Một cách dạy khác
← Ch.0272 | Ch.0274 → |
" Cục than đen, Cục than đen chết tiệt, ngươi đi ra cho ta. Ngươi cút ra đây cho ta. Cục than đen to gan lớn mật, lại dám đánh Gia, Ngươi ăn hết gan hùm mật gấu rồi, xem Gia có đánh chết ngươi không? Đi ra, lăn ra đây. Nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ đem cửa phá ra." Yến Kỳ Hiên đập cửa ầm ầm, tiếng vang rung trời. Âm thanh đều có thể làm điếc lỗ tai người ta.
Thế nhưng Đông Thanh đã được Ôn Uyển phân phó, giữ cửa đóng chặt. Đảm nhiệm việc Yến Kỳ Hiên có đập cửa như thế nào cũng không được mở ra. Khiến cho Yến Kỳ Hiên tức giận đến mức ngửa mặt dựng thẳng bốn chân lên trời.
Ôn Uyển trong thùng gỗ tắm rửa, tuyệt không có chút bối rối, Băng Dao nghe động tĩnh rung trời bên ngoài mí mắt động cũng không động. Ôn Uyển nhìn thấy âm thầm gật đầu không thôi. Không hổ là người Ông ngoại huấn luyện, nếu là Hạ Ảnh, đã sớm chạy ra đánh Yến Kỳ Hiên một trận cho hắn dừng lại rồi.
"Người tới, lấy búa cho ta, phá vỡ cửa cho ta. Chán sống rồi, lại dám đánh gia, Gia sống mười ba năm, còn không có ai dám động đến một đầu ngón tay đây này! Hôm nay ta phải đem tên than đen này đánh chết." Yến Kỳ Hiên thấy cửa không mở, quyết định dùng búa phá cửa.
Đầy tớ vương phủ bên cạnh đều sợ hãi, liều mạng ngăn cản" Thế tử gia, nếu hôm nay người đem cửa này phá ra, Vương gia sẽ đánh chết chúng ta mất. Ở đâu lại có chuyện mình tự phá cửa nhà mình, đến lúc đó Vương gia cũng sẽ trách phạt người đấy, các nô tài còn chưa muốn chết a." Lúc này ngăn cản, tối đa cũng bị thế tử đạp hai cái, nếu như bị Vương gia xử trí, chắc bị lột da tại chỗ. Hơn nữa bọn hắn cũng nhìn ra, cháu trai của Vương gia là người thô lỗ, cùng kiểu người này phân cao thấp, kẻ không may cuối cùng cũng là bọn hắn nha.
Ôn uyển sau khi tắm xong, da vừa mịn vừa sáng, lại để cho Băng Dao hoá trang một phen. Đem áo bào màu đen đổi thành màu sáng ánh trăng. Lúc này nhìn có vẻ rất ngọc thụ lâm phong, giống như một thiếu niên nhanh nhẹn, hoà nhã. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ đó là, màu trắng làm nền àu đen, khiến cho người đã đen càng thêm đen.
Ôn Uyển nhìn vào gương soi khẽ đảo một vòng, rất thoả mãn. Lúc này mới bình thản từ phòng tắm đi ra. Tiếng kêu bên ngoài vẫn còn, Ôn Uyển bảo Đông Thanh đem cửa mở ra. Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Yến Kỳ Hiên mặt đỏ tai hồng vọt vào sân viện, xoắn tay áo, bộ dạng chuẩn bị làm lớn chuyện.
" Ngươi là tên coi trời bằng vung, lòng dạ hiểm độc, rốt cuộc cũng chịu mở cửa chui ra đây. Vậy mà dám đạp Gia, chán sống a. Hôm nay ta phải cho ngươi thấy sự lợi hại của ta." Giọng Yến Kỳ Hiên kêu réo quả là rất lớn, thấy Ôn Uyển liền xông qua, quyết định hảo hảo dạy dỗ Ôn UYển một trận.
Lại bị Đông Thanh ngăn cản lại. Đông thanh thấy hắn dốc sức liều mạng giãy dụa, càng muốn cản hắn lại. Ôn Uyển nhìn bộ dạng đó của hắn, không khỏi bật cười.
"Ngươi, ngươi cười cái gì?' Yến kỳ Hiên bị kinh động cắt đứt. Tên Than đen này quả là đứa to gan lớn mật. Còn không đợi Ôn Uyển trả lời, thì bên ngoài đã có người truyền lời, nói Vương gia cùng Vương Phi đang đợi hai người qua dùng cơm.
Bỗng chốc Yến Kỳ Hiên đang kêu gào liền dừng lại, địa phương hôm nay hắn đi đúng là không thích hợp. Đặc biệt còn đem biểu đệ mới có mười tuổi mang đến, càng không thoả đáng. Nếu như bị phụ vương biết rõ, chắc chắn hắn sẽ bị diện bích để suy nghĩ a. Cảm giác bị nhốt trong phòng kín nhỏ quả thực là cực kỳ khó chịu, vừa lạnh vừa đói. Nghĩ tới đây, thoáng một cái Yến Kỳ Hiên liền ngừng công kích.
Dọc theo đường đi, Yến Kỳ Hiên vẫn còn chút kiêng kị" Cục than đen, nếu như ngươi không nói cho Phụ vương và phụ mẫu biết chuyện ta mang ngươi đi đến chỗ kia, ta liền không truy cứu chuyện ngươi dám đánh ta, ngươi thấy thế nào?"
Ôn Uyển nhìn hắn một cái, gật đầu. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển thờ ơ vậy, rất không ưa. Thế nhưng hắn cũng không biết vì cái gì, trước mặt thằng này, hắn thật là nhụt chí. Chỉ cần một cái liếc mắt của nó đưa tới, trong lòng hắn liền cảm thấy lành lạnh, có chút sợ hãi, thật sự là quá tà môn mà. Hắn - Tiểu bá vương của kinh thành, lúc nào lại đi sợ một cục than rồi. Nghĩ tới đây, liền ưỡn ngực.
Hai người đi theo đại nha hoàn tới chính viện.. Ở cổ đại, nam nữ bảy tuổi không được chung chỗ ngồi, cho nên Ôn Uyển dừng lại ở tiền viện. Lúc này có người ngoài là nàng, nên hai cái quận chúa đều không có đi ra. Vương gia cùng Vương phi liền cho Ôn Uyển và Yến Kỳ Hiên cùng nhau ăn cơm.
Bữa cơm tối này ăn rất ngon, tuy nhiên tuân theo việc ăn không nói, ngủ không nói, nhưng mà không khí lại vô cùng hoà hợp. Cộng thêm Vương Phi thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bọn hắn, vui vẻ hoà thuận, giống như một gia đình chân chính. Thuần vương cũng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bọn hắn, hoàn toàn không giống như vương phủ bình thường khác có sự nghiêm trang nên có trên bàn cơm. Cũng không có cái gì gọi là quy củ tách ra dùng cơm, nhìn bọn họ, Ôn Uyển mới cảm thấy, đây mới thực sự là người một nhà, nên ăn cơm rất ngon miệng.
"Nương, ngày mai ta lại muốn ăn cá Thanh tạc chiên." tướng ăn Yến Kỳ Hiên vô cùng văn nhã, không nhìn ra chút lỗ mãng nào của ban ngày. Thật khiến Ôn Uyển lắp bắp kinh hãi, hoàn toàn không giống Tiểu bá Vương nha. Lại mang theo giọng điệu làm nũng, ở đâu cùng tiểu tử hung hăng càn quấy lúc ban ngày giống nhau a.
" tốt, ngày mai nương làm cho con ăn." Thuần vương phi cười dịu dàng đáp ứng.
Ôn uyển nghĩ đến, bất kể là kiếp trước hay hiện tại, đây dường như là lần đầu nàng hưởng thụ cảm giác vui thích này, mặc dù có, cũng chỉ được đại bá thương tiếc mà gắp ình mấy lần đồ ăn. Nhưng vẫn bị bà nội lạnh lùng cắt ngang, nói là chính cô ta tự gắp. Làm cho càng về sau, chỉ cần ăn cơm nàng đều nơm nớp lo sợ, vừa nghe cùng bọn họ ăn cơm liền sợ hãi, khi đó tuổi nhỏ nhạy cảm, nói cũng không dám nói nhiều. Cảm giác mình đơn độc, nghĩ đến cha mẹ đã không còn, càng một câu cũng không dám nói lớn tiếng. Tại Ôn gia vẫn luôn nơm nớp lo sợ không an.
Nghĩ đến những chuyện cũ kia, đáy lòng Ôn Uyển nổi lên chua xót, vội vã vùi đầu ăn cơm để che dấu. Thuần Vương cùng Vương phi là nhân vật bậc nào. Nhìn thấy đáy mắt Ôn Uyển ảm đạm cùng hâm mộ, trong nội tâm đều khẽ thở dài. Đối với Ôn Uyển càng thêm yêu thương.
" Phụ vương, Mãu phi, tiếng nói của biểu đệ rất kỳ quái, nên tìm thái y xem cho hắn. Có thể là mắc phải bệnh gì làm nói không được không?" Yến Kỳ hiên nhân lúc Ôn Uyển có mặt liền hỏi. Cái này chứng tỏ hắn cũng quan tâm đến vị biểu đệ này.
" là Biểu đệ của con lúc nhỏ, phát một trận sốt, đem cổ họng phá hỏng. Những năm này đã ăn bao nhiêu dược, bỏ ra không biết bao nhiêu bạc, cũng không có trị hết, chỉ là điều trị nhiều năm như vậy tốt xấu cũng nói được mấy lời. Đại phu nói dây thanh đã bị hư tổn, cho nên lúc nói có chút khổ sở. Bất quá, con yên tâm, ngày mai ta mời thái y, đưa hắn qua xem một chút. Biểu đệ con nhiều năm nay ăn nhiều dược như vậy, đều không thấy có hiệu quả gì lớn, con cũng đừng ôm kỳ vọng quá." Thuần Vương phi lắc đầu nói. Lời này nàng nói cũng không sai, mấy năm này Ôn Uyển vẫn luôn được Vương thái y tự thân chăm sóc và khám bệnh cho nàng, ăn biết bao nhiêu dược liệu quý báu, bỏ ra biết bao nhiêu bạc, nhưng bốn năm đi qua, cũng không thấy hiệu quả gì.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển một bộ dạng không thèm để ý, sợ là trên mặt tỏ ra không để ý nhưng đáy lòng lại để ý đấy. Vì vậy liền cắt đứt"Nói cái này làm cái gì. Không khéo lại để cho Thủ Vọng buồn."
Ôn Uyển trở lại nơi ở của mình, đã nhìn thấy một gã sai vặt tới truyền lời. Đông Thanh nói" Công tử, vương gia thỉnh ngươi đến thư phòng, vương gia có việc tìm ngươi."
Ôn Uyển nhẹ gật đầu, phủ thêm áo khoác lông lớn, đi đến thư phòng của Vương gia. Thuần Vương cười để cho Ôn Uyển ngồi xuống, Ôn Uyển vừa mới cơm nước xong xuôi, chuẩn bị đi đi lại lại cho tiêu thức ăn nên cũng không ngồi.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển nói" Thế nào, hôm nay đi ra ngoài một ngày, nhận thức được gì rồi?"
Nhận thức, có cái gì để nhận thức. Nhận thức sâu nhất đó là vì cái gì ngươi có công phu đi dạy bảo ta cái gì nên làm, cái gì không, vậy tại sao không hảo hảo chỉ dạy con của ngươi, hoàn toàn như một tên hỗn đãn. Trăm phần trăm là một tên thiếu gia ăn chơi. Ôn Uyển nhớ tới mấy cái tên mà tên tiểu tử kia đặt cho liền cảm thấy bực mình.
Thuần vương thấy Ôn Uyển không nói lời nào" có phải cảm thấy Yến Kỳ Hiên rất bá đạo, chính là một tiểu tử quần là áo lượt. Thậm chí còn cho rằng hắn là một tên khốn kiếp, vậy mà còn đem ngươi dẫn đi kỹ viện."
Ôn Uyển nhìn hắn, cái này rõ ràng được bày rõ rồi mà! Trong nội tâm Ôn Uyển nói thầm, như thế nào lại đem đứa con trai duy nhất của mình dạy thành cái dạng này.
Thuần Vương nhìn biểu lộ của Ôn Uyển ngược lại bật cười" nha đầu ngươi a, nếu như Yến Kỳ Hiên không phải con của ta, hắn cũng sẽ không trở thành quần là áo lượt. Cháu cho rằng ai muốn làm quần là áo lượt cũng đều được. Muốn trở thành quần là áo lượt, phải có danh tiếng của quần là áo lượt. Không có phía sau vững chắc, làm sao làm quần là áo lượt. Cháu biết không, lúc ta còn trẻ, cũng là một tên quần là áo lượt đây này!"
Ôn Uyển mở to mắt, cảm thấy cái này thật sự là thiên phương dạ đàm (ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực). Cái gì gọi là muốn trở thành quần là áo lượt, còn phải có thân phận mới có thể trở thành quần là áo lượt. Cái này có ý tứ gì a.
Thuần vương khó có cơ hội thấy mặt của Ôn Uyển phong phú như vậy"Người đời nếu có chút chơi bời lêu lổng, tối đa cũng chỉ trở thành lưu manh hoặc du côn. Có thể bị gọi là quần là áo lượt, thì trong nhà phải có tiền cho hắn phá, trong nhà phải có quyền cho hắn hung hăng càn quấy. Con của ta vừa vặn có đầy đủ hết."
Ôn Uyển chăm chú lắng nghe hắn nói.
Nhưng Thuần vương không nói tiếp, chuyển hướng hỏi Ôn Uyển"Ôn Uyển đối với những việc hôm nay cháu chứng kiến, cháu có cảm xúc gì không?"
Ôn Uyển lắc đầu, biểu thị không hiểu.
Thuần vương cười nói" Lúc trước người ngoài đều đồn đãi cháu keo kiệt thành tính, vắt cổ chày ra nước. Ngay cả lúc đi ra ngoài, khăn che mặt cũng không bỏ ra. Những cái kia đối với nữ tử dân thường có thể dùng được, nhưng đối với nữ tử hoàng gia làm sao có thể dùng nó. Sở dĩ nữ tử bình thường mang khăn che mặt, là không muốn bị nam nhân khác trừ trượng phu thấy mặt mình. Mà cháu, cháu là quận chúa hoàng gia, cho dù người ngoài có chứng kiến thì như thế nào? chẳng lẽ chồng tương lai của cháu vì vậy mà không giữ mặt mũi cho ngươi."
Trong nội tâm Ôn Uyển có chút nghi hoặc, nhưng không có ngắt lời, nghiêm túc tiếp nhận dạy bảo.
Thuần Vương tiếp tục nói" Cũng giống như lúc trước cháu đi mua đồ, nếu cháu không luyến tiếc tiền mà bao hết toàn bộ quán hắn. Mặt khác cũng không cần đưa bạc cho bọn hắn, bởi vì cháu đến cửa hàng của bọn hắn mua đồ, là cho bản thân bọn hắn mặt mũi, cháu hoàn toàn không cần như thế. Phương pháp lúc trước của cháu dùng, keo kiệt hẹp hòi, khiến người trong hoàng tộc đều khinh thường cháu. Ngay cả quý tộc, cũng không có xem cháu vừa mắt. Những chuyện này không nói nữa, đều đã qua. Chính là nói chuyện hôm nay. Hành động của Yến Kỳ Hiên ngày hôm nay có chút không thoả đáng, nhưng là không sai nhiều lắm. Chẳng hạn như người bán hàng rong hôm nay hướng hắn nhổ nước miếng, nếu như là ta, hoặc đổi lại bất luận người nào thuộc tầng lớp quý tộc, kết quả không chỉ bị đánh một trận mà là bị đánh chết."
Ôn Uyển mở to mắt muốn rơi ra ngoài. Không thể nào, người ta không phải cố ý nha. Đến mức phải bị đánh chết sao?
← Ch. 0272 | Ch. 0274 → |