Thần côn tới 2
← Ch.045 | Ch.047 → |
Thạch Tâm đỡ lấy Thanh Hà bị đánh ngất xỉu, sau đó Bão Cầm mặc bộ y phục của Thanh Hà, mang châu sai của Thanh Hà, cầm đồ của Thanh Hà, chậm rãi đi tới bên cạnh giếng.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động.
Thời tiết nóng nực ban ngày lúc này hoàn toàn biến mất, trong không khí vô cùng tĩnh lặng, tràn ngập một hơi thở âm u.
Bão Cầm với thân hình giống Thanh Hà, chậm rãi đi tới bên cạnh giếng, còn chưa có đem thùng gỗ ném vào trong giếng, phía sau Bão Cầm liền xuất hiện một bàn tay, mạnh mẽ đẩy Bão Cầm một cái.
Cho dù Bão Cầm đã có chuẩn bị tâm lý, cũng vẫn bị hoảng sợ, thét chói tai một tiếng gấp gáp mà ngắn ngủi, "Rầm" một tiếng, đã bị đẩy vào trong giếng, phát ra âm thanh vang vọng.
Âm thanh tí tách của giọt nước không ngừng rơi xuống, vang lên trong đêm tĩnh mịch, làm cho người ta nổi da gà.
Hơi lạnh nhè nhẹ, theo từng lỗ chân lông nhỏ xíu, tiến nhập thân thể của con người.
Người nọ nhìn thấy mình đắc thủ, nhanh chóng chạy mất.
Thạch Tâm vừa thấy bóng đen kia đi xa, chạy ngay tới bên cạnh giếng, vội vã đem thùng gỗ có buộc sợi dây ném xuống dưới.
Vèo một cái, thùng gỗ bị người bắt được.
Thạch Tâm bắt đầu từ từ nhấc lên, lại buông xuống, gấp rút đem Bão Cầm từ trong giếng kéo lên.
"Ngươi không sao chứ?" Nhìn Bão Cầm cả người ướt đẫm, Thạch Tâm lo lắng hỏi.
"Yên tâm, ta không sao." Bão Cầm lắc đầu, nàng thật ra không có thụ thương, thế nhưng bị sự tình hôm nay dọa sợ.
Cho dù tiểu thư trước đó đã cùng nàng nói qua tình huống này, nhưng đến lúc thật sự bị người từ phía sau lưng đẩy xuống giếng, cái loại cảm giác cận kề cái chết này, thật sự bất an.
Bão Cầm bỏ y phục của Thanh Hà đi, đem y phục của Thanh Hà như trước nhét vào trong giếng, sau đó thay một thân quần áo khô, cùng Thạch Tâm đem Thanh Hà đã ngất mang đi.
Thấy Thạch Tâm đi về cùng Bão Cầm, Hạ Trì Uyển hiểu rõ mà gật đầu, "Đừng để cho Thu di nương phát hiện ra Thanh Hà."
"Tiểu thư xin yên tâm, trừ phi được lệnh của tiểu thư, bằng không nô tỳ ngay cả mất mạng, cũng nhất định phải đem Thanh Hà giữ kỹ."
Thạch Tâm gật đầu, biểu lộ đã hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Ngày thứ hai, gà vừa gáy sáng, phòng của Triệu di nương nhất thời náo nhiệt không gì sánh được.
Nhũ mẫu vừa thức dậy, liền đi nhìn Hạ Tử Kỳ đang ngủ an ổn.
Ai biết, vừa xốc lên màn che liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Kỳ bị nóng đến đỏ bừng, cái miệng nhỏ bị khô bong ra một lớp da, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Không bao lâu sau, trên người Hạ Tử Kỳ bắt đầu nổi lên những vệt màu đỏ như bị bệnh sởi.
Thấy bộ dạng Hạ Tử Kỳ như vậy, mọi người đều bị giật mình, thế này sợ là bị mắc phải bệnh đậu mùa đó!
Lúc nghe được tin tức này, Hạ Bá Nhiên vội vã cô lập Triệu di nương cùng với người trong viện, Thu di nương phái ra một bà tử có kinh nghiệm đi chiếu cố Hạ Tử Kỳ.
Bệnh đậu mùa của Hạ Tử Kỳ thế tới rào rạt, cho dù đã mời đại phu đến xem bệnh, cơn sốt của Hạ Tử Kỳ vẫn một mực không hạ.
Thấy Hạ Tử Kỳ bị như vậy, Triệu di nương luống cuống gấp gáp đến mức chỉ có thể liên tục khóc lóc.
Ngay lúc tướng phủ một mảnh ảm đạm thê lương, một nam nhân ăn mặc như đạo sĩ đi tới cửa phủ, hô to nơi này có yêu!
Nguyên bản người trông cửa muốn đem đạo sĩ này đuổi đi, ai biết đạo sĩ kia nói ra chính xác những việc phiền lòng mà gần đây tướng phủ gặp phải.
Không dám đuổi nhầm cao nhân, hạ nhân vội vàng hướng Hạ Bá Nhiên bẩm báo.
Hạ Bá Nhiên tâm phiền không ngớt, tự nhiên là không muốn thấy, chỉ là Thu di nương lại có cái nhìn bất đồng, tức thì nói rằng, "Lão gia, gần đây tướng phủ những việc phiền nhiễu xác thực là nhiều, nhân tiện gặp qua một chút, cũng không sao."
← Ch. 045 | Ch. 047 → |