Bị cảm
← Ch.20 | Ch.22 → |
Lúc này người trong nhà ăn càng thêm thiếu, dì bán căng tin bắt đầu rối rít thu dọn đồ đạc, hai người ở phía xa trên chỗ ngồi vừa nói vừa cười cũng không ai quản.
Chu Tích Tiệp trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, đột nhiên trông thấy mu bàn tay phải của Kiều Đa Bảo có máu ứ đọng, cậu nhướng mày, vội vàng chộp trong tay nhìn kỹ.
"Ở đây... chuyện gì xảy ra? Như thế nào máu ứ đọng thành khối lớn như vậy?"
Kiều Đa Bảo nghe vậy miệng nhất vểnh lên, đem tay hướng gần mặt tên kia hơn, làm bộ đáng thương bộ dáng, "Cậu xem, là cậu làm cho, ngày đó giống như cậu dùng sức vung một cái, tay của tôi liền đụng vào cạnh bàn ăn. Cho nên cậu muốn đền bù tổn thất cho tôi, mời tôi ăn xiên nướng."
Kiều Đa Bảo mắt to giảo hoạt, cô mượn cơ hội này muốn Chu Tích Tiệp mang ra ngoài ăn BBQ.
Mà Chu Tích Tiệp lại không để ý đến mục đích chính yếu nhất, chỉ là siết chặt tay của cô yên lặng nhìn xem khối máu ứ đọng kia, toàn bộ mu bàn tay trắng nõn mềm mại cơ hồ thanh một nửa, có thể nghĩ lúc ấy khí lực có bao nhiêu, miệng vết thương lớn như vậy lúc ấy khẳng định rất đau đi.
Mà đứa ngố này liền không nói tiếng nào, nếu như không phải là cậu phát hiện, chính cô cũng không có như thế nào lưu ý đi. Chu Tích Tiệp trong lòng thoáng cái tự trách cực kỳ, giờ phút này cậu cảm giác mình so với Đa Bảo còn muốn tùy hứng, hẹp hòi nhiều lắm.
"Đi, chúng ta đi hiệu thuốc tìm một chút thuốc lau lau." Chu Tích Tiệp kéo tay Kiều Đa Bảo liền đứng lên.
"Chao ôi chao ôi, không cần a, hiện tại lại không đau, mẹ tôi đã nói qua, vê ra là có thể." Kiều Đa Bảo không kiên nhẫn, tránh ra khỏi tay Chu Tích Tiệp, tối đáng ghét không nhiều lắm chỉ có bị bệnh phải đi bệnh viện a, chẩn đoán bệnh gì gì đó.
"Nếu không thì chúng ta bây giờ thừa dịp còn không có tự học, chúng ta ra hiệu đi ăn một bữa đi như thế nào?" Lúc nghĩ lại, Kiều Đa Bảo lại kéo Chu Tích Tiệp khuyến dụ.
"Cậu chỉ có biết ăn thôi!" Chu Tích Tiệp hết cách với cô, kéo tay của cô ngồi xuống, cúi thấp đầu bắt đầu giúp cô vê ra trên mu bàn tay máu ứ đọng.
"Tê tê, nhẹ nhẹ thôi, đau quá đau." Kiều Đa Bảo cắn răng thử đứng lên.
Chu Tích Tiệp tức giận nhìn cô một cái, quả nhiên giảm nhẹ khí lực tiếp tục xoa. Kiều Đa Bảo một bên duỗi dài xong nghĩ tới nói như thế nào mới có thể thuyết phục Chu Tích Tiệp cùng cô đi ra ngoài.
Lâm Nguyệt Dung lúc ăn cơm tối cùng Chu Tích Tiệp xong, liền trực tiếp trở về ký túc xá nghỉ ngơi hạ, sau đó chuẩn bị trở về phòng học tự học, thời điểm đi ngang qua nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy một màn Chu Tích Tiệp cúi đầu xoa tay Kiều Đa Bảo, rất là chói mắt, cô đột nhiên giương cao vẻ thoáng cái thanh thuần động lòng người mỉm cười, đi tới.
"Ồ, Tích Tiệp cậu như thế nào còn ở lại chỗ này, không đi tự học sao?"
Những lời này người khác nghe có thể sẽ tưởng hai người bọn họ rất quen thuộc, nhưng cái đầu không kịp thời của Kiều Đa Bảo lại không nghe ra ý tứ hàm xúc, chỉ là Chu Tích Tiệp nhíu nhíu mày, không có nói lại.
Lâm Nguyệt Dung dáng vẻ tươi cười cứng đờ, quay đầu cùng Kiều Đa Bảo mỉm cười nói: "Đa Bảo, không nghĩ tới chúng ta có duyên phận như vậy, lại ở cùng ban rồi sao."
Kiều Đa Bảo ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn thiếu nữ trước mắt xinh đẹp như vẽ, có chút ít không có kịp phản ứng, hồi lâu mới lầm bầm hỏi: "Chúng ta... Khi nào thì cùng lại ban a? "
Tha thứ cho cô tính không dễ nhớ, ngay cả mấy tháng trước chạm qua mặt hot boy Triệu Nghị Nhiên cũng không cái gì ấn tượng, chớ nói chi là bạn học cũ ở sơ trung căn bản không có gì cùng xuất hiện qua.
Lâm Ngyệt Dung dáng tươi cười lại cứng lại, nhưng vốn xuất than giàu có, cô học được cách không khiến không khí bị trùng xuống.
"Cậu thật đúng là... giống hệt trước kia thật đáng yêu."
Mắt của cô đột nhiên quét đến khối máu đọng ở mu bàn tay của Kiều Đa Bảo không khỏi khẽ kinh hô, "Ồ, tay của cậu làm sao vậy? Như thế nào lại sưng lớn như vậy?"
Kiều Đa Bảo liếc nhìn người nào đó, mím miệng hồi đáp, "Bắt con muỗi không thành, đụng phải đồ."
Chu Tích Tiệp mặt tối sầm.
"Như thế nào không cẩn thận như vậy, chỗ này đúng lúc tôi có một chai dầu, hai ngày trước cũng thiếu chút nữa bị trật chân, cho nên người trong nhà đưa tới cho tôi một chai, hết sức có tác dụng, cậu xoa xoa đi."
Nói xong, Lâm Nguyệt Dung liền mang một hộp gỗ tinh xảo trong cặp một hộp tinh dầu trông rất đắt giá mà đưa tới.
"Không cần đi, một vết thương nhỏ mà thôi, tôi không cần xoa cái này." Cái mũi nhỏ tựa hồ ngửi thấy được hương vị kỳ quái, lập tức mạnh mẽ lắc đầu không nhận.
"Cám ơn."
Kiều Đa Bảo chính là cự tuyệt, mà một bên Chu Tích Tiệp lại đưa tay cầm tới.
Kiều Đa Bảo trừng mắt nói: "Mùi vị này rất hắc!"
"Quản nó hương vị có hắc hay không làm gì, hữu dụng là được."
"Ai nha, các cậu có phiền hay không a, không phải là một khối máu nho nhỏ sao, làm như gẫy xương không bằng."
Chu Tích Tiệp không có để ý cô lại nói cái gì, chốc lát đổ lên tay một chút dầu liền hướng trên mu bàn tay Kiều Đa Bảo, ra sức vân vê đi.
"A a!! Cậu chà xát quần áo sao? Tay muốn gãy rồi a!"
Kiều Đa Bảo một bên kêu thảm, vừa muốn đem tay lùi về.
"Tốt lắm." Chu Tích Tiệp lòng bàn tay dùng sức ở trên mu bàn tay của Đa Bảo chà xát vài cái khiến làn da đều thay đổi thành màu hồng mới dừng tay, đắp kín cái nắp, nhét trở lại trong hộp sau đó đưa trả lại cho Lâm Nguyệt Dung.
Lâm Nguyệt Dung nhìn bộ dáng quen thuộc của bọn họ, cảm thấy chói mắt cực kỳ, trong lòng cũng có chút chua xót. Cô không nghĩ lại đứng ngoài quan sát tiếp tục, đơn giản nói với bọn họ vài câu liền rời đi, lúc gần đi ra còn mơ hồ nghe thấy tiếng Kiều Đa Bảo oán hận cùng với âm thanh lãnh khốc của Chu Tích Tiệp.
Trong lòng tự nói với mình, nhất định không muốn buông tay.
Kiều Đa Bảo gần đây có chút không hiểu.
Vì xưa nay, cao cao tại thượng thiên kim đại tiểu thư Lâm Nguyệt Dung, đã không chỉ một lần mỉm cười đến cùng giải hòa, không phải là sau khi tan học hẹn cùng đi ăn cơm, chính là khi cô cảm thấy buồn ngủ giữa khóa liền mang bánh bao đến cùng ăn.
Kiều Đa Bảo cảm thấy không giải thích được, dù sao ở sơ trung các cô không từng có nhiều tiếp xúc, cơ hồ không có nói chuyện như hai người xa lạ.
Ngồi cùng bàn, Long Phượng Kiều ngoảnh mặt làm ngơ, lạnh lẽo đối Kiều Đa Bảo nhắc nhở: "Không có việc gì mà ân cần, thì không phải gian xảo tức là rủ rê đạo chích a!"
Kiều Đa Bảo trong miệng ngậm nửa một cái bánh bao trợn tròn cặp mắt,
"Cậu là nói cô ta chuẩn bị 'gian ta trộm ta'?!!!"
"..."
Tháng 12, thời tiết thật là rét lạnh, trong gió lạnh còn kèm theo một chút mưa, nhưng cho dù là dù thế nào băng hàn sâu sắc, cũng không ngăn cản được một vài nữ sinh muốn phong độ mặc quần áo đẹp bất chấp thời tiết.
Liền như Lâm Nguyệt Dung vậy, trên người mặc áo lông phấn hồng, họa tiết kín đáo tinh xảo làm nổi bật bộ ngực, bên ngoài mặc váy ngắn che kín đúng cái mông, mà cặp đùi đẹp mảnh khảnh vẻn vẹn xuyên quần tất màu da, lại mang trên đầu là nón beret màu nhạt, thoạt nhìn đã toát lên vẻ thanh lệ tao nhã lại xen lẫn một chút thành thục hàm súc.
Nhìn xem, cơ hồ ánh mắt nam sinh cả lớp và một vài nữ sinh ánh mắt ghen tịnh đều tập trung ở trên người cô, Lâm Nguyệt Dung nội tâm lòng tự trọng rất là thỏa mãn, dù sao cũng còn là cô gái mười mấy tuổi.
Bị cả lớp nhìn soi mói, thản nhiên từ phòng học cửa chính đi vào, Lâm Nguyệt Dung ánh mắt không tự chủ được quét mắt đến Kiều Đa Bảo, muốn nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay cùng so với bản thân như thế nào.
Bởi vì Kiều Đa Bảo vị trí xếp ở phía sau, bình thường ra vào đều từ cửa sau phòng học tiến vào, hai người tương đối, Lâm Nguyệt Dung đúng lúc thoáng nhìn đang muốn từ cửa sau tiến vào phòng học xem Kiều Đa Bảo thì thấy cùng với cô đi theo phía sau là Chu Tích Tiệp.
Kiều Đa Bảo lúc này quả thực rất giống gấu bắc cực, áo long quần long thật dàu, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, đầu đội mũ len bông, đỉnh còn có vài cục bộng vo tròn.
Mặc dù toàn thể thoạt nhìn như cái cầu, thực tại nhìn không ra vóc người, nhưng từ chính diện nhìn xem, Kiều Đa Bảo xinh xắn lanh lợi mặc thật sự rất phù hợp tuổi của cô cùng với khuôn mặt.
Chu Tích Tiệp đơn giản mặc áo gió màu đen, an phận để lộ ra vầng trán nhè nhẹ trầm ổn lạnh lùng, đối lập thời kỳ sơ trung, cậu bớt đi một chút trẻ trung, càng tỏ ra vẻ trưởng thành, cao lớn. Hai người một cao một thấp đứng chung một chỗ, mặc dù thoạt nhìn rất giống Đại ca ca chiếu cố Đại hắc muội muội, nhưng lại hài hòa đáng chết.
Kiều Đa Bảo trên đường hắt xì liên tục mà đi lên, tối hôm qua lúc ngủ, bởi vì giường quá nhỏ, sau đó chăn mền lại rất dày rất lớn, ngủ ngủ chăn mền liền rớt hơn phân nửa xuống gầm giường cũng không biết, sau nửa đêm cơ hồ là đã tỉnh, kết quả buổi sáng liền bắt đầu bị cảm.
Ăn sáng xong sau, đúng lúc đụng phải Chu Tích Tiệp, cô giảo hoạt lau nước mũi ở trên người cậu ta, sau đó bộ dạng xun xoe chạy ở phía trước.
Chu Tích Tiệp một đường sắc mặt âm trầm theo sát cô lên lớp học, Kiều Đa Bảo phảng phất như không nghe thấy, rút mũi chuẩn bị tiến phòng học, lại bị cậu một phen níu lấy cổ áo, kéo tới trước mặt.
Chu Tích Tiệp lấy ra khăn giấy, ghét bỏ xoa xoa cái mũi của cô, sau đó đem khăn lông màu xám tro trên cổ mình, chốc lát vòng ở trên cổ cô.
"Tôi không nghĩ mang khăn quàng cổ, siết cái cổ thực không thoải mái."
Kiều Đa Bảo một bên bị cậu ta bá đạo khoác lên khăn quàng cổ, một bên nhíu lông mày nói lầm bầm.
Khăn quàng cổ của Chu Tích Tiệp là do mẹ cậu- Dương Yên đan, đan cho an hem bọn họ mỗi người đan một cái, vốn là cũng muốn đan một cái cho Kiều Đa Bảo, nhưng biết rõ cô không thích mang khăn quàng cổ sau đó liền đổi bằng mũ nhung.
"Cậu tốt nhất đừng cho lấy ra, nếu không tôi liền nói cho chú Kiều, buổi tối cậu lại đá chăn mền nên cảm lạnh." Chu Tích Tiệp cũng mặc kệ, giúp cô vòng cổ xong, cuối cùng nhét vào trong áo long của cô.
"Cậu dám!"
Kiều Đa Bảo trừng mắt, nếu như bị cha biết rõ cô lại bị cảm, nhất định kêu trời trách đất càu nhàu cô chưa chết chưa xong.
"Vậy cậu nên nghe lời, tan học chờ tôi, không được phép chính mình đi trước, biết không?" Chu Tích Tiệp dặn dò vài câu, nhéo nhéo khuôn mặt vì lạnh mà bị đỏ rực lên của cô rồi đi thẳng tới phòng học của mình.
Cả lớp mọi người chỉ lo lưu ý lấy phía trước Lâm Nguyệt Dung tiến đến, căn bản không có người phát hiện đằng sau phòng học ở ngoài cửa Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo, ngoại trừ Lâm Nguyệt Dung sững sờ đứng ở vị trí của mình thật lâu cũng không ngồi xuống.
Lâm Nguyệt Dung nhìn Chu Tích Tiệp mắt nhìn thẳng từ phòng học ở đằng sau hành lang, trong lúc nhất thời lại có chút ít sợ run, trong lớp có chút ít nữ sinh cũng mắt sắc trông thấy Chu Tích Tiệp đi qua, đều xì xào bàn tán đứng lên.
Mắt thấy bóng lưng tuấn tú sắp xuyên qua phòng học của mình, ánh mắt cũng không quét một chút phía bên cô, Lâm Nguyệt Dung trong lòng thất lạc giống như là mở ra một cái lỗ thủng to, tinh thần hoảng hốt ở ngoài, Chu Tích Tiệp đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lâm Nguyệt Dung lập tức giật thót mình, toàn thân chấn động, ngạc nhiên mừng rỡ xuất hiện từng điểm từng điểm từ trong lòng.
Thật đáng buồn chính là, Lâm Nguyệt Dung con mắt cũng không nháy mắt, ánh mắt sáng quắc lại chưa được cùng cái nhìn của Chu Tích Tiệp đáp lại, bởi vì cậu quay đầu lại liếc qua hướng, là vị trí của Kiều Đa Bảo.
Lâm Nguyệt Dung nắm chặt quả đấm ngồi xuống, móng tay bén nhọn thiếu chút nữa muốn châm phá bàn tay của cô. Trong lòng vọt lên một trận tâm tình tức giận, không cam lòng, ghen tị, còn có chán ghét, trong lúc nhất mấy người xung quanh cũng nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Qua một hồi lâu, cô mới bình tĩnh trở lại.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |