Nổ xe?
← Ch.162 | Ch.164 → |
Bảo Châu giơ tay đem vòng cổ đoạt về, tức giận đối với Ôn tiểu thư hô: "Chị dâu, chị thật xấu! Em sẽ nói với Côn Sơn chị bắt nạt em!"
Ôn tiểu thư không nói gì, cô cúi đầu ra khỏi nhà hàng, lập tức đi tìm Lục Hoài Ninh, khóc lóc khuyếch đại sự thật, nói Bảo Châu như thế nào ở bên ngoài, như thế nào tính cùng gian phu bắt nạt cô, kêu Lục Hoài Ninh đi báo thù cho cô.
Lục Hoài Ninh tuy không thích cô, nhưng vợ của mình bị người ta sỉ nhục, hắn cảm thấy thật mất mặt. Vả lại nếu như Bảo Châu không còn được cha yêu thương, có khả năng cha cũng sẽ chán ghét Côn Sơn, đối với hắn vô cùng có lợi.
Vừa nghĩ như thế, Lục Hoài Ninh vỗ vỗ vai của cô nói: "Hiện tại anh sẽ phái mấy người chặn cửa nhà hàng, không để cho bọn họ trốn thoát, anh có quen với người của cục cảnh sát, anh có thể cho người cục cảnh sát dùng tội thông dâm bắt bọn họ, đến lúc đó chuyện sẽ dễ xử lý!"
Ôn tiểu thư nghe xong, cảm thấy biện pháp này tốt, sau đó cứ như vậy mà làm.
Thời điểm Bảo Châu và Chu sư trưởng muốn ra nhà hàng, đã bị người ở phía ngoài vây quanh, một đám thủ hạ của Lục Hoài Ninh thấy hai người bọn họ, đối với Bảo Châu nói: "Thiếu phu nhân, mời cô và vị tiên sinh này chờ một lát, hiện tại các người không thể đi."
"Vì sao?"
"Đại thiếu gia hoài nghi cô và hắn thông dâm, có lời gì, đến cục cảnh sát nói đi!" Người tới rất khốc.
Chu sư trưởng vốn muốn xông ra ngoài, nghe thấy ba chữ cục cảnh sát, đột nhiên có loại xúc động xem cuộc vui, đối với Bảo Châu nói: "Cô có muốn xem kịch?"
"Xem kịch à? Có 《 Thiên Tiên xứng 》 không?"
"Có 《 Lấy đá nện chân mình 》, thế nào bọn họ đi vào bên trong ăn chút điểm tâm rồi tâm sự, có lẽ rất nhanh sẽ trình diễn." Vừa vặn nhân cơ hội này tranh thủ lúc rảnh rỗi, buổi chiều hắn vốn không muốn tham dự yến tiệc, bị vây ở chỗ này, càng dễ dàng kiếm cớ thoái thác, hắn một người thô lộ, kêu hắn khoe khoang hay nói bốc nói phét, hắn không thích,
Hai người tán gẫu, không bao lâu sao người cục cảnh sát và Ôn tiểu thư cùng đi vào, rất nhiều người đến, với sự xác nhận của Ôn tiểu thư, mọi người xông vào nhà hàng, trực tiếp đi đến trước mặt Bảo Châu.
Cầm đầu chính là phó cục trưởng cảnh sát Quảng Châu, Lục Hoài Ninh ngày thường cho hắn không ít thứ tốt, cắn người miệng ngắn, bắt người nương tay. Lục Hoài Ninh có chuyện cần, hắn đã mang theo người đến, thấy Chu sư trưởng, khẩu khí không tốt nói: "Anh chính là gian phu à? Người tới mang đi cho tôi."
Chu sư trưởng nghe vậy, khí định thần nhàn nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Cậu thử xem xem, tôi có chút hiếu kỳ, cái mũ của cậu bao lâu sẽ bị lấy xuống."
"Anh hù tôi sao? Tôi không phải người nhát gan, người tới đem bọn họ mang đi cho tôi!" Phó cục trưởng làm cái thủ thế mang đi.
" Lục phu nhân cô xem tôi như thế nào diễn Võ Tòng đánh hổ." Chu sư trưởng vẫn không chút nào kinh hoảng, giật giật cánh tay đối với Bảo Châu nói.
"Ồ." Bảo Châu nghe vậy, cho rằng hắn muốn hát hí khúc, tuyệt không khẩn trương, vừa ăn củ lạc, vừa nhìn Chu sư trưởng nhanh chóng ra tay đem mấy người trước mắt đánh tới hoa rơi nước chảy, Bảo Châu trầm trồ khen ngợi: "Oa! Công phu của ông thật giỏi, rất giỏi a!"
Trong vài phút Chu sư trưởng đã hạ gục một đám, nhìn thoáng qua Ôn tiểu thư đang run rẩy trốn ở cạnh cửa, rất hài lòng vỗ vỗ tro bụi trên quần áo đối với Bảo Châu nói: "Đã giải quyết xong phế vật, tôi đưa cô về nhà."
"Cảm ơn, giúp tôi đưa cái này cho vợ ông." Bảo Châu từ trong túi móc ra một bọc giấy nhỏ đưa cho hắn, bởi vì ngại nặng, lần này Bảo Châu học thông minh, chỉ lấy một cây sủng lục tinh xảo nho nhỏ, có qua có lại, phu nhân người ta tặng quà cho cô, cô cũng phải đáp lễ.
Chu sư trưởng tưởng rằng son phấn bột nước, không có nhìn kỹ, tiếp nhận để vào trong túi.
Hai người cùng đi đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước, đột nhiên một chiếc xe hơi ở trước cửa nhà hàng dừng lại, một binh sĩ xuống đối với Chu lữ trưởng hành lễ: "Sư trưởng, yến hội đã bắt đầu, tư lệnh nghe nói giữa trưa ngài ở đây ăn cơm, sai tôi tới xem có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không."
"Không có gì, cậu thay tôi đưa Lục phu nhân về nhà, tôi lập tức đi tham gia yến hội. Về phần ngoài ý muốn, một đám cảnh sát nói tôi là gian phu của Lục phu nhân, tôi thật đúng là rất bất ngờ, giúp tôi chuyển lời cho bọn họ, hỏi có phải thấy Chu mỗ tôi không vừa mắt hay không."Chu sư trưởng nói xong tạm biệt Bảo Châu, lên xe rời đi.
Sau đó Bảo Châu cũng bị hộ tống lên xe đưa trở về.
Khi đó trong nhà hàng đám người kia không cẩn thận chọc tới quan lớn, tập thể đều tránh không khỏi kiếp số.
Ôn tiểu thư mặc dù không bị đánh, nhưng cô và Lục Hoài Ninh lại bởi vì vậy đắc tội con rể Dung Bắc tổng tư lệnh quân khu, Lục Hoài Ninh gần đây vốn đang kéo quan hệ, nghĩ đến đến sự cung ứng tốt đẹp của quân đội, Ôn tiểu thư quậy một phát như vậy, nổ lực trước kia của Lục Hoài Ninh đều trôi theo dòng nước rồi.
Tại phía xa Hồng Kông Lục lão gia nghe nói chuyện này, cảm thấy con dâu lớn rất càn quấy, gọi điện tới mắng Lục Hoài Ninh một trận.
Lục Hoài Ninh rất phiền muộn nên đã một tuần không có về nhà.
Ôn tiểu thư thật buồn bực, có tịch mình hay không?
Sau đó đi phòng khiêu vũ nhảy, lại không cẩn thận thời điểm đang cùng người đàn ông khác ôm ấp, bị Lục Hoài Ninh nhìn thấy, Lục Hoài Ninh trong cơn tức giận bắt đầu không thèm để ý tới cô, xem cô như không tồn tại.
Ôn tiểu thư làm sao chịu được cơn tức này, trong lúc tức giận về nhà mẹ đẻ.
Tối hôm đó Côn Sơn muốn đi ra ngoài, vừa lên xe, Bảo Châu đứng ở ngoài cửa sổ gọi hắn: "Côn Sơn, em muốn xem phim."
"Nhưng hôm nay anh có việc, hôm khác lại đi với em!" Hôm nay hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, đợi lát nữa phải đi gặp một vị hợp tác.
"Nhưng hiện tại em muốn đi xem phim." Bảo Châu bỉu môi nói, Côn Sơn gần đây thật bận rộn, cô muốn cùng Côn Sơn đi xem điện ảnh.
"Vậy em kêu Thẩm mẹ hay Tiểu Cù đi với em, hôm nay anh thật sự đi không được. Qua vài ngày nữa anh dẫn em về Hồng Kông được không?" Côn Sơn kiên nhẫn giải thích nói.
"Không được!" Bảo Châu thở phì phì quay đầu hướng trong nhà chạy.
Côn Sơn một bên thấy kỳ lạ Bảo Châu bình thường rất dễ nói chuyện, hôm nay sao lại tức giận như vậy, nghĩ đến vợ quan trọng hơn buôn bán, đẩy cửa xe ra vừa định xuống xe, chỉ thấy một vật lớn như nắm đấm hướng phía xe hắn ném tới, Côn Sơn vô ý thức giơ chân chạy đi, hắn chạy 3-4m, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, làm chiếc xe của Côn Sơn nổ nát bấy.
Côn Sơn cũng không khỏi bị lực lớn của vụ nổ đánh ngã nhào trên mặt đất, chờ hắn xoay người lại, chiếc xe hơi đã bị chia năm xẻ bảy, khói đặc cuồn cuộn mang theo ít tia lửa từ không trung bay rơi xuống, bốn phía đều là mảnh vỡ của ô tô.
Côn Sơn cảm giác được bên tai tựa hồ còn có tiếng bước chân, hắn dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết, đợi tiếng bước chân đi xa mới đứng lên.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |