Đủ hoang đường
← Ch.167 | Ch.169 → |
Tiểu Hoàng hậu tri hậu giác phát hiện mình đã gây họa, nó không sợ Bảo Châu, nhưng rất sợ Côn Sơn, Côn Sơn là người xấu!
Vì không bị người xấu đánh, nó rất vô lương tâm vỗ vỗ cánh hướng ngoài phòng bay đi.
Đáng thương điều tra viên chóng mặt từ trên mặt đất bò dậy muốn cáo trạng, chỉ thấy Côn Sơn ôm Tiểu Hoàng láu lỉnh mập mạp từ trên lầu đi xuống.
Tiểu Hoàng con chim này để cho hắn dễ tìm, cũng may Tiểu Hoàng rất thông minh, Côn Sơn thổi huýt sáo một tiếng, Tiểu Hoàng đã bay đến bên cửa sổ mặc hắn ôm.
Côn Sơn đem Tiểu Hoàng đặt xuống ghế so pha, đối với tra viên nói: "Đây là Tiểu Hoàng nhà chúng tôi, ngài không cần sợ, nó không cắn người."
Con vật ngoan ngoãn này cùng với hung thần ác sát vừa rồi thật là cùng một con vật sao?
Điều tra viên quyết đoán cách Tiểu Hoàng xa một chút, hiện tại nếu hắn nói mới vừa rồi bị đẩy ngã làm bể trà là Tiểu Hoàng hại hắn, Lục Côn Sơn khả năng cũng sẽ không tin tưởng, dứt khoát oan ức tự mình gánh vác: "Vừa rồi tôi không cẩn thận làm vỡ bình trà của cậu."
"Không có việc gì, một bình trà mà thôi." Côn Sơn nói xong, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có cây súng, nhặt lên nhìn nhìn.
Điều tra viên vừa định nói không phải của tôi, có phải là của cậu không đấy, sau đó nói vật này là chứng cứ phạm tội, chỉ là hắn không để ý đến một điểm, bởi vì kinh sợ, tùy người hắn quăng ra, cây súng trong tay hắn không có khả năng sẽ ném tới năm mét.
Đột nhiên chỉ thấy Côn Sơn lắc đầu đối với Thẩm mẹ đang đi qua nói: "Lát nữa bà nói với Bảo Châu, đừng ném loạn cái này, lỡ chính cô ấy trượt chân ngã thì sao?"
Thẩm mẹ cũng rất bất đắc dĩ: "Quét rác nói đêm qua quét dọn qua một lần rồi, buổi sáng lúc quét dọn lại đã nhặt được ba cây súng và một quả lựu đạn, đợi tí nữa tôi lại gọi người kiểm tra, thói quen ném loạn của Thiếu phu nhân không tốt lắm, hôm qua Tiểu Cù đi nhà vệ sinh, ở trong hầm cầu nhặt được một cây súng máy. Trên đồng cỏ nhặt được một quả lựu đạn."
Bọn họ cảm thấy chuyện rất bình thường, điều tra viên nghe được hãi hùng khiếp vía.
Nhà hắn chẳng lẽ có rất nhiều vũ khí sao?
Điều tra viên thăm dò nói: "Tôi thấy cây súng này giống cây súng ám sát Thù đường chủ, có thể hay không..."
"Ngài nói đây là hung khí? Nếu hoài nghi có thể mang về kiểm tra, thứ này nhà của tôi còn có một rương lớn, nếu thích cũng có thể cầm lấy đi kiểm tra." Côn Sơn nói, cái này hắn thích tra thì tra.
Không nghĩ tới hắn mặc dù có súng, nhưng lại là quả hồng mềm, điều tra viên rất đắc ý nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Sau đó rinh rương đi.
Buổi tối điều tra viên đắc ý triệu tập tất cả mọi người, cho mọi người thấy hắn ở nhà Côn Sơn lục soát được một đống lớn chứng cứ phạm tội.
Đó chính là đủ các loại súng đặt trên mặt bàn, mọi người nhìn xem, đều là một bộ dạng kinh hãi, điều tra viên thấy bọn họ đều rất kinh ngạc, dương dương đắc ý còn biểu lộ ra tiếc nuối nói: "Tôi đã kiểm tra qua, những cây súng này cùng với loại súng Thù đường chủ các người bị ám sát giống nhau. Tôi hiện tại đã xác định Lục Côn Sơn cùng sự kiện ám sát nhất định không thoát khỏi liên quan, Lục phó đường chủ, ngày mai cùng tôi trở lại Thượng Hải tiếp nhận xử phạt cùng thẩm vấn a!"
Thù đường chủ nghe xong rất hài lòng nói: "Vị trí phó đường chủ không nên để trống quá lâu, tôi định thăng chức Tiểu Trương lên làm phó đường chủ, sáng sớm ngày mai tôi sẽ báo cáo Tổng đường."
Tiểu Trương rất kích động sớm đã chuẩn bị xong phát biểu nhậm chức: "Cảm ơn đường chủ đề bạt, tôi nhất định sẽ làm rất tốt!"
