Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, hôn!
← Ch.112 | Ch.114 → |
*Nụ hôn đầu tiên nhá =))
Mũi tên kia bởi vì tốc độ cực nhanh, dính vào hỏa cầu, đuôi bị cháy, phóng tới cực nhanh, đuôi tên bị cháy tạo thành vệt lửa kéo dài, trong lòng Đinh Tử căng thẳng, xoay người, tay đột nhiên bị người cầm, hung hăng lôi kéo, nàng liền rơi vào lòng một người, nhưng mà mũi tên này cũng không dừng lại...Từ khi phía dưới bắt đầu bạo loạn, Đinh Tĩnh liền bị dọa cứng lại, nàng từ nhỏ tới giờ, chỉ ở trong hậu trạch, đùa cũng đều là quyền mưu hậu trạch, chưa từng có loại tàn bạo chém giết này, nàng cũng có thể cảm giác được những người vô tội bị giết, máu tươi ở trên mặt bay qua, âm thanh đầu rơi trên mặt đất lăn lông lốc.
Đinh Tĩnh bị dọa không có chủ ý, theo bản năng tìm vật che, nhìn thấy thân ảnh gầy gầy của Đinh Tử, Đinh Tĩnh nhất thời tâm sinh ác niệm, nàng vốn ở phía trước cửa sổ, nếu có gì ngoài ý muốn thì người bị giết đầu tiên chính là nàng ta. Đinh Tĩnh trong lòng khẽ động lập tức lẻn đến bên người Đinh Tử, nghĩ thầm thời gian mấu chốt cũng có thể đẩy nàng ta nhận lấy cái chết.
Ai biết tên kia liền như suy nghĩ của Đinh Tĩnh trực tiếp bay về phía Đinh Tử, nhưng điều Đinh Tĩnh không ngờ tới chính là động tác Đinh Tử có thể nhanh như vậy tránh thoát đi. Đinh Tĩnh kinh hãi, vật che phía trước không có, tên kia trực tiếp hướng về phía tròng mắt nàng phóng tới. Đinh Tĩnh thất thanh hét lên, liền thấy bên cạnh chợt lóe, kia tên "Sưu" một tiếng từ không trung bay tới, "Bang bang phanh" kế tiếp vang lên, thế nhưng trực tiếp bắn vào trên cửa, Đinh Tĩnh lại tránh thoát một kiếp.
"A, lửa, lửa, cháy..." Sớm bị Vân Hi Văn kéo qua một bên, Bạch Sương Tuyết, Vân Hi Vũ cùng Hạ Linh Nguyệt tạm thời an toàn, lúc này Hạ Linh Nguyệt vừa định thở ra, lại kêu lên.
Đuôi tên bắn tới mang theo lửa, cửa lập tức bị đốt cháy lên, lại không chỉ như vậy. Hạ Linh Nguyệt lại chỉ vào Đinh Tĩnh, kinh hãi mở to mắt tiếp tục kêu. Đinh Tĩnh còn châm chọc nàng ta thất kinh, nàng bị tên trực tiếp bắn qua đây cũng có bị gì đâu, nhìn thấy một chút hỏa liền bị dọa hét lên, đúng là vô dụng.
Bỗng nhiên nàng cảm giác không thích hợp, vì sao trên người nóng như vậy, nghi hoặc chau mày vừa sờ đầu: "A!" Cảm giác được sức nóng trên tay, Đinh Tĩnh mở tay ra lại phát hiện trên đầu ngón tay nổi lên ngọn lửa nhỏ, "Tay ta, đầu của ta, a cháy, mau dập tắt lửa, mau dập tắt lửa a!"
Đinh Tử thờ ơ lạnh nhạt, động tác nhỏ vừa rồi của Đinh Tĩnh, nàng dù không thấy được, bây giờ nhìn đến nàng ta bị khổ cũng hiểu, muốn tìm nàng làm người chết thế, lại không biết mình là kẻ đoản mệnh đi.
Nghe Đinh Tĩnh rống như quỷ kêu nửa ngày, Đinh Tử mới nói: "Tiểu nhị Phúc Vân tửu lâu đều đi đâu rồi, trong phòng cháy còn chưa dập tắt lửa."
"Phanh!" Cửa phòng đột nhiên bị phá mở, một đám người tay cầm thùng gỗ đựng nước tiến vào, phân ra hai người vọt tới trước mặt Đinh Tĩnh, "Ào!" Hai người này theo đầu Đinh Tĩnh đổ nước lạnh như băng xuống, Đinh Tĩnh hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt cảm giác toàn thân một trận lạnh thấu tâm, hỏa bị dập tắt, nàng lại lạnh đến run run.
Đột nhiên nàng lại cảm thấy không thích hợp, kêu to lên: "A a! Đừng xem, đừng xem!" Đinh Tĩnh bị xối nước toàn thân đều ướt, hiện tại lại là mùa hè, y phục trực tiếp dính ở trên người, thân hình thon thả cứ như vậy hiện ra ở trước mặt mọi người.
Nàng mặc dù kêu như thế, thân thể lại như không bị khống chế trực tiếp hướng Tiết Vũ cách nàng gần nhất nhào qua, Tiết Vũ xoay thân trốn đi, Đinh Tĩnh lại hướng trên người Lam Thanh Lăng ngã đi.
Lam Thanh Lăng nhướng mày, mắt bắn ánh sáng lạnh, giơ lên một cước, "Phanh" một tiếng, trực tiếp đem Đinh Tĩnh đá đến cái bàn, "Cạch" một tiếng đánh ngã bàn, trà bánh trên bàn dính trên người Đinh Tĩnh giúp che đậy hoàn toàn, nhưng thật ra che lại y phục ẩm ướt kề sát thân thể nàng rất tốt.
Đinh Tĩnh đau đến nhe răng, giương mắt lên hoàn toàn không dám tin tưởng, Lam Thanh Lăng lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chỉ đọc trên sách mà chưa từng thấy qua)! Nhưng người ta lúc này mặc dù đã đem Đinh Tử buông ra, một tay lại chăm chú kéo Đinh Tử, phần thương hương tiếc ngọc này hình như chỉ vì Đinh Tử, Đinh Tĩnh nhìn mà tức giận đến toàn thân run run, cực kì không phục!
Nàng so với Đinh Tử không bằng chỗ nào, Đinh Tử có nàng cũng có, dựa vào cái gì những nam nhân kia chỉ thích Đinh Tử! (-_- não ngắn hơn hoặc ít nếp nhăn hơn)
Phúc Vân tửu lâu hiện tại theo lý nên đem cửa tửu lâu phong bế, một là bảo vệ khách nhân trong tửu lâu an toàn, hai cũng là đem tổn thất tửu lâu xuống đến mức thấp nhất, bọn tiểu nhị của tửu lâu mang theo thùng nước chạy tới chạy lui bên trong tửu lâu, đem mấy gian phòng bị tên bắn phát hỏa dập tắt. Chưởng quầy lấy mấy bố khăn đến, trực tiếp đưa cho Đinh Tĩnh bị chấn kinh phủ thêm.
