Ngất, Món Ăn Bát Quái?
← Ch.0287 | Ch.0289 → |
Edit: Huyền Trang
Ôn Uyển ở trong vương phủ, thời gian vô cùng có quy luật, mỗi ngày vừa sáng sớm, nàng liền rời giường chạy bộ, rồi nghỉ ngơi một hồi. Lại đánh quyền trong nửa canh giờ. Ăn xong bữa sáng, thì đi theo Yến Kì Hiên cùng luyện cưỡi ngựa. Buổi trưa đọc sách, rồi đi xuống luyện cưỡi ngựa một canh giờ, buổi tối đánh quyền nửa canh giờ. Ăn xong cơm tối, luyện chữ.
Yến Kì Hiên nhìn Ôn Uyển, một Hắc tiểu tử, thế nhưng có thể viết hai loại thể chữ. Chữ Khải có chút mềm mại, nhưng là lối viết thảo, viết giống như rồng bay phượng múa, thật vô cùng xinh đẹp. Ôn Uyển nhìn hắn viết chữ, luôn là một vẻ mặt khinh bỉ khinh thường. Hắn tức giận đến hận không thể đạp chết cái Cục than này. Nhưng hắn lại không có lá gan này, cho nên, chỉ có thể đàng hoàng cùng theo luyện chữ một lúc.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên ngày ngày bị giam, ngược lại đã nói với Thuần Vương đồng ý năm ngày có thể cho Yến Kì Hiên đi ra ngoài chơi một ngày, bất kể đi làm cái gì, cũng không muốn quản hắn khỉ gió. Ở đây hài tử mười ba tuổi, đã được coi như là người lớn. Quá trói buộc, ngược lại sẽ kích khởi lòng làm phản. Còn không bằng thuận theo hắn, cho hắn thời gian thông khí, như vậy hiệu quả ngược lại tốt hơn. Bằng không người này, trói hắn được mấy ngày thì nhất định lại chuồn ra ngoài. Còn không bằng buông tha, để cho hắn cảm thấy hắn cũng được tự do sắp xếp thời gian, cũng sẽ không kịch liệt phản đối.
Quả nhiên, sau khi Ôn Uyển đề nghị việc này, Yến Kì Hiên cũng không có lén đi ra ngoài nữa.
Có đôi khi Ôn Uyển ở trong phủ đệ đến chán chê, cũng sẽ đi ra ngoài đi dạo. Ngày hôm đó, Yến Kì Hiên ra ngoài cùng vài bằng hữu đi chơi. Ôn Uyển mang theo Đông Thanh cùng hai thị vệ. Chỉ là hai thị vệ đều ở cách xa mà đi theo, không có theo ở bên người, bằng không thì quá lộ liễu rồi.
Không nói Yến Kì Hiên, ngay cả Đông Thanh cũng lấy làm kỳ quái công tử làm sao lại thích đi dạo phố như vậy. Cô gái cũng không thích đi dạo phố như vậy. Trong lòng nghĩ thế, nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ nửa phần. Ôn Uyển đi mệt rồi, vào một quán trà uống trà. Ngồi ở chính sảnh, nghe khách trà bình luận tin đồn. Ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Xem ra, sau này nên đi quán trà nhiều một chút, rất có ý tứ.
Trong quán trà có thuyết Thư tiên sinh, thuyết thư tiên sinh kia ở phía trên kể đến kích tình bắn ra bốn phía: "Bạch tướng quân hai mươi tuổi, lớn lên uy vũ, thân cao chín thước, cầm đại đao nặng một trăm sáu mươi cân, cưỡi Bạch Vân Mã, bưng phải là vạn phu không địch lại Chi dũng. Chủ soái phong hắn làm tiên phong. Bạch tướng quân xông vào trận địa địch, hướng về phía giặc Oa hét lớn một tiếng, Hoành Đao chém tới, không người nào có thể ngăn. Đầu sát sát liền rơi xuống đất. Quả nhiên là nam nhân đích thực trong nam nhân, anh hùng đích thực trong anh hùng!"
Ánh mắt Ôn Uyển nháy hồi lâu, giết giặc Oa, mà có thể ngồi trên ngựa, vậy giặc Oa đều sớm nhảy xuống nước bỏ chạy rồi. Tiên sinh kể chuyện cổ tích này, mắt mù a. Tán dóc, tán tới mọi người không còn suy nghĩ lô gic nữa.
Đông Thanh thấy bộ dạng Ôn Uyển xem thường, nhẹ giọng nói"Công tử, người không biết, Bạch tướng quân này, là người được vô số thiếu niên trong kinh thành sùng bái. Hắn mười lăm tuổi nhập ngũ, hôm nay vẻn vẹn năm năm, đã làm đến tam phẩm tướng quân. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, những thứ dựa vào là đều là bản lãnh thật sự. Bạch tướng quân, thật sự rất lợi hại."
Ôn Uyển nhìn Đông Thanh, rất là im lặng, chẳng lẽ thiếp thân tùy tùng bên cạnh mình cũng là người hâm mộ của Bạch thế Niên kia "Ngươi cho là, tiên sinh kể chuyện cổ tích nói cũng là thật, mà không có khoa trương sao?"
Đông Thanh vô cùng trịnh trọng gật đầu"Vậy khẳng định là không có nói quá. Bạch tướng quân anh dũng, so với hắn nói còn muốn lợi hại hơn mấy lần. Người không biết đâu, ở vùng duyên hải, chỉ cần vừa báo đại danh của Bạch tướng quân, giặc Oa nghe tin đã sợ mất mật. Không biết có bao nhiêu uy phong đó."
Ôn Uyển nghe cười không ngừng, nghiêng lỗ tai, nghe tiên sinh kể chuyện cổ tích ở đây khen Bạch Thế Niên này, quả thực chính là nhân vật trên trời khó tìm, trên mặt đất tuyệt đối sẽ không có. Nàng nhớ tới tin đồn lúc trước "Ta nhớ được Bạch tướng quân kia, là một người khắc vợ a? hiện tại thành thân rồi sao?".
Đông Thanh nghe, lắc đầu"Cũng không biết tương lai người nào có cái phúc phận này, gả cho Bạch tướng quân. Anh hùng như vậy, phải là mỹ nhân tuyệt thế mới xứng đôi."
Ôn Uyển gật đầu"Phải, không chỉ phải tuyệt thế, hơn nữa mạng còn phải cứng. Nếu không thì tại sao có thiên đại phúc phận này, mà tiểu thư quý tộc trong kinh thành không ai dám muốn."
Đông Thanh trong lòng không vui khi Ôn Uyển phỉ báng thần tượng của nàng như vậy "Bạch tướng quân chính là đại anh hung cái thế chân chính. Ta tin tưởng, không đến ba năm, Bạch tướng quân nhất định có thể đem giặc Oa thanh trừ sạch sẻ, đến lúc đó tướng quân trở về kinh thành, ngươi xem các tiểu thư quý tộc trong kinh thành có khóc cầu van xin gả cho hắn hay không? Có điều, tướng quân mới không thèm nhìn tới những kẻ không có ánh mắt như vậy. Công tử, thật ra thì ta cảm thấy, nếu nói các tiểu thư ở trong kinh thành, cũng có một người có thể xứng đôi với Bạch tướng quân."
Ôn Uyển cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi"Người xui xẻo nào vậy?"
Đông Thanh sắc mặt không vui nhìn Ôn Uyển một cái, khửu tay cánh tay quơ liên tục mà nói" Công tử, người nói chuyện lịch sự một chút có được không, như vậy là cực kì thô lỗ, chỗ nào giống như người có học vấn uyên bác. Rất lỗ mãng, như vậy không tốt, không tốt, biết không?".
Tính bát quái của Ôn Uyển đã bắt đầu tăng ở cấp số nhân, cho nên ôn tồn hỏi "Người nào, khuê tú thiên kim nhà ai mới có thể xứng đôi với một nhân vật truyện kỳ như vậy?" Nói xong, liền cầm khối điểm tâm đặt ở trong miệng, trong lòng than thở, quán trà này điểm tâm làm không tệ.
Đông Thanh kiêu ngạo mà nói"Tự nhiên là Hoàng quý Quận chúa, chỉ có Hoàng quý Quận chúa mới xứng đôi với Bạch tướng quân đại anh hung cái thế."
"A......" Ôn Uyển còn không có nuốt xuống điểm tâm, mắc ở trong cổ họng, muốn phun nhưng phun không ra, muốn nuốt nuốt không xuống, cứ như vậy mắc nghẹn. Khiến hô hấp không thông thuận, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Đông Thanh thấy bộ dạng Ôn Uyển, thì kinh hãi. Lập tức giúp Ôn Uyển, dùng sức vỗ sau lưng, đem điểm tâm mắc ở trong cổ họng vỗ đi ra ngoài. Lại xoa nhẹ mấy cái, Ôn Uyển lúc này mới tThuận khí. Tức giận nhìn Đông Thanh, người này, có biết thiếu chút nữa hù chết nàng hay không?
Đông Thanh nhìn vẻ mặt tức giận của Ôn Uyển, mặt lộ vẻ quái dị, không phải chỉ nói giỡn thôi sao, kinh sợ đến mức thành như vậy. Song, vẫn vô cùng gấp gáp hỏi "Công tử, công tử ngươi làm sao vậy? Có cần đi xem đại phu không."
Ôn Uyển phát hiện mình phản ứng quá rồi. Đông Thanh đến bây giờ còn không biết mình là thân nữ nhi, chỉ biết mình đúng là có bệnh về họng, tới kinh thành chữa bệnh. Nếu biết thân phận con gái của nàng, lại nhìn phản ứng hôm nay, nhất định sẽ rõ. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển bằng tốc độ nhanh nhất bình phục tâm tình. Gõ cái bàn, cố giả tốt cười hỏi "Hoàng quý Quận chúa xứng với Bạch Thế Niên? Trí tưởng tượng của ngươi, thật là phong phú?"
Đông Thanh nhìn thấy sắc mặt Ôn Uyển rất quái lạ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường. Cũng yên lòng, song vẫn là cẩn thận nói, đừng lại gây ra chuyện như vừa rồi. Thấy Ôn Uyển gật đầu mới tiếp tục nói "Đây chỉ là tự ta nghĩ. Ngươi nghĩ a, Bạch tướng quân anh hùng cái thế, Hoàng quý Quận chúa nhân đức khoan hậu, dịu dàng hiền thục, còn lớn lên xinh đẹp như hoa, cùng Bạch tướng quân cũng không chính là một đôi trời đất tạo nên......"
Ôn Uyển rất bội phục công lực nhẫn nại của mình, đến lúc này nàng còn có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà ăn điểm tâm. Mà không có đem miệng Đông Thanh đóng lại. Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh"Ngươi nghe ai nói, Hoàng quý Quận chúa lớn lên xinh đẹp như hoa rồi? Mới chỉ là tiểu nha đầu mười một tuổi xấu xa, làm sao lại nhìn ra được lớn lên như thế nào? Lại làm sao biết nàng dịu dàng hiền thục?"
Đông Thanh kì quái mà nhìn Ôn Uyển"Công tử, những điều này, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết đến. Cũng phải, công tử mới đến kinh thành không bao lâu. Công tử, ta đã nói với ngươi a......"
Ôn Uyển đối với năng lực tưởng tượng phong phú của người cổ đại, vẫn là vô cùng bội phục. Đều nói người hiện đại có năng lực tán dóc, bắt gió bắt bóng có thể thêu dệt có thể bịa đặt, mà dù sao còn có gió để bắt. Bây giờ là ngay cả gió cũng không có, lại toát ra lời đồn đãi một chút cũng không giải thích được như vậy. Thật là chuyện kì lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.
Nào biết đâu rằng, một người khách bên cạnh nghe thấy lời này liền tới tham gia náo nhiệt. Thiết tha khen ngợi đây là một ý kiến vô cùng hay. Nhưng một hồi lại lắc đầu"Không được, không xứng. Hoàng quý Quận chúa so sánh với tướng quân nhỏ nhiều lắm, hơn nữa Quận chúa thể chất kém, nhiều bệnh. Ta nghe nói Hoàng quý Quận chúa quanh năm suốt tháng, mỗi ngày đều không thể rời bỏ thuốc, là một ấm sắc thuốc. Tướng quân vốn là nhân duyên sẽ thuận, nếu như thật cưới Hoàng quý Quận chúa, Hoàng quý Quận chúa đến lúc đó có việc bất trắc gì, chẳng phải sẽ thành tướng quân khắc vợ rồi sao. Khi đó, tướng quân sẽ rất đáng thương a! Suy xét như vậy, Hoàng quý Quận chúa thật đúng là không xứng với tướng quân. Ngươi nói nếu như Hoàng quý Quận chúa có thể lớn chút, thân thể khá hơn chút ít, cũng không phải là tuyệt phối sao?".
Ôn Uyển nghe lời này muốn hộc máu. Những người này là người nào đây, không ngờ nàng lại bị ghét bỏ rồi. Lười cùng hắn nói thêm nữa, nhìn lại, hôm nay tin đồn quả thật không dễ nghe. Đi nghe tin đồn, lại nghe được tin đồn về mình, ai đã từng trải qua, hẳn cũng biết là mùi vị gì.
Nào biết đâu rằng lời này vừa rơi xuống, bên cạnh lại có một người ngồi nghe bên này đang nghị luận sôi nổi, cũng chạy đến tham gia náo nhiệt"Các ngươi nói đúng. Hoàng quý Quận chúa mặc dù thân phận quý trọng, người cũng ôn nhu thiện lương. Nhưng Quận chúa có bệnh, thật sự không phù hợp với tướng quân. Nếu nói anh hùng phối mỹ nhân, xứng đôi với Bạch tướng quân, nhất định phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mới xứng đôi."
Ôn Uyển buồn bực, một người nói nàng không xứng cũng coi như thôi. Hiện tại liền nhô ra một nữa. Ôn Uyển nghĩ tới vẫn không nghe thì tốt hơn, mới không cần chính tai mình nghe tin đồn của mình, hơn nữa còn là tin đồn không giải thích được như vậy. Những người này, thật chịu khó tán dóc a. Bạch Thế Niên phối với nàng, Ôn Uyển mặc dù không mê tín, không sợ bị khắc chết vân vân. Nhưng là nghĩ tới Bạch thế Niên kia thật lớn hơn nàng chín tuổi, hơn một vòng đi. Gặp hắn cũng có thể gọi hắn thúc thúc rồi, người như vậy phối với nàng. Nàng cũng không phải là không ai thèm lấy, cho dù có bệnh, cũng không lo lắng không ai thèm lấy. Trong kinh thành đàn ông tốt còn nhiều mà, đến lúc đó nàng tùy tiện chọn một là được.
Lời này chỉ ở trong lòng nghĩ. Nhưng khi nhìn mọi người đã sớm ở nơi đó sôi nổi thảo luận chuyện của hắn, Ôn Uyển lấy làm lạ. Nàng nhớ được Thuần Vương gia đã nói, dân chúng bình dân dường như không thể vọng nghị chuyện của người trong hoàng tộc. Nếu không, một khi truy cứu xuống, sẽ mất mạng. Cho nên, Ôn Uyển rất quái lạ.
Ôn Uyển bắt được điểm này, liền nhẹ giọng hỏi nghi vấn của mình. Đông Thanh nhìn Ôn Uyển cười nói"Công tử yên tâm, Quận chúa là người lòng dạ rộng rãi, trong những năm này Quận chúa gặp chuyện lớn nhỏ gì, dân chúng rất nhanh sẽ biết, tất cả cũng đang nghị luận những thứ này nhiều năm rồi cũng không có chuyện gì. Cho nên lần này nói một chút, cũng không có gì đáng ngại. Yên tâm đi, không có việc gì."
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Đông Thanh, trong ánh mắt mang theo phức tạp. Đông Thanh nhìn không hiểu, vốn muốn hỏi, lại thấy Ôn Uyển đứng lên, đi ra ngoài nên vội vàng theo sau.
← Ch. 0287 | Ch. 0289 → |