← Ch.04 | Ch.06 → |
Trương đại thẩm bán bánh bao kiếm sống hơn mười năm, chưa từng có ngày nào phải toát mồ hôi lạnh như hôm nay.
Hương bánh bao nhà bà truyền khắp ngàn dặm, tất nhiên là bán buôn rất được. Việc dẫn tới vài con chó hay mèo thèm nhỏ dãi thì cũng không có gì kỳ lạ, nhưng giữa một đám mèo chó này, một nữ tử mặc áo xám xuất hiện, ánh mắt cứ như keo dán mà dính chặt lên bánh bao nhà bà, thỉnh thoảng lại liếc bà bằng một cặp mắt thỉnh cẩu, đôi mắt tối đen như mực ấy, so với mấy động vật nhỏ bên cạnh thì lại càng sáng ngời hơn.
Một nữ tử như vậy cũng không phải là lạ, thứ kỳ lạ chính là nàng đã đứng ở nơi đó cả một buổi sáng, không hề có ý rời đi. Tuy Trương đại thẩm rất muốn ném cho nàng một cái bánh bao để tự giải thoát mình khỏi tình cảnh bối rối này, nhưng bà bán bánh bao cũng không phải là để cứu thế giúp người, lúc nào cũng như vậy thì bà lấy gì để sống nữa?
Nàng rất đói.
Nhưng nàng không có tiền.
Cổ Tiểu Ma gần như đã sắp chết mê trong mùi hương bánh bao ngập tràn tứ phía, trong lòng cũng không khỏi trách cứ Mạc Khinh Viễn vạn lần, tại sao không chừa cho nàng chút bạc nào? Cho dù vài đồng thôi cũng được mà.
Đột nhiên, có một nữ nhân, tới mua bánh bao, lại không cẩn thận mà để rơi một cái xuống đất, trong nháy mắt đã khiến cho tất cả mọi động vật xung quanh phải lâm vào trạng thái cảnh giác. Cổ Tiểu Ma phản ứng chậm một nhịp, nhưng rất nhanh nàng đã gia nhập vào vòng chiến, cào cấu với đám chó mèo nào đó.
Cuối cùng Trương đại thẩm cũng không thể nhịn được nữa, bà nở một nụ cười, đập vào mắt của Cổ Tiểu Ma thì lại như tiên nhân trên trời, đưa một cái bánh bao ra mà nói với nàng: "Cô nương..."
"Đa tạ!"
Trương đại thẩm còn chưa nói xong, Cổ Tiểu Ma đã như một con hổ đói nhanh chóng lao vào vồ mất cái bánh bao kia. Nhất thời lòng Trương đại thẩm lạnh đi, bà đưa bánh bao ra là vì muốn giải thích với nàng chất lượng của loại bánh bao này là tốt tới cỡ nào, người làm bánh đã phải mất bao nhiêu công sức, tuyệt đối không thể để cho nàng ăn không trả tiền được. Giờ thì hay rồi, nữ tử này ăn xong, mắt lại sáng lên, tiếp tục dán vào trong nồi.
"Cô nương, bánh bao này năm văn tiền một cái..."
Cổ Tiểu Ma bị sặc, suýt chút nữa đã chết vì nghẹn. Trên người nàng không có một đồng nào cả, nghĩ đến cách kiếm bạc của Mạc Khinh Viễn, vì thế nàng cũng học theo: "Đại thẩm, gần đây có chuyện gì kỳ lạ không?"
Bất ngờ thay sắc mặt của Trương đại thẩm lại có phần nghiêm trọng hơn, thở dài: "Chuyện kỳ lạ nhất gần đây, chính là từ một cái giếng ở phía bắc trấn..."
Thì ra hoàn cảnh của trấn này cũng rất kỳ lạ, mọi người trong trấn đều sống nhờ vào cái giếng do tổ tông truyền lại, nước giếng lúc nào cũng mát mẻ ngọt miệng. Nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ tháng trước, rất nhiều người đều nói đã phát hiện một nữ quỷ tóc dài ngồi khóc bên cạnh giếng, người uống nước giếng cũng phát bệnh rất quái lạ, lở loét toàn thân. Hiện tại ngư dân muốn đánh cá cũng phải đi đánh cách giếng cổ kia mấy dặm, không còn ai dám tới gần nơi đó nữa...
Trương đại thẩm vô cùng cảm khái nói xong, lại phát hiện bánh bao trong nồi đã mất một nửa, Cổ Tiểu Ma phồng má ăn đến vô cùng vui vẻ, vô cùng hứng trí mà nói: "Sau đó, sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó nữa..." Gân xanh của Trương đại thẩm nổi lên, cố gắng kiềm chế mà nói: "Cô đưa tiền báo bao cho ta đi!"
Cổ Tiểu Ma bị Trương đại thẩm xách lên, lại tỏ vẻ đáng thương: "Nhưng ta không có tiền..."
"Không có tiền mà còn dám ăn vụng bánh bao sao! Ta phải đi báo quan!"
"Đừng báo quan mà!" Cổ Tiểu Ma hoảng sợ nhìn Trương đại thẩm, lập tức giống như đã hạ quyết tâm, nhắm chặt mắt: "Ta đuổi quỷ giúp các người là được!"
... Đây chính là không trâu bắt chó đi cày trong truyền thuyết.
Vì thế, dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Trương đại thẩm, toàn bộ đồ cúng đều đã được đặt trước giếng.
Một chén máu chó, lại thêm một chén máu gà, một bó hương kém chất lượng, một cái lư hương, một trận đồ bát quái, một lá bùa trông có vẻ chắc chắn, một đống bánh bao và một Cổ Tiểu Ma.
Thiếu nữ gầy yếu khô quắt, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa lúc này đã có chút tái xanh, chỉ cần nhìn lướt qua một chút cũng đủ để bị doạ ngất, không hề có chút khí chất tiên phong đạo cốt gì cả. Dân chúng vây xem còn cảm thấy khó tin hơn cả Trương đại thẩm, đứng từ xa mà chỉ trỏ, chưa được một lúc đã có rất nhiều người tụ tập lại.
Cổ Tiểu Ma đứng một lúc lâu, tuy nói rằng nàng không hề có chút pháp thuật nào, nhưng dù gì cũng là đệ tử tu tiên. Lúc này mục tiêu quan trọng hơn của nàng chính là cái bánh bao nằm giữa đám đồ cúng, nàng nói dối là dùng để tế vong linh, nhưng một đống bánh như vậy, không ăn không được.
Nàng lại tiến lên một chút, cơ hồ là đã gần sát giếng cổ rồi. Làm bộ đặt bánh bao ở bên cạnh giếng, đốt ba nén hương rồi cắm vào lư, nàng dán mấy lá bùa lên, hình vẽ và màu sắc của mấy lá bùa này giống hệt như mấy lá bùa năm đó nàng dùng để phòng thư sinh nhìn trộm phòng tắm.
Trận đồ bát quái cũng được bày trước giếng, Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm, nếu nghe cẩn thận thì còn thể thấy nó hoàn toàn có quy luật: "Ta ăn bánh bao không nhả vỏ bánh bao không ăn bánh bao lại nhả vỏ bánh bao..."
Nếu Mạc Vi thấy dáng vẻ này của Cổ Tiểu Ma, nhất định sẽ ngất đi vì tức giận. Một đệ tử tu tiên tốt còn phải rất cố gắng mới có thể đấu với ma quỷ, chứ đừng nói tới một con gà mờ mà đòi làm đại thần, làm sư phụ như ông, nhất định là không thể thấy ánh sáng.
Cổ Tiểu Ma làm đi làm lại nhiều lần, nhìn thoáng qua trước giếng một chút, trong nháy mắt lại trở nên vô cùng sợ hãi.
Bánh bao của nàng đâu? Bánh bao nóng hổi của nàng đâu rồi?
Cổ Tiểu Ma nổi giận đùng đùng phóng tới bên cạnh giếng, thấy một nữ tử ở trong giếng đang bưng mâm bánh bao của nàng, không vui nói: "Cô nương, muốn ăn của người khác thì cần phải xin trước, không nói tiếng nào thì chẳng phải là trộm sao?"
Nữ tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng ta đang trôi nổi trong giếng.
Dân chúng ở phía xa hưng phấn hẳn lên: "Đại thần với bộ mặt dữ tợn đang nói chuyện với ai bên giếng vậy?"
Cổ Tiểu Ma nịnh nọt nói: "Làm phiền rồi, ngại quá, ngài đừng khách sáo nhé..." Sau đó mặt xanh mét lùi về phía sau hai bước, khóc thét lên rồi chạy ra ngoài nhanh như chớp: "Quỷ!!!"
