← Ch.27 | Ch.29 → |
Bốn phía bị bao phủ bới bóng tối vô tận.
Đây là một sơn động, quỷ khí dày đặc, không có người lui tới.
Một bóng xám lén lút đi vào trong động, bốn phía thạch bích đều trông vô cùng nhớp nháp, hơn nữa còn có từng đợt mùi hôi thối bốc lên, khiến người liên tưởng đến một loại chất lỏng nào đó không hay cho lắm..
Bóng người kia cứ đi, bỗng nhiên trượt chân, vội vàng vươn tay cố chống đỡ, cũng không biết chạm phải thứ gì như hai lỗ thủng, thô sáp, tròn tròn, lạnh thấu xương. Lòng bóng xám kia rung lên, vội nhảy ra, lại làm kinh động đám dơi trong động, bay loạn đầy trời, dọa bóng xám này sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, tuy ngoài miệng không dám lên tiếng, nhưng lòng thì lại nguyền rủa không dứt.
Đương nhiên, bóng xám này, chính là Cổ Tiểu Ma.
Nàng tránh khỏi đám dơi này, sắc mặt đã xấu đến cực điểm.
Không biết sơn động này là gì thì còn dễ nói, đằng này, hết lần này tới lần khác Úc Lưu còn nói cho nàng biết, đây là một quỷ động.
Qủy động đó! Là quỷ đó! Dám làm một ổ quỷ trước của âm phủ! Không có mấy nghìn năm đạo hạnh thì ai mà tin nổi! Nhưng những cô hồn dã quỷ này đều dám tự do ra vào cửa ảo âm phủ, không sợ quỷ sai tới bắt, chắc chắn trên người phải có pháp bảo tránh quỷ sai, hơn phân nửa chính là ngọc dẫn hồn rồi. Úc Lưu chỉ vừa mới phát hiện ra quỷ động này, liền bảo Cổ Tiểu Ma vào, còn bản thân mình thì không biết đã nấp đi đâu.
Thật đáng hận, khóe miệng Cổ Tiểu Ma co rút, toàn thân lóe lên hai chữ "con mồi" sáng chói.
Nhưng, lỡ như, thật sự có người... được rồi, có quỷ bị mắc lừa à?
Nàng tiến vào một chỗ sâu trong hang động, trông như một thạch thất hình tròn. Khắp nơi đều tối mịt, đoạn đường này, vừa tối vừa thối, lại chẳng thấy được nửa bóng quỷ nào, thật đúng là vô cùng đáng sợ. Xem ra không thể thăm dò đám tiểu quỷ kia được, nàng sắp phải đối mặt với con lợi hại nhất rồi... Cổ Tiểu Ma nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy trong không khí có thứ gì đó đang vang động, nhoáng cái lại vang lên, vô cùng chói tai, giống như... tiếng nghiến răng.
Trong phút chốc, một bóng trắng lướt qua phía trước, Cổ Tiểu Ma cả kinh, tay đè lên chuôi kiếm, chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên lòng có chút cảm giác sợ hãi khó nói thành lời, có hơi kinh hoàng, còn có khổ sở, còn có chút... khát vọng.
Nàng đang khát vọng điều gì?
Nàng lắng nghe nhịp tim của mình đang dần nặng nề hơn. Tiếng nghiến răng này lại vang lên từ sau tai, hơi thở lạnh lẽo bang giá phả vào tai nàng, Cổ Tiểu Ma xoay người, đối diện với một khuôn mặt vô cùng hung tợn, còn chưa phản ứng kịp thì cổ đã bị bóp chặt, buộc lòng phải đối mặt với gương mặt của nữ quỷ mặc bạch y này.
Khuôn mặt xanh lè của nàng ta đang đập vào mắt nàng, trong quỷ khí dày đặc còn trộn lẫn chút sát khí.
Nữ quỷ kia mừng thần, không ngờ bụng đang đói đã có một bữa ăn ngon tự dâng tới cửa. Linh hồn này rất thuần khiết, hệt như một tiểu hài tử vừa ra đời, đúng là mỹ vị. Mắt Cổ Tiểu Ma trợn trắng, đã không thể phát ra được âm thanh nào nữa.
Có thứ gì đó sắp ra ngoài, đang giãy giụa, đang la hét, đang điên cuồng, đang liều lĩnh.
Nàng quá quen với thứ này, bị Cổ Tiểu Ma chèn ép lâu như thế, còn cho rằng nàng ta sẽ không bao giờ thức tỉnh nữa.
Điệp, An.
Thân thể của nàng mềm oặt đi, nữ quỷ ghé sát và mặt nàng, muốn hút cạn hồn phách.
Đột nhiên thân thể mềm nhũn kia chợt cứng đờ, bạch y nữ quỷ cảm thấy không đúng, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt mở lớn của Cổ Tiểu Ma.
Đỏ như máu.
Đó là...
Đột nhiên nữ quỷ mặt xanh kia nhăn mặt, trong con ngươi bị lấp đầy bởi sự sợ hãi. Nàng ta muốn lui về sau, nhưng eo nhỏ đã sớm bị Cổ Tiểu Ma vươn hai tay ôm lấy, nữ quỷ cuống quýt phun một luồng khí độc, vách tường xung quanh cũng bị ăn mòn dần, khí độc tản đi, nữ tử áo xám vẫn siết chặt nàng ta, đôi mắt đỏ như máu cong lên.
Nàng đang cười.
Sát khí ngập tràn, mỗi một tấc trên thân thể đều khoan khái, thật thích ý.
Tay phải của nàng đặt tại eo nhỏ của nữ quỷ, siết chặt hơn, mãi đến khi móng tay khảm sâu vào trong bạch y. Nữ quỷ kia lộ ra vẻ mặt đầy đau đớn, nàng lại duỗi tay trái ra, vươn tới phía trước, dừng lại trên vầng trán xanh xao của nữ quỷ, cẩn thận tìm kiếm.
Linh hồn tà ác đến mức này...
Nét vui vẻ trong đôi mắt đỏ như máu càng đậm, mặt mày nàng rất dữ tợn, bàn tay trắng nõn kia đâm sâu vào giữa trán nữ quỷ, nhất thời, tiếng gào thảm thiết đã lấp đầy cả một sơn động, hệt như một cơn ác mộng. Huyết sắc trong đôi mắt của nàng càng rõ ràng hơn, không phải luyện hóa, không phải hút, mà là xé xác một linh hồn vẫn còn sống.
Ngũ quan của nữ quỷ kia bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên có một bàn tay vươn lên từ mặt đất bên cạnh, nhẹ nhàng phủ lên cổ tay trắng nõn của nàng. Nàng không màng nâng mắt, trực tiếp đẩy nữ quỷ kia vào trong ngực hắn, mình lại vội vàng thối lui ra sau...
Nữ quỷ kia đã cạn kiệt khí tức, hóa thành một đám tro tàn, bạch y chậm rãi rơi xuống đất.
Úc Lưu nhặt một viên ngọc đen nhánh từ giữa bộ bạch y đó, lúc này mới nhìn sang nàng ta, khẽ mỉm cười: "Điệp An."
Nàng ta ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng nói: "Đây là thái độ của ngươi với ân nhân của mình sao?"
"Ngươi cho rằng, thả ta rời khỏi Thiên Lao đó thì chính là ban ân cho ta sao?" Úc Lưu thản nhiên nói: "Huống hồ, ngươi thả ta ra cũng chỉ vì suy nghĩ của bản thân, muốn đảo loạn thiên hạ mà thôi."
"Cũng có thể là vì bản thân ngươi." Giọng nói kia lại vang lên: "Nếu như không phải nhờ Hiên Viên Kiếm của ta, hiện nay ngươi còn đang bị giam trong Phục Ma Chướng, trọn đời không thể thoát thân, cũng không gặp được nàng..."
Không khí chợt lạnh đi, Điệp An ngẩn ra, bỗng chốc nhớ tới trên Thiên Lao năm đó, nàng đi dọc theo Phục Ma Chướng và ấn chú nặng nề, thấy bóng lưng đang khẽ giãy giụa dưới thiên lôi, sát khí kích động, hắn quay đầu lại, cặp mắt lục sắc kia, hệt như ánh sao nơi chân trời.
Sau đó...
Hắn tấn công về phía nàng.
Đúng vậy, nàng đã nhớ lại. Lúc nàng thả hắn ra, hủy diệt pháp trận đã giam cầm hắn cả nghìn nãm, hành động đầu tiên của hắn, lại là muốn giết nàng.
Giống như hiện tại.
Thanh quang lóe lên trong bóng tối, dần quấn quanh thân nàng.
Úc Lưu tiến tới gần nàng, tóc đen xõa lên đầu vài nàng, giọng nói trầm thấp như tình nhân rỉ tai.
"Ngươi nên cảm tạ nàng, nếu không, ta đã sớm giết ngươi rồi."
Điệp An ngẩn ra, nàng nấp trong thân thể của Cổ Tiểu Ma mười bảy năm, dùng nguyên thần mang Hiên Viên Kiếm đi giải thoát cho Úc Lưu, một khắc cuối cùng lại để Cổ Tiểu Ma tỉnh giấc, cứu chính bản thân mình.
Nàng ta nhẫn nhịn cười lên.
"Hỏi thế gian... tình là gì... mà lại khiến sinh tử chẳng rời?" Sắc đỏ trong mắt Điệp An rút đi, chỉ còn lại một đôi mắt đen nhánh. Nàng vươn tay ôm lấy Úc Lưu, mặc cho sơ hở toàn thân lộ ra trước mặt hắn, nhưng lòng chỉ nhớ tới một đôi mắt màu tím và mái tóc bạch kim kia, giọng nói cũng run lên: "Sinh tử không rời..."
"Những sự đau khổ mà ngươi mang đến cho nàng, đã đủ rồi." Hắn nhẹ giọng nói, tay vòng qua hông nàng, đột nhiên Cổ Tiểu Ma như mất đi vật để chống đỡ, yếu ớt ngã vào ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.
Ngọc dẫn hồn đã tới tay, Cổ Tiểu Ma vô cùng đắc ý. Hiển nhiên nàng cho rằng chính bản thân mình đã giết chết nữ quỷ kia, lập tức có cảm giác mình chẳng hề vô dụng chút nào, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Úc Lưu cũng không vạch trần nàng, chỉ dặn nàng phải nhớ mang theo ngọc dẫn hồn.
"Đến âm phủ, chỉ cần cúi đầu đi theo hồn phách vào trong, nhất quyết không được nói chuyện, hít thở cũng phải chậm lại, đã nhớ chưa?"
Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngạc nhiên hỏi: "Chàng không cần ngọc dẫn hồn à?"
"Ta sẽ không vào cùng nàng." Hắn lạnh nhạt nói: "Mọi chuyện phải cẩn thận."
Hắn nói xong, vừa đúng lúc hai người đi đến cuối con đường đá, sương mù quanh thân rút đi, trước mắt xuất hiện một cửa đá khổng lồ, không hề được điêu khắc, trụi lủi, như đã bị bỏ quên nhiều nãm.
Một luồng khí lạnh xông tới, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lấy lại tinh thần, Úc Lưu đã biến mất, nàng cẩn thận đi về phía trước mấy bước, không thể nói chuyện, cũng không biết phải làm thế nào cho tốt, đang mờ mịt luống cuống thì bỗng nhiên cửa đá này chậm rãi di chuyển, hé ra một khe nhỏ. Cửa đá lớn như thế, không có mấy trăm người cùng đẩy, tuyệt đối không thể mở nổi. Chút sợ hãi dần dâng lên trong lòng Cổ Tiểu Ma, nàng cúi đầu, cố chen vào trong kẽ hở kia.
Khắp nơi tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng một cánh cửa lớn. Cánh cửa này nhỏ hơn cánh cửa đá kia nhiều, nhưng vẫn rất lớn, phía trên viết ba chữ màu vàng kim thật to 'Điện thứ nhất'.
Thập Điện Diêm Vương, xem ra truyền thuyết không phải là giả, nếu Thập Bát còn lại một hồn, kiểu chết lại đặc biệt như thế, ắt hẳn đã trực tiếp xuống đến điện thứ mười. Không biết âm phủ này đi thế nào, trước hết chỉ có thể tiến vào xem xét.
Nàng đang tự suy ngẫm, đột nhiên bả vai bị đẩy, dưới chân bị hụt, thiếu chút nữa đã té xuống, lúc này mới phát hiện bốn phía chỉ có một con đường nhỏ hẹp dài, mà xung quanh, đều là vực sâu vạn trượng.
"Đi mau đi! Đứng đây nhìn làm gì?"
Tên đầu sỏ đẩy nàng lên tiếng, Cổ Tiểu Ma quay đầu, lại đối mặt với một cái lỗ mũi to, nhất thời vô cùng đói bụng.
Đầu Trâu màu nâu, Mặt Ngựa trắng bệch, sau lưng còn có mấy người mang tướng mạo khác nhau, ặc, hẳn phải là quỷ.
Nàng vừa định mở miệng, lại nhớ tới lời dặn không thể nói chuyện, lập tức ngậm miệng. Lúc này Mặt Ngựa mới vỗ đầu Đầu Trâu, giễu cợt: "Bớt nói nhảm, tới âm phủ mà không phải đầu thai, lẽ nào là tới tham quan sao?"
Thật ra thì... cũng có vài phần là để tham quan, Cổ Tiểu Ma xấu hổ cúi đầu.
Không biết là ai quất nàng một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng. Cổ Tiểu Ma đi theo vị Đầu Trâu nom có vẻ ăn rất ngon kia, thuận lợi tiến vào điện đầu tiên.
Điện thứ nhất, tương truyền là do Tần Nghiễm Vương cai quản. Chuyên quản việc chết non và trường thọ ở nhân gian, biến mất khỏi sổ sinh tử, phải đứng đây để phân biệt quỷ hồn hiền dữ, sau đó đưa hồn phách đi chịu tù tội.
Đội ngũ hồn phách xếp hàng thật dài, người này theo sau người kia nhẹ nhàng đi lên bậc thang. Trên bậc thang có hai con đường dài, ở giữa bậc, sẽ có một vị phán quan xem xét công lao và sự nghiệp ở kiếp này của ngươi, nếu như ưu khuyết bằng nhau, cứ đi đường bên trái, trực tiếp vào điện thứ mười đầu thai, nếu như công lớn hơn thì sẽ được ghi lại, cũng đi về phía bên trái, người đầu thai thường sẽ có được một cuộc sống tốt, nếu như tội lớn hơn công... vậy thì xin lỗi, bên trái không có chỗ cho ngươi, bên phải có một tòa đài cao được đặt tên là Đài Nghiệt Kính. Có câu nói "trước Đài Nghiệt Kính không có người tốt', quỷ bị áp tới sẽ có thể nhìn thấy đủ mọi tội trạng trong kiếp này của mình rồi chịu đủ hành hạ, lúc này có hối cãi cũng đã muộn màng, sự phồn hoa mê đắm của kiếp trước chỉ là thoáng qua, sau khi chết, thứ mang vào địa ngục chỉ có tội nghiệp cả đời.
Nhưng, quỷ hồn có thể đi sang bên trái thì rất ít, hơn phân nửa là động vật và tiểu hài tử. Cổ Tiểu Ma thấp thỏm, nếu như có thể trực tiếp đi đến điện thứ mười thì không thể tốt hơn, nhưng nếu không... Chẳng biết liệu đứng trước Đài Nguyệt Kính có bị bại lộ không, tên Úc Lưu kia, thời điểm mấu chốt này lại chết ở đâu rồi!
Nàng theo hàng quỷ hồn chậm rãi tiến lên trước, lại không dám trắng trợn nhìn xung quanh, không thể làm gì khác hơn là để mặc số phận.
Có vài quỷ hồn thấy dáng vẻ thê thảm của mấy quỷ hồn bị dẫn đến Đài Nguyệt Kính, bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, không nhịn được mà gào khóc. Đầu Trâu và Mặt Ngựa đứng hai bên đường, quất vào đám quỷ đó, càng lộ vẻ thê thảm hơn.
Mũi của Đầu Trâu thật đầy đặn... Cổ Tiểu Ma si mê nhìn mấy lần, thành công quyến rũ được roi da của Đầu Trâu quất lên lưng mình, Cổ Tiểu Ma không nhịn được mà rên rỉ, lại nghe có vài con quỷ nịnh hót: "Không biết là cô nương thứ mấy bị phong thái của Ngưu gia hấp dẫn rồi, phong thái của Ngưu gia, trong âm phủ này không có quỷ hồn nào xứng đáng cả..."
Có nịnh hót thì cũng phải tôn trọng sự thật! Cổ Tiểu Ma khinh bỉ y, đúng lúc này Đầu Trâu đắc ý nhìn về phía nàng, cẩn thận quan sát, liền hừ mũi: "Xấu quá."
...
Bị một con bò mặt dài nói như thế, đúng là... quá uất ức.
Lúc về nhất định phải cắt mũi của nó làm thành đồ nhắm uống rượu, Cổ Tiểu Ma thầm siết chặt quyền, lại nghe quỷ sai kia nói: "Đúng vậy, chỉ là người phàm, sao có thể so được với tiên nữ chứ?"
Mặt Ngựa nghe thấy thì không nhịn được nói: "Trước đó vài ngày khi Thiên giới truy nã hai người kia, hừ, ta thấy dù có đẹp mắt thì thế nào chứ."
"Hai người nào?" Qủy sai ngạc nhiên hỏi.
Đầu Trâu móc hai tờ giấy ra, Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ghé mắt nhìn, lập tức cả kinh thất sắc.
Chữ không nhiều, nhưng hình vẽ lại vô cùng sinh động.
Trên giấy là bức họa của bạch y tiên tử, tay cầm kiếm, hai mắt đỏ như máu, là Điệp An.
Một tờ khác... Thanh sam bích nhãn, mi mục như họa, đương nhiên là Úc Lưu.
*****
Úc Lưu đã bị Thiên giới truy nã rồi sao? Hắn có biết không? Hay còn cố ý gạt mình... đúng rồi, lúc trước Thủy Thất Yên nói khi đuổi Thanh Long khỏi trấn đó, động tĩnh lớn như vậy, Thiên giới không đi tìm hắn mới là lạ!
Nhưng trên tờ truy nã này không nêu lí do muốn bắt hắn, Thiên giới không có hành động gì lớn, có lẽ là vì muốn che giấu thân phận của hắn, thật buồn cười, trong lục giới này có ai lại không biết tới truyền thuyết Long thần ấy?
Cổ Tiểu Ma nghi ngờ trong lòng, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đang cân nhắc, lúc này mới phát hiện mình đã tiến lên bậc thang, một hồn phách trước mặt đã đi về phía bên phải, Phán Quan trước mặt đang nhìn nàng, quát lên: "Người tiếp theo."
Lập tức có quỷ sai mang gông cùm vào cổ nàng rồi kéo về phía trước, Cổ Tiểu Ma bị đau, suýt chút nữa đã ngã xuống, cứ như vậy mà lảo đảo đi tới trước mặt Phán Quan, đầu đã cúi thấp như sắp chôn vào ngực.
"Ngẩng đầu lên." Phán Quan lười biếng nói.
Cổ Tiểu Ma hơi ngước mắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống đất, nhìn dọc theo bậc thang, nàng thấy một đôi giày khá đắt tiền, phía trên giày là trường sam màu tím, lên nữa là thắt lưng màu vàng kim cùng một cây bút khổng lồ, lúc này đang không ngừng bay múa trên một quyển sách nhỏ.
"Họ tên là gì, thân phận địa vị, chết thế nào, lúc chết mấy tuổi, có công danh gì, thành thật khai báo."
Cổ Tiểu Ma khựng lại, tuy Úc Lưu đã dặn dù thế nào cũng không được nói chuyện, nhưng Phán Quan đã hỏi, sao nàng dám không đáp? Lại không thể nói tên thật, chỉ đành ngập ngừng: "Ta... ta tên là Tiểu Ma Cô."
Qủy sai bên cạnh vạch đen đầy đầu, Phán Quan lại khá bình tĩnh, tất cả quỷ hồn, dù cao quý đến đâu thì đều phải qua một ải của y, gặp nhiều hồn phách, tên có lạ cũng không có gì phải bất ngờ.
"Năm nay mười bảy tuổi... ta... ta..." Cổ Tiểu Ma cà lăm hai tiếng, lại cảm thấy lúc này mình đang nguyền rủa bản thân, không bằng nói ra thứ gì đó hạnh phúc một chút: "Ta ăn no quá mà chết."
...
Đám quỷ sai đứng ở cửa cũng lặng người, phán quan vẫn rất bình tĩnh: "Nhà ở đâu?"
Cổ Tiểu Ma sững người, nhà? Phải nói thế nào? Nói là phái Thiên Diễn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải nghi ngờ, nhưng không nói lại càng dễ dàng khiến người khác nghi ngờ hơn. Nàng đảo mắt, nói đại: "Ta... ta không có nhà, ta là ăn mày lang thang."
"Ăn mày?" Phán Quan hỏi ngược lại: "Trông cách ngươi ăn mặc cũng còn khá chỉnh tề."
Khóe miệng của Cổ Tiểu Ma co rút, thân y phục xám tro này của nàng chỉ hơn được một đứa ăn mày bên đường cái thôi.
"Chết ở đâu?" Phán Quan đã có phần mất kiên nhẫn, mỗi ngày đều tới cả nghìn hồn phách, trừ những người quan trọng, những kẻ như Cổ Tiểu Ma thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa, lúc này đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người nàng.
"À... trấn, trấn Thái An." Trong nháy mắt đầu của nàng xuất hiện địa phương này.
"Báo cáo Phán Quan đại nhân, ở trấn Thái An không có ăn mày nào tên là Tiểu Ma Cô." Qủy sai lật danh sách, cau mày.
Cổ Tiểu Ma thầm lo lắng, chẳng lẽ sẽ bị vạch trần sao?
"Mấy năm gần đây trấn Thái An không mấy yên ổn, lưu dân cũng nhiều, hồn phách mất nguyên quán không thể đếm hết." Phán Quan gật đầu, sai một quỷ sai khác: "Mang nàng ta đến chỗ Đài Nguyệt Kính rồi quyết định sau."
Xích sắt trên cổ bị kéo căng, Cổ Tiểu Ma đi theo quỷ sai, chỉ cảm thấy chân mình đang run rẩy. Nếu lên đài này mà bị soi ra Điệp An, nhất định nàng phải chết không thể ngờ.
Trước đài cao một trượng, một chiếc gương đồng cao một trượng phải mười người mới có thể ôm hết, thân mình vàng óng, lại bị một luồng tử khí thần bí bao quanh hết đợt này tới đợt khác, mù mù mịt mịt.
Cổ Tiểu Ma bị đẩy lên, lòng vô cùng sợ hãi, chỉ đành phải suy nghĩ vài hình ảnh tốt đẹp, không ngừng cố gắng suy nghĩ, lòng lại đảo qua khuôn mặt của Điệp An và Úc Lưu, dù làm cách nào cũng không thể vứt bỏ được.
Nàng đang bối rối thì nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của mình trong gương, không lâu sau lại cười cười, trừng mắt với nàng. Cổ Tiểu Ma ngu người, bản thân trong kính như đang diễn một vở kịch, mà nội dung kịch là một tiểu hài tử vừa sinh ra đã trở thành ăn mày, giống như lời miêu tả vừa rồi như đúc. Qủy sai bên cạnh mang gương mặt mập mạp, thoạt nhìn rất hiền lành, huống chi lại không nhìn ra được manh mối gì, liền gật đầu nói: "Ngươi, tên của ngươi, không có trong danh sách, dù, dù không có ưu khuyết điểm, nhưng, cũng không thể sang, sang bên trái. Vậy, vậy không bằng tới chỗ Diêm La Vương đại nhân... ghi chép lại một chút, rồi... lại đến điện thứ mười.
Cổ Tiểu Ma mừng rõ, vội vàng nhảy xuống khỏi Đài Nghiệt Kính, khách sáo nói: "Vậy làm phiền quỷ sai đại nhân."
Qủy sai kia gật đầu: "Vậy, vậy đi theo bên này."
Nàng theo sát, bỏ lại điện đầu tiên sau lưng, nhưng hiển nhiên Đài Nghiệt Kính này đã bị người khác động tay động chân, còn có cả Úc Lưu đã từng dặn nàng không được nói chuyện, hẳn lần này không có vấn đề gì, có lẽ có cao nhân tương trợ. Phần lớn khả năng vị cao nhân này chính là Úc Lưu, nghĩ đến việc hắn vừa ở cạnh nàng, Cổ Tiểu Ma không khỏi mừng rỡ, lòng lại có chút nhẹ nhõm, không hề sợ hãi như lúc bắt đầu nữa.
Tâm tình khoái trá này duy trì đến trước khi đẩy cánh cửa ở điện thứ hai.
Điện thứ hai, theo truyền thuyết là do Sở Giang Vương trông coi cả một vùng biển rộng lớn, dưới tầng đá ngầm phía chính Nam, gọi là địa ngục Hoạt Đại. Tung hoành tám nghìn gặm, bên trong có mười sáu địa ngục nhỏ như Hắc Vân *(mây đè), Phẩn Niệu (phân thối), Ngũ Xoa (chĩa năm răng, trong địa ngục này quỷ thường bị đâm), Cơ Ngạ (đói), Tiêu Khát (khát), Nùng Huyết (chảy máu tươi), Đồng Phủ (nấu một chảo đồng), Đa Đồng Phủ (nấu nhiều chảo đồng), Thiết Khải (bỏ vào cối xay sắt), Bân Lượng (đong lường), Kê Tiểu (gà mổ), Hôi Hà (ao tro), Chước Tiệt (chặt khúc), Kiếm Diệp (gươm lá đâm), Hồ Lang (sói ăn thịt), Hàn Băng(hồ bănglạnh giá). Chuyên trừng phạt hạng người tiểu nhân, hơn phân nửa là bọn cường đạo tặc tử.
(* trong () là hình phạt ở từng địa ngục)
Cổ Tiểu Ma cứ đi như vậy, một đường chỉ nhìn dưới chân, không ngừng niệm a di đà Phật. Phạm chỉ một lỗi nhỏ đã bị hành hạ như thế, suy nghĩ lại, nàng còn từng giết người đấy! Thật đáng buồn... Cổ Tiểu Ma rất buồn bực, trên đời này, kẻ không sát sinh được mấy người? Trừng phạt như thế, Diêm Vương không ngại phiền sao...
Khi thần hồn nàng còn đang dạo chơi, cửa lớn của điện thứ ba đã mở ra.
Điện thứ ba, tương truyền là do Tống Đế Vương trông coi địa ngục Hắc Thằng nằm dưới tầng đá ngầm hướng Đông Nam của đáy biển. Rộng tám nghìn dặm, trong có bố trí Hàm Lỗ (muối mặn), Ma Hoán Già Nữu (gông xiềng), Xuyên Lặc (đục sườn), Đồng Thiết Quát Kiểm (nạo mặt), Quát Chi (nạo chảy mỡ), Kiềm Tễ Tâm Can (móc tim gan), Oát Nhăn (móc mắt), Sản Bì (lột da), Nguyệt Túc (cắt chân), Bạt Thủ Cước Giáp (rút móng tay chân), Hấp Huyết (hút máu), Đảo Điếu (treo ngược), Phân Tuỷ (xẻ xương tủy), Thư Chú (ăn giòi bọ), Kích Tất (đập vào đầu gối), Bà Tâm (bóp tim). Mỗi một địa ngục tương ứng cho một tội đã phạm phải, nhưng hình phạt lại nghiêm khắc hơn gấp mấy lần.
Qua một điện này khiến cho Cổ Tiểu Ma cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng khi nàng nhớ lại quá trình nấu nướng của mình thì lại sợ đến xanh mặt. Không biết tại sao, khi nàng lần lượt đi ngang qua từng pháp trường, chỉ nghe thấy tiếng leng keng của hình cụ và những gương mặt người vặn vẹo, lại chẳng hề nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết nào. Cổ Tiểu Ma không dám tưởng tượng đến kết quả bị bắt, chỉ đành miễn cưỡng theo sát quỷ sai, cố không nhìn hai bên, bụng đã chẳng còn đói, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.
Cứ như thế mà đi qua điện thứ tư, từ nãy tới giờ chỉ mới mất vài canh giờ, nàng cũng không thấy mệt. Tham quan âm phủ một lần, Cổ Tiểu Ma đã có suy nghĩ ăn chay nửa đời sau, phải thường xuyên làm bạn đèn trước Phật Tổ, hi vọng ngày sau tới âm phủ còn có thể dễ chịu hơn. Dù... chuyện này rất khó xảy ra.
Điện thứ năm, Diêm La Thiên Tử.
Địa ngục Khiếu Hoán nằm hướng Đông Bắc của tầng đá ngầm dưới đáy biển, cũng được xem như là trung tâm của âm phủ. Mọi chuyện quản lí đều nằm ở vùng trung tâm này, giống như trên Thiên Diễn, Mạc Vi và Thu Tĩnh ngụ trên ngọn núi lớn nhất.
Cổ Tiểu Ma lại thả hồn rong chơi, may mà cuối cùng chỗ này đã không còn ác liệt như ba tầng trên. Tuy là lòng đất nhưng vẫn rộng rãi sáng ngời, nhỏ hơn mấy điện trước khá nhiều, chỉ có một tòa trạch viện nhỏ. Thỉnh thoảng lại có vài người bị xích, khắp thân là vết máu loang lổ đi qua, truyền thuyết nói đây là nơi linh hồn bị tù đày sau khi rời khỏi ba điện trên, chuyển tới điện thứ năm chờ Diêm La phán xét, hoặc là đầu thai hoặc là tiếp tục đến điện thứ sau để bị tra tấn, tất cả đều phải dựa vào tâm trạng của lão nhân gia Diêm La Thiên Tử.
Một đường này quỷ sai kia không hề nói lời nào, lúc này mới mở miệng lên tiếng: "Ngươi, ngươi cứ ở đây đợi một chút."
Cổ Tiểu Ma gật đầu, không biết Úc Lưu có ở đây không, nên bớt nói thì tốt hơn.
Ai ngờ quỷ sai kia vừa đi thì chính là một canh giờ, Cổ Tiểu Ma đứng lâu, cuối cùng không nhịn được nên phải ngồi xổm trước cửa điện thứ năm, nhìn từng vẻ mặt chết lặng, người thiếu tay chân đi qua trước mặt nàng. Lúc hồn rời khỏi xác đều rất mờ ảo, nhưng đến âm phủ lại có thân thể, không khác người bình thường là bao. Cũng may là như thế, nếu không chỉ cần Cổ Tiểu Ma vừa bước vào âm phủ thì sẽ bị người khác vạch trần ngay. Thứ tương đối biến thái chính là những địa ngục nhỏ dùng để tra tấn kia, dù là rút gân lột da xương, cắt cổ tay hay bóp tim, chỉ ngày tiếp theo thôi sẽ khôi phục trạng thái cũ, lại tiếp tục hành hạ, ngày ngày phải chịu nỗi đau khổ cùng cực.
Nhân quả báo ứng, nhân quả, báo ứng.
Nếu thế gian thật sự công bằng đến thế, vậy Úc Lưu, và cả những chuyện đau thương mà hắn từng gặp, cuối cùng thì ai sẽ là người đền đáp?
Ai cũng phải trả giá cho sự tham lam và ích kỉ của mình.
Hoặc là... tất cả những chuyện này đều không đáng để tồn tại. Những vị thần, người, yêu, ma khiến hắn bị tổn thương đều phải chết, đều phải đến nơi âm ty này mà chịu hành hạ gấp trăm lần.
Nàng siết chặt năm ngón tay, vẻ mặt dần trở nên vô cùng dữ tợn. Thanh sam nam tử dần phai mờ trong suy nghĩ của nàng, càng lúc chỉ còn có cừu hận, cừu hận đến ngất trời, thấp thoáng như có tiếng nữ tử ngông cuồng cười lớn, lòng nàng, một mảnh hoang vu.
"Diêm La đại nhân đang đợi, ta, ta sẽ đưa ngươi vào."
Chẳng biết từ lúc nào mà quỷ sai kia đã đứng trước người nàng, Cổ Tiểu Ma như vừa tỉnh mộng, phát hiện tay chân mình lạnh như băng, không biết từ lúc nào đã đưa tay đặt lên thanh kiếm gỉ kia.
Tại sao nàng có thể có suy nghĩ đó, giống như muốn đồng vu quy tận cùng lục giới. Chẳng lẽ... là Điệp An đang dần khống chế ý thức của nàng?
Nàng cả kinh, Điệp An ngủ yên mười bảy năm, hôm nay Thiên giới phát hiện ra nàng, đương nhiên nàng sẽ không chịu ngồi chờ chết. Đợi đến khi cướp được thân thể, không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu sinh linh vô tội phải mất mạng oan uổng đây?
Lưng Cổ Tiểu Ma nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, vô thức đi theo quỷ sai kia, đợi nàng bắt đầu xem xét bốn phía, lại phát hiện mình vừa tới một chỗ tối, không còn mấy dã quỷ khi nãy nữa. Lòng nàng lấy làm kì lạ, chẳng lẽ Diêm La Thiên Tử thích đợi ở chỗ này ư?
Nàng rất buồn bực, quỷ sai kia lại không nói gì thêm, chỉ dẫn đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính. Cổ Tiểu Ma cũng học theo, có điều chỉ duy trì chưa được nửa nén hương thì cả người đã đau nhức, nàng không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa: "Qủy sai đại nhân?"
Qủy sai kia không nhúc nhích.
"Qủy sai... này, này quỷ sai đại nhân?"
... Qủy sai kia vẫn không thèm nhúc nhích.
Lúc này Cổ Tiểu Ma mới phát hiện có chỗ không đúng, vỗ nhẹ lên bả vai hắn, nghi ngờ gọi: "Qủy..."
Trong nháy mắt, quỷ sai kia ngã về phía trước, té úp mặt xuống đất. Cổ Tiểu Ma hoảng sợ lui về sau từng bước, sau lại vội vàng muốn tiến tới đỡ hắn dậy, có điều vừa mới bắt lấy tay của hắn, chỉ thấy tay áo mềm nhũn, trên đất chỉ còn mỗi một bộ y phục của quỷ sai, quỷ sai bên trong đã biến mất.
Cổ Tiểu Ma thầm lo lắng, lập tức ngẩng đầu, bốn phía vẫn tối đen như mực.
Nhưng nàng cảm thấy, có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào nàng ở nơi nào đó.
Nếu như quỷ sai này có vấn đề, vậy chắc chắn lúc ở Đài Nghiệt Kính sẽ không thể thuận lợi như thế. Như vậy, rất có thể kẻ này tới để giúp nàng.
Cổ Tiểu Ma thử hỏi: "... Có phải... Úc Lưu không?"
Có tiếng y phục ma sát với nhau trong bóng tối, dần để lộ một bóng người cao gầy. Môi Cổ Tiểu Ma cong lên, đang muốn đi về phía trước, lại thấy bóng dáng kia càng tiến càng gần, sau đó dừng lại trước người nàng, mũ trùm đen trượt xuống, để lộ một đầu tóc dài màu bạch kim.
Nụ cười của nàng cứng lại nơi khóe môi.
"Tử Vi?"
← Ch. 27 | Ch. 29 → |