Thắng
← Ch.17 | Ch.19 → |
Thiệu Tử Vũ điều chỉnh góc độ súng ngắm một chút, khóe miệng chứa nụ cười tự tin, bé con coi trọng anh như vậy, làm sao anh có thể làm cho cô thất vọng được.
Nhìn thấy bộ dáng của Thiệu Tử Vũ, Khương Hạo cảnh giác, hắn hiểu rất rõ anh, anh càng cười như vậy, chính là càng nghiêm túc, là tay súng thần, không chỉ cần bắn chuẩn, cũng cần trong lòng có tố chất kiên cường, nhất là đối khi đối mặt với tình huống bất lợi, đúng là khảo nghiệm tố chất trong lòng.
"Ầm."
Thiệu Tử Vũ bình thản bóp cò súng.
Khương Hạo dựa vào ống nhòm nhìn đến vị trí hồng tâm anh bắn trúng, trong lòng có chút khẩn trương, trước kia bọn họ cùng so tài, mỗi lần anh đều nở nụ cười như vậy mà thắng hắn, nhìn anh cười như vậy trong lòng cũng có chút áp lực.
Hỏng bét, Khương Hạo thầm kêu không ổn, trong lúc lơ đãng bị người kia xỏ mũi dắt đi, thất thần là điều kiêng kị lớn nhất trong bắn súng, mẹ kiếp, tên lưu manh, thằng nhóc này cùng cô gái nhỏ kia toàn bộ đều là tai thính.
"Ầm ầm ầm ầm."
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Thiệu Tử Vũ nhanh chóng bắn xong bốn phát đạn còn lại.
Bên này Khương Hạo đã không còn lòng dạ nào đi nhìn thành tích của anh, cố gắng tập trung tinh thần, nghiêm túc nhắm, sau đó bóp cò súng.
"Ầm ầm ầm ầm." Cũng nhanh chóng bắn xong mấy phát đạn.
Tiếng súng qua đi, trong lúc nhất thời trường bắn yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía xa, muốn nhìn được thắng thua, đáng tiếc bia bắn quá xa, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này Lam Kỳ mới đi lên phía trước.
"Thiệu ngốc, anh đấu xong."
Cô ngồi xổm bên cạnh anh nhẹ nhàng mở miệng, bộ dáng bắn súng của Thiệu ngốc thật sự rất cool.
Thiệu Tử Vũ ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên, bộ dáng rối rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho trong lòng anh mềm mại, nếu trận đấu này không phải là anh, khả năng cô đã sớm tò mò chạy đi hỏi kết quả, cô đây là đang....
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ đứng dậy vỗ vỗ bụi bậm trên người, tiện thể kéo mũ của cô xuống thấp một chút, ánh mặt trời rất gay gắt, đỡ phải phơi nắng.
Khương Hạo cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh ra lệnh cho binh lính đi thu dọn bia bắn, nhìn sắc mặt xem ra vừa rồi bắn cũng không được như ý.
"Thiệu ngốc, anh sẽ thắng đúng không?"
Rốt cuộc Lam Kỳ nhịn không được hỏi, nói như thế nào cô cũng đi cùng với anh, thua thì thật mất mặt.
Mà Thiệu Tử Vũ lại hỏi cô.
"Nếu tôi thắng, em có thưởng gì cho tôi không?"
Lam Kỳ khó chịu trừng mắt.
"Anh thắng thì có quan hệ gì với tôi? Làm sao lại muốn tôi thưởng."
"Đương nhiên là có, tôi thắng em sẽ không cảm thấy mất mặt."
Thiệu Tử Vũ giống như một con giun đũa trong bụng cô, mở miệng.
Lam Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Có lý."
"Nói đi, anh muốn được thưởng cái gì?"
"Hôn tôi một cái."
Lam Kỳ nhìn anh, bộ dáng bây giờ cùng buổi chiều không khác nhau là mấy, mặt trời đã hơi chếch, thân hình cao ngất của Thiệu Tử Vũ đứng dưới ánh mặt trời thản nhiên cười, khuôn mặt đẹp trai, hào quang sáng ngời làm cho người ta nhìn muốn đui mù.
Hôn hắn! Không là vấn đề, đột nhiên trong đầu cô nhảy ra ý nghĩ này.
"Được."
Cô đồng ý.
"Aiz, chú ý ảnh hưởng, đây là quân đội." Khuôn mặt Khương Hạo đã muốn đen đi tới gần bọn họ, nhớ tới chuyện vừa rồi bị cắt ngang, trong lòng nhức nhối, hắn chính là dùng lực công kích gấp đôi đối xử với kẻ địch, còn đối xử với bạn bè, năng lực tấn công phòng thủ giảm xuống rõ rệt, bằng không cũng sẽ không thua.
Một lúc sau hai binh lính đem bia bắn lại.
"Báo cáo đoàn trưởng thành tích của người là mười phát vòng mười, hai bia phía xa là mười phát mười vòng, tổng thành tích hai trăm vòng."
"Báo cáo thượng tá thành tích của người là mười phát vòng mười, hai bia phía xa là mười phát mười vòng, tổng thành tích hai trăm vòng."
Hai binh lính lộ ra vẻ mặt khó thể tin.
Lam Kỳ nhìn bia bắn trên tay bọn họ, nghe thành tích liền hả dạ, đây là hòa, mặc dù có chút thất vọng, nhưng là vẫn thoải mái.
"Đi xuống."
Mặt Khương Hạo đã muốn đen không chịu được, mặc dù bọn họ đều bằng nhau hai trăm vòng, nhưng hắn trừ bỏ chín phát chính giữa hồng tâm, còn một phát ở bia bên ngoài vòng mười, mà Thiệu Tử Vũ là chín phát chính giữa hồng tâm, một phát ở bia trong vòng mười, nghiêm khắc xem xét vị trí mà nói, hắn thua.
"Tôi thua."
Hắn hào phóng thừa nhận.
"Thắng!"
Lam Kỳ mừng rỡ không chịu được, Thiệu ngốc thật cho cô mặt mũi.
"Về sau tìm thêm một chỗ yên tĩnh lại so."
Khương Hạo hối hận đối với hành vi của mình vừa rồi, dựa theo bình thường phát huy, hôm nay hắn là thắng chắc, làm sao lại mang một cái phiền phức đến, bất quá hắn thực chờ mong lần so tài sau của hai người.
"Xin đợi bất cứ lúc nào."
Thiệu Tử Vũ chỉ là nhìn Lam Kỳ cười, khóe miệng khẽ nâng lên có chút không có ý tốt, cô gái nhỏ này sợ là đã quên chuyện mình đã đồng ý với anh vừa rồi, bất quá không việc gì, giữ lại lấy lãi sau.
Dần dần nụ cười của Lam Kỳ vụt tắt.
"Tôi muốn bắn sung." Cô chỉ vào cây súng ngắm Thiệu Tử Vũ vừa rồi dùng qua, súng này cool như vậy, trong lòng cô ngứa ngáy muốn chết, nếu tất cả mọi người đã là người quen rồi, hơn nữa cũng đã vi phạm quy tắc, vậy để cho cô chơi một chút, sẽ không là không được phải không.
"Khụ khụ khụ"
Khương Hạo dùng sức ho khan, yêu cầu càng ngày càng quá mức.
"Vậy thì một cây súng lục."
Lam Kỳ không nhìn Khương Hạo mà nhìn Thiệu Tử Vũ, vẻ mặt cầu xin.
Nhìn bộ dáng đáng thướng của cô, trong lòng Thiệu Tử Vũ khẽ động.
"Vậy thì một cây súng lục."
"Được." Lam Kỳ đảm bảo không ăn vạ.
"Nô lệ vợ."
Khương Hạo mặc kệ bọn họ, đi về phía chiếc xe.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |