Hồi kinh (hạ)
← Ch.0244 | Ch.0246 → |
Edit: Anh Ngọc
Sau khi trang điểm xong, Ôn Uyển nhìn vào gương, thấy người trong gương thế nào cũng giống một tiểu cô nương bán đồ trang sức đeo tay. Nữ nhân này, có ý gì a cho dù là muốn chính mình nhìn chút tinh thần hơn, cũng không cần đem nàng biến thành khó coi như vậy mà nói là đẹp mắt, cả người nặng thêm có hơn nửa cân, rất nặng, cuối cùng liền đem các vật nặng trên đầu gồm đồ trang sức đeo tay Kim luy Ti, trâm phượng khảm bảo thạch, và những thứ khác, tất cả đều bị nàng tháo xuống, trên búi tóc thượng chỉ cài thêm mấy đóa lụa hoa tinh xảo màu bạc, trên tai chỉ treo lủng lẳng đôi hoa tai thủy tinh. Trên cổ tay mang một vòng tay ngọc bích. Cẩn thận chuẩn bị một phen, thoạt nhìn mới thuận mắt hơn.
Hạ Ảnh rất là trầm lặng, Quận chúa làm sao lại không thích mang châu báu đồ trang sức đeo tay vậy, cô nương nhà ai không thích đem mình khiến cho phú quý đáng yêu. Chỉ có điều Ôn Uyển có lựa chọn của mình, nàng cũng không dám làm trái ý của Ôn Uyển. Trang điểm tốt xong, mới lập tức lên xe ngựa, đi hoàng cung trước. Khó được khi Ôn Uyển chủ động tiến cung, Ôn công công đã sớm nhận được tin tức. Ôn Uyển lúc này gặp hoàng đế cũng không khó gặp như trước kia nữa. Trực tiếp giao thiệp là có thể đi vào.
Đến cửa đại môn Dưỡng hòa điện, đợi không tới hai mươi giây, thì đã tuyên nàng đi hoàng cung. Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, tinh thần không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa không ít, cũng trắng nõn rất nhiều. Lúc này nhìn qua chân chính gọi châu tròn ngọc sáng. Hơn nữa xem tầm vóc kia, rõ ràng cho thấy mập chút ít. Một tháng không gặp, dường như cao lớn không ít. Ở Ôn Tuyền thôn trang, nuôi đúng là không tệ.
Hoàng đế nhìn khí sắc Ôn Uyển đặc biệt tốt, không khỏi bật cười, thị vệ kia nói nàng rất vui vẻ đắc ý, ở Ôn Tuyền thôn trang trôi qua rất thoải mái, xem ra là thật. Nàng nói đi tránh đông, thật sự đi tránh đông. Không có bởi vì chuyện tình lúc trước mà tức giận, cũng không có bởi vì mất đi chính mình sủng ái mà khó chịu, nghĩ tới đây, trong lòng hoàng đế nổi lên vui mừng nhưng vẻ mặt lại mất mác mâu thuẫn.
Ôn Uyển từ trong tay áo lấy ra một bộ găng tay, căn cứ theo hiện đại mà thay đổi. Đây là chính nàng may, dùng lông chồn tốt để may. Đây là tác phẩm đầu tiên từ lúc mình làm người cổ đại, nó được ở Ôn Tuyền thôn trang, những thứ khác thì nàng không rành, nàng có thể làm một món đồ đứng đắn như vậy đã tốt lắm rồi. Mặc dù kích thước xê xích một chút. Nhưng hoàng đế mang vào xong, cảm thấy đặc biệt ấm áp.
"Con không trách ông ngoại sao?" Hoàng đế vẫn không nhịn được cười hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu, viết "Sẽ không, cháu biết, kỳ thật ông ngoại rất thương cháu. Ông ngoại hoàng đế, Ôn Uyển chỉ cần ông khỏe mạnh, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Những thứ khác, cháu không để tâm. Tư Nguyệt có thể khiến ông vui vẻ, đó là lòng hiếu thảo của nàng, cháu không thể nói chuyện, nên rất buồn chán, thiếu cháu cũng không có gì. Lần này là cháu tùy hứng rồi, chẳng qua là cảm thấy sống ở trong kinh thành quả thật đem cháu buồn muốn điên rồi, cho nên đã đi thôn trang hóng mát một chút. Ông ngoại hoàng đế, ông cũng biết cháu không thích hoàng cung, lễ tiết phức tạp, quy củ quá nhiều, hơn nữa người nơi này tâm tư quá nhiều, thật mệt người, không giống như ở Ôn Tuyền sơn trang thoải mái tự tại. Ông ngoại hoàng đế, ông không biết cháu ở Ôn Tuyền thôn trang, mỗi ngày trôi qua thoải mái ra sao không?"
"Nói nhảm, thiếu ai cũng không thể thiếu cháu. Không có cháu ở bên cạnh, ông ngoại cảm thấy nơi này thiếu cái gì đó. Cho nên, có Uyển Nhi sống ở bên cạnh, ông ngoại mới thư thái. Nha đầu này, người người đều thích hoàng cung lộng lẫy, cháu lại ghét bỏ nó." Hoàng đế buồn cười.
Ôn Uyển vội vàng lắc đầu, sau đó chỉ vào trên tường, bức tranh trên vách, tỏ vẻ, nếu rất nhiều vàng châu báu, mình cũng rất thích. Nếu là có thể, nàng muốn mang chúng về nhà.
Ôn Uyển đã thật lâu không có lộ bộ dạng tham tiền rồi. Hoàng đế nhìn thấy mừng rỡ cười to: "Ha ha, ha ha, cháu cái nha đầu này, tính tình tham tiền sao không đổi đây? Cũng không biết giống ai. ngoại tổ mẫu cháu, mẹ của cháu, hai người đều coi tiền như cỏ rác, nhưng nói đến tiền tài thì hai mắt cháu lại sáng lên. Chờ thêm thời điểm đón năm mới, ông ngoại cho cháu một bao tiền lì xì thật to." Ôn Uyển nghe lắc đầu, nói trong quốc khố không có tiền, chờ sau này có thì cho thêm sao.
"Nơi nào có thể thiếu cháu một bao tiền lì xì." Hoàng đế vừa vui mừng vừa cảm thán. Đứa bé này, thật là hiểu chuyện đến làm cho lòng người thương yêu. Biết điều như vậy lại hiếu thuận quan tâm đến thế, sao có thể không khiến ông thương yêu nhiều chút đây, đây là cá tính của nàng, cá tính này rất tốt.
"Hoàng gia gia, Hoàng gia gia." Một giọng nói vang lên. Giọng nói kia, trong khoảng thời gian ngắn có hóa thành tro Ôn Uyển cũng không quên được.
Ôn Uyển vừa nghe tiếng nói kia, vẻ mặt dần hiện lên sự chán ghét không chút nào che dấu. Thật là, kẻ giết người lại sống thoải mái như thế, không có một chút cảm giác áy náy nào. Thì ngược lại, nàng là kẻ bị giết hại, thì giống như là làm việc gì trái với lương tâm, phải chạy đến thôn trang mà tránh né. Xã hội này, thực đảo điên vô cùng. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển rất là trầm lặng.
Tư Nguyệt như một trận gió cuốn tới đây. Đầu tiên là lôi kéo cánh tay hoàng đế, xông về phía hoàng đế làm nũng, Ôn Uyển liền nhanh chóng tránh ra một bước, đỡ phải bị đụng vào. Lui một bước xong, liền nhớ tới chuyện lần trước, cảm thấy vẫn không an toàn, lại lui về phía sau hai bước, cùng Tư Nguyệt bảo trì khoảng cách. Còn chuẩn bị một hồi liền cùng hoàng đế nói nàng phải về nhà.
Mặc dù Ôn Uyển vạn phần phòng bị Tư Nguyệt, nhưng nhìn bộ dạng khỏe mạnh kia của nàng ta, thì rất là kinh ngạc. Nàng ta không phải bị rơi trong nước sao? Trời lạnh như vậy, cũng không làm cho nàng ta nằm trên giường hai tháng, nhanh như vậy đã vui vẻ khỏe mạnh rồi, thật là cường nhân. Ôn Uyển rất bội phục cũng hâm mộ thân thể khỏe mạnh của Tư Nguyệt.
Nàng thật ra thì cũng biết thân thể của mình hao tổn rất nhiều, cho nên mới phải vẫn chú trọng dưỡng thân. Phải dưỡng tốt thân thể, vì để có thể sống đến bảy mươi tám mươi tuổi, khó chịu hơn là khi uống thuốc còn bị người ta nắm mũi rót vào. Cũng may ông trời phù hộ, mấy năm này trước đến nay vẫn bình thường, không có xảy ra bệnh vặt nào. Nhưng thái y vẫn hay nói thân thể nàng yếu ớt, hư nhược vô cùng, còn vô cùng nhấn mạnh là phải chú trọng nuôi thân. Hiện tại nhìn thân thể Tử Nguyệt khỏe mạnh như vậy, khó trách nàng ta dám dùng chiêu này. Nàng ban đầu còn tưởng rằng Tư Nguyệt ngu xuẩn, mùa đông khắc nghiệt vì mưu sát nàng, thậm chí ngay cả mình cũng liên lụy. Có thể nói là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Không nghĩ tới người ta hoạt bát không ngã, còn đem nàng sợ tới quá mức. Người nơi này, đều biến thái. Xem ra, nàng cũng phải hướng tiến hóa biến thái.
"Vẫn hấp tấp như vậy, nếu đụng vào người Ôn Uyển biểu tỷ thì làm sao bây giờ." Hoàng đế răn dạy khiển trách.
Ôn Uyển lúc trước không có chú ý, lúc này mới chú ý đến, ngũ quan Tư Nguyệt cùng ông ngoại lớn lên thật giống, lão nhân gia đều thích con cháu giống mình. Ông ngoại hoàng đế, cũng không ngoại lệ. Dĩ nhiên, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, thích hay không thích đó là chuyện của ông ngoại hoàng đế. Dù sao nàng vẫn một bộ dạng muốn cách xa người, trên mặt còn lộ vẻ phòng bị.
Ôn Uyển thấy Tư Nguyệt khoác một bộ áo lông lửa đỏ, hẳn là loại da vô cùng hiếm có. Ôn Uyển nhìn có chút ảm đạm. Khó trách đến hiện đại có rất nhiều động vật đều bị diệt sạch, những loài đó mình cũng chưa từng thấy, đoán chừng, chính là ở trời gian trăm năm này, bị quan lại quyền quý tiêu diệt. Khụ, loài người chính là động vật ích kỷ, chỉ lo ình, cũng không quản tai họa con cháu đời sau thế nào.
Tư Nguyệt nhìn Ôn Uyển thấy mình khoác áo da đỏ, trong mắt ảm đạm, thì trong lòng đặc biệt đắc ý. Nhanh chóng đem áo khoác ngoài run lên, lấy xuống, đưa cho Ôn Uyển nói "Ôn Uyển tỷ tỷ, nếu tỷ thích, muội đem quần áo da hỏa cho tỷ. Đây là hai ngày trước Hoàng gia gia tặng."
Trong lòng rất đắc ý, ra vẻ bản thân mình rộng rãi thế nào. Hơn nữa nàng cũng không vì chuyện lúc trước mà ghi hận trong lòng, là do Ôn Uyển tự mình không chịu buông bỏ. Nơi nào biết nàng ta vô dụng như vậy, còn tưởng rằng có thể đấu, cũng không tưởng tượng được, lại chạy đến thôn trang. Trốn một tháng, không khác gì con rùa. Thật là vô dụng, đụng chuyện liền rút mình vào mai rùa đen. Làm cho nàng không có một chút cảm giác thành tựu. Nhưng vậy cũng tốt, Ôn Uyển không có ở đây, nàng dưỡng tốt thân thể liền ở bên cạnh hầu hạ Hoàng gia gia. Hoàng gia gia thương yêu nhất, vẫn là nàng.
Ôn Uyển nhìn thấy nàng ta hướng mình đi tới, nhớ tới chuyện lần trước, vốn chỉ mang vẻ mặt phòng bị nhìn Tư Nguyệt, lúc này càng giống như nhìn thấy quỷ. Nên nhanh chóng hướng phía sau thụt lùi, vì lui quá mau, lực đạo mất đi thăng bằng, nên té đặt mông ngồi ở trên mặt thảm.
"Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Đi đường không cẩn thận gì cả." Tư Nguyệt nhìn Ôn Uyển ngã nhào trên đất, muốn tới đi đỡ nàng.
Ôn Uyển thấy nàng ta đi tới, phảng phất như nhìn thấy Hắc Bạch vô thường chạy tới bên người nàng muốn dẫn nàng đi, bị làm cho sợ đến hướng tới chỗ khác nhanh chóng bò dậy, vọt tới bên cạnh hoàng đế. Cảm thấy như vậy vẫn còn không có an toàn, dứt khoát bò đến trên giường núp ở sau lưng hoàng đế, một đôi tay gắt gao lôi cánh tay hoàng đế. Hoàng đế cảm giác được tay Ôn Uyển đang phát run, quay đầu nhìn lại, sắc mặt mới vừa rồi hồng hào hiện tại đã trắng bệch.
Tư Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Ôn Uyển, giống như gặp quỷ, thì ngạc nhiên.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển hình dáng này, thì nhớ tới hôm đó bị doạ mà mọi người không biết. Nắm ngược một đôi tay nhỏ bé nói "Ngày đó chẳng qua là ngoài ý muốn, không có chuyện gì, không phải sợ."
Ôn Uyển nghe thấy hoàng đế nói..., cúi đầu rất là ủy khuất.
Tư Nguyệt thấy thế, lập tức hiểu được hoàng đế đang nói tới chuyện rơi xuống nước kia. Trong mắt hiện lên phẫn hận, nhưng rất nhanh liền biến mất làm cho người ta không nhìn thấy được. Bận rộn áy náy nói "Ôn Uyển tỷ tỷ, muội biết, cũng là muội không tốt. Ngày đó nếu ta sớm một chút tỉnh lại, bọn họ cũng sẽ không nghĩ nhầm, mà nói bậy. Ôn Uyển tỷ tỷ, tỷ chớ có trách muội được không?"
Ôn Uyển nhìn Tư Nguyệt còn muốn hướng nàng đi tới, thì gắt gao nắm tay hoàng đế, run càng lợi hại hơn. Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển, nhíu mày, cái đứa bé này lá gan cũng quá nhỏ đi.
Hoàng đế nhìn tình thế không tốt, liền chuyển đề tài cười nói "Ôn Uyển, cháu mới vừa rồi có ý tứ nói là: Da Hỏa Hồ rất trân quý, giết một con liền ít đi một con. Tiếp tục như vậy, chúng sẽ bị diệt sạch, con cháu đời sau muốn thấy cũng không nhìn thấy được. Như vậy thật đáng tiếc đúng không?"
Ôn Uyển thấy hoàng đế chuyển đề tài, biết là ông không truy cứu chuyện như vậy nữa. Cũng phải, mặc kệ nói thế nào, chuyện này cuối cùng người bị hại chính là Tư Nguyệt. Về sau phòng bị, nếu làm quá đáng, sẽ bị nhìn ra thì mình thiệt hại lớn. Nghĩ như vậy, Ôn Uyển liền yếu ớt gật gật đầu.
← Ch. 0244 | Ch. 0246 → |