Mấy người Đinh Tử trong phòng, nhất thời rơi vào trong bình tĩnh, chưởng quầy dẫn người thỉnh tội xong liền ly khai, thế nhưng các nàng nhất thời cũng không ly khai.
Đinh Tử cùng mấy người Lam Thanh Lăng đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra tình thế bên ngoài lại càng lúc càng nghiêm trọng, đám thích khách kia thân kinh bách chiến xuất thủ tàn nhẫn hơn nữa, các thân vệ Hoàng thượng mang ra tới căn bản không phải đối thủ, Lam Thanh Trọng đứng ở phía sau Hoàng thượng, lại hét lớn một tiếng: "Hộ giá!" Trực tiếp vọt vào trong đám người, cùng đàn thích khách này chém giết. Lam Thanh Trọng vốn thích thể hiện, lúc này đánh hộ giá cũng là như thế, lại giống như không muốn sống, chém giết tựa như phát điên.
Đến mức đàn thích khách đều ngây ngẩn cả người, hạ thủ có chút chần chừ, Ninh Vương gia cấp tốc phát lệnh: "Đúng là gan lớn, lại dám ở trong kinh thành hành hung, muốn ám sát Hoàng thượng, toàn bộ bắt lại, trái lệnh trảm không tha."
Binh lính của Ninh Vương gia quanh năm tử thủ Nam Thái, khí thế cùng thực lực kia cũng không phải giả, có Ninh Vương gia cường thế xen vào, tình hình rất nhanh nghịch chuyển. Thế nhưng cá lọt lưới vẫn tồn tại, lúc mọi người không chú ý, trong đám bách tính không ngờ nhảy ra một người, gầm lên: "Cẩu Hoàng đế, để mạng lại!"
Vừa nói liền xuất ám khí, lập tức hàng người phía trước Hoàng thượng có mấy tên quan viên thị vệ lập tức ngã xuống đất. Hoàng thượng kinh hãi, vội vã nhảy đến trên kiệu, những thị vệ khác giống như căn bản không nhìn thấy huynh đệ đã chết, nhằm phía tên thích khách kia. Trong đám bách tính lại bay ra mấy tên thích khách, bọn họ trong mắt rầm rĩ giết giết, thị vệ của Hoàng thượng căn bản không phải đối thủ.
Ninh Vương gia nhướng mày, quát lạnh: "Bày trận, bắn tên!"
Một đội nhân mã phía sau Ninh Vương gia đi ra, bọn họ một thân khôi giáp màu trắng, bày xong tư thế, trong không trung chỉ nghe tiếng tên bay như xé gió, "Bang bang phanh" thích khách từng người một bị tên bắn ngã xuống đất, Ninh Vương phái thân vệ phía sau trực tiếp vây quanh toàn trường, hoàn cảnh nhất thời khống chế toàn diện.
Ninh Vương, phi thân xuống ngựa, mấy bước nhanh đi tới ngự liễn của Hoàng thượng, quan tâm nói: "Hoàng huynh bị sợ hãi, thích khách đã bị đền tội, không có việc gì."
Hoàng thượng đẩy cửa xe, lộ mặt ra, chỉ là trên mặt một mảnh xanh đen lại muốn lộ vẻ tiếu ý: "Hoàng đệ mấy năm nay bên ngoài lịch lãm quả nhiên có nhiều tiến bộ, hoàng huynh được an ủi, lần này không có hoàng đệ hộ giá, trẫm chỉ sợ đã gặp Diêm vương."
"Phụ hoàng cát nhân thiên tướng, là phúc của vạn dân, phụ hoàng tất nhiên cát tường an khang, loại sự tình này dù là không có Ninh Hoàng thúc, phụ vương cũng nhất định có thể hóa hiểm thành an." Lam Thanh Trọng đi tới quỳ xuống đất nói, Hoàng thượng sắc mặt tốt hơn mấy phần.
"Vốn nên vì hoàng đệ khai yến, bất quá gặp tình huống này chỉ sợ là phải dời lại, trẫm hồi cung sẽ thẩm tra thật tốt những thích khách lớn mật làm bậy này, ngay trong hoàng thành Đại Tề cũng dám hành hung, quả thực tội ác tày trời." Hoàng thượng đột nhiên đứng lên nói, "Nếu trẫm biết những thích khách này là do ai sai khiến, trẫm nhất định không buông tha, trẫm chắc chắn sẽ cho các vị bách tính một câu trả lời thỏa đáng. Truyền ý chỉ của trẫm, bách tính vô tội chết thảm hôm nay, trẫm cảm giác đau lòng sâu sắc, báo danh quan phủ trẫm sẽ phát tiền tử xuống thay cho tấm lòng của trẫm."
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Mọi người tại đây toàn bộ quỳ xuống đất, người có thân nhân chết trong lòng thì đau xót, nhưng cũng dễ chịu vì không chết thảm vô ích, đối với việc bồi thường của Hoàng thượng rất vừa, ấn tượng về Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều.
"Hồi cung!" Hoàng thượng ra lệnh, thị vệ còn lại cùng Ninh Vương gia phái binh hộ tống, cấp tốc hướng hoàng thành trở về.
Ninh Vương gia đứng ở giữa đường, tiếp thu những bách tính khác vây xem cùng tán thưởng, mặc dù Hoàng thượng hạ lệnh trợ cấp bách tính, nhưng nếu không có Ninh Vương gia ở thời khắc mấu chốt phái binh thu dọn tàn cục, ở đây còn không biết phải chết bao nhiêu người, đại ân nhân của bọn họ chính là Ninh Vương gia.
"Ninh Vương gia, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Ninh Vương Lam Diệc lại cười thập phần hiền lành, rất hợp với diện mạo khó phân rõ nam nữ của hắn, hào quang thu hút nói không nên lời: "Không cần đa lễ, đây là nhờ phúc khí của Hoàng thượng, các ngươi hôm nay có thể may mắn thoát hiểm, cũng nên cảm động mà ghi nhớ hoàng ân."
Ninh Vương mặc dù là nói như thế, nhưng không có người nào không rõ ràng rốt cuộc ai mới là ân nhân cứu mạng, cùng lúc đối với Ninh Vương hiền lành rộng lượng vì dân suy nghĩ rất bội phục ngưỡng vọng.
Ninh Vương lại phái binh lính kiểm tra bách tính, thấy người khả nghi ngờ lập tức bắt lại, mang theo thân vệ của mình trực tiếp vào hoàng cung. Trong hoàng cung, Hoàng thượng trở lại tự nhiên giận dữ một phen, những kẻ lớn mật này lại dám thừa dịp hắn xuất hành ám sát, mà làm cho hắn phiền muộn nhất chính là hắn lần này thiếu chuẩn bị, cuối cùng lại được Ninh Vương cứu. Hắn đường đường là Hoàng đế Đại Tề lại phải cảm động mà còn phải nhớ ơn Ninh Vương - đối thủ cạnh tranh vương vị mạnh nhất của hắn. Hắn cảm giác có một cỗ hỏa thiêu vô danh, lập tức tìm đến mấy người Kinh Triệu doãn hộ vệ kinh thành phê bình một hồi, nhìn không vừa mắt trực tiếp kéo xuống chém, một bên xử trí ba gã quan viên mới tiêu bớt lửa giận.
Lam Thanh Trọng theo hồi cung, lúc này cũng không khỏi kỳ quái nói: "Phụ hoàng, sự tình sao trùng hợp như thế, Ninh Vương vừa mới hồi kinh, liền có thích khách ám sát ngài, chuyện này cùng Ninh Vương..."
Lam Thanh Trọng tiếng nói chưa hết, lại làm cho trong lòng Hoàng thượng đại chấn, kỳ thực trong lòng hắn cũng có nghi hoặc này, lúc này bên ngoài thông truyền Ninh Vương tiến cung gặp vua, Hoàng thượng cùng Lam Thanh Trọng liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: "Tuyên!"
Ninh Vương một thân bạch y khôi giáp, quả nhiên là phong thái năm đó không giảm, không, càng tốt hơn!
Năm đó Ninh Vương chẳng qua là một thiếu niên nam sinh nữ tướng nhìn thập phần nhu nhược, nếu không phải là bởi vì bề ngoài như vậy làm cho người ta bản năng xem nhẹ, có thể năm đó Hoàng thượng đã giết Ninh Vương cho xong việc. Ai biết đã nhiều năm như vậy, Ninh Vương lại trưởng thành đến mức này, nghĩ tới hôm nay nhờ sự cứu trợ của Ninh Vương mới có thể bình yên vô sự, Hoàng thượng một ngụm hờn dỗi ngăn ở trong lòng không chỗ phát.
"Thần đệ vô năng, làm cho Hoàng thượng chấn kinh, thần đệ đến đây lĩnh tội." Ninh Vương mới vừa vào điện, lập tức quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, cũng khiến Hoàng thượng Thái tử sửng sốt. Hoàng thượng lập tức đi xuống tự mình nâng Ninh Vương dậy, "Hoàng đệ sao lại nói thế? Hôm nay nếu không có ngươi, trẫm chỉ sợ đã bỏ mạng ở dưới kiếm thích khách, trẫm còn muốn cảm tạ hoàng đệ đây!"
Ninh Vương lắc đầu, nói thẳng: "Thần đệ sợ hãi, hôm nay vốn là ngày vui, ai biết Hoàng thượng thương cảm quân ta tướng sĩ mà đích thân nghênh đón, thế nhưng ngay lúc ấy lại bị ám sát, thần đệ không thể yên lòng, những kẻ giật dây này tâm như lang sói, kính xin hoàng huynh nghiêm hình thẩm vấn bọn thích khách này..."
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia quang mang lập tức ẩn giấu, nhìn hận ý trong mắt Ninh Vương, cũng không giống như là giả.
Hoàng thượng trong lòng hoài nghi hôm nay thích khách là Ninh Vương phái tới, đồng dạng cũng không tin. Ninh Vương hôm nay hồi kinh, thích khách lúc này ám sát tuy quá trùng hợp, nhưng cũng cực kì không hợp lý. Ninh Vương hồi kinh vốn là đại sự, trở lại liền cùng Hoàng thượng đối nghịch, đây cũng không phải là cử chỉ sáng suốt. Ninh Vương không phải người hồ đồ, lại càng không phải người vụng về, nếu không phải như vậy, năm đó hắn sớm bị giết chết, sao còn có thể sống tới bây giờ.
Loại ám sát này rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến là Ninh Vương phái người làm, hoặc là một loạt chuyện sau này, Ninh Vương được thanh danh tốt. Loại sự tình này ai cũng có thể nghĩ ra được, chính là bởi vì như vậy, khả năng Ninh Vương là độc thủ phía sau màn liền thấp xuống, ai sẽ ngốc như thế làm loại lấy lòng này, làm chuyện khiến người ta hoài nghi? Ninh Vương chuyến này tiến cung, cũng làm cho Hoàng thượng cùng Thái tử nghi hoặc lại cố đè xuống, xem ra hiện tại chỉ có thể thẩm vấn thích khách.
Ba người cùng nhau đi vào địa lao, thị vệ trưởng trông coi đứng dậy quỳ lạy rồi nói: "Hoàng thượng, vi thần từ trên người thích khách tìm được hai thứ này, trên người bọn họ cũng có hình xăm nước Liêu."
"Cái gì?" Hoàng thượng đột nhiên quát một tiếng, bước nhanh đi xuống địa lao, liền thấy năm tên thích khách bị bắt đều bị xích sắt trói vào trên giá gỗ, toàn thân không mặc y phục, bị cởi sạch. Năm người này hai tay đầy hình xăm thú của Đại Liêu, diện mạo tục tằn hung ác độc địa, hơn nữa lệnh bài trên tay hắn cùng vật truyền tin cho thấy đúng là đội thị vệ đặc thù của Đại Liêu.
Hoàng thượng trên mặt biến đổi, trong lòng xẹt qua tia tối tăm.
Hai vị thân vương Đại Tề chia ra thủ hộ trước hai nước Nam Thái, Đại Liêu, việc này thế nhân đều biết. Thân huynh của Hoàng thượng, cũng chính là An Vương gia Lam Bạch Hoành đang ở biên cảnh giáp Đại Liêu, chẳng lẽ chính vì Đại Liêu đối với Lam Bạch Hoành ghi hận trong lòng, vì thế liền tới trả thù? Hoặc là... con dân Đại Liêu đa số là dân tộc thiểu số, thích cuộc sống du cư, dân phong lỗ mãng, tính khí táo bạo, rất dễ bị người gây xích mích!
Hoàng thượng trong lòng xẹt qua một tia sát ý, nếu như hắn nghĩ, kia...
Ninh Vương nghe xong diện vô biểu tình, Lam Thanh Trọng trên mặt hơi đổi, mím chặt môi cái gì cũng chưa nói, nhưng trong mắt lóe ra quang mang đen tối không rõ!
Tiền nhai Tây thành, bách tính đã bị Ninh Vương cùng binh lính hộ vệ kinh thành phái người xua đi. Vân Hi Vũ, Bạch Sương Tuyết, Hạ Linh Nguyệt đồng thời được Vân Hi Văn hộ tống ly khai, Đinh Tĩnh bị dọa nghĩ lại vẫn sợ, cũng không dừng lại. Đinh Tử bảo Hỉ nhi đưa Đinh Tĩnh hồi phủ, chính mình thì lưu lại.
Chỉ chốc lát Vân Hi Văn trở lại, trong phòng chỉ còn lại có Đinh Tử là một nữ tử cùng Lam Thanh Lăng, Tiết Vũ, Vân Hi Văn ba nam tử. Đinh Tử chân mày vẫn nhíu chặt, nói: "Ninh Vương gia Lam Diệc phải không..."
"Tử nhi ngươi muốn nói cái gì?" Vân Hi Văn chú ý tới ánh mắt trước khi rời đi của Đinh Tử mới trở lại, nàng rõ ràng có lời muốn nói, Tiết Vũ cùng Lam Thanh Lăng cũng chăm chú nhìn Đinh Tử.
Đinh Tử trong lòng lăn lộn nhất thời cũng không biết nói từ chỗ nào, tay cầm chén trà liền uống vài hớp nói: "Ba ngày trước, ta ở trước Hòa Bình y quán gặp qua Ninh Vương gia, lúc đó chúng ta chỉ che mặt nhìn một cái, hắn liền rời đi. Ta trước đây chưa thấy qua hắn, vì thế vừa mới biết được Ninh Vương gia cùng người nọ là một người."
"Ý của ngươi là Ninh Vương gia từ mấy ngày trước đã trở về kinh cộng thêm đại đội quân ở phía sau làm bộ như cùng nhau trở về? Có thể được bách tính cả thành đón chào náo nhiệt, vì sao lén lén lút lút?" Tiết Vũ mím môi nói, mấy người khác cũng gật đầu. Nếu không phải biết việc này, bọn họ còn có thể cho rằng ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, thế nhưng nếu có tầng quan hệ này, bọn họ không khó phỏng đoán việc này chính là Ninh Vương gia chủ mưu!
Nhưng mục đích của hắn là cái gì?
Những thích khách này mặc dù võ công không tầm thường, xuất thủ mau ngoan chuẩn, thế nhưng muốn chân chính thương tổn được Hoàng thượng cũng không phải chuyện dễ. Không nói trước Hoàng thượng, ngay cả Lam Thanh Lăng đều có ám vệ riêng, loại thế lực ngầm này ở trong đại gia tộc hoàng thân là chuyện thông thường, ám vệ của Hoàng thượng càng có lịch đại thay đổi, lúc đó thân vệ của Hoàng thượng mặc dù tử thương nhiều, thế nhưng ám vệ lại còn chưa có xuất hiện, liền nói rõ tất cả sự tình đều ở trong phạm vi khống chế.
Một kế hoạch thiết kế liền đã định trước thất bại, người thông minh cũng sẽ không hành động, nếu không phải Ninh Vương gia có mục đích khác, thì người giật dây chuyện này cũng không phải là hắn! Nhưng hắn sớm hồi kinh thì cũng chẳng phải không có nguyên nhân. Nghi vấn này ở trong lòng mọi người tạo thành một cảm giác không xác định, thật lâu cũng không thể tan đi.
Đột nhiên, Lam Thanh Lăng ngẩng đầu thật sâu nhìn phía Đinh Tử: "Ninh Vương không phải là đồ ngốc, hắn có bản lĩnh không bị ngươi phát hiện, lại cố ý cho ngươi thấy được, lấy thế lực của hắn không phải không biết tình huống của ngươi, hắn vì sao chọn lựa bị bắt gặp đây?"
Đinh Tử trên mặt khẽ biến, mím chặt môi cũng nói không ra lời, đây cũng là chỗ nàng nghi hoặc.
Tiết Vũ vội hỏi: "Tử nhi trước đây cùng Ninh Vương chưa từng gặp nhau, bọn họ không có quan hệ gì, chỉ sợ Ninh Vương muốn từ chỗ Tử nhi đạt được thứ gì đó?"
Đinh Tử hít sâu một hơi, nói: "Ta cũng không biết, hắn xoay người rời đi ngay, chúng ta ngay cả nói cũng chưa, ta thậm chí còn không thấy rõ hắn." Đinh Tử rất khổ não, đối với người mà mình nhìn không thấu, Đinh Tử không hi vọng gặp lại. Lần ám sát này nói cùng Ninh Vương có liên quan, lại có rất nhiều chỗ không hợp lý, nếu nói không quan hệ, Ninh Vương đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ chỉ vì Đinh Tử? Nàng bất quá chỉ là một công chúa mới phong, thực sự không có gì làm cho Ninh Vương để ý.
Đinh Tử hạ mi mắt, lại có dị quang chớp động, lúc Ninh Vương xuất hiện ở Hòa Bình y quán thì Đinh Tử liền có nghi hoặc. Nàng đột nhiên kinh sợ nghĩ, Ninh Vương chắc không phải đã biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng) thế lực ngầm của nàng đi? Nàng hành sự từ trước đến nay thần bí, nàng không tin Ninh Vương sẽ biết, nếu không phải trong tổ chức có kẻ phản bội, chính là trùng hợp.
Đinh Tử hai tay nắm chặt, tâm tư phức tạp khó hiểu.
Nàng thấy mặc dù Ninh Vương phát hiện thế lực của nàng thì thế nào? Thế lực của nàng còn chưa đến mức bị nhân vật lớn như Ninh Vương để ý như vậy, thế lực phát triển như vậy muốn Ninh Vương để mắt rất khó, hắn rốt cuộc là vì cái gì? Đinh Tử trong lòng hoảng không lí do, Lam Thanh Lăng đột nhiên vươn tay cầm tay nàng thật chặt, trong phòng này biết Đinh Tử có ám vệ chỉ có Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn, hai người đồng thời lộ ra ánh mắt an ủi, Đinh Tử trong lòng lại càng thêm bất an.
Các huynh đệ của nàng, nàng cũng tín nhiệm từ nội tâm, bất luận một phỏng đoán nào về khả năng nàng bị phản bội, đều khiến nàng đau lòng!
Tiết Vũ mặc dù không biết tầng quan hệ này, ánh mắt lại không chút nào che dấu lo lắng. Ninh Vương nam nhân kia làm cho bản năng của hắn cảm thấy nguy hiểm, hắn có thể đem Đinh Tử tặng cho Lam Thanh Lăng, nhưng Ninh Vương lại không được. Tiết Vũ nắm chặt song quyền, trong suy nghĩ của hắn, Ninh Vương đi gặp Đinh Tử tất nhiên là có mục đích, nhưng không bài trừ là quan hệ nam nhân nhìn nữ nhân, vì thế hắn so với Đinh Tử còn khẩn trương hơn.
Trên đường hồi phủ, Lam Thanh Lăng mặt dày mày dạn theo Đinh Tử vào xe ngựa. Ngọc Du thở dài một tiếng, trực tiếp đội khăn che mặt ở trước xe ngựa mặt giữ chức mã xa phu phó thủ, trong lòng thầm than Thế tử thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ a! Tiến dần từng bước thật mau, ngẫm lại lại thấy không đúng, Thế tử cũng không phải đã sớm tiến dần từng bước sao, chỉ kém chủ tử cho hắn một danh phận mà thôi.
Lập tức Ngọc Du không khỏi buồn cười, chủ tử nhà nàng đúng là không giống bình thường, nào có nữ nhân cho nam nhân danh phận, bản lĩnh này ai làm được chứ!
Trong xe ngựa, Lam Thanh Lăng ôm Đinh Tử thật chặt không buông tay. Đinh Tử thiếu chút nữa mắt trợn trắng, lại thấy Lam Thanh Lăng mím chặt môi, không vui nhìn nàng, bộ dáng lên án kia giống như Đinh Tử có bao nhiêu tội ác tày trời vậy. Đinh Tử thầm than vô tội cũng không nói gì.
Lam Thanh Lăng thấy làm vậy không được, trừng mắt nhìn Đinh Tử nói: "Trong lòng ta không thoải mái!"
Đinh Tử nhíu mày không nói, Lam Thanh Lăng hừ một tiếng: "Ta ghen tị, vì sao Ninh Vương vừa hồi kinh liền đi tìm ngươi, còn đặt biệt gặp ngươi a?"
Đinh Tử há miệng, trên mặt hết sức kinh ngạc, trong mắt lại hiện lên tia tiếu ý, không thể tin nói: "Cái gì, ngươi dĩ nhiên là vì việc này giận ta!" Lam Thanh Lăng cau mày, trong lòng có một tia dự cảm bất hảo, nhưng vẫn gật đầu.
"Ngươi... Ngươi..." Đinh Tử đột nhiên nói lắp, trên mặt hiện lên biểu tình quỷ dị, "Ngươi! Chẳng lẽ ngươi thích Ninh Vương gia? Vì thế ngươi đố kị ta? Chuyện này ta cực kì vô tội, ta cùng Ninh Vương gia lại không quen biết, rất có thể là Ninh Vương gia nghe thấy tin tức của ngươi và ta đính thân, vì thế tức giận muốn nhìn thấy ta lớn lên là cái dạng gì, nhìn thấy ta cũng thật tầm thường, vì thế chẳng đáng xoay người ly khai. Chắc chắn là như vậy! Thì ra là thế a! Trách không được hắn nhìn thấy ta xong liền đi nhanh như vậy."
"Ngạch..." Đinh Tử thân thể đột nhiên run run, cảm giác thập phần lạnh, mím chặt môi không để cho mình cười ra tiếng, liền thấy Lam Thanh Lăng mím chặt môi, vẻ mặt xanh đen, trừng mắt mắt, hận không thể ăn Đinh Tử.
"Ngô, ngô..." Đinh Tử mở to mắt, không ngờ Lam Thanh Lăng đã vậy còn quá lớn mật, này... Cứ như vậy hôn nàng!
Lam Thanh Lăng thực sự bị chọc tức, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Đinh Tử nói hươu nói vượn, liền hận không thể cắn một ngụm, vì thế hắn liền làm như vậy. Nhưng vừa dính vào môi Đinh Tử, trong mũi tất cả đều là hương vị nhàn nhạt trên người Đinh Tử, không nồng đậm, lại tản ra vị đạo nhàn nhạt thoải mái, một khi ngửi được liền khó có thể dừng lại.
Mà môi Đinh Tử cũng xác thực thập phần mỹ hảo, vừa ngọt vừa mềm mại. Lam Thanh Lăng chỉ cảm thấy trên đôi môi trơn trượt, hôn thế nào cũng không đủ. Mở mắt ra, trong con ngươi tất cả đều là biểu tình không thể tin tưởng của Đinh Tử, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Tử buông phòng bị, vẻ mặt không biết phải làm sao, hắn đột nhiên cảm thấy Đinh Tử như vậy quả thực thật đẹp, xinh đẹp đến mức hắn hận không thể hiện tại lập tức đem Đinh Tử nhét vào trong thân thể, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó, chỉ có thể thuộc về một mình Lam Thanh Lăng hắn!
Nụ hôn này bọn họ không biết hôn bao lâu, Đinh Tử đỏ mặt xụi lơ ở trong lòng Lam Thanh Lăng, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên bị nam tử hôn như thế. Kiếp trước cho đến chết nàng vẫn là thân hoàn bích, đối với chuyện nam nữ, cũng chỉ giới hạn tại tranh đấu bẩn thỉu ở trong cung. Tuy nói nàng đối với mấy thứ này không phải không biết, nhưng rốt cuộc không có tự mình trải qua, lúc này trong lòng "bang bang phanh" nhảy không ngừng, trên mặt hồng như trái táo, thật lâu cũng không tiêu mất cái loại nóng bỏng này.
Lam Thanh Lăng cũng hồng hộc thở phì phò, muốn từ trong nụ hôn này dừng lại, thật sự là quá khó khăn, ôm nhuyễn ngọc ôn hương như vậy, Lam Thanh Lăng hận muốn mắng người!
Chết tiệt! Còn phải chờ ba năm, muốn dằn vặt chết hắn sao, loại thời gian này cứng rắn kiềm chế, quả thực quá dằn vặt người ta. Lam Thanh Lăng cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thân thể có cái gì so với lúc này càng khó chịu càng thống khổ hơn. Hắn chỉ có thể ôm thật chặt Đinh Tử, mũi hung hăng hít lấy mùi hương trên người Đinh Tử để giải phiền muộn cùng bực tức trong lòng.
Đinh Tử tựa ở trước ngực Lam Thanh Lăng, trong lòng vẫn nhảy loạn không ngừng, buồn bực nửa ngày, mới hận nói: "Ngươi... Ngươi quá vô sỉ!"
Lam Thanh Lăng cười nói: "Ta hôn nương tử tương lai, sao lại không được chứ! Dù sao ngươi sớm liền là người của ta, đã sớm muộn đều là người của ta, ta thỉnh thoảng đạt được một chút hồi báo sao lại không được chứ? Nương tử sẽ không ác tâm như vậy đi, làm cho tướng công ta chỉ có thể nhìn mà không thể ăn."
Đinh Tử tức giận trực tiếp nhéo ở trên lưng Lam Thanh Lăng, người nào đó đau đến cơ trên mặt cứng ngắc, Đinh Tử xuống tay lại không lưu tình chút nào a, thật ác quá đi!
"Vi phu... Khụ khụ... Ta không phải là ghen sao, ngươi còn không hảo hảo an ủi ta, trái lại giận ta, ngươi nên nghĩ đến hậu quả!" Lam Thanh Lăng đau đến trắng mặt một chút, nói xong lời này trên mặt lại đỏ lên.
Đinh Tử hừ lạnh một tiếng, an tĩnh lại, trầm mặc một hồi, lại có một chút nghi hoặc không tin ngẩng đầu nhìn Lam Thanh Lăng, "Ngươi cùng Ninh Vương gia thực sự... Các ngươi bằng tuổi nhau, lại một là Đại Tề đệ nhất mỹ nam, một là Đại Tề đệ nhất mỹ nhân, coi như là môn đăng hộ đối. Ân... Dù sao cũng có khả năng."
Lam Thanh Lăng co giật khóe miệng: "Ta là nam nhân, sao chể thích Ninh Vương, hắn lớn lên dù mỹ cũng không phải nữ, ta thích hắn làm cái gì?"
Đinh Tử bĩu môi nói: "Phùng Ngọc Hoa cũng là nam nhân, đồng dạng nuôi không ít tiểu quan, loại khả năng này cũng có!"
Lam Thanh Lăng híp mắt, biểu tình thập phần nguy hiểm nhìn phía Đinh Tử, Đinh Tử ho nhẹ một tiếng, âm thầm nói thầm: "Bất quá ngươi vừa như vậy... Ta cũng có thể không nghi ngờ, căn bản là cái sắc quỷ, hừ!"
Lam Thanh Lăng nhìn tai Đinh Tử hơi đỏ lên, khóe miệng khẽ cong, hắn không phải không hiểu, vừa rồi chính là Đinh Tử bởi vì xấu hổ mới cố ý chọc giận hắn. Lam Thanh Lăng tâm tình tự nhiên sung sướng: "Đúng vậy! Vi phu chỉ đối với nương tử vội vã háo sắc như vậy, hận không thể..." Đinh Tử toàn bộ mặt "Bá" một cái đỏ lên, dùng sức đem Lam Thanh Lăng đẩy ra, xoay người ngồi vào chỗ hơi nghiêng không nhìn tới hắn, Lam Thanh Lăng nhất thời "Ha ha ha" cười ha hả.
Thanh âm truyền đi, rất nhiều người đi đường nhìn xe ngựa này, một loại ánh mắt hoài nghi gặp phải người điên vô hình truyền lại. Ngọc Du đeo khăn che mặt cũng có thần sắc quỷ dị, Thế tử nổi điên, thật ngốc a! Ngươi không thể yên tĩnh một hồi, ít khiến người ta chú ý một chút mới tốt sao?
Trong Thị lang phủ, Đinh Tĩnh vừa hồi phủ thì khóc náo không ngớt. Nguyên lai lúc vừa hồi phủ, nàng liền đi rửa mặt chải đầu, ai biết ngồi xuống trên bàn trang điểm, nàng liền kêu khóc lớn lên. Nguyên nhân là vì tóc trước bị hỏa thiêu, phân nửa đầu bên phải một cọng cũng không còn, một đầu nhất thời chia làm ba phần, một phần ba đầu bị cháy đen, còn lại thì không có tóc.
Ngươi nói nếu đem tóc trên đầu đốt đi hết, vậy cũng xui xẻo về đến nhà, hiện tại đốt một bên để lại hơn phân nửa, so với đầu trần còn kỳ dị hơn. Đinh Tĩnh gương mặt đó không biết có phải hay không là ảo giác, nhìn có chút kỳ lạ, dù sao có cảm giác quái quái thế nào ấy. Đinh Tĩnh ôm đầu la hét, trong lòng thực sự là đem Đinh Tử hận cực kỳ, lúc trước nếu như không cùng Đinh Tử xuất phủ cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này, đều là lỗi của Đinh Tử sai, lúc trước nàng nếu không tránh ra, tên kia đã đem nàng bắn chết, sao làm nàng chịu tội như vậy, đáng ghét! Quá ghê tởm!
Đinh Tử hồi phủ nghe thấy tin tức này, khóe miệng cũng không nhịn được cười, ho nhẹ một tiếng, thở dài nói: "Muội muội đã bị tai bay vạ gió, vận khí cũng quá tệ. Hỉ nhi đi khố phòng nhìn xem, ta nhớ bên trong tựa hồ từng có tóc giả, hẳn là có thể giúp muội muội vượt qua thời gian chờ tóc dài ra."
Hỉ nhi che môi cười không ngừng, gật đầu lia lịa đi lấy, chính là tương lai tóc dài ra, gièm pha như vậy cũng ở trong phủ truyền ra, lúc này mới bao nhiêu công phu, trong phủ thế nhưng truyền ra Đinh Tĩnh đắc tội quyền quý bị người tại chỗ cạo đầu trần, nếu không phải là nhìn nàng là tiểu thư Thị lang phủ, sớm tống đi làm ni cô.
Chờ lúc Hỉ nhi đem tóc giả đưa đi Tĩnh Vân viện, Đinh Tĩnh phản ứng đầu tiên là cầm búi tóc thẩy trên mặt đất điên cuồng giẫm mấy cái. Hỉ nhi ở một bên vẻ mặt thở dài nói: "Nhị tiểu thư cũng đừng tức giận, đại tiểu thư cũng là một mảnh hảo tâm, ngài xem nhìn ngài vì xem náo nhiệt mà đem mình làm bị thương, loại tai bay vạ gió này tiểu thư cũng rất đau lòng. Tóc giả này lại là đồ cực tốt, đây chính là dùng tóc thật cùng thiên tàm ti nhuộm màu làm thành, kiên cố không dễ bóc ra, hơn nữa bình thường nô tỳ vì bảo dưỡng búi tóc này còn dùng dầu bôi tóc tốt. Đừng thấy búi tóc này tầm thường, không có tám trăm lượng bạc cũng không mua được. Đáng tiếc, nhị tiểu thư đã không thích, nô tỳ liền lấy về phục mệnh đại tiểu thư đi."
Đinh Tĩnh vừa nghe, sửng sốt, nhìn Hỉ nhi lượm tóc giả liền phải ly khai lập tức kêu lên: "Chờ một chút, Hỉ nhi cô nương nếu là phụng mệnh tới, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải sẽ làm cho tỷ tỷ trách tội, bản tiểu thư cũng không muốn Hỉ nhi cô nương chịu khổ, ngươi liền để lại bộ tóc giả kia đi."
Hỉ nhi giả vờ kinh ngạc nói: "Sao có thể a! Để tóc giả này ở lại chỗ nhị tiểu thư, không phải sẽ làm nhị tiểu thư nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay sao? Ở trong Phúc Vân tửu lâu, nhị tiểu thư bị khiếp sợ không nhỏ, nô tỳ tại sao có thể làm cho nhị tiểu thư lại kinh càng thêm kinh, cả ngày lẫn đêm nhìn thấy nó liền phải nhớ tới chuyện ngày hôm nay được? Đến lúc đó nhị tiểu thư bị dọa ra cái bệnh gì, nô tỳ tội khó thoát, tội đáng chết vạn lần. Nô tỳ nếu bị mắng cũng không sao, nhưng vạn không dám làm cho nhị tiểu thư chịu nỗi khổ như vậy."
Đinh Tĩnh trên mặt một mảnh xanh đen, nhìn Hỉ nhi vẻ mặt vô tội, hận không thể một ngụm cắn nát nàng ta. Tiện tỳ đáng chết này, rõ ràng là cười nhạo nàng, khinh nàng không nhìn ra được sao?
"Tỷ tỷ cũng là một mảnh hảo tâm, làm muội muội sao có thể phụ lòng tỷ tỷ, như vậy quá bất kính bất hiếu. Còn nữa nói cũng là tỷ tỷ nghĩ chu đáo, hôm nay ta nếu là không đi Phúc Vân tửu lâu cũng không có loại sự tình này, nhưng sự tình đã xảy ra, lại nói ai đúng ai sai cũng không có biện pháp thay đổi. Nhưng thứ này chính là hợp tâm ý của ta, mặc dù nhìn không ra gì, nhưng thật ra có thể mang chờ tóc ta dài ra, cuối cùng là ái tâm của tỷ tỷ đối muội muội, ta đây làm muội muội tự nhiên cảm kích. Hỉ nhi ngươi trở lại không nên quên cùng tỷ tỷ nói cám ơn, được rồi, búi tóc ngươi liền lưu lại đi, nói mang đến là được, bản tiểu thư cũng mệt mỏi, ngươi trở về đi!" Đinh Tĩnh trên mặt lộ vẻ tươi cười có chút khó coi, lại xua tay cho nha hoàn bên người, rất nhanh từ trên tay Hỉ nhi đoạt búi tóc, trực tiếp đem người đuổi đi.
Hỉ nhi gật đầu cười nói: "Vẫn là nhị tiểu thư hiểu đại cục, kỳ thực đầu nhị tiểu thư là cái dạng này, cũng thực sự không tốt để xuất môn, làm cho người ta nhìn thấy không chỉ Ngự Sử phủ không mặt mũi, Thị lang phủ chúng ta cũng muốn... Ha ha ha, nhị tiểu thư hiểu ý, nô tỳ trở về báo cáo tiểu thư, nhị tiểu thư cảm tạ, nô tỳ cũng sẽ một chữ không thiếu chuyển cáo tiểu thư."
Hỉ nhi ly khai, trong nháy mắt, nghe thấy phía sau trong phòng vang lên "Bùm bùm" tiếng động, trong lòng cực kỳ thống khoái, thực sự là tự làm bậy không thể sống!
Muốn hại tiểu thư, bằng ngươi cũng xứng!
Đinh Tĩnh tức giận toàn thân phát run, nhớ lại lúc nãy Hỉ nhi trào phúng nói, hận không thể trực tiếp xé miệng tiểu tiện nhân kia, lại gắng nhịn xuống. Đinh Tĩnh cuối cùng vẫn nhớ thân phận của mình, thân phận của Đinh Tử, nàng còn chưa tới lúc xé rách mặt, đáng trách còn chưa tới thời gian!
Ban đêm, tại một chỗ xây dựng thập phần bí mật trong nhà.
"Mau vào đi, chủ tử đã sớm chờ ngươi rồi!" Từ cửa sau tiến tới một nam tử, nam tử một thân hắc y, mới vừa vào cửa liền bị một nam tử khác khiển trách một câu.
"Làm phiền, lúc xuất phủ có một số việc làm lỡ, thuộc hạ tới gặp chủ tử ngay." Hắc y nhân cúi đầu khom lưng giải thích.
Nam tử chờ cửa cười lạnh một tiếng: "Ngủ không dậy nổi đi, thân thể ngươi cũng không phải tốt, còn có thể điên loan đảo phượng, đúng là không sợ chết ở trên giường nữ nhân."
Hắc y nam tử trên mặt hiện lên khốn đốn, trong mắt hiện lên một tia tức giận, lại ẩn giấu ngay lập tức, ha ha cười hai câu nói đùa, liền không nói lời nào theo nam tử vào nội thất.
Trong nội thất, một gã nam tử cúi đầu đang vẽ, tóc đen của hắn tùy ý ghim lên, có vài sợi rơi trên vai, một thân màu trắng nhạt nhẽo, vẽ đóa hoa mai đang nở rộ, ngông nghênh hùng dũng lãnh ngạo cô diễm. Nam tử môi đỏ mọng mím chặt, sắc mặt thập phần nghiêm túc, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ánh đèn chiếu xuống dường như được phủ lên một tầng sáng bóng.
Hắc y nam tử trái tim trong nháy mắt ngừng đập, dù trước đây gặp qua nhiều lần nhưng hắn mỗi lần nhìn thấy chủ tử cũng đều bị các loại kinh diễm khác nhau, lần này vẻ đẹp của chủ tử không giống như trước.
Hắc y nam tử không khỏi nhìn mê muội, nam tử dẫn đường bên cạnh mắt lạnh đảo qua, hắc y nam tử lập tức lui cổ gục đầu xuống, sao hắn lại quên kiêng kỵ của chủ tử.
Nam tử huy bút vẽ ra một đóa lưu vân hoa sau đó ngừng lại, đặt bút lông sói qua một bên, thân thể ngồi xuống, tiện tay hất sợi tóc trên đầu vai ra sau, hướng về phía hắc y nam tử cười nói: "Mập, xem ra ngươi mấy năm nay sống rất hạnh phúc."
Hắc y nam tử lập tức dập đầu nói: "Thuộc hạ bái kiến chủ tử, không có chủ tử cũng không có thuộc hạ hôm nay."
Nam tử "Hử" một tiếng, trong mắt hiện lên tiếu ý, biểu tình lại âm lãnh: "Ngươi là nói ngươi bị tước chức Lại bộ thượng thư chính là công lao của chủ tử ta sao?"
Mã An Đào cả kinh liên tục giải thích thỉnh tội: "Chủ tử thứ tội, chủ tử thứ tội, thuộc hạ tuyệt đối không có ý tứ này, thuộc hạ làm việc bất lợi mang đến phiền phức cho chủ tử, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần."
Nam tử mỹ mạo - cũng chính là Ninh Vương nhạt nhẽo cười, trên mặt không có cảm tình nói: "Ngươi xác thực tội đáng chết vạn lần, vậy liền chết đi!"
Mã An Đào kinh hãi, đầu "bang bang phanh" hướng trên mặt đất dập đầu hết sức: "Chủ tử tha mạng, chủ tử tha mạng, thuộc hạ có chuyện báo cáo, tuy hành vi của thuộc hạ có khuyết điểm, nhưng là do có người có lòng gây khó xử cho thuộc hạ."
"Hử, vậy liền nói đi, nếu không thể làm cho ta hài lòng, ngươi chắc chắn chết!" Ninh Vương tiện tay chọn bấc đèn trong chụp đèn trên bàn, vẻ mặt không sao cả, Mã An Đào lại là thở phào nhẹ nhõm, chủ tử cuối cùng cũng còn nghe hắn giải thích là được rồi.
"Là Đinh Tử, chính là người mới vừa ở ngoài Minh thành cứu Thái hậu, đồng thời giúp đỡ Minh thành trị liệu bệnh dịch tả, Đinh Tử. Nàng bây giờ là Tử công chúa, thế nhưng muội muội của thuộc hạ là di nương của Thị lang phủ, hai người các nàng luôn luôn bất hòa, nàng đã đem muội muội của thuộc hạ làm hại đến nửa cuộc đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường, chất nữ của thuộc hạ cũng bị bức gả đến Hữu Ngự Sử phủ làm tiểu thiếp. Lúc trước thuộc hạ muốn đoạt Tưởng thị y quán, lại cảm thấy có người từ đó làm khó dễ, hiện tại Tưởng thị y quán do Đinh Tử mua, đồng thời còn cho phụ tử Tưởng Quá, Tưởng Phàm lên công đường xử án. Cái tiểu học đồ thuộc hạ thu mua kia, thuộc hạ dùng mọi cách tìm mọi phương đều không có thu hoạch, việc này thật bất thường." Trên mặt Mã An Đào toát ra một tia hung tàn.
Lam Diệc không nói gì, bên cạnh hắn là thiếp thân cận vệ Lam Hải lại hừ lạnh nói: "Ngươi còn muốn lừa dối chủ tử, lá gan quá lớn! Chức quan của ngươi thế nào bị tước chủ tử sao lại không biết, chính ngươi làm việc bất lợi tìm cái người không thể tin làm mất bảo bối thì thôi, còn muốn oan uổng người. Vốn việc phá hoại kia chủ tử còn không để ý, người của ngươi lại hành sự khó coi như vậy, bây giờ còn không nhận tội!"
Mã An Đào bị dọa một run run lập tức thỉnh tội: "Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ vô năng." Liền nói tiếp, "Thế nhưng trong việc này thuộc hạ vẫn cảm thấy có bóng dáng Đinh Tử, tựa như nàng ở bên trong có liên quan quan trọng, nếu không vì sao Tưởng thị y quán sẽ nằm trong tay nàng? Lúc trước thuộc hạ mặc dù tự mình tra xuống, nhưng cũng khó bảo đảm không bị bọn hắn làm giả."
Ninh Vương đột nhiên cười: "Bất quá là một tiểu nữ tử có chút nhan sắc, bị ngươi nói thành thần kỳ, dù thế nào, bản vương ly khai mấy năm này, cũng đã đem tính tình ngươi dưỡng thành nhát gan sợ phiền phức, ân..."
Mã An Đào thân thể run run, cái này đúng là hắn không thể cãi lại, Ninh Vương ngoan độc thế nào hắn cũng đã thấy rồi, ngẫm lại da đầu hắn liền tê dại. Vừa nghe đến âm thanh đơn độc tự nỉ non kia của Ninh Vương, Mã An Đào bị dọa nói không ra lời.
Ninh Vương lại chống cằm, rơi vào trong trầm tư: "Loại hồ ngôn loạn ngữ này bản vương có thể xem như ngươi chưa từng nói, ngươi đã tuyên bố đem dâng cho bản vương chí bảo đã đánh mất, ngươi phải tìm ra cho bản vương, thứ mà bản vương muốn không thể cho bất cứ kẻ nào mơ ước, hiểu không?"
"Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ minh bạch." Mã An Đào xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một chút, cảm giác thân thể như từ trong nước bước ra.
Hai tay chống cằm, Lam Diệc mắt hoa đào híp lại, trong mắt quang mang chiết xạ, đạm thanh nói: "Một đích nữ Thị lang phủ nho nhỏ, chuyển biến lại to lớn như thế, còn có thể bằng bản lĩnh nội trong nửa năm từ một kẻ không ai biết thậm chí tiếng xấu lan xa, trở thành công chúa khác họ của Đại Tề, Đinh Tử này cũng có chút bản lĩnh." Ninh Vương quay đầu nhìn Mã An Đào bị chấn kinh không nhỏ vừa mới khôi phục trấn định nói, "Ngươi nói muội muội ngươi là di nương Thị lang phủ?"
"Dạ chủ tử, hiện tại chất nữ kia của thuộc hạ cũng trở về phủ, nàng hiện tại sống cũng không tốt, muốn cùng Ngự Sử phủ công tử hưu cách, sao có thể, hiện tại đang suy nghĩ biện pháp. Các nàng quan hệ hết sức phức tạp, thế nhưng các nàng đều hận thấu Đinh Tử." Lam Diệc vừa hỏi, Mã An Đào lập tức chớp mắt trả lời.
"Bản vương xác thực đối với nữ nhân này rất có hứng thú, ngươi qua đây..." Mã An Đào lập tức đưa lỗ tai qua, nghe Lam Diệc nói thầm hai câu, trên mặt hiện lên tia quỷ dị, lập tức nghe lệnh nói, "Dạ, thuộc hạ phái người đi làm ngay." Sau đó liền ly khai.
Lam Diệc, khóe miệng câu nụ cười giả tạo, hắn lớn như vậy lần đầu tiên gặp một nữ nhân nhìn thấy hắn lần đầu có thể bình tĩnh như vậy, cái loại yên lặng này của Đinh Tử, làm cho hắn có xúc động đi phá hủy! (tên biến thái @@!!!)
Sally: Đối thủ nặng ký của Lăng ca đã xuất hiện
← Ch. 112 | Ch. 114 → |