Trêu hoa ghẹo nguyệt
← Ch.212 | Ch.214 → |
"Vậy đeo cái này này, sau khi buổi tiệc kết thúc, phái người đưa đến này của dì là được rồi. Tôi vừa vặn sợ cái này quá nặng sẽ đứt, mang thêm một chiếc. Làn da con trắng, cái này thích hợp với màu da của con." Hoàng phu nhân nghe xong, từ trong túi móc ra một chiếc vòng cổ dự phòng đưa cho Bảo Châu đeo lên.
Ôn tiểu thư ở một bên nhìn xem, trong lòng buồn bực sắp nổ tung.
Đợi từ biệt Hoàng phu nhân kia, Ôn tiểu thư kéo cô tới trước mặt người đàn ông trung niên vừa rồi nói chuyện với cô, đang tính giới thiệu, người đàn ông kia thấy là Bảo Châu, đột nhiên lui về phía sau hai bước, quay người chạy, Ôn tiểu thư cảm thấy rất kỳ quái, dậm chân giọng chửi bới: "Chạy cái gì! Gặp mặt một cái, cũng không thiếu đi một chân."
"Sẽ thiếu đấy." Bảo Châu ở bên cạnh bình tĩnh đáp.
"Cái gì?"
"Lần trước hắn đùa giỡn em, bị Côn Sơn cắt đứt chân. Thoạt nhìn khỏe rồi! Chạy nhanh như vậy." Bảo Châu ăn hết một miếng rau xanh trong đĩa, cảm thán nói.
Ôn tiểu thư đột nhiên nhớ tới có lần cô bị người ta đùa giỡn, sau đó Lục Hoài Ninh biết, đối với cô tát một cái, kêu gào: Cô cái đồ đê tiện này, ai bảo cô ăn mặc trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
Thật sự là càng so càng bi thương, so mệt mỏi, Ôn tiểu thư dứt khoát không so nữa, thở dài hướng trên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.
Bảo Châu cũng đi mệt rồi, ngồi ở bên cạnh cô cái miệng nhỏ ăn lấy đồ ăn trong mâm, nói nhiều như vậy, cuối cùng có thể ăn cơm.
Ôn tiểu thư ngồi nghỉ ngơi một hồi, ăn chút gì về sau, lại có khí lực, trông thấy Côn Sơn, thêm mắm thêm muối nói: "Côn Sơn! Vừa rồi Bảo Châu không có đeo vòng cổ, chị hỏi cô ấy nói là không tìm được, chị đoán có thể là đã làm mất rồi, cậu thật đúng là phúc khí tốt, có thể lấy được một người như Bảo Châu làm mất đồ còn không có chút kinh hoảng nào, một người vợ vô cùng bình tĩnh."
Côn Sơn nghe xong, Ôn tiểu thư cũng không thấy hắn có biểu cảm như cô mong muốn, Côn Sơn không có tức giận, một chút cũng không có, mang theo vẻ mặt cảm ơn đã khen tặng, hướng phía Bảo Châu đi qua, thấy cô yếu ớt ngồi ở đó, ngồi xổm người xuống hỏi cô: "Sao mới ăn có một chút vậy? Có phải vì mất vòng cổ không?"
"Anh biết? Có phải em rất ngốc không, lại tìm không ra." Vẻ mặt Bảo Châu rất ngốc, cúi đầu hỏi hắn, bởi vì cái này không phải lần đầu tiên, là rất nhiều lần làm mất đồ rồi.
"Không có việc gì, về sau trở về Quảng Châu, chúng ta nuôi một con chó có khứu giác đặc biệt nhạy bén, để nó chuyên môn giúp em tìm đồ, em ném, nó nhặt được không?"
"Có loại chó nhỏ không?"
"Không có, nhưng anh sẽ làm chó nhỏ tìm đồ cho em, được không?" Côn Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dạng dụ dỗ nói.
"Được."
"Vậy thì ăn nhiều một chút, vừa mới anh có nhìn thấy bánh ngọt em thích ăn, lần này thời gian cấp bách, nên không tìm được bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, đem mấy món quê nhà đều làm hết, anh cảm thấy như vậy rất tốt." Côn Sơn nói xong lấy một miếng bánh ngọt bỏ vào trong đĩa cô.
Bảo Châu nếm một miếng, lập tức cười đến mặt mày cong cong: "Là nhân đậu đỏ nha."
"Vừa rồi anh còn ăn trúng một cái bánh nhân táo đỏ, cái này nếu táo đỏ sẽ cho em ăn, nếu đậu đỏ thì anh ăn." Côn Sơn dùng chiếc đũa mở bánh ra, thật đúng là nhân táo đỏ.
Bảo Châu nói: "Em ăn no rồi."
"Em ăn nửa cái, anh giúp em ăn nửa cái còn lại." Côn Sơn rất dễ nói chuyện nói.
Nhìn hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp ăn bánh, Ôn tiểu thư đứng ở một bên nhìn hồi lâu càng xem càng tức giận, vì cái gì Lục Hoài Ninh nhà cô chưa từng ăn đồ ăn thừa của cô?
Sáng sớm hôm sau mọi người xuất phát đi tế tổ, Ôn tiểu thư vừa mới xuống xe, nhìn thấy xa xa là núi cao, lòng bàn chân đã bắt đầu nhũn ra: "Cao như vậy!"
Nghe nói phần mộ tổ tiên chôn cất ở giữa ngọn núi kia, xuống xe về sau phải đi bộ, đại khái phải đi mấy giờ mới có thể lên tới, cho nên bình thường đều là buổi sáng sớm khởi hành, xuống núi trước xế chiều.
Lục lão gia không cho là đúng: "Đứng đây thấy xa thôi, đi nào! Trước khi trời tôi chúng ta phải xuống nói, vào đêm, trên núi có thể sẽ có sài lang dã thú qua lại."
"Không được, con không đi." Ôn tiểu thư nói xong quay người muốn đi vào trong xe.
"Vì sao? Đây không phải lúc con giở tính trẻ con, cả nhà cùng con đến viếng mồ mả, nếu con đi trở về, về sau cũng đừng lại đến gặp cha, cha không có đứa con dâu như con." Lục lão gia rốt cục không thể nhịn được nữa.
Ôn tiểu thư thấy lớn chuyện, đang muốn nhận lỗi, đột nhiên cảm thấy có chút muốn ói, cúi đầu chạy sang một bên bắt đầu ói, cái gì cũng không có ói ra, chỉ cảm thấy trong dạ dày khó chịu: "Ọe..."
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, không giống như giả vờ, Lục lão gia quan tâm một câu: "Tiểu Ôn, con sao vậy?"
"Con cũng không biết, chỉ là muốn ói."
"Có phải là có tin vui hay không?" Trong lòng Đại phu nhân cao hứng, bà trông mong cháu trai đã lâu rồi.
Lục lão gia nghe xong, thật đúng là không thể mang cô lên núi, vạn nhất trên đường vấp ngã làm tổn thương trưởng tôn tương lai của ông thì sao?
Ngữ khí hòa hoãn xuống: "Vậy để kêu lái xe đưa con trở về tìm bác sĩ nhìn xem, mọi người ai cùng nó trở về?"
Đại phu nhân không muốn leo núi, xung phong nhận việc cùng con dâu: "Lão gia, tôi đi về với Tiểu Ôn!"
"Cũng được." Lục lão gia kêu xe đưa hai người rời đi, một đoàn người hướng trên núi đi đến.
Chờ bọn hắn tế tổ xong, lúc về đến nhà, Ôn tiểu thư đang nghiêng nửa người, tựa ở trên ghế sa lon uống thuốc bổ, thấy bọn họ trở về rồi, cũng không ngồi dậy, chỉ là mỉm cười nói: "Cha, mẹ đã dẫn con đi khám, bác sĩ nói con có tin vui."
"Tốt! Hoài Ninh rốt cục có con rồi, con dưỡng thai cho tốt, muốn ăn cái gì, hay muốn cái gì có thể nói với cha." Lục lão gia thật vui vẻ, nói trở lại Hồng Kông nhất định tự mình chọn một phần lễ đưa cho cô an thai.
"Cảm ơn cha." Ôn tiểu thư cười rất đắc ý, đợi sau khi Lục lão gia lên lầu, Ôn tiểu thư đã đắc ý hơn, chỉ huy Tiểu Đông: "Tiểu Đông! Đi lấy một chút mứt hoa quả đến cho tôi."
"Tôi..." Tiểu Đông định từ chối.
Ôn tiểu thư sau một khắc dùng ngữ khí của thiên tử nói với chư hầu nói: "Không muốn cho tôi ăn, đây chính là trưởng tôn của Lục gia co, nếu nó bị đói, cậu đảm đương được sao? Cả Lục Côn Sơn cũng bảo vệ không được cậu."
Được, Tiểu Đông nhận mệnh đi lấy mứt hoa quả.
Bảo Châu nhìn mứt hoa quả rất ngọt, lại có một bàn thật lớn, thò tay muốn cầm một trái, bị Ôn tiểu thư một chưởng đẩy ra: "Tay để đâu vậy? Đây là để cho cục cưng của tôi ăn, chính cô muốn ăn thì tự mình đi mua, đoạt đồ của cục cưng tôi, cô có biết xấu hổ không hả?"
← Ch. 212 | Ch. 214 → |