Vay nóng Tima

Truyện:Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Chương 254

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Hiện có 330 chương (chưa hoàn)
Chương 254
Tâm Thủy linh lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-330 )

Siêu sale Lazada


Tục ngữ nói, nơi nào có người liền có giang hồ, nơi có giang hồ liền có tranh đấu, cổ nhân không lừa gạt ta.

Tư Lăng nhìn về một màn phía trước, kinh ngạc rất nhiều, nhưng quả thực không sinh nổi lòng đồng tình, ngược lại nghĩ, lại đánh nặng thêm một chút nữa đi, tốt nhất làm cho hắn hộc máu bỏ mình gì đó.

Đương nhiên, có thể khiến Tư Lăng sinh ra loại tâm lý ác độc này, tất nhiên là người đã từng tiếp xúc qua. Người này chính là Dung Hoán Thiên từng lừa hắn một lần tại dãy núi Thập Vạn, sau này thì thái độ mập mờ càng làm cho Tư Lăng đối với hắn mang thêm vài phần cẩn thận. Với việc hắn ta xuất hiện ở chỗ này, Tư Lăng cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước rõ ràng thấy hắn cùng bọn Nguyệt Thiên Dạ đi về hướng Tây Bắc, sao trong nháy mắt lại ở chỗ này? Nhìn bộ dáng hắn ta, rõ ràng cho thấy bị người ta lừa, bằng không với sự cẩn thận của Dung Hoán Thiên thì sẽ không rơi vào kết cuộc như vậy.

Lúc Tư Lăng đang suy tư, Dung Hoán Thiên khó khăn giết sạch toàn bộ người vây giết hắn, mà hắn cũng kiệt lực ngồi bệt xuống đất, tay run rẩy sờ soạng linh đan chữa thương. Đột nhiên, Dung Hoán Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lại đây, trên gương mặt đầy máu lộ ra nụ cười rực rỡ làm cho người ta muốn hành hung hắn một trận, nói: "Đừng núp nữa, xuất hiện đi."

Tư Lăng nhíu mày, cho rằng hắn đang gạt người, bèn đứng yên trong đó, yên tĩnh xem xét.

Lúc này, Dung Hoán Thiên lại nói: "Tư đạo hữu, đừng núp, khí tức trên người huynh ta rất quen thuộc."

Trong thanh âm hắn có sự tự tin cùng chắc chắn, khiến Tư Lăng tin tưởng hắn thật sự biết được mình đang ở đây. Trước đem mặt nạ Thiên Diện đổi về dung mạo chân thực của mình, sau đó kéo xuống Ẩn thân phù và Liễm tức phù, hắn đi ra, quang minh chính đại đi đến trước mặt Dung Hoán Thiên, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt băng lãnh, giống như nhìn một chết người.

Dung Hoán Thiên không chút sợ hãi, sau khi ăn linh đan chữa thương thì cũng không vội chữa thương, mà cười nói: "Tư đạo hữu có phải thấy rất kỳ quái vì sao tại hạ có thể nhìn thấu ẩn thân của huynh? Nếu tại hạ có thể cho huynh đáp án, huynh có thể buông tha cho tại hạ lần này không?" Dung Hoán Thiên cũng không cho rằng Tư Lăng là Thánh Phụ, ở thời điểm địch ta lực lượng cách biệt, không đến chơi hắn một phen thì quả thực xin lỗi chính mình, cho nên hắn ta tất yếu phải tranh thủ.

"Nói một chút xem." Tư Lăng có chút cảm thấy hứng thú, nói.

Dung Hoán Thiên ánh mắt hơi đổi, liền nói: "Kỳ thật cũng không có gì, bởi vì ta cùng huynh là giống nhau, có được nửa huyết thống ma tộc. Mẫu thân ta là quý tộc Ma tộc, với khí tức của đồng loại thì hết sức quen thuộc." Nửa ma là chủng tộc rất không được hoan nghênh, bất kể tại Nhân Giới hay là Ma Giới đều sẽ bị xa lánh. Hoặc là trực tiếp tu tập linh lực để che giấu tung tích, làm một nhân tu bình thường, hoặc là tu tập ma lực, bằng không linh ma cùng tu luyện thì chắc chắc trở thành nghiệt căn mà lưỡng giới đều muốn nhanh chóng diệt trừ.

Dung Hoán Thiên sau khi sinh ra liền bị đưa đến Nhân giới, dẫn linh vào cơ thể để tu tập Linh lực của Nhân giới. Bất quá từ khi hắn có ký ức liền biết được thân thế của mình, hắn bị đưa tới Nhân Giới, một là mẫu thân muốn cho hắn lưu ở bên cạnh phụ thân, hai là vì Ma Giới tìm hiểu mọi việc ở Thương Vũ giới, ba là hắn cũng ưa thích nơi tràn đầy màu sắc như Thương Vũ giới. Đương nhiên, với thân thế như thế, hắn cũng từng chịu nhiều khổ sở bi thảm, cho nên hắn tận sức tìm kiếm đồng bạn, Tư Lăng chính là đồng bạn thứ mười hắn phát hiện. Chỉ tiếc trên người người đồng bạn này bí mật quá nhiều, lại thêm có một vị huynh trưởng cường đại, Dung Hoán Thiên không thể kéo hắn tới thế lực của mình.

Tư Lăng lần này thật sự kinh ngạc, trên dưới đánh giá hắn một lát, không nhịn được nói: "Ai nói ta có huyết thống nửa ma?" Hắn liều chết không thừa nhận, ai có chứng cớ?

Dung Hoán Thiên nghe vậy, cười nói, "Trong vương cung Ma đô có treo bức họa Thần quân Lâm Uyên - phụ thân của huynh, ta đã gặp ở đó một lần, người trong bức họa kia bộ dạng giống huynh như đúc. Thế nào, tin tức này có làm cho Tư đạo hữu vừa lòng?"

Tư Lăng không đáp mà hỏi lại, "Ngươi lúc trước không phải đi cùng đám Nguyệt Thiên Dạ sao? Sao lại chạy đến nơi này?"

"Bị người ta lừa bái thôi." Dung Hoán Thiên lơ đễnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý, "Ta vẫn đi theo bên người Nguyệt Thiên Dạ, ngược lại tra ra được bí mật giúp tốc độ tu luyện của nàng ta nhanh như vậy, đáng tiếc những nam nhân kia đối với nàng tình căn thâm chủng, không cho phép có dị tâm, cho nên muốn trừ bỏ ta. Sau khi rời khỏi bình nguyên Nhện mặt người không lâu, chúng ta đến địa bàn của yêu thú Dạ Yểm Thượng Cổ, Nguyệt Thiên Dạ thu phục Dạ Yểm, mà ta không cẩn thận bị Kỷ Trường Ca ám toán, dùng quyển trục truyền tống đưa ta đến nơi này. Không ngờ sau đó khí tức bị thiếu chủ Ma Giới Ám Lưu Nguyệt khóa lại, phái những người này đến cướp giết ta."

Dung Hoán Thiên thố lộ sự tình có mấy điểm đặc biệt. Đầu tiên, Nguyệt Thiên Dạ thế nhưng thu phục được yêu thú Dạ Yểm Thượng Cổ, đây chính là một đại chiến lực, thủ đoạn của Dạ Yểm khó lòng phòng bị, bện mộng cảnh giết người vô hình. Loại yêu thú hiếm có như thế lại để Nguyệt Thiên Dạ gặp được, cũng thu phục được, khiến Tư Lăng cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ quả thực chính là con cưng của Thiên Đạo, đặc biệt hậu đãi nàng ta. Tiếp theo, tên Dung Hoán Thiên này nha, quả nhiên không phải thứ gì tốt đẹp. Đi theo Nguyệt Thiên Dạ khắp nơi, Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng không phải toàn tâm toàn ý với hắn, nhưng cũng đối xử cực tốt, nhưng vẫn cải biến không được lang tâm như sắt của hắn. Cuối cùng, hào quang Mary Sue của Nguyệt Thiên Dạ quả nhiên không người nào có thể địch lại, cả thiếu chủ Ma Giới cũng trầm luân, vì Nguyệt Thiên Dạ mà vứt bỏ Ma Giới, cam nguyện đi theo bên người Nguyệt Thiên Dạ.

Hiểu rõ, Tư Lăng ném một lọ linh tửu cho hắn.

Dung Hoán Thiên tiếp nhận, mở ra xem xét, thấy không thành vấn đề liền uống, ngoài miệng vẫn thích chiếm chiếm tiện nghi, "Quả nhiên địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Tư đạo hữu quả nhiên sảng khoái. Nhìn phần sảng khoái này của Tư đạo hữu, tại hạ sẽ nói cho huynh biết một việc. Bọn Kỷ Trường Ca vẫn tính toán nhân cơ hội trừ khử huynh, cho nên huynh nên cẩn thận hơn nữa. Ừm, năm đó tại thành Vọng Tinh chính là Kỷ Trường Ca cùng Ám Lưu Nguyệt liên thủ đối phó huynh. Hứa Phiên Tiên có thể biết thân thế của huynh, cũng là Ám Lưu Nguyệt cho người tiết lộ cho nàng."

Tư Lăng không chút nào ngoài ý muốn, cảm thấy chuyện này thực bình thường.

Dung Hoán Thiên uống linh tửu, phát hiện linh tửu này có hiệu quả chữa thương không kém chút nào so với linh đan, hơn nữa không giống linh đan lưu lại đan độc, không khỏi liếc mắt nhìn Tư Lăng. Đương nhiên, linh tửu này còn chưa khiến Dung Hoán Thiên sinh ra cái ý tưởng hi hữu gì, hắn ở chỗ Nguyệt Thiên Dạ đã thấy qua rất nhiều trân bảo hi thế. Từ pháp bảo đến linh thảo, linh đan, linh dịch, phù lục các loại, bất kể là cao cấp cỡ nào, hiếm có ra sao, Nguyệt Thiên Dạ đều lấy ra được, giống như là một người toàn năng vậy. Nhìn thấy nhiều, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên, đợi khi trở lại trong đám người mới biết được, tài nguyên tu luyện mà Nguyệt Thiên Dạ có được, đủ để cho người ta muốn giết nàng đoạt bảo cả trăm lần.

Đột nhiên, cảm giác trong sơn động lại tới người thêm nữa, ánh mắt Tư Lăng lóe lên, biết được là vì tâm thủy linh lực mà đến, liền không để ý tới Dung Hoán Thiên nữa, vội tiến về phía trước. Dung Hoán Thiên thấy thế, khóe môi thoáng nhướn lên, cũng vội vàng đi theo.

Tư Lăng tốc độ cực nhanh, bỏ Dung Hoán Thiên xa xa phía sau. Tuy biết Dung Hoán Thiên sẽ theo kịp, nhưng cũng không để hắn ta vào mắt. Hắn không giết Dung Hoán Thiên, một là cảm thấy không cần thiết, hai là muốn giết hắn thì vô cùng dễ dàng, giết hay không ngược lại là không quan trọng.

Càng đi vào sâu bên trong, thủy linh lực trong không khí càng dày đặc, quả thực là thiên đường của tu sĩ thủy linh căn. Tư Lăng thoải mái đến thiếu chút nữa muốn đả tọa tu luyện ngay lập tức. Khắc chế ý niệm kia, thần thức Tư Lăng điên cuồng quét nhanh trong sơn đạo của động đá vôi, đồng thời còn mượn Tiểu Yêu Liên hỗ trợ. Có thiết bị gian lận là Tiểu Yêu Liên này, ngược lại ít phải đi lòng vòng như những tu sĩ khác, đồng thời cũng có thể tiếp cận trước nơi có tâm thủy linh lực.

Lúc Tư Lăng đi tới một sơn động cực lớn thì nhìn đến linh dịch trong sơn động đậm sệt đã thành dạng keo, quả thực muốn sợ hãi than lên thành tiếng. Loại linh dịch dạng keo so với dạng nước thì ẩn chứa linh khí càng thêm nồng đậm, cũng là thứ tu sĩ tha thiết mơ ước. Lập tức không cần Tư Lăng nói, Trọng Thiên run run đám lông trên người đã bị thủy linh lực dính thành một nhúm, ngậm Tiểu Yêu Liên đến thu thập linh dịch dạng keo kia vào trong không gian Hồng Liên. Mà Tư Lăng thì đi khắp trong động tìm kiếm tâm thủy linh lực.

Tâm Thủy linh lực đã sinh linh trí, muốn bắt giữ nó là không dễ dàng, hơn nữa nó cũng sẽ không ngây ngốc ở tại chỗ mặc cho người ta đến bắt giữ. Riêng tìm kiếm bóng dáng nó cũng phải phí chút tâm tư.

Tư Lăng đem thần thức che toàn bộ sơn động, như khai quật ba thước đất, không buông tha bất kỳ một chỗ, rốt cuộc trong một góc tìm được tung tích của Tâm thủy linh lực. Trong lòng hắn sung sướng, ngón tay ngưng ra một luồng Hồn lực hóa thành cái lưới, lặng lẽ trùm tới chỗ Tâm thủy linh lực.

Tâm Thủy linh lực tuy có linh trí, nhưng tâm trí vẫn là đứa trẻ, tuy rằng tỉnh táo, biết che giấu mình, chỉ tiếc đối mặt với nhân loại âm hiểm thì vẫn không đủ khôn ngoan. Đặc biệt còn có cái thiết bị gian lận là Tiểu Yêu Liên, len lén thả tiểu đệ Các Đằng của nó ra. Vì thế lưới Hồn lực thêm tiểu đệ Các Đằng cùng xuất mã, rất nhanh liền bắt được Tâm thủy linh lực trốn ở góc phòng.

Tư Lăng thu hồi lưới Hồn lực, một con người nhỏ nhắn dạng nước bị hắn chộp vào trong lòng bàn tay. Tiểu nhân này là một khối chất lỏng hình người, mơ hồ có thể nhìn ra ngũ quan của nhân loại. Bị bắt thì nó liều mạng giãy giụa, nhưng bị lưới Hồn lực trói buộc, nhúc nhích không được, nhưng từ trên mặt nó nhìn ra lúc này nó đang sợ hãi kinh hoảng.

Ngay lúc Tư Lăng bắt lấy Tâm thủy linh lực thì đột nhiên có vài luồng khí tức tiếp cận, giây lát đã đến trước mặt, tự nhiên cũng thấy được Tâm thủy linh lực trong tay Tư Lăng.

Năm người kia thấy thế, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra pháp bảo giết qua, tuyên bố muốn cướp Tâm thủy linh lực.

Tư Lăng tránh thoát khỏi đám Thủy kiếm rậm rạp chằng chịt, Biến Hình trong tay hóa thành Kiếm Quang, chém xuống một kiếm, Vạn Thiên Thủy Thế Giới nhộn nhạo mà đi, trong nhu mềm ẩn chứa ngàn vạn sát khí.

Nhất thời toàn bộ sơn động linh lực dao động không ngừng, Tư Lăng nhân cơ hội giao Tâm thủy linh lực cho Tiểu Yêu Liên, bảo nó trước thu vào không gian Hồng Liên.

Tư Lăng lấy một đối năm, tự nhiên có chút quá sức, cũng may có Các Đằng cùng Trọng Thiên hỗ trợ. Các Đằng cứng rắn, pháp bảo khó làm tổn thương tới nó, ngược lại còn có thể chế tạo chút phiền toái cho người khác. Mà Trọng Thiên ở nơi tràn đầy thủy linh lực như thế này đã nhịn một bụng hỏa, cho nên không khách khí phun lửa thiêu người, cả độc của nó cũng vận dụng lên.

Bị hấp dẫn tới đây đều là tu sĩ thủy linh căn, tên nước, tường nước đan xen mà đến. Ánh mắt Tư Lăng lóe lên, một kích trảm xuống đất, chắn năm người ở phía trước. Tâm niệm vừa động, rút trong cơ thể một nửa hồn lực, đỉnh đầu xuất hiện trăm thanh Hồn lực kiếm, tay lại giơ lên, một xấp Linh phù cấp 8 bay lên, sau đó Hồn lực kiếm cùng Linh phù đánh thẳng tới hướng năm người kia.

Ầm ầm ầm--

Toàn bộ địa giới rung chuyển, Tư Lăng thừa dịp những người kia vội vàng tự bảo vệ mình thì nắm Trọng Thiên cùng Các Đằng trốn chạy.

"Đáng giận!"

Năm tu sĩ kia tức giận nguyền rủa một tiếng, đều chịu tổn thương không lớn không nhỏ, mặt xám mày tro đuổi theo.

Tư Lăng vừa rời khỏi sơn động không lâu, liền gặp được Dung Hoán Thiên cũng đang hướng tới nơi này. Chớp mắt, không khách khí đá hắn ta đến một bên sơn đạo, để hắn ta đi hấp dẫn sự chú ý của những tu sĩ kia, hắn thì hướng thông đạo bên cạnh mà bỏ chạy.

Dung Hoán Thiên liên tục cười khổ, rốt cuộc cảm nhận được tâm tình lúc trước của Tư Lăng khi hắn lừa đối phương. Nhìn những tu sĩ coi hắn trở thành đồng bạn của Tư Lăng mà đuổi giết, trong lòng không biết tại sao có chút nghẹn khuất.

Tư Lăng một đường chạy trốn, thần thức tìm kiếm lối ra, rất nhanh liền chạy ra khỏi sơn động. Hắn vỗ một phát vào túi linh thú, thả Tiểu Khôi ra, nhảy vọt tới trên lưng Tiểu Khôi. Chim xám thanh lịch kêu một tiếng, hai cánh dang rông, chỉ giây lát đã ngoài ngàn dặm.

Lúc những tu sĩ kia đuổi theo ra đến thì căn bản đã không thấy tung tích Tư Lăng, nhất thời chửi bậy liên tục.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-330 )