, ngự tứ bảng hiệu"Hạnh lâm đệ nhất". Thế nhưng vẫn chưa có ai đến mở ra bảng vàng.
Lão sư ở bên ngoài du lịch nhiều năm như vậy, có khả năng quen biết một ít thế ngoại cao nhân. Hiện tại lão sư vội vàng đi xa nhà, hẳn là đi tìm cao nhân hắn quen biết. Cũng không biết nàng có thể chờ được đến lúc cao nhân kia xuất hiện hay không?
Đang nghĩ ngợi, Hạ Phàm biết được tin Ôn Uyển tỉnh lại. Vội vã chạy tới. Nhìn thấy khí sắc của Ôn Uyển cũng không phải rất kém, liền có chút yên tâm.
Ôn Uyển để cho tất cả người xung quanh rời đi, chỉ giữ lại một mình Hạ Phàm. Hạ Phàm thấp giọng nói" Quận Chúa, người nhất định phải chống đỡ. Lão gia nói, hắn đi mời Mộc thần y rồi. Có lẽ hiện tại lão gia đang trên đường dẫn Mộc thần y trở về. Quận Chúa, người nhất định phải cố gắng, nhất định phải đợi được đến lúc lão gia dẫn Mộc thần y đến."
Trong mắt Ôn Uyển chứa ý cười nhìn Hạ Phàm nhẹ gật đầu. Ôn Uyển cũng không có quá trông mong vào chuyện kia. Cái gọi là sống chết có số, không thể cưỡng cầu.
Nếu có thể đợi được là vận may của nàng. Đợi không được, cũng là mạng của nàng. Song cho dù thật sự là mạng của nàng, như thế cũng đã đủ rồi. So với cái chết lén lút trên xe lửa của nàng ở kiếp trước. Đã tốt hơn rất nhiều rồi.. ít nhất, nàng biết rõ đang có rất nhiều người vì bệnh tình của nàng mà bôn ba. Mặc dù không phải nàng muốn tất cả mọi người phải lo lắng. Tha thứ cho sự ích kỷ của nàng, nhưng nàng thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, ít nhất so với kiếp trước đã hạnh phúc hơn.
"Quận Chúa, Cửu Thiếu gia đến rồi, hắn đang ở tiền viện." Hạ Thiêm nhìn Ôn Uyển không có việc gì, nên ở trong sân đi qua đi lại, do dự một hồi cuối cùng vẫn tiến lên bẩm báo chuyện này.
Ôn Uyển nhìn Hạ Thiêm, Hạ Thiêm là quản gia đắc lực của nàng, từ trước đến nay làm việc luôn có chừng mực. Chỉ là không biết vì sao lần này lại bẩm báo chuyện như vậy.
Hạ Thiêm kiên trì, hắn cũng biết chuyện này là không hợp lý. Nhưng từ khi Cửu Thiếu gia biết Quận Chúa bị bệnh cho đến nay, chiều ngày nào cũng đi qua cẩn thận hỏi thăm. Phần tâm ý này, khiến cho hắn có chút cảm động. Có lẽ nên nói cho Quận Chúa biết, để trong lòng nàng thoải mái một chút. Dù thế nào đi nữa thì Cửu Thiếu gia và Quận Chúa cũng là huynh muội ruột thịt. Tuy Thất thiếu gia cũng không tệ, nhưng Hạ Thiêm nhìn ra được Thất thiếu gia coi trọng ca ca và tỷ tỷ của hắn hơn, luôn vì ca ca và tỷ tỷ của hắn đặt mua cái này cân nhắc cái kia, còn chưa suy nghĩ qua xem Quận Chúa có thiếu thốn cái gì, nên giữa hắn và Quận Chúa vẫn luôn có một tầng khoảng cách. Nếu không phải lấy được Thiếu phu nhân là biểu tỷ của Quận Chúa, thì đoán chừng sẽ càng thêm bất hoà rồi.
Đối với chuyện của chủ tử, hắn không tự ý đi nói gì. Nhưng nhìn Cửu Thiếu gia như vậy, cứ luôn đi tìm kiếm sưu tầm các phương thuốc cổ truyền có khả năng hữu dụng để mang tới. Sự từng trải của hắn không phải ít cho nên phần tình cảm ân cần kia, hắn biết được là phát ra từ nội tâm, mà không phải là qua loa hoặc nịnh bợ. Muốn nói tới nịnh nọt, thì ở chỗ Quận Chúa, cửu thiếu gia dù nịnh cũng không có được chỗ tốt. Trong nội tâm Hạ Thiêm xác thực rất cảm động, cũng hi vọng Quận Chúa có thể cảm giác được một chút yên tâm thanh thản. Dù sao, cũng hơn một người phụ thân làm lòng người lạnh giá kia.
Ôn Uyển nghe xong, ngược lại có chút bất ngờ. Cái gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc trước danh tiếng của nàng nổi trội mười phần, cũng không thấy Thượng Kỳ muốn gần gũi mình. Không nghĩ tới lúc nàng sắp chết, người ca ca cùng cha này lại đối với nàng quan tâm như vậy. Dựa vào loại người như Bình Hướng Hi và An Thị mà có thể có đứa con tốt thế này quả đúng là gien bị đột biến.
Lần này Thượng kỳ đi tới đây không lâu, nghe được tin Ôn Uyển tỉnh lại, vừa trở về phủ đệ, thì trong lòng thật cao hứng. Thật sự không nghĩ tới là Ôn Uyển sẽ chịu gặp hắn. Nên vội vàng chỉnh đốn lại quần áo cho ngay ngắn, sửa sang một hồi rồi mới tiến vào Hành phương các.
Đi vào phòng, đã nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi trên giường, hắn vội vàng quỳ xuống hành lễ" Quận Chúa thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế."
Hạ Dao ở bên cạnh, tuy nàng rất khinh thường người của Ngũ phòng. Nhưng đối với vị cửu công tử này, trong lòng nàng vẫn rất tán thưởng. Từ đầu đến bây giờ, vị cửu công tử này vẫn coi như không tệ, "Cửu gia, Quận Chúa mời ngươi đứng lên."
Lúc này Thượng kỳ mới đứng dậy, cung kính đứng trước mặt Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn thấy lễ nghi của hắn không thiếu đi một chút nào, cùng với bộ dáng hợp quy củ, ngược lại lộ ra dáng cười khó thấy được"Cửu gia, Quận Chúa nói, ngươi cứ ngồi xuống bình thường là được, không cần câu thúc."
Sau khi Thượng kỳ ngồi xuống, Ôn Uyển lại nở nụ cười hiếm thấy với hắn. Hôm nay ngày chết cũng đến gần rồi, nói qua nói lại người này cùng mình cũng không có cừu oán gì. Ngay lúc mình sắp chết còn có thể tới quan tâm, điều này chứng minh hắn là người có lương tâm thuần lương.
Thượng Kỳ nhìn thấy Ôn Uyển không nói chuyện, kiên trì nói" Những ngày này biết rõ thân thể Quận Chúa có chút không khoẻ, không biết bệnh của Quận Chúa có khá hơn nhiều không. Thần cũng đi thu thập một vài phương thuốc, cũng chưa biết đối với Quận Chúa có trợ giúp được gì không. Thần còn tìm được một ít dược liệu tốt, tuy nói tác dụng không thể gọi là quá lớn, nhưng vạn nhất dùng được, thì quá tốt."
Ôn Uyển gật đầu"Đã làm phiền Cửu gia hao tâm tổn trí rồi."
Thượng kỳ nghe xong lời này, sắc mặt đỏ lên nói"Quận Chúa, kỳ thật phụ thân cũng muốn tới thăm người đấy. Chẳng qua là trùng hợp mấy ngày nay thân thể phụ thân cũng không tốt, bị nhiễm phong hàn. Sợ sang đây thăm thì lây bệnh cho Quận Chúa. Quận Chúa, người đừng trách phụ thân. Chờ ông khoẻ lại rồi, chắc chắn sẽ qua đây thăm người đấy."
Ôn Uyển nhìn ra được Thượng kỳ thật sự quan tâm nàng, nên cũng không có phản cảm. Song khi nghe Thượng kỳ nói xong lại cười một tiếng, đối với Bình Hướng Hi, nàng tự nghĩ đã làm vì hắn quá nhiều rồi. Ban đầu nàng cũng từng nghĩ, nếu chỉ là bị người ta lừa gạt, nhưng bản chất vẫn tốt, thì nàng có thể như cô bé này xem hắn là phụ thân. Bây giờ đối với nàng, Bình Hướng Hi chỉ là gánh nặng muốn ném đi. Nếu như nàng không chết, gánh nặng này nàng nhất định sẽ ném đi. Hôm nay nàng sắp chết rồi, càng không sao cả, người chết như đèn tắt.
← Ch. 0533 | Ch. 0535 → |