Sự trừng phạt khắc nghiệt
← Ch.060 | Ch.062 → |
Sắc trời dần dần lan màu ánh sáng, đám mây của ngày mới đang tản ra bên ngoài cửa sổ. Trong sảnh lớn chỉ quanh quẩn âm thanh hoảng sợ và giãy giụa của Mạch Khê. Đường chân trời loáng một tia sáng nhu hòa phá tan bóng tối, chiếu vào bóng dáng cao lớn của hai người đàn ông!
Phí Dạ vẫn luôn bình tĩnh như trước, nhưng sắc mặt tựa như cũng có chút dao động. Đôi mắt cương nghị phản chiếu hình bóng của đám mây nhạt màu càng tăng thêm vẻ đẹp vốn có. Ngoài dự kiến của tất cả mọi người, hắn bước tới trước mặt Lôi Dận, kiên định đưa tay ra ngăn cản.
Thân mình cao lớn của Lôi Dận dừng lại, bàn tay lớn thô bạo vẫn siết chặt lấy Mạch Khê như cũ, khiến cô như một con thú nhỏ bất lực không thể không tựa vào người kia. Cô gái trong lòng hắn phát ra âm thanh nức nở khiến người khác phải đau lòng.
Như thể không dự đoán được sẽ có người ngăn cản mình, đôi mắt vẫn đầy lửa giận của hắn chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước. Thân mình hắn cứng rắn như vị thần, toàn bộ đường nét cơ thể đều đẹp như vậy; tây trang màu đen hoàn toàn phù hợp với vẻ lạnh lùng vốn có của hắn, so với bình thường càng thêm sắc bén bức người, giống như một Thần Đế phẫn nộ từ trên trời giáng xuống. Đôi mắt hắn lạnh ngắt nhìn Phí Dạ chằm chằm.
Hơi thở ngắt quãng của Mạch Khê vất vả lắm mới bình ổn được, ngẩng đầu lên lại phát hiện là Phí Dạ tiến lên ngăn cản cha nuôi. Cô cố hết sức giương mắt, cảm giác bất an lại bắt đầu lan tỏa...
Quản gia Hàn Á nơm nớp lo sợ một màn trước mắt, nhìn hai người vẫn đứng nguyên tại đó giằng co, vội vàng lớn gan bước lên, nói, "Tiểu thư Mạch Khê thực sự rất yếu. Cô, cô ấy tuổi còn nhỏ..."
"Tránh ra!"
Lôi Dận không hề nghe thấy một lời nào của Hàn Á, hai từ lạnh như băng đều hướng đến người đàn ông trước mắt – người mà đối với quyết định của hắn, luôn luôn không có phản đối gì.
Đôi mắt Mạch Khê phủ một tầng hơi nước, như muốn được cứu, lại sợ vì thế mà liên lụy đến người không liên quan.
Phí Dạ thu hết sắc thái biểu cảm trong mắt của Mạch Khê vào đáy mắt, khóe môi trầm mặc như trước chợt có chút giật giật. Hắn giống Lôi Dận ở tính cách bình tĩnh nhưng ở giờ khắc này cũng hệt như người đàn ông kia, bản tính trầm ổn cố hữu đang dần dần mất sạch.
"Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê còn nhỏ, làm như vậy sẽ dọa đến cô ấy."
Ánh mắt Lôi Dận trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù lại càng thêm vẻ không chân thực. Bóng lưng thẳng lạnh băng, chiếc cằm kiêu ngạo cũng trở nên cứng ngắc. Ngay tại đây lại như lần nữa lộ ra cảnh như một buổi sáng mùa xuân ấy, hắn so với ngày xưa càng thêm cao lớn khôi ngô, hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc xuyên qua tây trang tuyệt đẹp chậm rãi lan tràn...
"Phí Dạ, tôi cho là cậu chỉ đang nói lung tung!"
"Lôi tiên sinh, tiểu thư Mạch Khê chỉ là không hiểu chuyện, xin ngài buông tha cho cô ấy."
Sau khi nghe thấy Lôi Dận chỉ cười lạnh, nhìn về phía Mạch Khê trong lòng mình. Những ngón tay thon dài ngay sau đó đột nhiên siết lại, cứng rắn bao lấy toàn bộ gáy cô, lại nhìn thấy trong mắt người con gái này vẫn ánh lên nét quật cường, lửa giận của hắn càng bùng lên!
Phí Dạ thấy thế, trong lòng hoảng sợ, lập tức nói bằng giọng trầm thấp, "Tiểu thư Mạch Khê, hãy giải thích với Lôi tiên sinh đi!"
Ngữ khí thân thiết trực tiếp ẩn chứa một mệnh lệnh ở bên trong. Hắn biết rõ tính cách của Lôi Dận. Cho dù năm đó lúc huyết tẩy tổ chức, cũng chưa từng thấy mày của hắn nhíu dù chỉ là một chút. Trong ấn tượng của Phí Dạ, Lôi Dận là một kẻ luôn bình tĩnh không một chút dao động, khuôn mặt trầm ổn không tìm đâu ra hỉ nộ ái ố của nhân loại, nhưng mà hôm nay lại có sắc mặt như thế này, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Mạch Khê cảm thấy da đầu mình như bị tróc ra rồi, toàn bộ phần gáy đều đau đến chết lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt không còn một chút huyết sắc. Đôi mắt cô nhìn bàn tay lớn của người đàn ông đang che khuất mình. Gian nan ngẩng đầu lên, cô chống lại cặp mắt sắc bén lãnh khốc của Lôi Dận, giọng nói yếu ớt, nhưng hận ý lại để lộ ra hết sức rõ ràng.
"Tôi, tuyệt đối sẽ không giải thích với cầm thú!"
"Tiểu thư Mạch Khê..."
Sắc mặt Phí Dạ kinh hãi, thân hình cao lớn khẽ run một chút. Cảm giác xấu trong lòng nhanh chóng lan đến từng ngóc ngách cơ thể.
Quả nhiên, những lời này hoàn toàn đã khiến Lôi Dận đánh mất tính nhẫn nại, hắn điên cuồng như một con thú dữ, đôi mắt xanh lục như dần trở thành màu đỏ tươi đầy nguy hiểm, không nói bất cứ lời nào nữa. Hắn đẩy Phí Dạ ra, tóm Mạch Khê như tóm một con gà con kéo ra khỏi phòng khách.
Không khí trong đình viện có một chút ẩm ướt, sương lạnh vẫn chưa tán đi, bao phủ hết thảy toàn bộ cảnh vật. Tòa kiến trúc ở trong màn sương như có nét xinh đẹp trong cổ tích, nhưng chuyện đang xảy ra trước mắt này, lại rất tàn nhẫn.
Thân hình bé nhỏ của Mạch Khê làm sao có thể chống lại được sức lực như vậy. Đầu gối cô đập xuống trúng viên đá cuội, đã chảy ra một chút máu. Mùi máu trong không khí buổi sớm mai rất nhanh lan ra.
"Tiểu thư Mạch Khê..."
Phí Dạ đuổi tới, đập vào mắt đầu tiên lại là cảnh tượng khiến hắn đau lòng vô cùng. Không đợi hắn tiến lên, bàn tay lớn của Lôi Dận một lần nữa tóm được, tàn nhẫn kéo cô đứng lên, không một chút lưu tình.
"Lôi tiên sinh, ngài muốn cho cô ấy hận ngài cả đời hay sao?"
"Cậu——cút ngay cho tôi!"
Thấy Phí Dạ lại ngăn cản đằng trước, lửa giận không thể kiềm được hoàn toàn bùng lên, hai chữ hạ xuống thì cũng là lúc nắm đấm của Lôi Dận cũng giơ lên, đấm mạnh vào người Phí Dạ...
Nắm đấm cường ngạnh mang theo sức mạnh kinh hoàng, chỉ cần một quyền, khiến Phí Dạ liên tục lui về sau gần như té ngã, sự đau đớn ở lồng ngực tràn ra. Hắn ho một tiếng, cổ họng hoàn toàn đều là vị máu.
Sức mạnh của Lôi Dận trước giờ đều không giống người thường. Một quyền giáng xuống còn hơn mười quyền công phu của người luyện võ. Tuy nói thân thủ Phí Dạ cũng rất cao, mười mấy hai mươi sát thủ cũng không đến gần được, nhưng công phu của hắn đều học từ Lôi Dận, đương nhiên không thể trở thành đối thủ của Lôi Dận.
"Phí Dạ tiên sinh..."
Quản gia Hàn Á kinh hãi, vội vàng tiến lên định nâng hắn dậy. Ông ở Lôi gia phục vụ lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua Lôi tiên sinh mất khống chế mà ra tay đánh Phí Dạ.
Thân hình cao lớn của Lôi Dận từ trên cao nhìn xuống Phí Dạ, đôi mắt lạnh lẽo như của loài sói khát máu...
"Không có sự cho phép của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào hoa viên, bao gồm cả cậu, Phí Dạ. Bằng không——giết không cần hỏi!"
Ngữ khí hắn tàn nhẫn giống như một vị vua cao cao tại thượng nắm trong tay quyền sinh sát, một tay che trời! Tất cả mọi người ở đây đều biết hắn chưa bao giờ nói đùa!
Phí Dạ miễn cưỡng đứng lên, lồng ngực đau muốn vỡ ra, nhưng hắn biết phải cố nén đau. Có điều, hắn biết, cảm giác đau này không phải đến từ một quyền của Lôi Dận, mà là từ đôi mắt bi thương khiến người ta xót xa kia...
Hắn siết chặt nắm tay, muốn ngăn cản nhưng lại bất lực...
________________
Trong hoa viên bao trùm một bầu không khí yên lặng. Ngọc Sơn Bạc Tuyết như được đặt mình trong tuyết trắng vào một buổi sáng có phần khủng khiếp, dáng vẻ khẽ lay động khiến người ta phải bất an.
Nơi này, nếu không được Lôi Dận cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không thể bước vào!
Nói cách khác, cho dù Mạch Khê có kêu la như thế nào, cũng sẽ không có ai đến giúp đỡ cô.
Phí Dạ thực đã bị lệnh cưỡng chế để phần lớn vệ sĩ trông coi mình, hơn nữa vừa lúc nãy, một quyền kia của Lôi Dận cũng không hề nhẹ. Mạch Khê hoàn toàn mất đi hy vọng, nhưng với tính cách quật cường, cô không có một chút ý muốn giải thích với hắn. Người đàn ông đã giết mẹ cô, dù thế nào đi chăng nữa, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước hắn.
Nơi này là vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, là Lôi Dận tự tay mình trồng. Thân hình nho nhỏ của cô sau khi bị lực tác động lớn từ Lôi Dận đẩy ngã xuống, bóng dáng xinh đẹp như cánh bướm nhỏ đã mất hết sức lực. Cô nhìn chằm chằm người đàn ông ở phía trước đang tiến lại gần mình, thân thể không ngừng lui về phía sau...
Cô không hiểu được, tên ma quỷ này vì sao đưa cô đến nơi đây.
Sương sớm vẫn chưa tan đi bao phủ khắp hoa viên. Từng đường nét kiên cường của người đàn ông lộ rõ nét anh tuấn. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết bản thân mình có bao nhiêu sức quyến rũ mê hoặc tâm người khác, cho dù đang trong thời điểm điên cuồng thế này mà vẫn anh tuấn và lạnh lẽo như thế, khiến phụ nữ phải say mê.
Nhưng... người đàn ông trước mắt này đang từng bước một tới gần Mạch Khê, từ trên cao nhìn xuống thân mình đang cố hết sức lui về phía sau của cô. Đôi môi mỏng lạnh băng mím lại, hình thành một độ cong tàn khốc.
Cô hoảng sợ lui về phía sau...
Hắn từng bước tiến lên phía trước...
Như một con báo đen mạnh mẽ nhưng cũng đầy tao nhã, không nhanh cũng không chậm nhìn chăm chú vào cô gái phía trước đang hoảng loạn muốn chạy trốn. Hắn vẫn không hề nóng lòng bước nhanh đến, bước đi thong thả trọng ổn, âm thanh từng bước chân như đập vào lòng Mạch Khê...
Bạc Tuyết viên lớn như vậy, lại tràn ngập không khí nguy hiểm...
Sương tan! Người đàn ông cao lớn đang từng bước tới gần cô gái bé nhỏ... Một cảnh như thế này, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sinh ra suy nghĩ quỷ dị!
Rốt cuộc, Mạch Khê nỗ lực tự mình đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn thì đã thấy thân mình nhanh nhẹn của người đang ông. Bàn tay lớn của hắn vươn lên từ phía sau, tựa như đang bắt một con thỏ nhỏ không thể phản kháng, kéo lấy cô. Sức lực hắn như muốn khảm nhập cô vào người mình.
"Buông ra, đồ ma quỷ!"
Một cơn đau đớn đánh úp lại, Mạch Khê xém chút nữa muốn ngất đi. Cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị người đàn ông này bóp nát. Cô dùng sức muốn đẩy hắn ra nhưng không thể chọi lại sức mạnh của hắn, cuối cùng im lặng không làm gì cả, nỗi tuyệt vọng lại bắt đầu dâng lên...
Giống như Phí Dạ, thân thủ như vậy mà hắn chỉ cần một quyền, thì cô làm sao có thể trốn thoát? Nói chính xác hơn, hắn chỉ cần dùng sức, một bàn tay liền có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào!
Chết rồi cũng tốt, nếu không oán hận trong cô sẽ không bao giờ có thể mất đi. Bởi vì cô sẽ không tha thứ cho hắn! Vĩnh viễn sẽ không tha thứ!
"Buông em ra? Như vậy em sẽ rời khỏi tôi sao?"
Ngữ khí Lôi Dận rất nhẹ, rất nhẹ, tràn đầy cảm giác mềm mại nhu hòa nhưng lại lộ ra hơi thở quỷ dị đáng sợ, một cảm giác đẩy con người ta vào chỗ chết. Hắn siết chặt Mạch Khê vào lòng, mỗi lần siết đều khiến thần kinh cô trở nên đau đớn.
"Em rời đi, rồi tìm mẹ ruột của em bằng cách nào?"
Một câu nói, khiến Mạch Khê hoàn toàn dừng lại động tác giãy giụa. Trong đôi mắt như ánh lên một chấm sáng mơ hồ. Cô nhìn hắn, như đang nhìn một ác ma, cánh môi run rẩy...
"Không muốn biết nguyên nhân Bạc Tuyết chết sao?
Lôi Dận cúi đầu cắn nhẹ đôi môi mềm mại mê người của Mạch Khê, giọng nói lạnh như băng thoát ra khỏi vòm họng hắn. Bàn tay to lớn thô bạo nắm lấy thân thể cô trong tay, như nắm giữ sinh mệnh của chính cô.
"Là ông giết mẹ tôi..." Giọng nói Mạch Khê đầy đau thương mất mát, mặc dù có chút nghi vấn, nhưng khi nhìn vào đôi con ngươi tàn khốc của hắn thì lại càng kiên định hơn.
"Không sai, là tôi tự tay giết cô ta! Là bởi vì cô ta hạ lưu, bởi vì cô ta không hơn không kém một con đàn bà dâm đãng!"
"Không đúng! Mẹ không phải! Ông nói dối!"
Mạch Khê phản bác lại lời của hắn, phá vỡ lời nói sắc bén lạnh tanh đó, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm...
"Ông có tư cách gì nói mẹ tôi như vậy! Ông là hung thủ giết hại mẹ tôi, tôi chỉ hận ngay lúc này không thể giết chết ông!"
Ánh mắt u ám sắc bén của Lôi Dận chợt lóe lên. Hắn khéo léo nâng khuôn cằm của cô lên, "Tôi lúc nào cũng có thể đón tiếp em, nếu em có khả năng!" Nói xong, hắn kéo mái tóc dài của cô, đem toàn bộ thân mình của cô hướng về phía biển hoa tuyệt đẹp như vườn Ngọc Sơn Bạc Tuyết...
Nơi đó cô chỉ đi qua có một lần!
"Biết đó là chỗ nào không?"
Hai tay Lôi Dận bao trọn lấy thắt lưng của cô, tiếng nói cực nóng bỏng dừng lại bên tai cô, nhả từng tiếng một, lạnh lẽo và tuyệt tình vô cùng...
"Nơi đó, chính là nơi chôn mẹ em!"
Nỗi khiếp sợ khủng khiếp nổ tung trong lồng ngực Mạch Khê. Biển hoa xanh thẳm kia đẹp đến không chân thực, đẹp như nơi ở của nàng tiên cá trong truyện cổ tích, mê hoặc lòng người. Đây là hơi mai táng mẹ cô!
"Không..."
Thân hình bé nhỏ bắt đầu run lên, âm thanh bi thương mà cũng mang theo sự kinh hoàng phát ra từ đôi môi xinh xắn...
Lôi Dận giữ chặt lấy tóc cô, khiến cô phải đối mặt với hắn. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, "Là tự tay tôi chôn xác cô ta tại nơi này!"
Giọng nói hắn rất lạnh lùng, nhưng đôi môi lạnh băng của hắn lại càng thêm dịu dàng cúi xuống giữ lấy đôi môi run run của cô.
Động tác của hắn khiến cả người Mạch Khê sợ đến phát run. Cô nghiêng đầu muốn tránh né nhưng hắn lại bắt nhanh lấy tóc của cô, ép cô hôn hắn. Nước mắt chảy qua hai gò má, dọc xuống nơi hai đôi môi đang chạm vào nhau.
"Ư..."
Ngay khi cô để thoát một tiếng rên rỉ như nức nở ma mị, Lôi Dận bỗng dưng buông cô ra. Đầu mất đi sự chống đỡ, cô gần như khuỵu xuống.
Ngay sau đó, cô như trở nên điên cuồng, lao đến biển hoa xanh thẳm một màu, té ngã rồi lại đứng lên, cho đến khi hoàn toàn ngã xuống trong biển nước xanh lam ấy.
Sắc mặt người đàn ông phía sau vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt đều là nét sắc nhọn kiên quyết.
Đầu gối Mạch Khê chạm ngay vào đóa hoa màu lam mềm mại như thịt da của phụ nữ khiến máu tươi dây dính ngay trên đóa hoa ấy. Màu lam quyến rũ lòng người cùng màu máu đỏ tươi dung hợp cùng một nơi, đẹp đến kinh tâm động phách.
Cô bắt đầu lấy tay chạm vào đóa hoa đương chớm nở. Mới chỉ trong chốc lát, cảm giác mềm mại trước đây giờ khắc này lại đổi thành nỗi bi thương thống hận cùng run rẩy không ngừng. Mẹ đang ở đây? Mười năm mẹ đã được chôn ở đây? Thì ra, cô cách mẹ mình gần đến như vậy, mà tên ma quỷ ở phía sau lại cười lạnh lùng nhìn chuyện đang xảy ra trong mười năm qua.
Ngón tay mảnh khảnh chạm đến bùn đất lạnh ngắt. Luống hoa thẳm xanh bị tẽ ra, người đàn ông phía sau đột ngột áp lên cô bằng thân hình cao lớn của hắn.
"Tôi giết ông! Tôi muốn giết ông!"
Cảm giác đột ngột như vậy khiến Mạch Khê kêu lên sợ hãi, đôi con ngươi tràn đầy hận ý sắc bén đến nỗi có thể giết người. Cô muốn dùng tất cả sức lực của mình tránh hắn thật xa.
Lôi Dận cười lạnh, khóa lấy thân hình nhỏ bé của cô. Hắn siết chặt lấy hai cánh tay của cô bằng cà vạt, để cô lâm vào thế bế tắc, không thể giãy giụa được.
Ngay sau đó...
"Roạt——" một tiếng, bàn tay lớn của hắn giơ lên, quần áo trên cơ thể người con gái bị chia làm hai nửa.
"Ông làm gì? Không thể, ông không thể làm vậy với tôi!"
Hai chân thon dài lộ ra ngay tức khắc. Liều mạng đánh hắn, đá hắn, khiến Mạch Khê khi nhìn đến đáy mắt của người đàn ông kia lại lộ ra tia sáng quen thuộc, bỗng nhiên thực rõ ràng mục đích của hắn. Cô tuyệt vọng mà thét lớn.
Hắn là cầm thú không hề có nhân tính, hắn muốn...
Lôi Dận rốt cuộc cũng có một chút phản ứng. Màn sương lạnh trên khuôn mặt hắn như lộ ra bản tính trả thù của loài dã thú. Cô kinh hãi nhìn hắn kéo dây lưng xuống, mỗi một động tác kinh khủng như vậy lại tao nhã khiến người ta không thể thở được, cũng khiến trời đất không thể dung thứ!
"Tôi muốn người đàn bà hạ tiện chôn ở nơi này biết, con gái của cô ta cũng giống cô ta, hạ – lưu – dâm – đãng!" Lôi Dận gằn từng tiếng, chậm rãi nhả ra từng chữ.
Giọng nói trầm thấp dịu dàng vô cùng. Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt lại tuyệt nhiên lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
"Súc sinh! Cầm thú! Buông ra! Ông không thể làm như vậy!"
Mạch Khê đá, đánh vào thân thể tráng kiện mạnh mẽ không một chút sứt mẻ nào của hắn. Trước kia cô có thể chịu được đủ mọi chuyện hắn làm với mình, nhưng duy nhất lần này không thể. Bởi vì, nơi này là nơi mai táng mẹ! Dù hắn có mang bản chất của ma quỷ cũng không thể làm như vậy, một chút nhân tính cũng không có!
Cô không thể!
Cô không thể như vậy được!
"Buông em ra? Vĩnh viễn không có chuyện này!"
Đôi mắt người đàn ông gần như trở nên lạnh lẽo độc đoán. Một cảnh tưởng trong quá khứ lại ùa về... Bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc cùng tiếng thét tuyệt vọng của Mạch Khê, cùng với người phụ nữ mắc một căn bệnh về thần kinh đang cầu xin tha thứ. Tất cả trộn lẫn với nhau siết lấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, khiến nó trở nên vặn vẹo, sức lực càng trở nên kinh hoàng...
Không hề báo trước, không hề có khúc dạo đầu, hắn vọt vào trong thân thể cô!
"A——"
Mạch Khê ngẩng đầu lên, nước mắt tràn nhanh xuống, dừng trên đầu vai cô, dần dần chảy xuống, biến mất trên đóa hoa xanh thẳm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô siết lại, thân mình bị người đàn ông dày vò, khuôn ngực trắng mềm đầy đặn phập phồng như thủy triều hướng tới hắn.
Dục vọng của Lôi Dận lại một lần nữa tràn đầy căng chặt trong cơ thể cô, cho đến khi vào đến nơi sâu nhất. Mạch Khê kêu lên một tiếng sợ hãi. Thân thể cô lúc này bị đày đọa là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, nó đã bị người đàn ông này gây ra nỗi đau đớn không gì so sánh được...
Thân thể mềm mại không ngừng giãy giụa, lại không biết làm như vậy càng kích thích cơn giận giữ cùng dục vọng của hắn.
"Miệng nói không cần, nhưng thân thể sao lại siết tôi nhanh đến như vậy?"
Đáy mặt Lôi Dận thoáng qua một cơn đau thật sâu, lời nói lạnh như băng lại không làm gì cả. Hắn dùng thắt lưng mạnh mẽ thậm chí là lỗ mãng, ở vùng ấm áp của cô mà giày vò, điên cuồng chiếm hữu, tra tấn cô chết đi sống lại.
Khuôn bụng trắng nõn của Mạch Khê phập phồng kịch liệt, từ hạ thân lại truyền đến một cơn đau run rẩy.
"Thật sự... Rất giống mẹ em!"
Cúi người xuống, Lôi Dận bên tai cô nhẹ nhàng nói. Hắn xoay khuôn mặt Mạch Khê lại rồi nhanh chóng phủ lên môi cô, khoảng lưng tinh tráng rắn chắc thẳng ra, thân thể lại va chạm vào người cô. Nước mắt chảy đến nơi môi họ đang dây dưa mang theo vị mặn chát.
Từng đợt va chạm lại đưa đến những âm thanh ám muội, tiếng rên của cô gái cùng với thanh âm gầm nhẹ trong cổ họng của người đàn ông như một bản hòa âm. Hắn buông cô ra, thân thể mềm mại vô lực bên dưới người hắn đang run rẩy kịch liệt.
Cổ họng Mạch Khê như muốn rách ra, sức lực để giãy giụa cũng dần dần bị bào mòn. Lôi Dận vẫn như cũ không chịu buông tha cô, liên tục từng đợt va chạm mãnh liệt, đánh vào điểm mẫn cảm sâu bên trong cô. Thậm chí hắn thúc mạnh khiến "con rồng lớn" hoàn toàn nhập vào nơi sâu nhất trong cô. Nỗi đau đớn khiến ý thức của cô dần mất đi.
"Cầm thú... Tôi, nhất định sẽ giết ông..." Nước mắt cô rơi xuống, cõi lòng đều trở nên trống rỗng hoang tàn.
Sức mạnh to lớn của Lôi Dận một lần nữa đánh sâu vào thân thể cô, bàn tay lớn của hắn kiềm chặt ở phần eo nhỏ, không để cho cô một cơ hội trốn tránh.
Cô thế mà đã quên, hắn căn bản không phải người!
Trong thế giới của hắn căn bản không hề tồn tại luân lý cùng đạo đức của loài người. Thậm chí hắn còn cho rằng đây là chuyện buồn cười nào đó. Hắn không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào, luôn dùng hành vi cùng suy nghĩ mà con người hoàn toàn không thể tha thứ để trả thù thật tàn khốc.
Chỉ vì mối thù của mình!
Hắn không thể như vậy. Ít nhất, Mạch Khê còn nhớ rõ đêm trong thư phòng ấy, hắn vì cô mà băng bó vết thương, một khung cảnh dịu dàng đến ấm áp, chạm vào lòng cô. Thậm chí không thể khống chế được bản thân, cô còn lầm tưởng cho rằng hắn vẫn còn có một ánh mắt dịu nhẹ đến thế... Bắt đầu từ đêm hôm đó, cho dù là hắn chiếm đoạt thân thể cô, Mạch Khê đều không phản ứng mạnh mẽ nữa.
Nhưng mà...
Ngày hôm nay, ngay trên những đóa hoa xanh thẳm một màu, tâm cô đã hoàn toàn bị giết chết, bị sự tàn nhẫn của hắn đốt thành từng mảnh nhỏ, bụi tan khói diệt!
Lôi Dận trong giờ khắc này, thô bạo điên cuồng như loài mãnh thú hoang dã, khiến cô có cảm giác bản thân trở nên hèn mọn, đê tiện như chính lời hắn nói. Cô là một món đồ chơi, là món đồ chơi mà hắn đã tỉ mỉ nuôi dưỡng mười năm trời. Kết quả đáng buồn là, chẳng những chỉ đơn thuần là đồ chơi, mà còn là công cụ để hắn trả thù mẹ.
Điều này, thật tuyệt vọng!
Mười tám năm rồi, cô lần đầu tiên mới cảm giác được tuyệt vọng tàn khốc đến như vậy.
Cô cảm thấy thân thể mình trở nên dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng. Nhưng bị hắn dạy dỗ, thân thể lại trở nên nhạy cảm, cảm giác xấu hổ đến tột độ đã thay bằng sự thích ứng với sức lực to lớn mạnh mẽ của hắn, bên dưới dần dần loang một khoảng ướt át...
Dịch thể trong suốt dần dần chảy ra khiến cả hai người không còn đau đớn, trái lại sinh ra một cảm giác khoái cảm mãnh liệt.
"Không phải không muốn sao? Đây là cái gì, hả?" Đôi môi mỏng tàn nhẫn lạnh lùng của Lôi Dận gợn lên, đầu ngón tay chạm đến một tia mật dịch của cô.
"Ông buông...buông ra..."
"Không bao giờ!"
Hắn lãnh khốc siết lấy cái cằm nhỏ của cô, dưới thân liên tục luật động cùng va chạm."Đừng mơ tưởng! Em là của tôi, chỉ cần ngày nào tôi còn chưa chết, em là để tôi đùa giỡn phát tiết!"
Lửa giận đến hủy thiên diệt địa cùng khoái cảm của dục tình bao chặt lấy hai cơ thể đang quấn quít, tiếng thở dốc của nam nữ đan xen vào nhau.
Mạch Khê gần như muốn ngất đi, sự va chạm mạnh mẽ như vậy khiến cô không chịu nổi nữa, phần đùi nhỏ vô lực buông lỏng trên bờ vai dày rộng của hắn, da thịt trắng mềm cùng làn da màu lúa mạch tạo nên sự đối lập hoàn toàn...
Lôi Dận chuyển động thân mình, ngay sau đó rời khỏi cơ thể cô. Hai mắt cô đều nhòa lệ. Hắn bóp chặt khuôn cằm tinh tế của cô bóp chặt, dùng sức mạnh to lớn ép cô phải quỳ gối giữa hai chân của hắn. Ngay khắc đó, "con thú lớn" để sát cánh môi đang run rẩy của cô... Cho đến khi nỗi tuyệt vọng hoàn toàn quật ngã cô...
"Mở ra!"
Ngón tay đầy mờ ám của người đàn ông chà sát trên cánh môi đã bị hắn hôn đến sưng đỏ.
"Không..."
Mạch Khê kêu lên sợ hãi, mở to hai mắt nhìn hắn!
Cô khóc thét muốn giãy giụa, lại để người đàn ông thừa dịp đôi môi đỏ mọng hé mở, ngón cái cùng ngón trỏ mạnh mẽ siết chặt lấy hai gò má cô, giữ lấy cái miệng nhỏ nhắn kia không thể khép lại. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đưa "con thú" kia vào...
"Ư..."
Sự to lớn của người đàn ông này chỉ có tiến vào một nửa liền lấp đầy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, một chút nước bọt không thể nuốt xuống mà chảy ra làm nên một hình ảnh yêu mị vô cùng.
Trong hoa viên xanh thẳm, một thiếu nữ tuyệt mĩ với đôi mắt đẫm lệ, khuôn miệng giữ lấy phần cứng rắn của người đàn ông, hô hấp ngày một khó khăn hơn.
Gáy cô muốn thoát ra, nhưng sức lực lại không đủ. Cô muốn thét lên, lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng, thừa nhận lấy dục vọng đáng sợ đến dọa người của hắn.
Nếu có thể, cô muốn cắn mạnh xuống, nhưng cũng phát hiện, hắn đang giữ lấy khớp hàm của cô khiến sức lực cứ như vậy mà mất đi.
Từng giọt nước mắt lại nặng nề rơi xuống.
Cho tới bây giờ hắn không có đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Cho dù là trước đây có chiếm đoạt thân thể cô, cũng không giống như ngày hôm này... cầm thú tàn nhẫn!
Hình ảnh kích thích như vậy càng khiến cho hạ thân của Lôi Dận thêm cứng rắn và to lớn hơn. Phần đầu cứng rắn của biểu tượng nam tính trong miệng Mạch Khê thăm dò đầy ác ý, tới tới lui lui quấy nhiễu trong khuôn miệng nhỏ của cô.
Bàn tay to lớn vươn đến, đặt lên đỉnh đầu của cô, hướng sự to lớn của bản thân vào đến cổ họng cô, khiến cô ngay cả muốn nuốt xuôi cũng khó khăn.
Hắn cử động vừa nhanh lại sâu, giống như loài dã thú đang cuồng bạo mà tàn phá, khiến cho người chỉ mới biết đến mùi vị của dục tình như Mạch Khê khó có thể chống đỡ được.
Gã đàn ông cứ ích kỷ đoạt lấy một cách tàn bạo, khiến cô không thể thở được, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đến dị thường, hô hấp không nổi.
Mạch Khê biết, người đàn ông này chính là muốn dùng phương pháp phẫn nộ như thế để phát tiết, dùng thân thể của cô mà trả thù mẹ ruột Bạc Tuyết của cô.
Bỗng nhiên hắn rời khỏi, ép cô quỳ rạp xuống trên mặt đất, tách ra phần mông trắng tròn đầy đặn. Ngón tay thon dài thậm chí bắt đầu quấy nhiễu nơi hồng nhạt ấy, ở nơi chưa từng được chạm qua, không một chút lưu tình nào đẩy ngón giữa vào...
"A..."
