Vay nóng Tinvay

Truyện:Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Chương 252

Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Hiện có 330 chương (chưa hoàn)
Chương 252
Tư Hàn trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-330 )

Siêu sale Lazada


Chỉ thấy trên không trung nơi hiểm địa, trước cửa tiên cảnh Bảo Hoa, không gian đột nhiên vặn vẹo, lực vặn vẹo không gian cực lớn, khiến cho linh lực trong không khí bị khuấy lến, chung quanh đất đá mù trời. Người không cẩn thận bị cuốn đến trong không gian vặn vẹo kia, nháy mắt bị xé toạt thành bột mịn biến mất, làm đám tu sĩ đứng trước nơi hiểm địa sợ đến mức không dám lưỡng lự ở lại nữa, ào ào bay xa, trốn thoát khỏi nơi đây.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ là tiên cảnh..."

Mọi người tưởng là tiên cảnh xảy ra chuyện gì, nhưng thanh âm chưa dứt liền đột nhiên ngừng lại, bởi vì giữa không trung trước tiên cảnh Bảo Hoa, sau khi không gian vặn vẹo đạt tới hết mức, không gian bị xé toạt, xuất hiện một cái thông đạo dị không gian. Lực Không Gian đột nhiên tới làm cả vùng hiểm địa đều rung chuyển, linh lực trong không khí cũng vặn vẹo biến hóa theo.

Một màn này hết sức quen thuộc, tin rằng bất kỳ ai trải qua Đại hội Linh phù tại thành Vọng Tinh đều nhất định sẽ nhớ rõ màn ra sân của Vệ Quan Nhai. Cực kỳ nguy hiểm, đời này khó quên. Đương nhiên, khác biệt ở chỗ, Vệ Quan Nhai ra sân thì thiên tượng hung hiểm, sấm rung chớp giật, đoán chừng có thể hủy diệt một tòa thành. Mà lúc này thông đạo không gian trừ Lực Không gian đến từ thông đạo dị không gian ra, thì hết thảy đều xem như bình thản, chỉ cần mọi người cách được xa một chút, không bị cuốn vào trong đó, thì sẽ không có nguy hiểm gì.

"Chẳng lẽ là hắn trở lại?" Vệ Quan Nhai nghiền ngẫm nói.

Tu sĩ Hóa Thần đến từ Vạn Kiếm tông Đông Châu bên cạnh nghi ngờ nói: "Vệ đảo chủ nói chẳng lẽ là..."

"Đúng vậy!" Vệ Quan Nhai nói cười vui vẻ, nhịn không được lại đưa mắt nhìn tiên cảnh Bảo Hoa, không khỏi bật cười.

Nghe được đối thoại của hai người, chư vị tu sĩ Hóa Thần ở đây trong lòng hiểu ra, đồng thời so sánh việc Vệ Quan Nhai làm lúc trước, cho ra một kết luận: quả nhiên luận vô sỉ cùng hèn hạ, Vệ Quan Nhai thật là làm cho người ta không so kịp! Đồng dạng từ dị thế giới trở về Thương Vũ giới, Vệ Quan Nhai chỉ dùng là 10 năm, khi trở về thiên tượng hung hiểm, nguy hiểm vạn phần. Mà người này cũng từ dị thế giới trở về, đi là chính đạo, ngoại trừ Lực Không Gian không thể trái, cái khác đều hết sức bình thường.

Quả nhiên không lâu sau, một bóng dáng tuyết trắng từ trong thông đạo dị không gian xuất hiện.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là, phía sau người nọ còn có một con Bạch Hổ cả người màu trắng tinh. Trắng tinh khiết như vậy, làm cho lòng người hiện lên một đáp án: thánh thú Bạch Hổ.

Rời khỏi thông đạo dị không gian, người nọ vung tay áo tuyết trắng lên, thông đạo dị không gian kia chậm rãi khép kín, đồng thời linh lực bạo loạn xung quanh cũng khôi phục bình thường, không bị thương người vô tội mảy may. Trên thực tế, nếu không phải nơi đây đột nhiên có tiên cảnh xuất thế, người này lựa chọn tọa độ của nơi hiểm địa là hết sức chính xác, sẽ không làm thương tổn những sinh linh khác.

Vệ Quan Nhai nhìn một người một, hổ đi ra khỏi thông đạo không gian, mắt sáng như đuốc, cười vang nói: "Tư Hàn, hoan nghênh trở về!"

Nam tử mi mắt lạnh lùng như cũ, đem tình trạng nơi hiểm địa thu hết vào đáy mắt, hướng về đám Vệ Quan Nhai gật đầu thăm hỏi.

"Tư sư tổ!" Vài đệ tử Thiên Tông phái ngạc nhiên kêu lên, chính là bọn Phó Minh Tâm.

Tư Hàn cất một bước, nháy mắt người đã trước nơi hiểm địa, mà con Bạch Hổ cao bằng nửa người theo sát phía sau hắn, làm người ta nhìn mà choáng váng hoa mắt, vẻ mặt không dám tin.

Tư Hàn thần sắc hờ hững, đứng xa xa giữa không trung tiên cảnh Bảo Hoa, ngẩng đầu nhìn về phía bảo quang trầm tĩnh nơi cửa vào tiên cảnh. Tuy vừa trở về, nhưng nhìn tình huống như vậy cũng biết nơi này xảy ra chuyện gì. Xưa nay chưa có ai từng đề cấp tới nơi hiểm địa thế nhưng có tiên cảnh, hắn cũng là cực kỳ kinh ngạc.

Mấy đệ tử phái Thiên Tông ào ào lại đây bái kiến, Tư Hàn khẽ gật đầu đáp lại, liền thấy đám tu sĩ Hóa Thần kia cũng lại đây ân cần thăm hỏi. Những người này phần lớn là lúc trước tham dự nhiệm vụ ở núi Sưu Hồn đã từng gặp mặt, đồng thời bọn họ cũng kính nể người này đại nghĩa, thời điểm nguy cấp đã cùng Vệ Quan Nhai hợp lực cứu bọn hắn một mạng. Chỉ có điều là, rõ ràng hai người đều xuất thủ, nhưng nhìn thấy Vệ Quan Nhai thì bọn họ hận không thể để tên đó cút đi, nhưng nhìn thấy Tư Hàn thì lại sinh lòng cảm kích, ào ào lại đây ân cần thăm hỏi.

Về phần đầu con Bạch Hổ làm cho người ta kinh ngạc kia, tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng chỉ cho là hắn đã ký kết yêu thú đồng bạn tại dị thế giới. Trong lúc nhất thời không ai liên hệ tới Tiểu Bạch Hổ mất tích ở Biển Vô Tận Ma Giới trước kia. Mà lúc này mọi người cũng e ngại thực lực Tư Hàn, ngược lại không dám sinh ra cái vọng tưởng gì.

Nhìn thấy Tư Hàn xuất hiện, những tu sĩ chưa rời đi cũng đều có chút kinh ngạc, rất nhanh nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi biến.

Một khắc đồng hồ sau, Tư Hàn đến tiên trấn cách Hiểm địa không xa, tạm cư tại một gian khách điếm trong tiên trấn, gọi Phó Minh Tâm tới.

Phó Minh Tâm bây giờ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, hắn đến nơi này không phải vì tiến vào tiên cảnh tầm bảo, mà là theo chân sư phụ của hắn là Đường Lẫm Nhiên lại đây mở mang tầm mắt. Cũng không nghĩ tới mình sẽ may mắn như vậy, có thể tận mắt nhìn thấy Tư Hàn trở về, toàn thân kích động đến nói không ra lời.

Đang kích động không thôi thì Phó Minh Tâm biết được Tư Hàn muốn gặp, thiếu chút nữa kinh hỉ mà trợn mắt ngất đi, đến khi mấy sư huynh đệ khác muốn cướp việc của hắn, thì hắn vội đá người đi, tự mình chạy tới.

Phó Minh Tâm hành lễ xong, kích động lại run run nhìn Tư Hàn cùng con Bạch Hổ ngồi xổm bên cạnh, trong lòng sung sướng đắc ý nghĩ. Không hổ là sư tổ hắn sùng bái nhất, vậy nên mới có thể thu phục loại Bạch Hổ thánh thú trong truyền thuyết như thế. Kích động qua đi, liền báo cáo từng việc trong suốt 40 năm Tư Hàn rời khỏi Thương Vũ giới, bất kể là về Thiên Tông phái, hay là Thương Vũ giới đều không buông tha, cuối cùng là Tư Lăng...

"Tư sư tổ, Tư trưởng lão vào ba mươi năm trước biến mất, không ai dò được hành tung của người, cũng không ai biết người đi nơi nào, đệ tử cảm thấy Tư trưởng lão nhất định là mạnh khỏe." Phó Minh Tâm nhìn sắc mặt hắn không có chút biến hóa, cũng không biết hắn có quan tâm chuyện Tư Lăng bị nghi ngờ có huyết thống Ma tộc hay không, bèn kiên trì đem chuyện Tư Lăng ở thành Vọng Tinh bị vạch trần thân thế nói ra. Lại nhìn, hắn vẫn là sắc mặt "sóng yên biển lặng", Phó Minh Tâm có chút rối rắm, vì sao ngài ấy không có phản ứng gì thế?

Sau một lúc, Tư Hàn gật đầu, tỏ vẻ biết rõ.

"Đúng rồi, Tư sư tổ, ngài lúc nào về môn phái? Nếu biết ngài trở về, chưởng môn cùng thần quân nhất định sẽ hết sức cao hứng." Phó Minh Tâm giương mắt nhìn hắn.

"Đợi khi tiên cảnh đóng kín là lúc trở về."

Phó Minh Tâm bừng tỉnh, đồng thời cũng cảm thấy như thế rất tốt. Đến lúc đó nếu tiên cảnh đóng kín, người tiến vào tiên cảnh Bảo Hoa đi ra, nếu có tu sĩ cấp cao của môn phái hộ tống, trên đường cũng an toàn hơn một chút.

Đợi Phó Minh Tâm rời đi, Bạch Hổ an tĩnh ngồi xổm một bên bèn dùng đầu ủi ủi Tư Hàn, phát ra thanh âm ô ô.

Tư Hàn sờ sờ đầu của nó, tay áo vung lên, năm cái la bàn màu vàng tinh xảo, giống nhau như đúc, cỡ nắm tay em bé xuất hiện ở giữa không trung. Tư Hàn hai tay bấm niệm thần chú, năm Tiểu La bàn ở giữa không trung biến đổi trật tự thật nhanh, có lúc thành hàng, có lúc đan xen, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một trận hư ảnh màu vàng.

Một người, một hổ đều nghiêm túc nhìn la bàn giữa không trung. Sắc mặt Tư Hàn tái nhợt, đột nhiên xuất hiện một vùng đỏ ửng, theo sau đó phun ra một búng máu. Vết máu dính vào pháp bào trắng nõn, từ từ lan rộng ra, sắc mặt có chút suy yếu.

Đồng thời với lúc hắn hộc máu, la bàn giữa không trung rốt cuộc ngừng lại, xếp thành một cái trận cổ quái.

"Càn chỉ Đông Nam, tử kiếp!"

Đọc từng câu từng từ từ thông tin trên la bàn, sắc mặt Tư Hàn phút chốc trở nên khó coi.

Cái đầu lông xù xù của Bạch Hổ thò qua cẩn thận nhìn một chút, tuy rằng nhìn không hiểu la bàn trận, nhưng cũng nghe hiểu lời Tư Hàn nói là có ý gì. Vẫn là tử kiếp, xem ra dữ nhiều lành ít. Bạch Hổ dùng đầu ủi ủi Tư Hàn, xem như an ủi.

Tư Hàn uống một ngụm linh dịch chữa trị nội thương, phất tay đem năm cái Tiểu La bàn thu về. Loại thuật Nghịch Chuyển này là hắn học được từ một quyển sách Thượng Cổ phát hiện ở Tàng Thư Các tại Mộ gia Thiên Thủy giới. Nghe nói đệ tử Mộ gia là huyết mạch mà tiên nhân Thượng Cổ để lại tại hạ giới. Quyển sách Thượng Cổ này chính là tổ tiên Mộ gia lưu lại, chỉ tiếc Mộ gia không ai có thể hiểu phù văn trên sách Thượng Cổ, cũng không biết có ích lợi gì, nên vẫn không xếp vào loại công pháp bí mật, mới có thể để Tư Hàn mượn đọc. Tư Hàn vì Mộ gia lập công lớn, Mộ gia cảm kích hắn, ngoại trừ tầng cao nhất Tàng Thư Các, những nơi khác của Tàng thư Mộ gia thì tùy hắn mở xem. Trong lúc âm dương kém sai[1], nhìn thấy được quyển sách Thượng cổ này, liền nghiên cứu.

[1] có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người. Ý nói Tư Hàn không ở đúng không gian, thế giới của mình nhưng vì thế mà tìm thấy được quyển sách.

Lúc mới học thành thì hắn suy tính vận mệnh cho những người thân cận của mình, đầu tiên liền là Tư Lăng, phát hiện hắn mệnh có tử kiếp, vô luận suy tính thế nào cũng đều không thể nghịch. Cứ tưởng rằng đó là quy tắc Thiên Đạo định ra, mệnh không thể nghịch, nhưng khi hắn suy tính cho mọi người trong sư môn thì lại phát hiện bất kể là sư phụ Thanh Ngọc thần quân, hay là mấy vị sư huynh đệ, vận mệnh đều có thể đảo ngược, chỉ trừ Tư Lăng.

Tư Hàn nhắm mắt lại, nghĩ tới tin tức lúc trước Phó Minh Tâm nói cho hắn biết, trong lòng khẳng định Tư Lăng chắc chắn đã vào tiên cảnh Bảo Hoa. Về phần tử kiếp của hắn, thì lại không biết là phát sinh ở tiên cảnh Bảo Hoa, hay là địa phương khác. Loại thuật Nghịch Chuyển này là nhìn lén ý Thiên Đạo, nghịch là pháp tắc Thiên Đạo, huyền ảo vô cùng, lần nào cũng mông lung không rõ, khó rõ chân tướng.

Đúng lúc này, thanh âm của Phó Minh Tâm vang lên: "Tư sư tổ, có một vị Quỷ Tu gọi là Lâm Dương cầu kiến."

Tư Hàn mở mắt, lạnh nhạt nói: "Tiến vào."

***

Tiên cảnh Bảo Hoa.

Trải qua một tháng, tất cả tu sĩ rốt cuộc rời khỏi được đám nhện mặt người kinh khủng kia. Lúc đứng trên kia bờ Ngọc Hà (sông Ngọc) ngăn cách thành hai vùng trời đất, nhìn Vua nhện mặt người dừng lại phía bên kia sông Ngọc, người ở chỗ này trong lòng đều còn sợ hãi.

Vốn bọn họ cho rằng bất quá chỉ là yêu thú cấp 8, 9, ngoại trừ số lượng khủng bố một chút, nhưng cũng không đủ để tạo thành thương tổn. Ai biết đang lúc bọn hắn giết đến hăng say thì tới một con Vua Nhện mặt người. Rõ ràng đã đến cấp 10, nhưng chưa biến hóa, cũng không biết có phải là bởi vì trong tiên cảnh có cái gì áp chế hay không, nhưng thực lực đã đạt đến Hóa Thần kỳ, vì thế tổn lạc rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh. Những người còn lại chạy trốn khỏi nơi này thì toàn thân cũng chật vật không chịu nổi, không còn ngạo mạn, cao cao tại thượng của tu sĩ Nguyên Anh như khi ở bên ngoài.

Mà càng làm cho bọn họ kinh sợ là, con Vua nhện mặt người thế nhưng có thể phun tơ thành lôi. Tơ nhện màu tím lướt qua, giống như lôi điện hoành hành, có lẽ vị tu sĩ lúc trước cầm chiếc cốc lửa bị sét đánh cũng là do con Vua nhện mặt người này làm.

Tư Lăng trên mặt cũng đầy mồ hôi cùng vết máu, xen lẫn trong một đám tán tu, gương mặt thanh tú càng thêm không có gì đặt biệt.

So sánh với đám Tư Lăng chật vật, những đệ tự đại môn phái kia bởi vì người đông thế mạnh, hiểu được đoàn kết ngăn địch, vì thế không có chật vật như vậy. Dễ thấy nhất là bọn Nguyệt Thiên Dạ, bởi vì bọn họ bảo pháp đông đảo, mỗi cái đều có sức chiến đấu cường hãn, nên họ không chút hoang mang, thong dong bước ra. Dù là Nguyệt Thiên Dạ ở phía trước giống Sát thần mở đường, nhưng cũng bởi vì trái, phải, sau lưng đều có người hộ tống, chỉ cần một đường giết đi tới, toàn thân sạch sẽ vô cùng, giống một nữ thần giết chóc, nam nhân nhìn là hào quang bốn phía, nữ nhân nhìn là hâm mộ ghen tỵ.

Tư Lăng rất nhanh thu hồi tầm mắt, dùng Thuật Thủy Nhu quét quanh toàn thân một lần, rất nhanh trên người liền sạch sẽ.

Vượt qua sông Ngọc thì tu sĩ đều ào ào rời đi, Tư Lăng nhìn nhìn, đợi một lát, thấy bọn Nguyệt Thiên Dạ đi hướng tây bắc, hắn liền chọn hướng đông nam mà đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-330 )