Chạy chưa được hai bước đã bị một thứ gì đó vô hình cản lại, Cổ Tiểu Ma quay đầu lại một cách thảm thương, mắt thấy hai hàng lệ máu đang tràn ra trong mắt nữ quỷ, cuối cùng nàng cũng không giãy dụa nữa, ủ rũ xoay người lại.
Nữ quỷ kia hỏi: "Ngươi thấy ta sao?"
Cổ Tiểu Ma nói với vẻ mặt không biểu cảm: "Rất nhiều người có thể nhìn thấy ngươi đấy... Cô nương à, dòng lệ máu của ngươi không doạ người chút nào đâu, đổi cái khác được không?"
Lập tức nữ quỷ kia thu hồi lệ máu, kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma. Cổ Tiểu Ma cũng nhìn nàng ta, hai người đối diện với nhau rất lâu.
"Chết thế nào?"
"Rơi xuống giếng."
...
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Vì bạc rơi xuống giếng."
...
Trong mắt Cổ Tiểu Ma loé lên một tia sáng của những người cùng lý tưởng: "Trong giếng có bạc sao?"
Nữ quỷ gật đầu, Cổ Tiểu Ma lại nói: "Có phải là chỉ cần vớt nó lên là ngươi có thể đầu thai rồi không?"
Nữ quỷ lại gật đầu, Cổ Tiểu Ma vô cùng kích động mà đứng lên, người này còn cần số bạc kia, đợi đến khi ước nguyện của nàng được hoàn thành, chẳng phải số bạc đó đã thuộc về mình rồi sao?
Dân chúng cảm thấy vô cùng quái lạ khi thấy Cổ Tiểu Ma đứng cạnh giếng nhe răng cười, thò đầu vào trong mà không biết đang làm gì, trong lúc còn đang tò mò đã thấy nàng nhảy lên, lộn một vòng rồi trượt xuống!
Mọi người vây xem sợ đến mức hồn cũng bay lên trời, nhanh chóng chạy mất dạng như chim đi tản cư.
Mẹ ơi, bị ám rồi!
Cổ Tiểu Ma rơi xuống rất nhanh, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Nước giếng lạnh như băng bao phủ nàng trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma vùng vẫy như muốn bắt lấy thứ gì đó, đột nhiên một luồng sáng xanh hiện lên trước ngực, hệt như đang hình thành một tầng kết giới bao bọc nàng lại, hô hấp vẫn bị đè ép đã được thông, Cổ Tiểu Ma há miệng thở hổn hển, mùi hương thoang thoảng kia lại toả ra lần nữa.
Long Tiên Hương.
Nàng ngẩn ra, đột nhiên đầu nàng lại có chút tỉnh táo mà trước đây chưa từng có, cảm giác này vô cùng quái dị, trong nước giếng đục ngầu, bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma lại nghĩ đến một đôi mắt cũng mang màu xanh lục như lưu ly giống vậy, đồng thời phía sau người lại bị thứ gì đó vô hình ép lên trước, mãi đến khi dính chặt vào một thân thể lạnh lẽo.
"Cá chạch tinh!" Nàng kêu lên một tiếng, da gà cả người đều nổi lên. Thân thể kia cứng nhắc một chút, một giọng nam tử trầm thấp vang lên: "Đừng nhúc nhích."
Giếng cổ này rất hẹp, căn bản không chứa nổi ba người, huống chi trong nước lại có kết giới? Cổ Tiểu Ma giãy dụa một chút, nhưng dường như lại bị thứ gì đó khống chế mà đứng yên tại chỗ. Bất chợt, nàng lại nghe thấy một tiếng cười điên cuồng, là nữ quỷ. Thân thể kia vừa động, tiếng cười đã tắt ngúm, dường như có thứ gì đó rơi xuống giếng rồi bị kéo tới trước mặt Cổ Tiểu Ma.
Vừa rồi đã nói, giếng cổ này rất hẹp, nữ quỷ bị người nọ bắt lấy, không thể đứng vững, tất nhiên là Cổ Tiểu Ma cũng đang bị ép chung với nàng ta. Nàng và nữ quỷ này ngẩng đầu nhìn, dưới nước tối như mực, không thể nhìn thấy gì. Lại không biết nữ quỷ kia đã nhìn thấy thứ gì, dfienddn lieqiudoon hồn phách lại run lên bần bật như một cái sàng.
"Đừng... Tha mạng..."
Nàng ta càng run dữ dội hơn, hệt như đang phải chịu một loại tra tấn vô cùng kinh khủng mà hét lên vô cùng chói tai. Cổ Tiểu Ma đứng sát vào thân người kia, không nhìn thấy gì, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn.
"Ngươi đã chết rồi." Giọng nói dễ nghe lạnh như băng kia lại vang lên, không có chút độ ấm nào.
Cổ Tiểu Ma vừa định nói chuyện, tiếng hét chói tai kia lại tản đi trong nháy mắt, tiếp đó lại là một sự im lặng chết chóc. Nàng hơi hoảng sợ, chỉ gọn gàng linh hoạt như thế đã khiến nữ quỷ kia hồn bay phách tán, vậy thì chẳng phải xử lí nàng sẽ càng dễ dàng hơn sao?
"Đừng có làm bức hoạ của ta bị ướt."
Giọng điệu này không hề có ý muốn thỉnh cầu, hoàn toàn là mệnh lệnh. Cổ Tiểu Ma nịnh nọt gật đầu: "Lần sau ta sẽ chú ý, chú ý thật kĩ."
A, không phải, nàng nhặt bức hoạ của hắn, cũng không phải là đến để chịu nô dịch, sao cứ giống chân chó vậy chứ? Nhưng với tình huống này, tốt xấu gì thì cá chạch tinh mỹ lệ cũng đã cứu mạng nàng, đương nhiên nàng cũng chỉ có thể lấy đức mà trả ơn thôi. Cổ Tiểu Ma tự động xem nhẹ biểu cảm vô cùng chân chó lúc này của bản thân, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên lại nghĩ tới việc không biết vị cá chạch tinh đại nhân này có biến thân không, cảm giác lạnh lẽo đó... A, con cá chạch này lớn tới mức nào chứ!
Nàng nghĩ đến đây, da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên kết giới bị thu lại nhanh chóng, một luồng sáng màu xanh bao quanh nàng, chiếu sáng quanh người. Nữ quỷ vừa biến mất, nước giếng cũng trở thành trong suốt như cũ, nàng dán chặt vào trước người nam tử, lại không biết người mình đang dán vào trông như thế nào, vì thế nàng ngẩng đầu lên một cách khó khăn, muốn thấy rõ dáng vẻ của hắn.
Trong nháy mắt, kết giới đã hoàn toàn biến mất. Nước giếng lạnh như băng xông tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Cổ Tiểu Ma chỉ mở to mắt mà nhìn, cuối cùng còn quên cả lấy hơi.
Gương mặt như hoạ này thật sự tồn tại.
Thanh y, bích quan (đồ đội đầu của nam tử thời xưa), da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen như mực, cặp mắt xanh thẫm, tất cả đều có phần mông lung khi ở trong nước.
Vô số bọt khí toát ra từ bên miệng nàng, đột nhiên sau lưng bị siết chặt, cả người đã nhẹ tênh rồi bị đẩy lên trên. Cổ Tiểu Ma có thể nhìn rõ xung quanh, dùng hết sức để bám vào thành giếng, bỗng nhiên nàng lại nghe thấy một tiếng hét đầy hoảng sợ từ phía trên, sau đó giọng của Trương đại thẩm vang lên.
"Cô nương này không chết! Mọi người mau tới giúp đi!"
Dân chúng đến xem chuyện vui lại tụ về trong nháy mắt, đồng tâm hiệp lực kéo Cổ Tiểu Ma lên. Nàng ngồi bệt dưới đất, có chút choáng váng hoa mắt, dường như mỹ nam vừa nãy đã biến mất rồi. Nàng chưa bỏ ý định mà móc bức hoạ từ trong ngực rồi vội vàng mở ra, tơ lụa đã hoàn toàn ướt đẫm, quả nhiên không còn thấy bóng dáng của nam tử thanh y kia đâu!
"Nước giếng trong lại rồi!"
Đột nhiên có người kêu lên, dân chúng xung quanh đều bắt đầu ca ngợi Cổ Tiểu Ma, Trương đại thẩm mừng rỡ đến tặng nàng cả một nồi bánh bao. Trong nháy mắt Cổ Tiểu Ma lại quăng hết tất cả ra sau đầu, vui vẻ lấy bạc của quan phủ, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lần này đã có phí đi đưởng, không nên chậm trễ hành trình nữa, dù sắc trời đã gần đến hoàng hôn rồi.
Khéo léo từ chối hảo tâm giữ lại của Trương đại thẩm, Cổ Tiểu Ma quay lại đầu trấn dắt ngựa của mình rồi dứt khoát rời đi.
*****
Đã sắp lập đông.
Cổ Tiểu Ma ngựa không ngừng vó, một đường bôn ba thẳng tiến. Gặp được một đống lửa trên đường nhỏ trong rừng, nhất thời vui mừng quá đỗi. Củi được xếp thành hình quạt xoay về phía Nam, chỉ có Mạc Khinh Viễn mới nhóm lửa như vậy. Có điều đống lửa này đã nguội mất, không biết đại sư huynh đã rời đi bao lâu, nhưng dù sao cũng biết hướng mình đi không sai, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc có một người, lại vô cùng nhớ lúc khi ba người có thể đi cùng nhau.
Cổ Tiểu Ma không biết biểu cảm trên mặt mình là gì, lòng có chút chua sót. Bóng đêm dần buông xuống, trên con đường nhỏ tối đen, chỉ có một mình nàng thúc ngựa chạy như điên, lúc đầu thì không sao, nhưng lâu dần thì trong lòng lại có chút sợ hãi, huống chi tử nhỏ Cổ Tiểu Ma đã có thể nhìn thấy một vài "hảo huynh đệ" mà người khác không thể thấy được.
Nàng từ từ đi chậm lại, một con quỷ treo cổ vô cùng dữ tợn lướt qua, làm hại lòng nàng nhảy dựng lên. Chẳng qua sau khi giật mình, bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp lại vang lên bên tai.
"Ngươi tên Cổ Tiểu Ma sao?"
Cổ Tiểu Ma sợ đến độ chỉ còn kém mức té xuống ngựa.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi là ai?"
Tay phải nàng sờ lên chuôi kiếm, lại bị một bàn tay lạnh lẽo đè lại.
"Ngươi làm ướt bức hoạ của ta."
Cá chạch tinh! Đột nhiên Cổ Tiểu Ma quay đầu lại, thanh y nam tử đang ngồi sau lưng nàng một cách quỷ dị, mà nàng lại không hề hay biết.
Một mùi hương thanh nhã xông vào mũi. Không phải là ở trong hoạ, cũng không phải là trong nước.
Giấc mộng thường lặp lại mười năm của nàng, trong một khắc này lại trở nên vô cùng chân thật. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma ghìm ngựa dừng lại, lưu loát xoay người nhảy xuống.
Đôi mắt hoa đào tuyệt sắc ấy, sao nàng có thể quên.
"Ta đã thấy ngươi." Nàng nói thẳng vào vấn đề,
Đôi mắt lục sắc lại càng trở nên âm u trong màn đêm: "Ngươi làm ướt bức hoạ của ta."
... Lại nói lảng sang chuyện khác sao? Cổ Tiểu Ma cảm thấy hụt hẫng, nhưng người nàng đã gặp ở trong mộng thần bí đến đâu, sao tên này lại không giống chút nào vậy, hay là nói người trong mộng kia chỉ là ảo giác của mình thôi sao?
Nàng nhớ đi nhớ lại, đột nhiên cảm thấy phiền chán. Không chú ý tới ánh mắt lạnh như băng của nam tử kia, Cổ Tiểu Ma mất kiên nhẫn phất phất tay, lấy quyển trục trên yên ngựa xuống, đưa cho hắn: "Ngày mai ngươi đi phơi một chút, khô rồi thì không phải là được sao?"
...
Thanh y nam tử ngẩn ra, nhìn thấy nàng bày ra dáng vẻ "Đại nhân ngài đừng tuỳ hứng như vậy được không", cũng không nhận quyển trục mà nàng đưa sang, đột nhiên lại lạnh nhạt nói một câu không liên quan: "Ta có rất nhiều bạc."
"Bạc?" Tai Cổ Tiểu Ma dựng thẳng, lập tức giả vờ cả giận nói: "Thứ đó cũng không có quan hệ với ta, ngươi có bạc thì nói với ta làm gì? Dáng vẻ của ta giống như rất yêu tiền sao? Ngươi xem thường người khác vừa thôi... À, mà có bao nhiêu vậy?"
...
Nam tử ở trên ngựa, thanh sam lạnh lẽo, lay động theo chiều gió, hệt như có thể bay đi bất cứ lúc nào. Chẳng qua thứ không được hoàn mỹ chính là vẻ mặt của hắn, lạnh lẽo mà kiên nghị, ánh mắt nhìn Cổ Tiểu Ma lại càng phát ra ý vị sâu xa, mà nàng cũng càng lúc càng chột dạ. Dù sao cũng là do nàng đã đào người ta ra khỏi đất, ai biết người ta có muốn hay không, hơn nữa nhìn sắc mặt lạnh lùng vạn năm của mỹ nam, rõ ràng cũng không phải là chủ nhân tốt tính.
"Ngươi giúp ta khôi phục nguyên khí, ta dâng vạn lượng hoàng kim bằng hai tay."
Lại là giọng điệu ra lệnh! Cổ Tiểu Ma vừa run lên, liền nhìn thấy lão nhân gia hắn vừa vung tay lên đã diệt mất một oán quỷ có đạo hạnh, vậy mà còn chưa khôi phục được nguyên khí sao! Nhưng...
Một vạn lượng hoàng kim!
Đó không phải là ánh vàng sáng rực, chồng lại sẽ cao bằng cây táo cao nhất trên đỉnh Thiên Diễn sao?
Nàng mờ mịt, có chút mất hồn mất vía nói: "Nhiều như vậy... Ta mới không tin."
Thanh y nam tử không nói gì, chỉ lấy một viên minh châu từ trên ngọc quan xuống, đưa đến trước mặt nàng rồi nói: "Tiền đặt cọc."
Cổ Tiểu Ma trợn mắt, chỉ thấy trên bàn tay trắng nõn kia có một viên trân châu đang lăn qua lăn lại, trong đêm đen lại toả ra ánh sáng nhàn nhạt. Tuy Cổ Tiểu Ma chỉ là kẻ lạc hậu, nhưng cũng đã từng thấy qua ít tiên khí mà tổ tông truyền lại, biết đây không phải là vật bình thường, ít nhất cũng phải trị giá năm nghìn lượng bạc.
Nàng vụng trộm nhìn lại, trên đầu người này còn có ít nhất bốn hạt châu như vậy. Nhất thời máu nàng sôi trào, mặc kệ nam tử này có lai lịch như thế nào, tóm lại có tiền chính là đại gia. Cổ Tiểu Ma đoạt lấy trân châu, nháy mắt đã hoá thành tú bà của thanh lâu, nịnh nọt nghênh đón: "Công tử người cũng thật khách khí... À, còn chưa thỉnh giáo đại danh của công tử?"
Lúc này thanh y nam tử kia mới coi như là có chút biểu cảm, xoay người lại nhìn nàng, ánh trăng sáng rõ, chiếu lên mặt hắn thành từng mảng sáng nhàn nhạt.
"Úc Lưu."
"Úc Lưu công tử, ngài phạm phải thiên điều gì mà lại chịu phải thiên lôi ngày đó vậy?"
Dường như hắn cũng không quá kinh ngạc khi nàng biết những chuyện này, đôi mắt lục sắc rét lạnh lướt qua, lạnh nhạt nói: "Chuyện nhỏ."
"Ồ..." Xem ra túi tiền di động này không muốn nói về lịch sử bi thảm kia, Cổ Tiểu Ma mang theo ý muốn trấn an người mà nói: "Ta thấy mấy thần tiên trên trời kia đúng là ăn no rửng mỡ, cứ gây khó dễ với một con cá chạch."
Mí mắt của Úc Lưu giật mạnh vài cái, ẩn nhẫn nói: "Ta không phải là cá chạch."
"Ơ?" Bỗng nhiên nàng hiểu ra: "Vậy thì..."
"Cũng không phải lươn."
"..." Chẳng lẽ là giun sao? Suy nghĩ của nàng đã có chút lệch lạc, sau khi nghĩ lại cẩn thận, người này bị trời trói không khác gì cái bánh chưng, nói thế nào cũng không phải là người dễ chọc. Quản hắn làm gì, dù sao thì người nào cũng giống nhau.
Vì thế Úc Lưu tiếp tục cưỡi ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Cổ Tiểu Ma tiếp tục chạy từng bước nhỏ đuổi theo ở phía sau như một tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ).
Tuy nói là chăm sóc, nhưng Úc Lưu cũng không nói phải đi qua nơi nào, vì thế Cổ Tiểu Ma cũng vui vẻ làm bộ như không biết, nửa sống nửa chết đi cả buổi tối, cuối cùng cũng đến được một trấn tiếp theo, tuỳ tiện rửa mặt ở dòng sông bên thành, cho dù Cổ Tiểu Ma không biết bẩn là gì nhưng vẫn muốn lấy lòng, tự mình lấy bát ra múc một bát nước sạch rồi mang tới trước mặt Úc Lưu, người kia không chút khách sáo liền thọc đôi tay thon dài vào.
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lòng tan nát, tuy rằng xem mĩ nam rửa mặt là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng ai có thể giải thích giúp nàng một chút không, bát này là dùng để uống nước đấy!
Úc Lưu lạnh lùng rửa mặt dưới cái nhìn nóng rực đầy khó hiểu kia, sau đó lại nhẹ nhàng trả bát lại cho Cổ Tiểu Ma. Nàng nhịn cảm xúc muốn chém người đầy bụng kia xuống, vô cùng biết tự kiềm chế mà cười với Úc Lưu một cái, sau đó đột nhiên xoay người, lấy một con búp bê vải từ trong tay nải ra, kéo căng cả người nó, sau đó lại kéo chân trái thắt chặt quanh cổ nó hai vòng. Nếu không phải tự mình cảm nhận, trơ mắt nhìn người ta dùng cái bát mà mình yêu quí nhất mà rửa tay, không ai có thể hiểu được loại cảm giác này!
Sau một hồi chà đạp, Cổ Tiểu Ma nhanh chóng nhét con búp bê kia vào trong tay nải, lại vui vẻ đi theo.
Vừa đi qua con sông bên ngoài, mới vào cửa thành đã bị không khí náo nhiệt phồn hoa ở nơi đây cảm hoá. Cổ Tiểu Ma có bạc, trái tim lại bắt đầu không thể kiềm chế nổi với mỹ thực bên đường. Úc Lưu nhàn nhạt lườm nàng một cái: "Đi nhanh thôi."
Cũng không biết vừa rồi là ai chậm rì, Cổ Tiểu Ma bĩu môi, ôm nửa con gà mua được bên đường, cuộn vào trong ngực rồi đi theo.
Úc Lưu liếc mắt nhìn, hắn còn tưởng nàng đang mất hứng mà kì kèo mè nheo ở phía sau, trên thực tế lại hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, vài lúc còn khụt khà khụt khịt mà ngửi, hệt như một chú chó đã lạc mất chủ. Đêm nào cũng là như vậy, tuy trên mặt ngoài luôn có vẻ không hề để ý, nhưng nàng vẫn luôn lo lắng cho việc tìm người.
Ở trong hoạ nhìn nàng rất nhiều ngày, dù sao cũng có chút hiểu biết. Úc Lưu nhíu mày, thật sự cũng không biết gặp phải nàng là đúng hay sai, hoặc là, hắn nên đổi một người khác biết kiềm chế hơn đến giúp hắn khôi phục nguyên khí. Bởi vì, cho dù Cổ Tiểu Ma đã vô cùng cố gắng kiềm chế, nhưng phiền toái lại nhanh chóng tìm tới cửa.
Đúng vậy, thị trấn này vô cùng cổ quái.
An bình, yên tĩnh, vui vẻ hoà thuận. Một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy, cũng bởi vì quá mức hoàn mỹ mà bắt đầu có chút khả nghi. Trên mặt mỗi người đều có một nụ cười, lại giống như cố hết sức mà tạo nên, khiến cho người khác không thể cảm nhận được chút vui vẻ nào. Úc Lưu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bị giam nghìn năm, lại không biết nhân giới sẽ có thêm nhiều thú vui tươi mới thế này.
Tất nhiên Cổ Tiểu Ma ở phía sau không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ hít hít mũi, nàng cảm thấy trấn này có chút kỳ quái, đã là những nơi tồn tại được hơn một năm, có một hai con yêu quái cũng không kỳ quái là mấy, nhưng nơi đây lại không hề có chút yêu khí nào. Nàng đang buồn bực, đột nhiên lại nhìn thấy một bộ y phục trắng, bóng lưng cao ngất tuấn lãng, không phải Mạc Khinh Viễn thì là ai?
Bỗng chốc Cổ Tiểu Ma lại trở nên vô cùng kích động: "Đại sư huynh!"
Nhưng Mạc Khinh Viễn vẫn bước đi thong thả ở phía trước, hệt như không nghe thấy gì. Cổ Tiểu Ma vội vàng chạy nhanh lên vài bước kéo lấy ống tay áo trắng của nam tử kia: "Đại sư huynh!"
Nhưng Mạc Khinh Viễn vẫn đi về phía trước, cuối cùng Cổ Tiểu Ma cũng mất hết kiên nhẫn, đặt tay lên đầu vai hắn. Đột nhiên bạch y nam tử quay đầu lại, nhưng đó lại là một gương mặt hư thối!
Cổ Tiểu Ma hét lên một tiếng, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, lại phát hiện dường như người đi đường xung quanh đều đã biến thành hủ thi (thi thể thối nát)! Một trấn nhỏ mới vừa rồi vẫn còn bừng bừng sức sống bỗng chốc lại trở nên tiêu điều. Lại nhìn nửa con gà trong ngực, thế nhưng lại sinh giòi bọ ghê tởm.
Hay Úc Lưu đã sớm biết đây không phải là gà thật rồi? Đột nhiên nàng quay đầu lại, phía sau chỉ còn lại ngựa của nàng, nam tử tuyệt sắc như tiên tử ngày đó đã biến mất.
Quá không có nghĩa khí!
Càng ngày càng nhiều hủ thi đi về phía nàng. Cổ Tiểu Ma giận đến mức muốn giơ chân, rơi vào đường cùng chỉ đành nhắm chặt mắt, cố gắng không nhìn mấy gương mặt thối rữa này, rút bội kiếm bên hông ra rồi lướt qua một đường. Tuy hủ thi rất nhiều nhưng dù sao cũng không có suy nghĩ, chỉ biết cào cắn loạn, không thể đánh lại kiếm pháp tinh diệu của Cổ Tiểu Ma.
Ngựa bị kinh hoảng, nhanh chân chạy như bay. Cổ Tiểu Ma lo cho bọc đồ trên lưng ngựa, chém bớt vòng vây rồi đuổi theo. Đột nhiên lại cảm thấy có người xé rách tay áo của bản thân, cũng không quay đầu nhìn kỹ, vung tay chém một kiếm, tiếp tục chạy về phía trước.
"... Sư tỷ."
Máu trong người Cổ Tiểu Ma trào lên trong chốc lát, lảo đảo suýt ngã.
Tác Oanh thiếu sinh khí đứng sau lưng nàng, từ vai trái đến vai phải đều nở đầy huyết hoa, nhìn thấy mà ghê người.
Đó chính là kiệt tác của Cổ Tiểu Ma.
"Tác Oanh Tác Oanh!" Chân Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, kiếm cũng rơi trên mặt đất. Dường như nàng đã phải dùng hết sức mình để lết sang, ôm lấy Tác Oanh, dù thế nào cũng không dừng được dòng máu tươi đang trào ra ngoài.
"Sư tỷ... Tỷ tới cứu muội..." Tác Oanh cười yếu ớt, ánh mắt dần trở nên mờ mịt, cuối cùng cũng không sống nổi.
Linh hồn Cổ Tiểu Ma cũng bắt đầu run lên, miệng hơi mở ra, trong mắt khô ráp, cho dù muốn khóc cũng không thể khóc được. Nàng không biết tại sao Tác Oanh lại xuất hiện ở nơi này, trong đầu nàng chỉ còn lại cảm xúc đau lòng, sự tê tâm liệt phế khi tiểu sư muội này sắp chết.
Nàng giết Tác Oanh rồi.
Nàng đã tự tay giết tỷ muội thân như ruột thịt, cùng lớn lên từ nhỏ với mình,
Cổ Tiểu Ma sợ đến run người, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dần trở nên tái nhợt của Tác Oanh.
Nàng vươn tay vuốt ve kiều nhan đã không còn ấm áp của tiểu sư muội, lại không ngờ thân thể trong ngực lại giật lên, Tác Oanh đã ngừng thở lại mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Ma.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |