Vay nóng Tinvay

Truyện:Trái Tim Màu Hổ Phách - Chương 27

Trái Tim Màu Hổ Phách
Trọn bộ 37 chương
Chương 27
Hãy ở bên em
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Lazada


Tư Nhã nghe xong, ném vút chiếc váy dạ hội ngắn bằng vải voan mỏng rồi nói: "Vì thế, đây chính là lý do cậu đột ngột chạy đến chỗ mình muốn tạm trú sao?" Cô thở dài: "Cái ổ đáng thương của tôi ơi!"

"Gần đây cậu đã đóng mấy bộ phim, cát-xê cũng không phải ít. Tại sao không đổi đến nơi rộng hơn một chút?"

"Tự mình lo liệu mọi thứ chả lẽ không cần tiền hay sao?" Tư Nhã nhìn cô khinh thường: "Mình thấy cậu được Thôi Thái Dạ bao dưỡng quá tốt rồi nên chẳng biết gì về nỗi khổ cực của người đời nữa."

"Đừng nói cứ như mình và anh ta là tình nhân vậy chứ! Từ ngày hôm qua, mình và anh ta chỉ là quan hệ giữa ông chủ và người làm thuê." Nói đến đây, điện thoại Tiểu Ái vang lên, Tư Nhã trêu chọc nói là điện thoại gọi đến đòi mạng. Tiểu Ái nhìn số, hóa ra là Trân Gia, đúng lúc cô ấy đi cùng Văn Nhã Địch đến thành phố S, vì phải ở lại một thời gian nên muốn tìm Tiểu Ái ăn cơm.

"Cùng đi với mình nào!" Tiểu Ái lập tức kéo theo Tư Nhã đi đến khách sạn năm sao mà Trân Gia nói.

Trong phòng ăn xoay trong trên tầng cao nhất của khách sạn. Tiểu Ái giới thiệu hai người với nhau. Trân Gia ngồi đối diện với hai cô. Dười ánh đèn màu cam êm dịu, lờ mờ, Trân Gia mặc bộ quần áo kiểu dáng mới của Gucci, mái tóc được chăm chút hoàn hảo, cổ và tay đều đeo trang sức kim cương quý báu, ngay cả đầu ngón tay cũng đính đá Crystal lóng lánh. Trân Gia ngồi đó, giống như một quý bà cao sang, trang nhã.

Tiểu Ái hơi sững người, trước đây Trân Gia tuy cũng thích ăn diện, nhưng luôn theo phong cách thoải mái, cũng chưa từng mua hàng hiệu, vì thực ra cũng không hiểu biết lĩnh vực đó. Nhưng chỉ mấy tháng không gặp, Trân Gia lại có thay đổi lớn như vậy, lẽ nào lại liên quan đến chuyện thân phận con riêng của Văn Nhã Địch sao?

Cô muốn hỏi, nhưng Trân Gia đã nói trước: "Chọn món đi! Hôm nay mình mời. Hai người cứ tùy thích nhé!"

"Chọn gì cũng được sao? Nơi này đắt lắm đó?" Tư Nhã hào hứng, còn Trân Gia chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

Lúc tính tiền, Trân Gia lấy ra một tấm thẻ. Tiểu Ái biết đó là thẻ tín dụng không giới hạn, có lẽ Văn Nhã Địch đã đưa cho cô ấy. Sau bữa cơm, Trân Gia nói muốn đi uống rượu. Tiểu Ái lén lút nháy mắt ra hiệu với Tư Nhã, Tư Nhã lập tức nói sáng sớm mai có lịch trình đóng phim, nên xin về trước.

Người gác cửa của khách sạn lái một chiếc xe Audi TT màu đỏ đến, Trân Gia nhận lấy chìa khóa. Cô không đưa Tiểu Ái đến quán bar, mà chỉ từ từ vượt qua đường phố náo nhiệt, ánh sáng lung linh, rực rỡ, rồi dừng lại bên lề đường.

Tiểu Ái im lặng nhìn Trân Gia. Đợi khi cô ấy không thể nào tiếp tục yên lặng chải chuốt, trang điểm được nữa và tự nói ra chuyện của mình.

Tấm kính xe mỏng manh đã ngăn cách không gian yên tĩnh trong xe với sự náo nhiệt của thế giới bên ngoài. Trân Gia mỉm cười nhìn Tiểu Ái, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô nói, trước đây thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu Văn Nhã Địch sâu đậm như vậy. Sâu đậm đến mức vì anh mà phá bỏ tất cả những nguyên tắc trước kia, thậm chí còn không ngại tranh luận với bố mẹ. Trân Gia luôn nghĩ rằng, anh không phải là đối tượng tốt để kết hôn, cô thích anh, phụ thuộc vào anh, nhưng không có anh cô ấy vẫn có thể sống tốt.

"Cậu biết không? Văn Nhã Địch muốn mình làm tình nhân của anh ấy. Thật mắc cười... bọn mình qua lại với nhau lâu như vậy, anh ấy lại có thể đem vị trí người vợ cho một người phụ nữ mới gặp có một lần." Trân Gia gục mặt lên vô lăng, Tiểu Ái nhẹ nhàng vỗ vai Trân Gia. Lúc thân phận Văn Nhã Địch bị bại lộ, trong điện thoại, Trân Gia than phiền, so tình thiệt hơn, Tiểu Ái còn trách cô ấy xem phim truyền hình quá nhiều. Nhưng không ngờ, Văn Nhã Địch lại thật sự là loại người như vậy. Sau khi khôi phục được thân phận thượng lưu, anh ta liền vứt bỏ người yêu của mình ở phía sau. Và vì muốn củng cố địa vị gia tộc, anh ta kết hợp với một thiên kim tiểu thư không có tình cảm. Danh lợi và tiền tài thật sự có thể khiến một người bình thường hoàn toàn thay đổi sao? Nhìn Trân Gia khóc sướt mướt, Tiểu Ái chỉ biết lặng im không nói gì. Cô biết, Trân Gia nhất định đã từng nhiều lần thử ra đi, muốn từ bỏ hoàn toàn, nhưng bất luận thế nào cũng không được. Tình cảm sâu đậm như vậy, Tiểu Ái không thể tưởng tượng ra được, vì cô chưa từng yêu một ai sâu sắc đến mức có thể vì đối phương mà ngay cả đến sự tôn trọng và bình đẳng trong tình yêu cũng vứt bỏ.

Nhớ đến đôi mắt đẹp lạnh lùng ấy, Tiểu Ái chợt có cảm giác nhói đau âm ỉ trong tim, tựa hồ như có ai đó đang bóp nghẹt. Gần đây, cô thường xuyên như vậy, chỉ cần nhớ đến anh thì mọi giác quan đều không tự chủ được. Lúc đầu, Tiểu Ái còn thấy căm ghét và cố ý loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, nhưng hiện tại cô tạo cho mình thói quen và dần chấp nhận nó.

Tiểu Ái ngồi bên Trân Gia rất lâu. Khi trời vừa sáng, thấy Trân Gia mệt quá ngủ thiếp đi, cô liền lái xe đưa bạn về khách sạn.

Hôm sau, Tiểu Ái quyết định đợi Thôi Thái Dạ ở công ty. Bộ quần áo anh tặng, cô sẽ không mặc, niềm vui bất ngờ cô cũng không muốn, nhưng có vài lời cô phải thận trọng nói với anh một lần nữa. Tuy nhiên, sau bữa trưa Tiểu Ái nhận được điện thoại từ nhà gọi đến. Giọng nói của mẹ có phần hoảng loạn, bà nói sáng sớm nay bất ngờ nhận được thư chuyển phát nhanh. Lúc mở thư ra thì giật nảy mình khi bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm định kỳ hai triệu nhân dân tệ. Đứng tên tài khoản là bố cô, nhưng chữ kí chuyển phát nhanh lại là Dung Kỳ. Ông bà Dung gọi điện cho Dung Kỳ, nhưng di động của anh luôn trong tình trạng tắt máy. Bà Dung không hiểu vì sao Tiểu Kỳ lại bất ngờ gửi cho họ một khoản tiền lớn như vậy. Trong lòng đang rất lo lắng không biết anh đã xảy ra chuyện gì, bà gọi điện muốn Tiểu Ái tìm anh hỏi cho rõ ràng.

Sau khi gác máy, Tiểu Ái lập tức gọi cho Dung Kỳ, nhưng điện thoại của anh vẫn không liên lạc được.

Kể từ khi Dung Kỳ bán nhà quay về thành phố Z, và nhất là sau chuyện trên du thuyền, Tiểu Ái chưa lần nào hỏi han đến anh. Giờ đây, cô hoàn toàn không biết mấy tháng nay anh sống ở đâu và đã làm những gì? Tuy từng gặp bạn bè anh, nhưng Tiểu Ái không có số điện thoại của họ. Không ngờ, khoảng cách giữa cô và anh càng lúc càng xa như vậy. Cô không hề biết chút thông tin gì về tình trạng hiện nay của Dung Kỳ. Nói cách khác, từ trước đến giờ cô chỉ căm ghét và xem thường chứ hoàn toàn không quan tâm đến anh.

Cuối cùng, Tiểu Ái nhờ Châu Châu thử dùng mối quan hệ của anh ta trong giới showbiz, liên lạc với cánh phóng viên xem có ai chụp được hoặc là biết hành tung của đạo diễn Aki không.

Sau một tiếng, qua nhiều nguồn tin, một người bạn của Châu Châu đã hồi âm lại nói rằng Dung Kỳ sắp rời khỏi Trung Quốc trong vài ngày nữa.

Tiểu Ái lập tức gọi điện đến công ty hàng không thành phố Z. Lúc đó cô mới hay, khoảng một tháng trước, Dung Kỳ đã đặt vé máy bay đi Mỹ, thời gian bay là hôm nay. Hơn nữa, lại là vé một chiều.

Nhớ lại những hành động khó hiểu của Dung Kỳ ngày hôm đó, trong lòng Tiểu Ái trào dâng những cảm giác kỳ lạ, không những vậy anh còn dặn cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân.

Lẽ nào... anh đến Mỹ và không có ý định quay về?

Tiểu Ái cầm túi xách lao như bay, mặc cho Châu Châu đang không ngừng gọi mình từ phía sau. Cô vẫy taxi, đi thẳng đến sân bay thành phố Z.

Hai tiếng đồng hồ trên xe, Tiểu Ái luôn nắm chặt túi, liên tục nhìn thời gian trên điện thoại. Cô không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy, cảm giác đó tựa như sắp mất đi một điều gì đó rất quan trọng. Bản thân sắp mất đi cái gì? Cô không hay biết. Dung Kỳ ra đi, chẳng phải là mong muốn từ trước đến nay của cô hay sao?

Kể từ mùa thu Dung Kỳ quay về thành phố S, cô đã luôn hi vọng anh có ngày rời đi, cách xa cuộc sống của cô.

Từ một người anh trai nghiêm khắc, lạnh lùng, anh trở thành người bất chợt thay đổi ánh mắt khi nhìn cô, khiến cho mọi thứ dần bị đảo lộn. Vào lúc này, cái người khiến cô lao như điên vào đại sảnh sân bay rồi không ngừng kiếm tìm, đối với cô anh rốt cuộc là ai chứ? Có thể không gặp, không nghĩ và cho dù căm ghét đến tột độ chăng nữa, thì đến cuối cùng, cô lại không thể nào để anh ra đi. Đối với cô, chuyện này rốt cuộc là do đâu?

Thấy có người một tay cầm túi đựng laptop một tay cầm vé máy bay và hộ chiếu ra khỏi chỗ xuất cảnh, Tiểu Ái bỗng sững người, rồi đột nhiên chạy đến kéo người đó lại.

"Tiểu Ái?" Giây phút thấy cô, đáy mắt anh như lóe lên một tia sáng lấp lánh, nhưng trong chốc lát lại bị che lấp bởi sự lạnh lùng lãnh đạm: "Sao lại là em?"

"Tại sao không thể là em?" Tiểu Ái mệt suýt đứt hơi vậy mà anh lại tỏ ra dửng dưng thì thật đáng ghét vô cùng! Cô túm chặt tay áo anh: "Mẹ bảo em đến hỏi anh, cuốn sổ tiết kiệm kia là sao? Bây giờ anh sắp chết rồi ư? Anh nghĩ rằng đang để lại di vật đấy à? Bố mẹ đều vô cùng lo lắng, mau quay về với em!"

Anh không có bất kỳ phản ứng gì, một lúc sau mới từ từ lên tiếng: "Chính vì không muốn để bố mẹ lo lắng nên anh mới không thể quay về."

Tiểu Ái hiểu anh đang nói chuyện gì, nhưng vào lúc này, cô quyết không để anh đi được: "Anh thôi đi! Em nói quay về là quay về! Bố mẹ đâu có nói bắt anh đi, anh đừng lấy họ ra làm cái cớ."

Dung Kỳ khẽ cong môi, nụ cười vừa chế giễu vừa nguội lạnh: "Vậy còn em thì sao? Anh ra đi không phải luôn là tâm nguyện của em từ trước tới giờ ư?"

Nụ cười đó khiến Tiểu Ái nổi giận: "Anh như vậy là sao hả? Người làm sao luôn là anh, bây giờ anh còn nhăn mặt cái gì chứ?"

"Đúng, anh làm sai! Vì thế em đừng đến quấy rối anh nữa!" Dung Kỳ bất ngờ thay đổi sắc mặt, xoay người bước đi. Tiểu Ái nổi cơn tam bành, cướp lấy hộ chiếu, vé máy bay trong tay anh rồi quay đầu bỏ chạy. Dung Kỳ không ngờ Tiểu Ái sẽ dùng nước cờ đó, khi phản ứng lại thì cô đã chạy khá xa rồi.

Tiểu Ái chạy lên cầu thang, băng qua đại sảnh tầng hai. Lúc vượt ra cửa chính, phát hiện anh đã sắp đuổi kịp tới nơi nên cô chỉ có thể tiếp tục men theo lối cầu vượt đi bộ chạy về phía trước. Trước khi chạy đến bên kia đầu lan can, Dung Kỳ đã đuổi kịp Tiểu Ái, cô liền giương tay lên cao, ném hộ chiếu và vé máy bay xuống phía dưới cầu vượt.

"Dung Tiểu Ái!" Dung Kỳ rất tức giận, sau khi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, liền xoay người định bước xuống.

Đáng ghét! Tiểu Ái đã ném cả vé máy bay đi rồi mà anh vẫn muốn bỏ đi sao? Cô mặc kệ tất cả, bước lên ôm chặt lấy anh từ phía sau.

Dung Kỳ bỗng sững lại, lạnh lùng quát lớn: "Bỏ ra!"

Tiểu Ái vùi mặt vào chiếc áo khoác dạ mỏng mềm mại của anh, thốt ra hai từ: "Không muốn!" Cơ thể mềm mại và cánh tay cô, tựa như dây leo quấn chặt lấy anh. Cô không quan tâm, mặc kệ anh. Dù sao thì cô cũng không thể để anh đi được.

"Rốt cuộc em có chịu buông ra hay không?" Dung Kỳ ngoảnh đầu lại, chỉ thấy mái tóc xoăn dài dày mượt của Tiểu Ái.

"Hừ! Nếu em muốn bỏ ra thì làm gì phải ôm chứ? Có bản lĩnh thì đánh em đi!"

Sau khi giằng co một hồi, anh liền kéo mạnh cô ra.

"Dung Tiểu Ái!" Anh cầm tay kéo Tiểu Ái lại gần rồi cúi xuống nhìn, ngọn lửa giận nhảy múa trong đáy mắt: "Em có biết hiện tại mình đang làm gì không? Nếu em thấy buồn chán, thì đi ôm người đàn ông của em. Đừng có đến làm phiền anh nữa!" Mỗi lần nguyên do tại cô, Dung Kỳ luôn giữ cho mình vẻ bề ngoài bình tĩnh, nhưng cô lại luôn xuất hiện một cách khó hiểu, sau khi gây ra một đống phiền phức thì lại căm ghét trốn xa anh. Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, anh thật sự không chịu được nữa rồi!

"Anh không phải là thánh nhân. Rời ra nơi này đến nước Mỹ là việc duy nhất anh có thể làm lúc này. Em chỉ cần giống như trước đây, trốn xa anh là được, còn những thứ khác, em không cần phải làm!"

Thấy Tiểu Ái im lặng, anh lập tức xoay người bỏ đi.

Bước chân anh vội vã, đi nhanh như bay, trong phút chốc đã cách cô khá xa. Tiểu Ái xoa ngực, chỉ cảm thấy nơi đó một lần nữa lại bắt đầu nhói đau, một cơn đau không thể nào miêu tả được, nó đè nặng tâm can khiến cô cảm thấy khó thở.

Tiểu Ái biết, đã đến lúc cô phải đưa ra quyết định. Thiên đường và địa ngục, cô chỉ có thể đến một nơi, và một khi đã bước vào đó rồi thì không thể quay đầu lại được nữa.

Thầy Dung Kỳ bước đến cửa sân bay, Tiểu Ái bỗng nhảy lên, lao thẳng về phía bóng lưng màu đen cao lớn, trong miệng còn kèm theo một câu chửi: "Khốn kiếp! Dung Kỳ! Anh có đứng lại cho em không thì bảo!"

Tiểu Ái chạy rất nhanh, dường như có thể cảm nhận được tiếng gió vù vù bên tai. Đứng chắn trước mặt anh, cô nói: "Em bảo anh đứng lại, anh nghe thấy chưa hả?"

"Tránh ra!"

"Em không đi đấy! Anh cũng không được đi! Ở lại cho em, không được phép đi đâu cả!" Tiểu Ái túm chặt những ngón tay mà Dung Kỳ đang xách laptop, sắc mặt anh đã xám đen lại: "Em..."

"Đúng, em ghét anh, từ khi anh quay về trong lòng em đã luôn mong anh rời khỏi nơi này. Nhưng hiện giờ anh không được đi. Anh đi rồi thì em biết làm sao đây? Ai sẽ mặt lạnh mắng em khi em làm sai? Ai sẽ chăm sóc em khi ốm mệt? Ai sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho em ăn..." Tiểu Ái càng nói càng lạc đề.

"Một năm trước anh đã chuyển đi rồi!"

"Em không quan tâm!" Tiểu Ái vòng tay qua cổ anh, rướn người lên: "Tóm lại em nói không được là không được..." Bị bả vai anh đẩy ra với lực vô cùng mạnh, cô đau đến mức muốn chảy nước mắt.

"Dung Kỳ! Nếu anh dám đi... em, em sẽ khóc cho anh xem." Nước mắt thật sự nói rơi là rơi, từng giọt từng giọt nối tiếp tuôn trào từ đôi mắt đen như pha lê của cô.

"Đừng diễn nữa!" Dung Kỳ quay đầu lại, lúc kéo cánh tay Tiểu Ái, anh mới phát hiện ra những ngón tay của cô lạnh buốt. Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy trên người cô chỉ mặc vẻn vẹn chiếc áo len mỏng: "Áo khoác ngoài của em đâu?"

Tiểu Ái nhìn lại bản thân, rồi nức nở nói: "Em bỏ quên ở Sun rồi..."

"Em làm sao vậy? Trời lạnh như vậy không mặc áo khoác mà đã chạy loạn khắp nơi." Dung Kỳ bỏ túi máy tính xuống, lập tức cởi áo khoác ngoài rồi cuốn chặt lên người cô. Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng gần ngay gang tấc, nhìn sự quan tâm và quở trách trong đôi mắt lạnh băng đó, cô liền tỏ vẻ nũng nịu nói với anh: "Anh xem, em không hề biết chăm sóc bản thân... anh quay về cùng em nhé!"

Dung Kỳ dang tay ôm Tiểu Ái vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa lên má cô, nơi đó cũng thấy lạnh ngắt. Anh thở dài nặng nề, dùng hơi ấm lòng bàn tay mình ủ ấm cho cô.

"Em có hiểu mình đang làm gì không?"

"Đương nhiên là em hiểu!"

"Thực ra em không hề hiểu!"

"Vậy rốt cuộc anh có ở lại hay không hả?" Tiểu Ái quyết không bỏ cuộc,

Anh lại thở dài, rất lâu sau mới nói: "Anh biết rồi!"

"Anh biết gì?"

"Anh sẽ tạm thời ở lại." Sáu chữ, chỉ có bản thân anh hiểu, trọng lượng của chúng nặng bao nhiêu.

"Không phải tạm thời mà là ở lại luôn!" Tiểu Ái quàng tay lên vai anh, chân cà nhắc ôm lấy anh, vùi mặt vào khuôn ngực ấm áp của anh. Động tác đó bất ngờ khiến đôi mày xinh đẹp của Dung Kỳ hơi nhíu lại, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.

"Sao thế, đột nhiên không ghét anh nữa à?" Lời của anh khiến cô ngẩng đầu lên, bờ môi với đường cong hoàn mĩ tạo thành nụ cười dí dỏm. Cô có cảm giác mặt mình đang nóng ran, xấu hổ quá liền buông anh ra rồi rít lên: "Đúng thế! Em ghét anh đấy! Chẳng qua là lạnh quá mà thôi, dựa vào một chút thì sẽ chết sao..." Tiểu Ái lẩm bẩm đi lên phía trước, nhưng bất ngờ lại bị anh nắm chặt tay, giằng ra không được, anh như nắm chặt hơn, rồi nhét tay cô vào trong túi quần mình.

Tiểu Ái không giãy giụa nữa, mà chỉ ngoan ngoãn đi bên anh. Trong đầu Tiểu Ái lúc này không có bất kì phán đoán nào, cô chỉ có thể nghe theo mách bảo của con tim mình. Không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, cô không muốn chạy trốn cảm giác đó nữa.

Tiểu Ái ôm chăn và đệm đến cho Dung Kỳ, sau đó đứng ở cửa nhìn anh thu dọn căn phòng. Sau khi anh chuyển đi, cô chưa từng quét dọn căn phòng này, bây giờ bụi bặm đã sắp dày hàng tấc rồi.

Thấy khuôn mặt lúc nóng lúc lạnh của Dung Kỳ, Tiểu Ái sợ hãi lên tiếng: "Nếu như anh cảm thấy thực sự quá bẩn, thì có thể ở khách sạn..."

Quay đầu lại nhìn cô, Dung Kỳ lạnh nhạt nói: "Không cần thiết!"

"Dạ!" Tiểu Ái vén mái tóc, chợt có cảm giác mất tự nhiên, thật buồn bực, đây đâu phải lần đầu tiên cô sống cùng anh. Hơn nữa chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm họ cũng đã làm hết cả rồi, còn căng thẳng gì chứ? Tuy nhiên, tình hình bây giờ đã khác, giờ đây mỗi lần lại gần anh tim cô đập nhanh hơn, ngay cả nhìn trực diện anh thôi cũng thấy xấu hổ, ngộ nhỡ đêm đến cô không nhẫn nại được mò đến phòng anh, có khi nào anh hét tướng lên vì có kẻ biến thái hay không nữa... Không đúng! Phải là anh muốn mò vào phòng cô chứ! Giống như lần trước tóm lấy cơ hội rồi... Tiểu Ái ôm lấy má, hỏng rồi, còn nghĩ tiếp nữa, thì cô sẽ thành dâm tặc mất!

"Tiểu Ái?" Dung Kỳ nắm lấy tay cô.

"Hả?" Tiểu Ái giật bắn mình: "Gì vậy anh?"

"Em đang liên tục tự đánh vào mặt mình, không sao chứ?" Anh nhìn cô, hơi thở nóng bỏng, thanh khiết phả lên sống mũi, đôi môi trơn bóng màu nhạt dừng ngay trước mặt, mặt cô đỏ lên, đờ đẫn há hốc mồm.

Như phát hiện ra điều gì đó, Dung Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay ép Tiểu Ái vào tường, đôi mắt màu trà trong suốt như thạch anh bừng lên màu sắc tuyệt đẹp, hơi thở ám muội: "Vừa rồi, có phải em..."

"Không có, không có! Chẳng có gì cả!" Tiểu Ái vội vã lắc đầu, sau đó nhận thấy sự trêu đùa trong đáy mắt anh, cô lập tức ngại ngùng đẩy anh ra: "Đáng ghét! Anh trêu em!"

Tiểu Ái hừng hực tức giận xoay người, lại bị Dung Kỳ túm lấy, một lần nữa anh ôm cô vào lòng.

"Tiểu Ái!" Ánh mặt anh đột nhiên nghiêm túc, nhìn cô chăm chú mà sâu sắc như bầu trời sao về đêm. Anh dần dần kề sát môi cô, cô ngây người, tiếp đó nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi trong lòng anh. Đúng vậy, từ lúc quyết định giữ anh ở lại cũng đồng nghĩa với việc cô ngầm thừa nhận chuyện này. Cho dù chưa từng nói rằng cho phép bản thân, nhưng cô cũng không né tránh nữa.

Tuy nhiên, nụ hôn trong dự đoán không hề xảy ra. Tiểu Ái cảm nhận được anh đã buông tay. Ánh mắt cô dõi theo bóng Dung Kỳ, anh đang đi vào nhà bếp, rồi bất chợt quay đầu lại nhìn, vẫn là ánh mắt và thần thái bình tĩnh: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Trong lòng Tiểu Ái dấy lên cảm giác thất vọng không tên, cô liền đáp bừa một món: "Bò bít tết đi!"

"Vậy thì phải đi siêu thị." Dung Kỳ cầm chiếc áo khoác trên sô-pha, lúc bước đến cửa phòng khách thì quay đầu lại hỏi cô: "Em có muốn đi cùng không?"

Tiểu Ái nhìn anh, mỉm cười gật đầu.

Lúc Thôi Thái Dạ gọi điện đến đã là hơn tám giờ tối. Lúc này, Tiểu Ái chợt nhớ đến chuyện quần áo và bức thư để lại, nhưng vừa thưởng thức xong món bò bít tết ngon miệng, lại đang làm ổ trên ghế sô-pha ăn hoa quả, xem ti vi, nên cô không muốn ra ngoài chút nào. Đột nhiên nhớ đến dáng vẻ đau khổ vì tình của Trân Gia, Tiểu Ái nghĩ dù thế nào vẫn nên nói rõ ràng với Thôi Thái Dạ.

Thấy Tiểu Ái đứng lên, Dung Kỳ dù đang bận rộn trước máy tính, vẫn quay đầu sang: "Em muốn ra ngoài?"

"Vâng!" Tiểu Ái gật đầu, có vẻ chột dạ khó hiểu.

Anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú: "Cùng với Thôi Thái Dạ?"

Tiểu Ái càng bất ngờ đến nỗi không dám nhìn anh, chỉ đành cười mấy tiếng: "Ha ha... Đúng vậy, anh ấy tìm em có chút chuyện!" Điên rồi sao? Cô làm cái gì vậy?

Dung Kỳ không nói gì, Tiểu Ái đành nói tiếp: "Hic... Em biết bây giờ ra ngoài thì hơi muộn, nếu anh không muốn, ngày mai em tìm anh ấy sau!" Nói xong, cô trộm nhìn sắc mặt anh, khuôn mặt điển trai thon gọn đang chăm chú dõi theo màn hình máy tính, vẫn yên lặng và bình thản.

Tiểu Ái cứ đứng đó, đi không được mà ở cũng không xong.

Phải rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có việc thì cứ đi, nhớ phải mặc thêm áo đó!"

"Em biết rồi!" Cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng lấy chiếc áo lông dày nhất, cuốn từ đầu đến chân không hở chỗ nào, sau đó chạy như bay khỏi nhà.

Sau khi cửa đóng, những ngón tay đang di chuyển trên bàn phím chầm chậm dừng lại. Dung Kỳ bước đến trước cửa sổ, tấm kính trong đêm tối phản chiếc ra khuôn mặt lạnh lùng. Anh nhìn xuống phía dưới, sau ánh đèn đường cô đã rẽ chỗ ngã ba, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Châu Châu đã phát hiện ra, mấy ngày gần đây biểu hiện của Tiểu Ái rất kì lạ. Trước đây, những lúc không phải làm việc, Tiểu Ái sẽ giết thời gian ở công ty, nếu không cùng với bọn anh chơi bài, thì cũng bị ông chủ kéo đến phòng nghỉ tán gẫu. Thế nhưng mấy ngày nay, ngoại trừ có lịch quay, thời khắc khác Tiểu Ái gần như không xuất hiện, ngay cả gặp ông chủ cũng chỉ chào hỏi xã giao, rồi nhanh chóng tránh mặt.

Châu Châu không khỏi tò mò, kéo San San bắt đầu tám chuyện, chẳng lẽ thật sự hai người đã chia tay như lần trước Tiểu Ái nói sao? San San nói chắc như đinh đóng cột rằng do chuyện con gái riêng. Phụ nữ kiêng kị nhất là chuyện này, ai bảo trước đây ông chủ quá phong lưu. Đáng đời! Châu Châu thì lại thấy sự việc không hề đơn giản như vậy, bởi sự thất thường của Tiểu Ái bắt đầu khi cô ấy bảo anh tra tìm tung tích đạo diễn Aki. Ngày hôm đó, Tiểu Ái đã vội vàng đến nỗi áo khoác không kịp mặc mà đã chạy đi rồi. Hai người này nhất định có điều gì uẩn khúc bên trong.

Vì thế, Châu Châu lại quả quyết trường hợp này dứt khoát là tình tay bốn. Bất ngờ xuất hiện người yêu đầu và con gái riêng của người bạn trai, còn người bạn gái thì cũng có một người khác xen vào. Điều này khiến cho chuyện tình của cặp đôi này vừa bắt đầu được mấy tháng đã đổ vỡ.

"Thôi đi! Đổ vỡ gì chứ? Tôi thấy ông chủ của chúng ta chẳng thể nào từ bỏ dễ dàng như vậy đâu!" San San nói với anh, trước kia khi cô đi chụp ảnh chân dung cùng Tiểu Ái, giữa chừng ông chủ gọi điện đến, nói rằng bị sốt muốn Tiểu Ái đi thăm bằng được. Tuy nhiên, sau đó với thái độ cung kính của nhân viên, cô khéo léo nhắc Tiểu Ái tình hình bệnh của ông chủ. Không ngờ, Tiểu Ái liền giậm chân mắng chửi, rồi liên tục nói Thôi Thái Dạ quá nhạt nhẽo, ngay cả chuyện giả bệnh cũng làm được, không phải là đàn ông, mà là tiểu nhân.

"Ông chủ chúng ta giả bệnh sao?" Nhớ lại dáng vẻ tự do, phóng khoáng, của Thôi Nhị thiếu gia, Châu Châu thực sự có cảm giác hình ảnh thần tượng của mình bị sụp đổ.

"Còn hơn thế cơ! Ngày hôm qua, ông chủ cương quyết muốn tôi sắp xếp thêm lịch trình buổi chụp chân dung ngoài trời hai ngày, còn định địa điểm trên du thuyền của Thuần Quán."

"Du thuyền của ông chủ sao?" Châu Châu bừng tỉnh: "Chẳng trách ngày hôm qua anh ta bảo tôi đi bài trí lại du thuyền, tôi còn cho rằng anh ta có người phụ nữ mới. Nói như vậy, thân phận phu nhân thượng lưu giàu có này chắc như đinh đóng cột là của Tiểu Ái rồi!"

San San bĩu môi, diễn biến sự việc sau này cô chỉ có thể dùng bốn chữ để khái quát đó là: phó mặc cho trời!

Đến chiều, sau khi nhận được lịch chụp chân dung ở Thuần Quán, Dung Tiểu Ái quả nhiên đùng đùng nổi giận gọi điện cho San San.

Tại sao thợ chụp ảnh, nhà hóa trang không có một ai đến? Tại sao trên thuyền chỉ có mình Thôi Thái Dạ? Đối diện với câu hỏi này, San San còn có thể nói thế nào được nữa. Gặp phải ông chủ lấy việc công làm việc tư như vậy, đúng là mệnh khổ!

Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Ái trừng mắt nhìn Thôi Thái Dạ, chỉ về phía bờ hồ cách đó không xa ra lệnh: "Tôi muốn anh lập tức lái thuyền quay trở lại!"

Thôi Thái Dạ tựa hờ trên lan can, khuôn mặt tươi cười vẫy tay nói: "Đến đây cầu xin anh! Cầu xin anh đưa em quay trở lại!"

"Thôi Thái Dạ, anh đừng có mà quá đáng!"

"Vậy không chọc em nữa, đi ăn cơm cùng anh, trên thuyền có rất nhiều món điểm tâm em thích đấy! Đó đều là những món do đầu bếp đẳng cấp nấu, em nhất định sẽ khen ngon." Dáng vẻ anh rất vui mừng, hoàn toàn lờ đi sự tức giận của Tiểu Ái.

"Anh định như thế này đến bao giờ?" Cô hất tay anh ra: "Cho dù hôm nay tôi ở bên anh thì được gì nào? Kinh nghiệm yêu đương của anh còn phong phú hơn tôi, anh chắc phải hiểu hơn ai hết. Chia tay là chia tay. Có làm nhiều hơn nữa cũng chẳng còn nghĩa lý gì."

Thôi Thái Dạ dừng bước quay đầu lại, nụ cười vô cùng gượng gạo: "Chia tay là do em nói, anh đã từng nói sao?"

"Chuyện này chỉ cần một bên nói là được rồi! Đâu cần phải hai người cùng nói."

"Ai nói thế? Trong tình yêu trước nay chỉ có Thôi Thái Dạ này nói chia tay!"

"Tôi thấy anh đã đá người ta quá nhiều rồi, nên không quen bị như vậy đúng không?" Cô nghiến răng nói: "Vậy được rồi, bây giờ để anh nói với tôi!"

"Nói gì?" Anh khoanh tay lại.

"Nói chia tay với tôi!" Thằng cha này thật phiền phức, cô không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.

"Tại sao em muốn chia tay? Chúng ta đang hạnh phúc, chia tay gì chứ?" Anh lại bắt đầu giáo huấn: "Anh đã từng nói với em, chuyện của Vy An không nhất thiết phải để trong lòng, em dằn vặt vớ vẩn đề làm gì." Nói xong, anh đi thẳng vào khoang thuyền, cô cũng đành bước theo. Trên chiếc bàn tròn màu trắng trong nhà ăn, các loại điểm tâm ngon miệng tỏa mùi hương mê người, rượu sâm banh, giá cắm nến, hoa tươi cái gì cũng có.

Thấy cô bước vào, anh dịu giọng: "Bé con, mau đến đây ăn nào!"

"Tôi muốn chia tay không phải vì Vy An!" Tiểu Ái đập tay xuống bàn.

Anh ngẩng đầu lên, mặt mày sa sầm, nhìn cô không hài lòng: "Không vì Vy An sao? Nếu không phải vì cô ta thì em ầm ĩ lên làm cái gì?"

"Tôi..." Trước mắt Tiểu Ái hiện lên đôi mắt màu trà tuyệt đẹp, lạnh lùng, cô lắc đầu nói: "Tôi vì bản thân không được sao? Sau khi yêu anh, tôi không có lấy một chút không gian riêng tư. Bây giờ đang là lúc tôi bận rộn cho sự nghiệp, nhưng mỗi ngày đều phải hẹn hò ăn cơm cùng anh, cuộc sống này khiến tôi cảm thấy thời gian đang quá lãng phí!"

Choang! Chiếc đĩa sứ sắp đầy điểm tâm vỡ trên nền nhà. Tiểu Ái ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt tức giận, hung dữ của anh.

Tiểu Ái biết câu nói cuối cùng của mình đã nặng lời, nhưng những lời muốn nói cũng đã nói rồi, mặc kệ anh ta. Hiện giờ cấp bách nhất là quay về, dù sao thì du thuyền này cô cũng biết lái, cùng lắm thì tự ra tay. Nghĩ đến đó, cô cầm túi xách, xoay người bước đi.

Khởi động du thuyền chưa được bao lâu thì Dung Kỳ gọi điện đến, hỏi tối nay có về nhà ăn cơm không. Tiểu Ái vừa nói được chữ em thì điện thoại bị Thôi Thái Dạ cướp mất.

"Dung Kỳ! Cậu lại chuyển về thành phố S khi nào vậy? Tại sao không nói với mình một câu?" Thôi Thái Dạ cầm điện thoại vừa đi vừa nói. Tiểu Ái làm thế nào cũng không lấy được."Tiểu Ái đang ở bên ngoài với mình. Buổi tối có thể cũng không về... Cậu biết đó, giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt ý mà, hẹn hò luôn quan trọng. Vậy nha, mình đang chuẩn bị mở rượu nho, hôm khác nói chuyện với cậu. Bye!" Anh lập tức tắt máy, Tiểu Ái cướp lại điện thoại, tức giân đá Thôi Thái Dạ.

"Yêu đương cuồng nhiệt cái đầu anh! Chúng ta đã chia tay rồi, ai hẹn hò với anh chứ?"

Anh xoa đầu gối, mặt mày sa sầm nhìn cô: "Đến mức phải tức giận như thế sao? Anh trai em đâu phải không biết chuyện chúng ta bên nhau, hơn nữa người lớn trong nhà cũng đã từng gặp rồi."

"Anh còn muốn tôi nói mấy lần nữa, hiện giờ chúng ta đã chia tay rồi!"

"Ăn nói bậy bạ! Ai nói là sẽ chia tay? Đi, xuống dưới ăn cùng anh!" Anh cho du thuyền dừng lại, một lần nữa kéo cô quay về phòng ăn. Tiểu Ái tức giận nghiến rằng kèn kẹt, nhưng với tình hình trước mắt, hôm nay anh quyết sẽ không để cô cứ như thế mà quay về. Tiểu Ái cầm dĩa lên, bắt đầu ăn đồ điểm tâm.

"Như vậy mới ngoan!" Anh lại mỉm cười nhìn Tiểu Ái, thỉnh thoảng lại đưa tay lau khóe miệng cho cô.

Tiểu Ái trợn mắt nhìn, trong lòng liên tục chửi thầm.

Lúc về nhà đã gần mười một giờ đêm, Tiểu Ái vác đầy một bụng điểm tâm và vì bị ép uống mấy ly rượu vang lớn nên cô thấy mệt hơn cả khi quay phim suốt đêm. Vừa bước vào nhà, Tiểu Ái liền nằm bò lên ghế sô-pha,

Phòng khách không bật đèn, cô nghĩ Dung Kỳ đã ngủ. Lúc đầu Tiểu Ái còn định bảo anh nấu món ăn để giảm đi cảm giác vừa ngấy vừa ngọt trong dạ dày. Nhưng anh ngủ rồi cũng tốt, để anh thấy bộ dạng này của cô, mặt lại sưng xỉa lên cho xem.

Ngày trước, mỗi lần vì Thôi Thái Dạ mà về muộn, Dung Kỳ luôn lạnh lùng nhìn cô, rồi bước vào phòng. Ngày hôm sau, nếu anh không mặt sưng mày xỉa thì cũng buông những lời châm chọc, khiêu khích cô.

Thực ra ngày đầu tiên sau hôm gặp Thôi Thái Dạ, Tiểu Ái đã nói với anh rằng, cô đi là vì muốn nói lời chia tay với anh ta. Nào ngờ Dung Kỳ chỉ lạnh lùng: "Anh đã từng nói, sau này chuyện của hai người đừng nhắc trước mặt anh."

Ánh mắt và giọng điệu anh vẫn không thay đổi, vẫn đáng ghét như trước đây.

Tiểu Ái rên rỉ trên ghế sô-pha một lúc, định bò dậy đi tắm thì chiếc đèn trần phòng khách bỗng vụt sáng. Cô ngoảnh đầu lại, thấy Dung Kỳ đang đứng ở cửa hành làng thông với căn phòng. Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, mắt hơi cụp xuống, hàng lông mi dài quyến rũ che mất tia nhìn của mắt.

Tiểu Ái chống tay, ngẩng đầu nói "hello" với anh, khuôn mặt trái xoan màu lúa mạch, hơi ửng hồng.

Anh bất chợt nhìu mày, sau khi bước đến gần cô và ngửi thấy mùi rượu thì lập tức hỏi: "Em đã uống rượu?"

Hỏng rồi, bị phát hiện rồi! Tiểu Ái gãi đầu, giả vờ đáng yêu, lè lưỡi với anh.

"Em đã uống bao nhiêu vậy?"

"Em chỉ uống có một cốc." Tiểu Ái cười hì hì, nào ngờ rượu dồn lên, cô "ợ" một cái, dáng vẻ vô cùng thô kệch, chẳng khác gì lũ bợm rượu.

Lông mày anh càng nhíu chặt: "Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?"

"Anh làm gì phải hung dữ vậy chứ?" Cô níu lấy tay áo anh làm nũng: "Người ta... khó khăn lắm mới thoát được đó để về..."

"Vậy sao?" Anh rút lại tay áo, khoanh tay cười lạnh lùng:"Anh lại thấy em chơi rất vui đó!"

"Vui cái con khỉ! Anh ta cứ như keo dán ý, không làm sao tách ra được."

"Trước mặt anh không được nói tục!"

"Em chỉ nói "cái con khỉ", đâu có nói... nào được coi là nói tục chứ?" Rượu cứ liên tục dồn lên, Tiểu Ái chống eo đứng dậy, đung đưa trước mặt anh gào to.

Trước trán Dung Kỳ nổi lên hai đường gân xanh: "Em đi tắm rửa rồi ra đây!"

"Làm gì phải tắm rửa? Hôm nay em không có làm gì với anh ta, không hôn cũng không lên giường, anh dựa vào cái gì bắt em phải tắm nước lạnh?" Đầu cô bắt đầu choáng váng, càng hét càng to, túm lấy áo len của anh kéo đi kéo lại.

"Anh không muốn nói chuyện với một con sâu rượu đầu óc không tỉnh táo, mau đi tắm rửa ngay!" Anh đánh vào tay Tiểu Ái. Cô khó chịu nhìn vào cánh tay bị đánh, lại nhào lên: "Anh đánh em. Anh cố tình mượn cớ nổi giận với em, thực ra là lợi dụng việc công để trả thù riêng. Anh đừng cho là em không biết, anh không thích em ra ngoài cùng anh ta, vì thế mới đánh em."

"Đi tắm rửa mau!" Anh kéo cô đi về phía nhà tắm.

"Em không tắm!" Tiểu Ái bướng bỉnh, sống chết cũng không bằng lòng. Ánh mắt nghiêm khắc, lạnh lùng thấu xương: "Em thử quậy một lần nữa xem!"

Cô bĩu môi, không cam tâm nói: "Hừ, anh chỉ có bản lĩnh nhăn mặt! Cứ hễ không vui lại nhăn mặt cau mày. Cứ như thế thì ai biết được trong lòng anh đang nghĩ cái gì chứ? Không thích em với anh ta đi với nhau thì cứ nói thẳng ra. Không phải là anh đang ghen đó chứ?"

Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đó hơi đáng sợ. Tiểu Ái đã gần tỉnh rượu, nuốt nước bọt, rón rén đi về phía phòng tắm: "Em đi tắm..." Cô vừa đi được mấy bước, thì bị anh kéo lại, môi anh hạ xuống, mang theo sự tức giận, vừa đột ngột vừa cứng nhắc, trong nháy mắt cuốn lấy đầu lưỡi đáng ghét của cô.

Môi của anh vẫn mềm mại như thế, Tiểu Ái thấy mình như sắp hòa tan trong tay anh. Cô đúng là một người không biết liêm sỉ! Cùng với anh trai mình hôn nhau, mà tim lại đập nhanh như vậy. Thế nhưng, những ngón tay đang níu chặt lấy eo cô, đôi môi anh đang phủ trên môi cô, còn có cả mùi hương thanh dịu nhẹ nhàng của riêng anh nữa vây xung quanh, tất cả những cái đó, đều khiến cho tim cô đập liên hồi.

Lúc Dung Kỳ buông cô ra cùng với hơi thở gấp gáp thì sự tức giận trong đôi mắt đẹp đã giảm đi phân nửa: "Tại sao em không tránh?"

"Cho dù em tránh, anh sẽ buông tay sao?" Tiểu Ái hỏi lại rất nghiêm túc.

Dung Kỳ nheo mắt nhìn cô, rất lâu sao, mới từ tốn đáp lại: "Em biết anh sẽ không buông?"

"Đúng vậy! Em biết anh sẽ không làm vậy nên em không tránh." Tiểu Ái đưa tay lướt qua khuôn mặt thon gọn hoàn mĩ đẹp lạnh lùng của anh: "Lúc tại sân bay em kiên quyết giữ anh ở lại, anh nói em không hiểu nhưng thực ra em hiểu. Bây giờ, anh đã tin chưa?"

Dung Kỳ không nói gì, một lúc sau lại bất ngờ ôm Tiểu Ái vào lòng. Anh ôm rất chặt, tựa hồ như muốn làm gãy lưng cô. Tiểu Ái đau đến nhíu mày, nhưng vẫn dang tay ra ôm anh.

Sáng sớm ngày đông giá lạnh, khu mộ chìm trong không gian tĩnh mịch. Đây là lần thứ hai Tiểu Ái đến nơi này, nhưng không lạnh giống như lần trước, có lẽ vì tay cô đang được một bàn tay khác nắm chặt.

Khi đặt chân trên con đường lên núi, Tiểu Ái mới phát hiện ra nơi đây được bao phủ bởi lớp sương rất lớn, màu trắng nhạt, giống như tấm vải voan mỏng mềm mại, uyển chuyển, lởn vởn quanh những tấm mộ và cây cối. Tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được đường nét.

"Cẩn thận chút, bậc thềm trơn!" Dung Kỳ nhỏ giọng dặn dò Tiểu Ái, cô ngẩng đầu nhìn, rồi lập tức đu cả người trên cánh tay anh, khiến anh không có cách nào đi được.

"Em sao vậy?" Đôi lông mày xinh đẹp, thanh mảnh của anh nhíu lại.

"Em không đi nổi nữa rồi, cõng em đi!" Cô cười nũng nịu.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, em tự đi đi!"

"Lúc nhỏ cũng chưa từng thấy anh cõng em mà!" Tiểu Ái bám lấy anh sống chết không chịu buông, bắt anh phải cõng bằng được. Anh bó tay, chỉ có thể từ từ quỳ xuống trước mặt cô. Tiểu Ái cười giảo hoạt, lập tức leo lên lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ rồi vùi mặt vào chỗ cổ áo ấm áp của anh.

"Em lạnh à?" Dung Kỳ nhẹ nhàng hỏi.

"Có anh em không thấy lạnh!" Cô nói ngọt xớt.

Trên bờ môi hoàn mĩ mà cô không nhìn thấy được, lập tức khẽ cong lên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-37)