Đồng tử Mạch Khê đột nhiên mở lớn. Ở ngay nơi khô ráo phía sau...sao hắn có thể làm vậy? Sự hoan ái cuồng dã như thế sao cô có thể chịu đựng nổi?
Cô để thoát một tiếng kêu đau. Hắn...muốn làm cái gì? Làm sao có thể...
"Không thích?"
Nỗi đau trong đáy mắt Lôi Dận một lần nữa tràn ra, trong lời nói lạnh như băng ấy có điều gì đó không thể lý giải nổi. Hắn lại nhập thêm một ngón tay để khuếch trương phần non mềm kia....
"Vì sao còn siết lấy tôi nhanh như vậy?"
Hắn cúi người, cắn lấy vành tai khéo léo của cô, giọng nói ôn nhu đến vô bờ, nhưng lại phun ra lời nói đê tiện khôn cùng.
Cô đã không còn phân biệt được nữa, rốt cuộc là thân thể đau, hay vẫn là...
"Đau quá..."
Thân thể bị hắn đè ép thành một tư thế cực kỳ khó chịu, như một dâm nô đầy đê tiện, thừa nhận chủ nhân làm hết thảy mọi thứ trên người.
"Đau? Yên tâm, không chỉ có em đau!"
Giọng hắn trầm xuống. Hắn đặt vật nam tính của mình để ở nơi nhạy cảm của cô; ngay khi nhận thấy sự run rẩy của cô, hắn dùng sức——
"A——" Cơn đau xuyên tim kịch liệt thẳng đến đại não, Mạch Khê lập tức ngất đi.
Lôi Dận vẫn không buông cô ra mà tăng cường luật động mạnh mẽ. Lý trí hắn cũng trở nên điên loạn, khóa cô vào lồng ngực mình, thay đổi các loại tư thế, ngay trên hoa cỏ của vườn hoa rộng lớn...
Phía chân trời vang lên âm thanh ầm ì, mặt trời đang mọc nhưng đến lúc này lại có sự thay đổi bất ngờ, mang theo mùi ngai ngái nhè nhẹ của những cơn mưa.
Mạch Khê ngất xỉu nằm cuộn mình trong lòng Lôi Dận. Hàng mi thanh, thật dài, hắt bóng xuống như hình rẻ quạt tạo thành một hình ảnh đầy ám ảnh. Trải qua cơn kích tình, đôi má hồng hào đầy đặn ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt, cái mũi khéo léo tinh xảo, cái miệng nhỏ hơi hé mở nhẹ nhàng hô hấp trước lồng ngực của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn lần theo từng đường nét ngũ quan tinh xảo của cô. Hàng mi này, đôi mắt này... luôn có một sức hút ma mị khiến nội tâm của hắn tràn ra một cảm giác đau lòng đầy xa lạ.
Nhất là tại biển hoa xanh thăm thẳm như thế này, trong lòng hắn lại càng thêm đau đớn, giống như cả thân xác đều bị ngũ mã phanh thây!
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô trong hoa viên.
Đó là vào một buổi đêm, ngay cả một chấm nhỏ ánh sáng đều ánh lên nét mê hoặc đến cực độ. Toàn bộ hoa viên yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang tạo nên một khoảng tĩnh mịch. Lúc đó, cô giống hệt một nàng tiên nhỏ dưới ánh trăng. Cô ngửa đầu ngắm bầu trời đêm, ánh mắt đầy thu hút lại ngắm những cánh hoa, khuôn mặt hoa trắng xinh như ngọc, tựa như tinh linh giữa đêm đen.
Khi ấy cô còn nhỏ như vậy nhưng đáy mắt lại phảng phất nét cô quạnh không giống những đứa trẻ cùng tuổi...
Nhưng, khi nhìn thấy bóng dáng của hắn, khi cô quay đầu, ánh sáng yếu ớt chợt ánh lên, thoáng như thứ ánh sáng chưa từng tồn tại, cô giống như một tinh linh nhỏ dựng lên một bức tường phòng vệ.
Chỉ là, trong khoảnh khắc yếu ớt cùng cô đơn ấy, thẳng trong tim hắn chợt "bang" một tiếng. Lồng ngực trái cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại đều mang một cơn đau mơ hồ.
Thân thể của cả hai hòa hợp đến nỗi giống hệt như chỉ vì người kia mà sinh ra. Thân hình cường tráng bọc lấy cơ thể quyến rũ mê người của cô. Màu đồng cùng màu tuyết trắng của da thịt tôn nhau, hình thành nên một bước tranh đầy ám muội mà hoàn mỹ.
Cơn mưa nhẹ từ bầu trời rốt cuộc cũng rơi xuống, những hạt mưa nhỏ làm ướt mái tóc ngắn của hắn. Gương mặt như được điêu khắc từ cẩm thạch, tuấn mỹ không một chút khuyết điểm đã từ từ rút đi cơn quẫn chí, hai tròng mắt đen ánh lên vầng sáng mơ hồ.
Hạt mưa lạnh như băng rơi xuống trên gương mặt Mạch Khê liền đánh thức cô dậy. Cô giật mình mở to mắt, trong một khoảnh khắc không biết đây là mơ hay là thực, bản thân còn sống hay đã chết...
Một bàn tay giữ lấy cằm của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ngay một đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng. Hắn đứng trước mặt cô, thân thể cao lớn hơn cô gấp nhiều lần, hệt như đang nhìn một nữ nô hèn mọn.
So với trang phục vẫn còn chỉnh tề của hắn thì cô hệt như một đứa trẻ nhếch nhác...
Hai chân thon dài cuộn lại trong bụi hoa, hô hấp của cô tràn đây hơi thở nam tính của người đàn ông tàn nhẫn kia. Mưa dần dần trở nên lớn hơn. Hắn không tránh cũng không trốn, thậm chí động tác che mưa cho cô cũng không có, cứ như vậy lạnh lẽo mà nhìn cô, không hề chớp mắt!
Mạch Khê tuyệt vọng nở nụ cười...
Nụ cười ấy, giống như hoa quỳnh nở rộ trong một đêm mưa, trong thời khắc cuối cùng lại để lộ nét đẹp tuyệt mỹ nhất của mình...
Nụ cười ấy, đập vào trái tim Lôi Dận thật mạnh. Cơn đau từ lồng ngực lại một lần nữa lan tràn!
Mạch Khê cố hết sức để đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất hết sức lực run rẩy. Người đàn ông tàn nhẫn chiếm đoạt khiến cõi lòng cô vỡ nát không còn một mảnh. Mưa xát trên từng dấu vết trên cơ thể, mớ áo quần hỗn độn cũng đã ướt đẫm.
Cô bước từng bước một vào giữa vườn hoa màu lam, gian nan, vô lực, nhưng vẫn chấp nhất hướng về phía trước bước đi, một chút lại một chút. Nước mưa lạnh ngắt khiến thân thể cô càng thêm đau đớn.
Người đàn ông đứng trong màn mưa không hề rời đi, cũng không bước đến giữ lấy cô. Thân hình cao lớn chỉ đứng lẳng lặng ở đó, đường nét khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng nếu nhìn kỹ, hai bàn tay của hắn đang siết lại thành một nắm đấm. Đau đớn trên đôi mày của hắn lan tràn.
Từng chút một từng chút một, bùn đất dây dính trên người Mạch Khê. Trước cái nhìn chăm chăm lạnh lẽo của người đàn ông kia, nước mắt cùng nước mưa chảy xuống nơi ngón tay mảnh khảnh bị đất đá chà đến xước da, đổ máu...
Màu đỏ hồng của máu hòa lẫn với bùn đất, ngón tay cũng rất đau đớn, xót buốt, nhưng chẳng bằng một chút cơn đau tự đáy lòng cô.
Mưa! Cơn mưa xối xả như muốn "nghiêng trời lệch đất" ('phô thiên cái địa' – trải khắp trời đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh), tựa như đang khóc vì cô. Thân mình bé nhỏ hoàn toàn bị mưa bao phủ, cách người đàn ông kia một khoảng. Cô đang khóc, thanh âm đã mất đi từ lâu, chỉ đơn giản nước mắt cứ liên tục chảy xuống.
Ngón tay đầy máu bắt đầu cào lấy lớp bùn đất, là một sự kiên định không gì phá nổi trong niềm tin của Mạch Khê mang theo sự quật cường nhưng đáy lòng cô thì lại hoàn toàn trống rỗng.
Cô không có sức mạnh, hèn mọn! Mười tám năm nay số phận của cô cho tới bây giờ đều không có gì thay đổi. Ngay cả để mẹ ngủ yên, cô cũng không làm được. Cô là một đứa con gái bất hiếu...
Trời mưa không biết bao lâu, Mạch Khê không biết đã đào bao lâu, ngón tay thực sự đã đầy máu, đau đến chết lặng. Người đàn ông phía sau cũng không rời đi, không rõ đang nhìn cô chăm chú như vậy bao lâu.
Cho đến khi——
Ngón tay Mạch Khê chạm đến một vật cứng rắn, cô chợt dừng lại động tác, lộ ra một phần của khối gỗ được chạm rỗng đầy công phu điêu luyện hoa trầm.
Cô thở gấp hơn, động tác của đôi tay cũng nhanh hơn, hơi nước đều đã bao phủ toàn bộ đôi mắt của cô.
Lôi Dận đứng ở trong mưa đã nhìn thấy một phần khối gỗ ấy. Thân hình cao lớn vẫn không che khuất được nỗi đau từ chân mày của hắn.
Nỗi đau nặng nề lấp đầy đáy mắt, nước mưa đã làm âu phục của hắn ướt nhẹp. Ngày đó, cũng trong một ngày đầy sương, một ngày mưa lớn như vậy, trong hoa viên mênh mông, cũng chỉ có một mình hắn, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống quan tài, tất cả đã được chôn xuống tại đây.
Từ ngày đó, hắn rốt cuộc đã mất toàn bộ tình cảm của loài người, không vui không lo, hết thảy đều trả lại cho người phụ nữ đã từng dạy hắn mọi thứ. Sự thâm trầm bình tĩnh này có được, bởi vì hắn đã chôn tất cả mọi tình cảm xuống.
"Không——"
Tiếng khóc của Mạch Khê phá tan suy nghĩ của hắn. Nước mưa cọ rửa hoa văn trên phiến gỗ trầm, khiến dấu hiệu chữ thập giá của quan tài rốt cuộc cũng lộ ra. Tình cảm, tại đây, một khoảnh khắc này đã hoàn toàn tan vỡ.
Lôi Dận nhìn thấy cảnh tượng này, trong ánh mắt cuồng tuấn lạnh như băng hiện lên chút đau lòng, không phải vì bất kỳ ai khác, chỉ vì người con gái trước mắt này đây.
"Ư——" Mái tóc dài rơi xuống đầu vai Mạch Khê, thanh âm thê lương đau khổ vang vọng toàn bộ hoa viên mang theo nỗi xót xa đến tận cùng...
← Ch. 060 | Ch. 062 → |