Côn Sơn một bên chơi đùa khối ngọc trong tay, một bên thưởng thức trò khôi hài này, thật sự là có đủ hoang đường.
Lúc hắn đang suy đoán trò khôi hài này khi nào mới có thể chấm dứt, thì A Thiếu chấp đường đại gia đột nhiên nói ra lời kinh người: "Chờ một chút, cây súng này là giả, tất cả súng trên đều là giả."
"Cái gì? Giả?" Lập tức một mảnh xôn xao, bọn họ lăn lộn nhiều năm như vậy, ngay cả xác nhận súng giả hay thật đều phân biệt không được?
A thiếu rất xác định gật đầu: "Hoàn toàn chính xác đều là giả, tuy cũng có sức nặng, nhưng mấy cây súng này kỳ thật đều là đồ chơi. Điều tra viên tôi hoài nghi điều tra của ngài, không chỉ bởi vì ngài không phân biệt được súng giả, hơn nữa ngài căn bản không có kiểm tra cẩn thận."
A thiếu nói xong mở một hộp đạn trong đó ra, bên trong không đạn, có rất nhiều đậu phộng.
Mặt khác mấy đại gia khác cũng mở vài hộp đạn trong súng ra, đồ vật bên trong đủ thứ loại, có đậu nành, có bắp, có quả khai tâm, còn có kẹo đường.
Vẻ mặt điều tra viên kinh ngạc nhìn về phía Côn Sơn: "Đây là cái gì? Cậu đang đùa tôi sao?"
Côn Sơn cố nín cười, vô tội nhún vai: "Ngài hoài nghi những thứ này là hung khí, muốn mang về, tôi cũng khó mà nói cái gì. Cản ngài, cho thấy tôi có gì đó mờ ám. Những thứ này xác thực đều là đồ chơi, nhà của chúng tôi nuôi một con chim, những cây súng đồ chơi này là vợ tôi dùng để đựng thức ăn cho chim, có đôi khi cô ấy nhàn rỗi nhàm chán sẽ bắn mấy phát, để Tiểu Hoàng ở trên không tiếp được."
"Vậy cũng không cần mua nhiều như vậy a?"
"Vợ tôi dễ quên luôn ném loạn xạ, nên mua nhiều một chút." Bảo Châu trước khi về nước nhìn thấy trên thị trường có súng đồ chơi mô phỏng chân thật thấy thú vị muốn mua, Côn Sơn nghĩ đến chính mình buôn bán súng ống rất nguy hiểm, nếu mua một đống súng giả này làm mặt, có thể sẽ di dời tầm mắt mọi người, vạn nhất người ta phát hiện trong nhà hắn có súng, đoán chừng cũng sẽ tưởng rằng chỉ là súng đồ chơi.
Cho nên hắn mua rất nhiều, không nghĩ tới Bảo Châu lấy ra đựng đồ ăn cho Tiểu Hoàng, mỗi ngày đều làm mất hai ba cây, hắn đã thành thói quen.
Nghe xong Côn Sơn nói, điều tra viên cơ bản đã đoán được, cây súng hắn làm mất không chừng giờ phút này đang nằm ở góc nào đó trong nhà Côn Sơn, nhưng có thể tìm không phải sao?
Hắn đưa ra ý kiến: "Vậy ai biết nhà của cậu có súng thật hay không? Lục Côn Sơn trừ phi cậu lại để cho tôi kiểm tra lần nữa."
Côn Sơn không chịu: "Ngài như vậy sẽ quấy rầy đến người nhà của tôi nghỉ ngơi, cũng có thể sẽ đánh rắn động cỏ, để cho người ta phát hiện chúng ta không phải lương dân bình thường."
"Vậy phải làm thế nào?" Dù sao hắn cũng muốn đi tìm lại một lần nữa.
Côn Sơn suy nghĩ nói: "Hiện tại người trong nhà của tôi đoán chừng đã ngủ, hiện tại ngài có thể đi, nhưng không thể làm ầm ĩ đến người nhà của tôi, không thể phòng của người nhà tôi, chỗ ấy có người nghỉ ngơi."
"Có thể, tôi cảm thấy phòng khách nhà cậu có vấn đề." Cây súng kia nhất định mất trong phòng khách.
"Vậy đi nha! Vị nào nguyện ý giám sát có thể cùng nhau đi về."
Thù đường chủ tuy rất muốn đi, nhưng chân của hắn bất tiện, kêu Tiểu Trương thay hắn đi, ngoại trừ tiểu Trương, Bồi đường đại gia và Quản đường đại gia cũng nguyện ý đi làm chứng, làm mọi người bất ngờ chính là A Thiếu không thích tham gia náo nhiệt đột nhiên nói: "Tôi cũng đi."
Một đoàn người đến nhà Côn Sơn, chỉ có Thẩm mẹ còn chưa ngủ, Côn Sơn kêu bà trở về phòng ngủ, nói cố mấy người bạn của mình đến, có thể sẽ chơi mạt chược cả đêm.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |