Vay nóng Homecredit

Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 26

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 26
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Shopee


Phòng giam có chút tối tăm.

Tĩnh lặng đến mức khiến người khác hít thở không thông, chỉ có tiếng bước chân nhỏ đang dần tới gần.

Một hồi đại kiếp trên đảo Thanh Nguyên đã sớm khiến cho sự náo nhiệt của hội Trục Tiên tan biến, vài môn phái đã cáo biệt rời đi từ trước, có điều phần lớn vẫn ở lại, thề phải liên minh với Việt Dương cùng chinh phạt Ma giáo.

Những giáo phái này đều có đệ tử bỏ mạng, trợ giúp là giả, báo thù mới là thật. Lần này đệ tử Thương Thanh chết không ít, khả năng Ma giáo bỏ đi rồi quay lại là rất cao. Xưa nay Thiên Diễn và Linh Bảo có mối quan hệ rất tốt với Thượng Thanh, lần này Mạc Vi không nhìn người, dẫn sói vào nhà, càng không thoát khỏi liên quan. Dù ông đã nhận tội trước mặt phần đông chưởng môn, mọi người đều nhất trí chuyện này không thể trách ông, nhưng Mạc Vi rất rõ, từ nay Thiên Diễn đừng nghĩ tới hai chữ yên bình nữa.

Úc Lưu xuất hiện tại nơi này, còn có câu nói trước khi rời khỏi của Phó Diệp Văn, nếu truyền ra ngoài, lẽ nào Nhân giới còn không long trời lở đất sao? Đảo Thanh Nguyên và phái Thiên Diễn, ắt sẽ dẫm vào vết xe đổ của Giao tộc. Mấy ngày nay tóc của ông và Thu Tĩnh bạc thêm vài phần, nhưng lại không thể nghĩ ra kế sách ứng phó, kế duy nhất lúc này, không thể làm gì khác hơn là cứ ở lại đảo Thanh Nguyên trước, đi từng bước một.

Thu Tĩnh theo sau lưng Mạc Vi, lòng có mấy phần mong đợi, lại có chút đau đớn, chỉ cúi đầu. Trái lại Cổ Tiểu Ma đi sau cùng, cảm thấy phòng giam này quá ẩm ướt, lầm bầm: "Sao lại giam lục sư huynh của ta ở chỗ này chứ..."

Bóng người phía trước khựng lại một chút, mấy vị chưởng môn cũng dừng lại, Mạc Vi trầm giọng trách mắng: "Tiểu Ma."

Cổ Tiểu Ma bĩu môi, nàng không biết, Mạnh Trạch Hư đã không còn là người sống, chỉ là một hồn ma do Phó Diệp Văn dùng đá chuyển hồn tạo ra, là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn có thân phận giáo chủ Huyền Âm giáo của hắn, dù hắn có nỗi khổ tâm, nhưng nếu chém chết hắn ngay lúc này, hẳn sẽ không có ai phản đối. Việt Dương lại đi tiếp, Mạnh Trạch Hư này, thả thì tuyệt đối không được... Giết... lại không rõ ý của Mạc Vi, nên cứ buông tay cho ông giải quyết.

Nhưng nếu bàn lòng riêng, trừ Mạc Vi, tất cả các phái khác đều rất hận Mạnh Trạch Hư. Nếu không phải vì hắn, sao ma giáo có thể xâm nhập vào đảo Thanh Nguyên mà gây ra nguồn họa? Nhưng từ ngày hắn được yêu sơn trà cứu sống, tỉnh lại cũng không nói gì, có vài đệ tử chất vấn hắn hồi lâu, hắn không nói, mãi đến hôm nay mới có chút phản ứng.

Hắn muốn gặp Cổ Tiểu Ma.

Phòng giam nằm dưới lòng đất, một đường không thể thấy ánh sáng.

Cửa sắt được kéo ra, mùi hôi thối xộc vào mặt. Thân thể Thu Tĩnh hơi lảo đảo, đột nhiên không muốn tiến thêm về phía trước nữa. Cổ Tiểu Ma thầm cả kinh, chỉ xông lên trước, mở to hai mắt muốn nhìn cho kĩ.

Có người đốt nến, một bóng người màu đen hiện lên trong góc. Trên người hắn đều là vết thương, không biết đang cố chấp cầm thứ gì trong tay, chỉ hết sức cẩn thận, vừa thấy có ánh sáng liền khẽ nghiêng mặt sang một bên, vừa yên tĩnh lại hiền hòa.

"Các người..." Cổ Tiểu Ma nhào lên cửa lao, lòng đau nhói: "Các người hành hạ huynh ấy!"

"Hắn không chịu nói mục đích của Huyền Âm giáo." Việt Dương trầm giọng nói: "Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng hắn còn mạnh miệng..."

Ông ta nhìn sắc mặt của Mạc Vi, song lại chẳng tìm ra được đầu mối gì, chỉ im lặng không nói thêm.

"Sư huynh..." Cửa lao vừa mở, Cổ Tiểu Ma liền vọt vào, quỳ gối trước người hắc y nam tử: "Sư huynh!"

Mạnh Trạch Hư vươn đôi tay toàn là vết máu loang lổ, vuốt mái tóc đen của nàng, khẽ gọi: "... Tiểu Ma."

Trong mắt nàng là sự chua xót không thể nào ức chế được, chỉ nghẹn ngào hỏi: "Sư huynh, huynh tội gì phải thế."

"Không có gì." Hắn nói: "Sư huynh sai, phải chịu phạt."

Hắn nói rất nhẹ nhàng, lại khiến nước mắt của Cổ Tiểu Ma chực tuôn trào: "Thập Bát nàng ấy..."

Mạnh Trạch Hư khẽ thở dài, nâng tay trái lên, đột nhiên một đóa hoa kiều diễm hiện ra. Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, lắp bắp: "Đây... đây là..."

"Huynh để lại một hồn phách cho nàng ấy." Hắn chậm răi nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào dáng vẻ đang khóc của nàng, như muốn chạm khắc nàng vào tận đáy lòng.

Ánh mắt sâu nặng đến vậy, có chút nóng bỏng, không giống dáng vẻ dịu dàng thường ngày của hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, không nói gì.

Trên mặt Cổ Tiểu Ma có vài vết thương mới đã kết vảy. Bên hông vẫn mang thanh kiếm đã cũ nát kia, trên tay có rất nhiều vết chai vì cầm kiếm, cả người vẫn xám xịt, trông vô cùng tầm thường.

Nhưng...

Những quyết định của hắn trong nửa năm qua, không phải lúc nào cũng là sai lầm.

Hắn vẫn nghĩ như vậy, dù là sống hay chết, là đúng hay sai, chỉ cần vì nàng, hắn sẽ cố đến quên mình. Có điều tạo hóa trêu ngươi, những khó khăn kia, dù hắn cố ngăn từng cơn sóng dữ thế nào, cuối cùng vẫn không thể chống lại số mệnh.

Nhưng nàng lại chịu đựng được, một Cổ Tiểu Ma luôn thờ ơ với hết thảy, hôm nay tay của nàng đã có sức mạnh để cầm kiếm, bóng lưng gầy yếu của nàng đã có thể chống lên một khoảng trời, nàng có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ánh mắt của nàng đen thuần, hệt như một viên trân châu đen tinh khiết nhất.

Còn có cây trâm màu xanh lục trên tóc.

Mạnh Trạch Hư vươn tay, như muốn chạm vào, cuối cùng lại run rẩy, chỉ dừng lại giữa không trung.

Hắn phải dùng hết sức bình sinh, cố không ôm nàng vào lòng.

Có phải khi hồng y nữ tử ấy nhìn hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau thấu trời này không? Hắn buông tay, đột nhiên nhếch môi, dịu dàng cười.

Luôn luôn có kẻ đau đớn.

Luôn có kẻ, thử yêu, lại thử buông tha, thử mang lại hạnh phúc cho mọi người.

Cổ Tiểu Ma cầm tay hắn, nói khẽ: "Muội rất khỏe, huynh không cần phải lo cho muội."

Mạnh Trạch Hư gật đầu, chỉ dịu dàng cười một tiếng.

Mặc dù hắn cười đến khóc.

Nếu như có thể... thì đừng quyết tuyệt như thế, đừng nói với ta nàng rất tốt, khiến ta mất đi cả lý do để xuất hiện trong lòng nàng.

Dù ta luôn hi vọng nàng có thể sống tốt, nhưng ta vẫn rất ích kỉ.

Dù muốn buông tha... nhưng vẫn muốn níu giữ.

Ta chỉ đang kéo dài khoảnh khắc phải buông bỏ nàng mà thôi.

Đông đến cũng phải đi.

Dù đảo Thanh Nguyên đã trải qua một kiếp nhưng vẫn không ngăn được hơi xuân. Chỉ trong một đêm, lá xanh đã lặng lẽ nhú mầm, thâm nhập vào một hồ cạn trên đảo. Nước hồ này khá cạn, chỉ đến đầu gối người, trong suốt thấy đáy. Việt Dương thấy cảnh trí nơi ngày khá tốt mới trồng rất nhiều hoa hải phong, hoa lục bình tím, các loại cây lá không có rễ, chỉ du đăng trên mặt nước theo từng cơn gió. Trời sinh hoa này kì lạ, gặp nắng sẽ khô héo, nên lúc này vô cùng sum xuê, cộng thêm cảnh sắc nên thơ bên hồ nên đã hấp dẫn một nhóm đệ tử lớn đến để ngắm cảnh.

Cảnh giác đã nhiều ngày, còn không để cho người ta thả lỏng được sao? Ngày gần đầy đất quanh hồ này đã bị đạp lún thêm một tầng... bởi vì vài đệ tử... ha ha, có ý đồ bất chính.

Trong đó đám người của Lục Hợp Tháp lộ rõ nhất, nữ đệ tử trong phái vận y phục trắng thuần, cộng thêm sa y hồng, ngay cả nữ chưởng môn muốn phái một người trở về báo tin cũng không có ai chịu đi, các nàng đều nhiệt tình ở lại bên hồ, tụ tập xung quanh ngắm hoa hải phong.

Vì vậy, gần đây Úc Lưu không thể tìm được chút yên tĩnh.

Khó có được một nơi trang trí thanh tịnh như thế trên đảo này, kể từ sau khi bị một bạch y nữ tử phát hiện, hôm sau lại có hơn mười bạch y nữ tử xuất hiện, sau đó nữ đệ tử các phái khác cũng lục tục tới sau, thẹn thùng, vạm vỡ, hoạt bát, dịu dàng, đủ các loại tướng mạo, cái gì cần đều có, chỉ đứng cách hồ khá xa mà ngắm nhìn. Hắn ngồi trong đình giữa hồ, thỉnh thoảng lại thổi một khúc tiêu, nhưng bị đám nữ nhân này chực chờ cả ngày, hoàn toàn mất hết hứng, đúng là vô cùng đáng ghét.

Cổ Tiểu Ma bị Việt Dương gọi đi đến lúc này vẫn chưa về. Úc Lưu cau mày, chỉ muốn gặp được nàng, bỗng chốc lại nghe thấy có thứ gì đó rơi vào trong nước, mấy bạch y nữ tử cất giọng cười duyên, thì ra là ném đá vào hồ.

Nãi nãi ơi, ném đá vào hồ thì có gì vui? Còn cười lớn tiếng đến vậy làm gì? Úc Lưu khó chịu quay đầu, lại nhớ tới câu nói "hồ này cũng không phải của mình chàng", lại nhịn.

"A..."

"Mát quá!"

"Đừng có tạt nước vào người ta..."

"Tỷ tỷ xấu quá!"

Mấy tiếng thét chói tai truyền đến, mắt Úc Lưu giật giật, đang cố gắng khống chế bản thân.

Đám bạch y nữ tử cười đùa, cách đó không xa có nữ đệ tử bĩu môi, thầm rủa một tiếng "không biết xấu hổ, tiếp tục trưng dáng vẻ đại gia khuê tú, bình tĩnh nhìn vào trong đình, bỗng chốc sợ đến suýt nhảy dựng lên.

Ôi ôi ôi ôi... thanh sam nam tử đó đang nhìn bọn họ sao.

Hiển nhiên nữ đệ tử của Lục Hợp Tháp cũng phát hiện điểm này, vì vậy càng cười đùa năng nổ hơn, một người trong đó vừa ngẩng đầu, đã thấy Úc Lưu đang nhìn nàng ta từ xa, qua hồi lâu, đột nhiên nhếch môi.

Nụ cười này như làm lu mờ cả sắc trời. Sơn thủy vô biên, ngày tốt cảnh đẹp đến đâu cũng phải làm nền cho hắn. Nước hồ lăn tăn như chỉ vì muốn được lọt vào mắt hắn, từng đóa hoa hải phong như bị nhiễm lấy sắc hương bên người hắn. Hệt như cảnh trí nơi hồ này, đã tĩnh lặng quá nhiều năm, chỉ vì một tiếng cười tao nhã của hắn mà trường tồn vĩnh viễn.

Lập tức, mọi âm thanh đều biến mất.

Úc Lưu khẽ mỉm cười, bước ra khỏi tiểu đình trong hồ, nhẹ nhàng đạp lên mặt nước. Hắn đạp lên mặt hồ, chạm rãi đi về phía một bạch y nữ tử.

Cái này, cái này, trời ơi... kích thích quá!

Nàng kia đã sớm đờ người, trong đầu đều là bóng người tuyệt mỹ của thanh sam nam tử. Nàng nhớ trận ác chiến với Huyền Âm giáo, hắn đứng trên một đám mây, tóc và y phục tung bay trong gió, trong ngực có ôm một nữ tử áo xám, chi sợ thần tiên cũng không hơn gì như thế.

Có điều nếu bị Sen Ma Cửu Trọng đốt phải thì sao? Một khắc kia, nàng ta tình nguyện bị đốt thành tro, chỉ có thể nằm trong ngực hắn, được hắn dùng ánh mắt ấy mà nhìn lấy một lần, dù có chết cũng cam tâm tình nguyện.

Đôi mắt lục sắc mê người... hệt như ma chướng.

Vừa nhìn, đã không thể dời mắt đi được nữa.

Cuối cùng, hắn đứng trước người nàng ta, nghiêng người, nụ cười bên khóe môi vẫn chưa tản đi.

"Muội tên là gì?" Úc Lưu khẽ nói.

Bạch y nữ tử chỉ trừng lớn mắt, cổ họng run rẩy, nói không nên lời.

"Không nói sao? Vậy cũng được." Hắn tiếp tục mở lời, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng ta: "Mang đồng môn của muội đi... được chứ?"

Hai chân bạch y nữ tử kia mềm nhũn, ngồi bệt xuống. Đồng thời, một thanh kiếm gỉ cắm vào giữa chỗ nàng ta và Úc lưu, nếu nàng ta ngã ngồi trễ chút nữa, hẳn không tránh khỏi việc cổ mình lại xuất hiện thêm một lỗ thủng rồi.

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, mấy bạch y nữ tử đang đứng, đám đệ tử phái khác đứng nhìn từ xa. Úc Lưu bình tĩnh đứng tại chỗ, bạch y nữ tử ngồi bệt trên đất, giữa hai người là một bóng dáng không hề nên thơ.

"Các người..." Cổ Tiểu Ma nghiến mấy chữ qua kẽ răng: "Đang làm gì?"

*****

Úc Lưu cười đến vô cùng vô tội, xoay người vờ như đang ngắm trời.

Cổ Tiểu Ma dùng ánh mắt lăng trì bóng lưng của hắn hồi lâu, phát hiện không có hiệu quả. Lại nghiêng đầu, trực tiếp nhìn về phía bạch y nữ tử đang ngồi bệt dưới đất.

Trông cũng khá dễ nhìn, có điều còn kém xa Thủy Thất Yên. Cổ Tiểu Ma vẫn còn giơ kiếm, cách cái cổ trắng nõn nà của nàng ta một khoảng nhỏ, nàng kia đã biết kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma xuất thần nhập hóa, hơn nữa còn nhận lấy ánh mắt như hung thần ác sát của nàng, sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

Đại sư tỷ của Lục Hợp Tháp thấy đệ tử của mình mất mặt như thế, lòng vô cùng khó chịu, tiến lên từng bước cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Cổ sư tỷ của Thiên Diễn, lần này thắng hội Trục Tiên, đúng là nở mày nở mặt nhỉ?"

Cổ Tiểu Ma lười biếng ngẩng đầu liếc nàng ta: "Đương nhiên là phải nở mặt nở mặt rồi."

Đại sư tỷ không ngờ mặt nàng lại dày như thế, chẳng thèm nói một câu khách sáo, vừa mở miệng đã chặn lời người ta, vô cùng đáng giận.

"Nghe nói giáo chủ ma giáo lại là lục đệ tử của giáo phái... Ha ha, khó trách có thể nở mặt như thế."

"Thiên Diễn ta có nở mặt hay không thì liên quan gì tới chuyện tốt của đám Lục Hợp Tháp các người? Còn nữa..." Cổ Tiểu Ma ác độc cười một tiếng: "Có người ghen tỵ à?"

Đột nhiên sắc mặt của đám bạch y nữ tử kia hơi đổi, đại sư tỷ cả giận: "Ngươi cho rằng Lục Hợp Tháp bọn ta sợ Thiên Diễn à..."

"Ta chưa từng nói thế." Cổ Tiểu Ma đáp trả: "Nhưng người ngồi dưới đất phát run lại không phải là ta."

Lời nói lẫn gai, sắc mặt đám người càng tệ hơn. Đại sư tỷ rút trường kiếm, vừa nhẩm bí quyết đã vọt về phía Cổ Tiểu Ma. Sắc mặt của Cổ Tiểu Ma không tốt lắm, vừa ra tay đã dùng thức thứ mười một, công lực của đại sư tỷ này không yếu, lại muốn làm bẽ mặt Cổ Tiểu Ma trước mắt Úc Lưu, vì vậy lúc đánh còn liều mạng hơn khi tham gia hội Trục Tiên.

Dù kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma có tinh diệu đến đâu, vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, đánh một lúc lâu chỉ có thể so ngang tay. Nàng nhanh nhẹn xoay người đáp xuống đất, che vết thương bên hông do Đồ Hòa gây ra, khóe mắt co rút, cố ra vẻ bình tĩnh: "... Thôi, xem như cùng là đệ tử ngũ đại phái Trung Nguyên, ta không chấp các người."

Vị đại sư tỷ kia thấy không chiếm được lời, liền nháy mắt với xung quanh, mấy nữ tử kia hội ý xong, gật đầu một cái, đồng loạt rút binh khí, cùng xông về phía Cổ Tiểu Ma.

Nàng đang đưa lưng về phía đám người, không hề phòng bị, chờ đến lúc phản ứng kịp đã trễ.

Trong nháy mắt, có bóng xanh lướt qua. Cổ Tiểu Ma đứng tại chỗ không động, chỉ có y phục lướt qua má của nàng, cảm xúc mềm mại hệt như ảo giác. Như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, đại sư tỷ và đám... bạch y nữ tử kia vẫn duy trì thế công, có điều binh khí trong tay đã hoàn toàn biến mất, sau một giây, Úc Lưu đứng trước người Cổ Tiểu Ma, trong tay là một đống binh khí mang hình thù cong vẹo kì dị.

"Nàng niệm tình nghĩa đồng môn, nể mặt mối giao tình giữa sư tôn các người nên mới không xuống tay." Úc Lưu khẽ mỉm cười: "Nhưng với những đệ tử không phải người tu tiên... thường thì ta cũng không thương hoa tiếc ngọc đâu."

Hắn nói một câu, liền tiến lên phía trước từng bước một, đống sắt vụn trong tay càng méo mó hơn, bước thẳng đến trước mặt đại sư tỷ.

"Nếu các người còn chạm mặt nàng, hoặc để ta nghe thấy lời gì không hay..." Hắn vẫn cười, nhưng tiết trời đang đầu xuân, mặt đất lại bắt đầu kết băng, nhanh chóng lan ra từ dưới chân hắn.

Sự lạnh lẽo này, đến từ hai mắt của hắn.

Nước hồ nhanh chóng bị đóng băng, hoa hải phong cũng khô héo. Từng cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương, đại sư tỷ không nhịn được mà lui về phía sau, nhìn khung cảnh xung quanh, không dám ngẩng đầu, chỉ lùi về một góc cùng đám bạch y nữ tử.

Úc Lưu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng buông tay, đám binh khí kia liền rơi xuống đất, một tiếng keng rét lạnh vang lên, hoàn toàn nát bấy.

Đôi mắt lục sắc kia, khiến lòng người vô cùng sợ hăi.

Đại sư tỷ a một tiếng, vội vàng chạy khỏi cùng đám bạch y nữ tử.

Cổ Tiểu Ma nhìn vở kịch này, chỉ lạnh mặt, khinh bỉ nhìn hắn, hệt như sự lạnh lẽo trong hồ không hề ảnh hưởng tới nàng.

Úc Lưu xoay người, vẫn cười, chậm răi nói: "Ta giải vây giúp nàng... không được sao?"

"Nếu không phải ai đó tới chỗ này để người ta vây ngắm, cũng không cần chàng phải giải vây hộ ta." Cổ Tiểu Ma siết chặt vạt áo, lầm bầm: "Ta biết chàng đẹp, nhưng các nàng cũng thật là, chỉ bị nhan sắc này mê hoặc..."

"Chẳng lẽ..." Đột nhiên Úc Lưu ghé sát vào, khóe môi cong lên thành một nụ cười điên đảo chúng sinh: "Nàng không hề bị nhan sắc này mê hoặc sao?"

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra.

Ra là thế ư?

Nàng một lòng một dạ với hắn... cũng chỉ là vì hắn trông đẹp mắt thôi sao?

Đột nhiên nàng xoay người, đi lên núi.

"Dù sao..." Nàng nói nhỏ: "Ta rất xấu..."

Nàng vừa dứt lời, sau lưng như có gió, một giây sau đã rơi vào trong lồng ngực của hắn.

Úc Lưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tựa cằm vào đầu vai nàng, mái tóc đen như thác nước không hề được buộc lên xõa xuống, chọc vào tai nàng, có hơi ngứa, hai gò má nóng như lửa đốt.

Hắn nhắm mắt, hàng mi dài để lại chút bóng mờ trên gương mặt trắng nõn.

"Nàng mang ta theo hoặc ở lại."

Tim nàng đập rất nhanh, khổ sở còn chưa dứt, ngọt ngào đã dâng lên, cảm thấy có chút xấu hổ, lại không nhịn được mà nhếch môi, lòng vô cùng vui vẻ.

"Ta muốn ỷ lại vào nàng." Hắn nói: "Nàng đi đâu ta đi đó, nửa bước cũng không rời."

Rõ ràng là lời thâm tình đến bực nào, nàng lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Một Long thần bị cả lục giới nhòm ngó, một yêu linh chi thân thần ma.

Cõi đời này... không còn chỗ cho họ dung thân nữa.

Nhưng chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, bất cứ lúc nào cũng ở cùng nhau...

Nơi ta có thể an giấc, chỉ có cạnh chàng mà thôi.

Nhưng... hắn đã phải chịu khổ quá lâu.

Nàng phải làm thế nào, phải cố gắng đến đâu mới có thể bảo vệ được cho hắn?

Cổ Tiểu Ma nhắm chặt mắt, đặt tay phủ lên đôi tay đang đặt bên hông của nàng, có chút bi thương lại xen lẫn vui vẻ.

"Ừ, chúng ta... sẽ ở cùng nhau."

Hỉnh ảnh mỹ lệ như thế, thanh sam nam tử ôm một nữ tử y phục xám tro, ở bên hồ nước lạnh lẽo mà tinh khiết, thời gian như lắng đọng.

Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện cách đó không xa.

Thiên Nghiêu không hề bị phát hiện, hắn lựa chọn xuất hiện vào lúc này là vô cùng không đúng lúc. Đáng tiếc, hắn vẫn chỉ là một con hồ ly, dù may mắn thành ma, nhưng vẫn là một con hồ ly đần chẳng có tí tình thú.

Vì vậy, sau khi hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, bóng xám ven hồ nhanh chóng đẩy bóng xanh ra thật xa, không biết móc đâu ra một chiếc khăn tay mà quạt lấy để, cứng người đứng ngắm phong cảnh, dáng vẻ trông như "thời tiết quá nóng".

Đầu Úc Lưu và Thiên Nghiêu phủ đầy vạch đen,

"À, là Nghiêu Gâu Gâu." Cổ Tiểu Ma như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cười nói: "Sao thế..."

Thiên Nghiêu vội ai oán một tiếng.

À, hôm qua đã đồng ý sẽ mua hồ lô đường cho hắn, sau khi trở lại thì gặp chuyện vướng chân, chẳng trách không đợi được mà chạy tới đây để đòi.

Cổ Tiểu Ma trưng gương mặt của kế mẫu ra: "Mở mồm nào."

Tiểu hồ ly ngoan ngoăn ngồi đó, lui lắc tới lắc lui, há miệng.

"Răng cắm đã sắp rụng rồi, còn dám ăn à?" Cổ Tiểu Ma nhướng cao mày, nghiêm túc nói: "Mỗi ngày chỉ một viên thôi."

Trong phút chốc tai Thiên Nghiêu cụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi người Cổ Tiểu ma.

Úc Lưu bị lờ đi có lòng tốt đề nghị: "Cho hắn hai viên đi."

Cổ Tiểu Ma liếc hắn, nhất thời Thiên Nghiêu nâng đôi mắt ngập nước nhìn Úc Lưu.

Có điều... Úc mỹ nhân à, chẳng qua chàng đang ngại con hồ ly này quá cản trở, muốn đuổi hắn đi cho nhanh mà thôi... Vậy nên mới chẳng thèm quan tâm đến việc liệu hắn có ăn nhiều đường đến rụng sạch răng hay không...

Cổ Tiểu Ma hết cách, đưa đường cho Thiên Nghiêu, nhìn hắn vui vẻ cao chạy xa bay, nhíu mày nói: "Chẳng phải chàng đã cho hắn ăn quả Vãng Sinh rồi à? Sao vẫn chưa biến thành hình người được."

"Ta đã đưa cho hắn ngay hôm đó." Úc Lưu nói: "Nhưng đó là dị quả của Thiên giới, đương nhiên cần có chút thời gian để luyện hóa."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, quả thật mấy ngày nay Thiên Nghiêu đã hăng hái hơn rất nhiều, da lông cũng mượt hơn trước, đúng là có chuyển biến tốt hơn, nghĩ đến đây nàng liền yên lòng.

Sự tình tứ giữa hai người lại tràn ngập, chợt có tiếng chuông vang truyền đến từ nơi xa, Cổ Tiểu Ma sợ hết hồn, chỉ nghe thấy tiếng chuông này hùng hậu, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, lúc này mới trầm mặt.

"Hẳn là có chuyện lớn xảy ra nên mới phải rung chuông, triệu tập đệ tử lại." Cổ Tiểu Ma nói, Úc Lưu gật đầu, nắm tay của nàng, trong nháy mắt đã đằng vân lên.

Hai người nhanh chóng đến đại điện phái Thượng Thanh, Úc Lưu không thể lộ diện, hai người liền ẩn thân ở một bên, nhìn đệ tử bên dưới đang lục tục đến đông đủ, Việt Dương mang vẻ mặt tức giận, vỗ một chưởng lên bàn đá.

"Giáo chủ ma giáo Mạnh Trạch Hư... chạy rồi!"

Phía dưới hoàn toàn rơi vào kinh ngạc, thân phận của Mạnh Trạch Hư rất khả nghi, người bên cạnh không biết rõ chuyện, chỉ cho rằng hắn là giáo chủ Huyền Âm giáo, chắc hẳn sẽ uy hiếp tới lần công kích tiếp theo của Huyền Âm giáo, phái Thượng Thanh đã trông chừng vô cùng cẩn thận, lần này lại để hắn chạy mất, phải làm sao mới tốt?

Mấu chốt là... sao hắn lại trốn được?

Thân là ma vật, đương nhiên thủ đoạn không thể tầm thường. Nhưng Việt Dương không giết Mạnh Trạch Hư, hoàn toàn là vì đang đợi ý của Mạc Vi. Ông ta nhíu mày, chuyện cần làm lúc này là có người đi bắt Mạnh Trạch Hư về, phải nhanh.

Nhưng... phái ai đi đây?

Việt Dương nói suy nghĩ này ra, chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, không ai dám xung phong nhận việc. Không nói đến việc Mạnh Trạch Hư rất mạnh, nếu hắn trở về Huyền Âm giáo, người đi bắt hắn sẽ có đi không có về.

Thời gian gấp rút, Việt Dương thấy không có người lên tiếng, liền được ăn cả ngă về không nói: "Không bằng ta và Mạc chưởng môn, Trương chưởng môn cũng bắt hắn lại, nếu như không thể, cứ giết hắn là được."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, vừa nghe tin Mạnh Trạch Hư chạy thoát, lòng nàng cũng có chút vui mừng. Nhưng nghe đến đoạn sau lại bắt đầu căng thẳng, ba đại chưởng môn cùng đi, Mạnh Trạch Hư vẫn còn suy yếu, chắc chắn, đến lúc đó cả Mạc Vi cũng không thể cứu được hắn...

Nàng quýnh lên, nhất thời nảy sinh một kế, vội nhìn xuống dưới, chỉ thấy mỗi bóng dáng mấy người Thu Tĩnh và Mạc Khinh Viễn, không hề thấy Mạc Vi đâu.

Lúc nước sôi lửa bỏng này, sư phụ lại không có ở đây sao? Cổ Tiểu Ma thầm cảm thấy vô cùng kì lạ, cũng không nghĩ nhiều, chỉ dắt tay Úc Lưu, chạy như bay tới phòng khác.

Nàng vội vàng chạy tới gian phòng của Mạc Vi, nhưng cước bộ dần chậm lại.

Có tiếng nói như đang cố ý đè thấp ờ trong phòng, có lẽ nghĩ tất cả mọi người đều đã đến đại điện, nơi đây cũng không có kết giới.

"Sư huynh, mấy ngày nay đệ đi khắp lục giới, Úc Lưu đó, đúng là truyền nhân cuối cùng của Giao tộc."

Là Lục Tu sao? Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, trộm liếc Úc Lưu một cái, người sau không có vẻ gì bất thường. Từ sau lần từ biệt trên núi A Ni Mã Đức, nàng chưa từng gặp lại vị lục sư thúc này, ngay cả hội Trục Tiên lần này cũng chưa từng lộ diện. Thì ra ông ta biến mất lâu như thế là để điều tra về Úc Lưu sao?

"Vậy à?" Giọng của Mạc Vi không hề trầm ổn như lúc thường, có chút lung lạc: "Chẳng phải hắn vẫn đang bị giam cầm trong Thiên Lao ư?"

"Sư huynh, mặc kệ việc hắn ra ngoài bằng cách nào, huynh biết, hắn chính là một điềm rủi, chắc chắn lục giới sẽ loạn lạc vì hắn!" Lục Tu vội la lên: "Nếu để người khác biết những thứ kia... ở..."

Phòng không còn tiếng động, như Mạc Vi đã cản không cho ông ta nói tiếp.

"Đệ có diệu kế gì?" Ông nói nhỏ.

"Kế duy nhất lúc này... chỉ có thể thừa dịp Long thần còn chưa hóa giải phong ấn, hủy hết mọi mầm mống tai họa..."

Trong phút chốc, Cổ Tiểu Ma còn chưa hiểu rõ được gì, nhưng lòng lại vô cùng căng thẳng, nắm chặt tay Úc Lưu.

"Việt này..." Mạc Vi ngập ngừng, khó khăn nói: "Chuyện của tổ tiên và Giao tộc..."

"Tổ tiên chỉ đồng ý sẽ trông coi giúp bảo vật này, chưa bao giờ đồng ý sẽ giúp giữ lấy huyết mạch của Giao tộc." Lục Tu kiên quyết nói: "Chỉ cần giết Úc Lưu, như vậy, sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả."

Vừa dứt lời, đột nhiên cửa lớn lại bị người đá Vãng.

Mạc Vi và Lục Tu đều cả kinh, Cổ Tiểu Ma lạnh lùng đứng ở nơi đó, lặng người hồi lâu.

"Sư phụ, nhờ người nuôi dưỡng Tiểu Ma mới có thể trưởng thành, dù thân thế Tiểu Ma không trong sạch, cũng không hề quan tâm. Phần ân tình này, Cổ Tiểu Ma vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, dù sư phụ có đối xử với Tiểu Ma thế nào, cũng quyết không oán hận nửa câu." Nàng dứt lời, lại cung kính dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, ngẩng đầu lên.

"Nhưng, nếu sư phụ và sư thúc dám đả thương chàng dù chỉ một chút..." Mắt Cổ Tiểu Ma run lên, nàng rút kiếm, cả giận nói: "Đừng trách Tiểu Ma, không nhận thân."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-37)