Cô không sao chứ?
← Ch.24 | Ch.26 → |
Thiệu Tử Vũ ăn cơm rất nhanh, đây là thói quen nhiều năm trong quân đội, nhìn Lam Kỳ còn đang nhai nhỏ nuốt chậm, anh cười.
"Bé con, em từ từ ăn, anh đi toilet."
Đã một ngày một đêm không có chợp mắt, anh phải đi rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
"Ừ"
Lam Kỳ gật đầu, những thứ kia ăn rất ngon, Thiệu ngốc thật đần, nhanh như vậy liền ăn xong.
Thiệu Tử Vũ đứng dậy đi về phía toilet.
"Tiên sinh, xin chào, xin hỏi người có cần sắp xếp chỗ ngồi không?"
Dung Bạch Minh vừa mới vào nhà hàng đã có nhân viên phục vụ ân cần tiếp đãi, ánh mắt của anh nhìn vào bên trong nhà hàng, trong nhà hàng không khí thật im lặng, ánh sáng rất tốt, sau đó anh liền thấy được bóng dáng của Lam Kỳ, cô ngồi ở chỗ kia đang từ từ ăn thức ăn, một bộ dáng thực hưởng thụ, trong mắt anh lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn xem bốn phía cũng không có thấy Nhiễm Khả.
"Không cần."
Anh phất tay với nhân viên phục vụ.
Dung Bạch Minh đứng đằng xa, do dự có không biết có nên qua đó hay không, anh đoán đây có thể là ý tốt của Nhiễm Khả, cố ý gọi điện thoại để tạo cơ hội cho anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, Lam Kỳ vẫn là đáng yêu như vậy, khóe miệng anh mỉm cười, nhớ tới khoảng thời gian ngọt ngào kia.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Kỳ là một buổi chiều ươm nắng, cô cùng Mễ Đóa cố ý xếp đặt cuộc gặp gỡ tình cờ, anh cũng không nói gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nữ sinh này như vậy bướng bỉnh, đắc ý, sức sống, tự tin, anh nhịn không được nhớ kỹ cô.
Sau đó thời gian cô xuất hiện ở trước mặt anh ngày càng nhiều, tuy rằng mỗi lần ở trước mặt anh đầu biểu hiện rất dịu dàng, ngại ngùng, nhưng khi anh quay lưng lại những động tác nhỏ nhe răng nhếch miệng của cô vẫn không thể nào tránh thoát được cặp mắt của anh, anh nhìn ra được cô không phải si mê anh, ánh mắt của cô không có cực nóng cùng si mê giống nữ sinh khác, vì thế hắn đối với cô không chút để ý, mà cô lại lần lượt cố chấp xuất hiện, căn bản giống như không cần biết thái độ của anh, dần dần anh bắt đầu có thói quen có cô ở bên, cho tới khi bị lạc mất tim.
Về sau đột nhiên cô lại biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh hoảng hốt, cảm thấy có phải mình đối với cô quá lạnh nhạt hay không, làm cho cô thất vọng rồi, vì thế đã thổ lộ với cô, chính là kết quả lần này làm cho anh không thể chấp nhận, anh nghĩ muốn cho bản thân một cơ hội.
Chỉ cần cô còn chưa có bạn trai thì anh có thể, có lẽ may mắn đến, cô thuộc về anh.
Lam Kỳ đang ăn cũng cảm giác một ánh mặt nóng rực dừng ở trên người mình, làm cho người ta không thể nhịn được nữa, không thể bỏ qua, trong lòng khó chịu, ai vậy chứ, chưa thấy qua người khác ăn cơm sao.
Cô chuẩn bị trừng ngược lại, sau đó cô liền chống lại gương mặt mỉm cười của Dung Bạch Minh vì thế.
"Khụ khụ..." Bị sặc...
"Như thế nào không cẩn thận như vậy."
Dung Bạch Minh đi ra phía sau vỗ vỗ lưng giúp cô.
Lam Kỳ mãnh liệt ho khan, sau đó cười, cười nhạt nhẽo.
"Học trưởng Dung." Nghĩ tới chuyện hồi đại học, cô cảm thấy đối mặt với anh rất ngượng ngùng, mọi việc đều là cô trêu chọc.
"Có thể ngồi xuống không?"
"Ừ" Lam Kỳ gật đầu, sau đó nhớ tới đó là vị trí của Thiệu ngốc, liền lắc đầu.
Đáng tiếc Dung Bạch Minh đã ngồi xuống rồi, hoàn toàn không hiểu quan sát sắc mặt.
Lam Kỳ không có khẩu vị, cơm này như thế nào còn nuốt trôi được, đối mặt với người đẹp trai này chính là vĩnh viễn không cần vật chứng, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở cô đã từng có hành động điên cuồng cỡ nào.
"Gần đây có khỏe hay không? Nghe nói em cùng Mễ Đóa mở một công ty nhỏ?"
Dung Bạch Minh mở miệng.
"Đâu phải, là học trưởng có bản lãnh."
Lam Kỳ muốn tán gẫu cùng anh, nhưng cô đã quên căn bản mấy năm nay cô không chú ý anh như thế nào, có thể tán gẫu cũng chỉ có chuyện thời đại học, nhưng đây là một tử lộ, cô không có khả năng đi.
"Nghe nói bạn gái học trưởng rất tốt." Đề tài này chỉ là đoán mò, cô cho rằng Dung Bạch Minh có năng lực, có diện mạo, không có khả năng không có bạn gái.
"Anh còn chưa có bạn gái."
Dung Bạch Minh thản nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn cô mang theo một chút thâm ý, nếu công ty cũng đi vào quỹ đạo, anh nghĩ anh có thể cho cô một cuộc sống rất tốt.
Lam Kỳ cảm giác mình chui vào tử lộ rồi... Lời này như thế nào nói tiếp, nếu hỏi anh ta vì sao còn không có bạn gái....... Anh ta trả lời.... . Anh đang đợi em.
Nên làm cái gì bây giờ, Thiệu ngốc như thế nào vẫn chưa trở lại.
Thật ra thì Dung Bạch Minh này, không có khuyết điểm gì, xem như là một người đàn ông rất tốt, lần trước chuyện Mễ Đóa nói, đó là giúp cô, nhớ tới, đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy có chút áy náy nhưng mà trừ bỏ áy náy cô có thể nói cái gì, lúc đó nữ sinh theo đuổi nam sinh cũng rất bình thường, bỗng nhiên tách biệt cũng rất bình thường, cô không nghĩ tới Dung Bạch Minh vẫn còn thích mình.
Thiệu Tử Vũ mới vừa đi ra toilet chưa được vài bước đã va vào một người.
"Thật xin lỗi" Anh đỡ lấy người phụ nữ thiếu chút nữa té ngã.
"Không có gì, là tôi nên xin lỗi anh mới đúng, anh không sao chứ?"
Nhiễm Khả lấy tay vén mái tóc, khôn khéo cười ngọt ngào, một bộ dáng yếu đuối.
Thiệu Tử Vũ chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
"Nếu không có việc gì tôi đi trước."
Nói xong vững vàng đi qua người cô.
Nhiễm Khả ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, trong không khí một mùi trầm hương bay nhè nhẹ.
Chờ bóng lưng đi xa, Nhiễm Khả mới khẽ cắn môi, anh thế nhưng không nói nhiều với cô mấy câu, cho tới bây giờ không có người đàn ông nào đối xử với cô như vậy, sẽ không không có quan hệ gì, chỉ là vì đợi lát nữa gặp mặt, quan hệ gần hơn mà thôi.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |