← Ch.144 | Ch.146 → |
Lượt xem: 146
Giáo sư Phương không nhịn được thốt lên: "Những thứ của con là từ đâu ra vậy?"
Hứa Lê cười nhưng không trả lời. Giáo sư Phương mặc dù tò mò nhưng cũng kìm chế được: "Con không muốn nói thì ông không hỏi."
Hứa Lê thích Giáo sư Phương ở điểm này. Giáo sư Nguy ở bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen tị: "Ôi, lão Phương ông sướng thật, ít nhất cũng có thứ để nghiên cứu, tôi thì không có gì để nghiên cứu cả."
Hứa Lê bật cười, cô chắc chắn sẽ không để mình bị nghiên cứu nhưng mà— — "Giáo sư Ngụy không biết sao? Căn cứ có một loại thuốc cầm máu, ông qua đó không phải là có thể nghiên cứu rồi sao? Huống hồ căn cứ còn có một con t. h. i t. h. ể chó tang thi cấp hai, trước đó hai con t. h. i t. h. ể tang thi cấp ba kia tôi cũng đều thu dọn rồi, những thứ này hắn là ông cần chứ?"
Những thứ Hứa Lê nói ra thực ra cũng không nhiều nhưng đủ để Giáo sư Nguy động lòng.
Mặc dù ông tò mò về tình hình của Hứa Lê nhưng cũng sẽ không thực sự đi nghiên cứu Hứa Lê, huống hồ Hứa Lê còn đưa cho ông nhiều lựa chọn như vậy, ông hòa ái cười nói: "Vậy thì hai viên tinh thể mà cô đào trước đó..."
"Con tạm thời có việc dùng, tinh hạch của chó tang thi cấp hai ở căn cứ, ông có thể bảo người đi đào trước một ít tinh hạch cấp một, nghiên cứu không phải là phải từng bước tiến hành sao?"
Hứa Lê tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Giáo sư Nguỵ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhưng ông cũng chỉ thử thăm dò hỏi một câu, lúc này cũng gật đầu: "Vậy nếu cô có dư thì nhớ để lại cho tôi."
"Còn ông nữa, ông luôn cảm thấy ông cũng có thể nghiên cứu một chút."
Giáo sư Phương giơ tay.
Hứa Lê: Vậy nên hai người đều cho rằng tôi chắc chắn có thể đào được tinh hạch tang thi cấp cao?
Mặc dù bây giờ đã làm mới ra nhiều thứ như vậy, Hứa Lê vốn định tích trữ tinh hạch nhưng tang thi cấp cao lúc này thực sự rất ít.
Nói vậy...
Điểm tích lũy của cô bây giờ hình như vẫn không nhiều lắm? Hứa Lê mở bảng hệ thống ra xem, sau đó chìm vào suy tư. Điểm tích lũy của cô sau khi mua s. ú. n. g năng lượng chỉ còn lại 4824, sau đó Hứa Lê không dùng điểm tích lũy nữa, bây giờ xem lại, điểm tích lũy là 7235. Theo lý mà nói thì trong thời gian ngắn như vậy, cô không thể g. i. ế. c gần hai nghìn năm trăm con tang thi chứ?
Hứa Lê hiếm khi lật lại hồ sơ, quả nhiên đã nhìn ra sự khác biệt. Chỉ riêng điểm tích lũy cứu hộ người sống sót đã cho cô 210, cô nhìn những người xung quanh, chìm vào suy tư. Chẳng lẽ nếu không có cô, chỉ có ba người có thể sống sót đến căn cứ sao? Nhưng nếu có hơn hai trăm điểm tích lũy tặng thêm thì cũng gần bằng ước tính của cô.
Đừng quên rằng, cô cũng đã thiêu rất nhiều tang thi trong giếng thang máy. Tóm lại, bây giờ điểm tích lũy của cô đã tăng thêm 2411, giá trị kinh nghiệm cũng tăng thêm 2411, đạt đến 7597, chỉ còn cách cấp năm hai nghìn bốn. Tương lai tươi sáng biết bao! Sau cấp năm là cấp sáu, sau cấp sáu cũng có quà tặng!
Huống hồ bảy nghìn hai điểm tích lũy cũng đủ để cô mua một số thứ rồi, đây mới là ngày đầu tiên, thời gian còn nhiều lắm! Đợi về căn cứ, trước tiên sẽ đổi một ít vũ khí nóng, cô muốn cho sào huyệt tang thi nổ tung. Hy vọng căn cứ bên kia đừng dây dưa nhưng với những thứ trong tay cô, cho dù cô là người đầu tiên đề cập đến hợp tác thì lợi thế vẫn ở bên cô. Giống như Hứa Lê đã nói, những người bị thương khác không bị thối rữa thì tình trạng dần dần tốt lên, còn người bị thương thối rữa thì trong vòng nửa giờ, toàn thân đã gần như biến đổi màu sắc.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |