Dụ Vương chọc giận hà bá
← Ch.91 | Ch.93 → |
Edit: Tuyền xù
"Mộ Dung Hoài ngươi nghe cho ta, muốn chiếm tiện nghi của lão nương? Không có cửa đâu, không đúng, cửa sổ cũng không có! Nghe được không?" Yến Vũ Nhi giơ hai tay ra, hung dữ nói.
"Dạ!" Mộ Dung Hoài nhìn dáng vẻ hung thần ác sát này của nàng, làm sao còn dám chọc giận nàng, mắt đào hoa khẽ đảo, tức giận lên tiếng, "Ta cũng chỉ đùa một chút, ngươi cần gì cho là thật chứ?"
"Sai! Đối với loại người xuất khẩu thành 'bẩn' như ngươi, thì không thể nương tay chút nào! Lần sau còn dám nói lời đùa giỡn không có dinh dưỡng như vậy với bản cô nương, ta không tha cho ngươi!" Yến Vũ Nhi vẫn còn đang giơ quả đấm, Mộ Dung Hoài làm sao còn dám nói gì, chỉ có thể liên tiếp nhận lỗi dụ dỗ nàng.
"Được rồi, không nên nói cái này nữa, " Mộ Dung Hoài muốn nói sang chuyện khác, hỏi: "Làm sao ngươi biết Hạ Lâm đó, còn không cho nàng ta biết là ngươi đang giúp nàng ta?"
Mộ Dung Hoài vốn không quá thích nữ tử kia, trong mắt nàng ta cất giấu quá nhiều thứ, so với trong mắt Yến Vũ Nhi tinh khiết, nàng ta quá phức tạp. Trên trực giác, hắn không muốn giao thiệp với người như vậy, mặc dù là một nữ nhân, hắn cũng không muốn dính vào người.
Cũng may, hắn ném chuyện tửu lâu cho Thanh quản sự là được, Yến Vũ Nhi lại tự mình nhờ cậy, hắn mới bất đắc dĩ tự mình đi gặp Hạ Lâm, quả nhiên ngày hôm sau nàng ta đã tới rồi.
Đây là bí mật Hạ phủ đi, Yến Vũ Nhi không muốn nói với người ngoài, liền lập lờ nước đôi nói: "Có lẽ là ta và nàng ta có duyên đi, có một lần, ta chính mắt nhìn thấy nương nàng ta ngược đãi nàng ta. Tâm không chịu được liền muốn ra tay giúp đỡ một chút."
Nàng cũng không có nói láo, một lần kia, quả thật là gặp phải Bùi Chi Thường đang vừa đánh vừa mắng nàng ta.
Mộ Dung Hoài biết chuyện không có đơn giản như vậy, chẳng qua nếu nàng không muốn nhiều lời, hắn cũng không tiện hỏi nữa, nếu không chọc tới cô nãi nãi này, bất kể chuyện gì nàng cũng làm ra được.
Lúc Yến Vũ Nhi rời đi, vẫn mang lên đầu mũ che mặt màu đen, Liễu Nhứ cũng ngụy trang một chút, chỉ là lúc đi xuống cầu thang, thế nhưng đụng phải Hạ Lâm.
"Hai vị cô nương xin đi thong thả! Hoan nghênh thường hạ cố tới!" Hạ Lâm cung kính khom người, Yến Vũ Nhi chẳng nói gì cười cười, nhấc chân đi xuống cầu thang, lướt qua Hạ Lâm.
Hạ Lâm sững sờ, trước đó khách nhân thấy nàng ta nhiệt tình như vậy, đều thoải mái thưởng chút bạc vụn, vị cô nương này lại không nói một tiếng, nhìn nhìn nha hoàn đi theo phía sau nàng một chút, thế nhưng mặc cực kỳ bình thường, trong lòng nàng ta như nghĩ tới cái gì.
Yến Vũ Nhi cũng không chú ý tới mình đã bị người hoài nghi, sải bước đi ra tửu lâu Vạn Khách Long.
Liễu Nhứ bước mấy bước đuổi theo, vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào?" Yến Vũ Nhi nhìn nàng như vậy, buồn cười hỏi.
"Chủ tử, ánh mắt Hạ Lâm vẫn dính vào trên người chúng ta, có phải nhận ra chúng ta rồi không?" Bây giờ Liễu Nhứ còn sợ sệt. Hạ Lâm quan sát nàng, nàng lại không thể nhìn trở lại, cứ có cảm giác tầm mắt nàng ta vẫn đi theo mình, trong lòng có gì đó rất là lạ...
Yến Vũ Nhi suy nghĩ một chút, tới nhiều đều sẽ như vậy, nơi này là bí mật của nàng, nàng lại không thể để Lộng Ảnh Lộng Ngọc đi theo, xem ra sau này phải chú ý chút.
——— ——————
Trên sông, một đại đội binh lính đang đào mởdòng sông, Lý Thư dẫn Ngụy Hổ dò xét qua lại, mặc dù thời tiết nóng bức, bọn lính cũng không dám lười biếng, ra sức làm, trên người rất nhiều người đã mồ hôi chảy ướt lưng, cũng không ở không đi lau hết, có người dứt khoát mình trần, như vậy ngược lại còn mát hơn.
Lý Thư hài lòng nhìn, những tướng sĩ Hổ Uy doanh này tố chất thân thể chính là không tầm thường, đổi lại người bình thường, đã sớm không còn hơi sức. Bọn họ đã làm hơn nửa ngày, nhưng không có một người kêu khổ kêu mệt.
Dĩ nhiên hắn không biết, bởi vì chuyện Tiết Kỳ Sơn bị phạt, hiện giờ các tướng sĩ Hổ Uy doanh đã sớm vô cùng kính sợ Dụ Vương, cộng thêm cấp trên cao nhất của bọn họ là Ngụy Hổ Tướng quân lại vâng lệnh nghe theo hắn, còn có ai dám lên tiếng kêu khổ vào lúc này, đây không phải là tìm cho mình khổ sở sao?
Bất quá như vậy, rõ ràng hiệu suất làm việc của các binh lính rất cao, không tới một ngày, đoạn lòng sông cao nhất này đã đào xuống không ít, chỉ cần kiên trì thêm mấy ngày nữa, tin rằng cho dù năm nay sẽ có tai ương hồng thuỷ, cũng sẽ không làm người sợ hãi giống như quá khứ.
"Vương Gia, chúng ta đã dán bố cáo chiêu dân, chúng ta phát tiền công không ít, tin rằng sẽ có rất nhiều dân công đến làm công, không quá ba ngày, sẽ làm xong." Ngụy Hổ vui mừng nhìn lòng sông từ từ hạ thấp xuống, cũng không còn quá lo lắng.
Ông thật không nghĩ tới, trước đây đại thần trị sông luôn chọn cách xây đắp đê điều để ngăn trở nước lũ, Dụ Vương lại để người đào sâu dòng sông, phương thức này thật sự có chút mới mẻ độc đáo, suy nghĩ một chút lại cảm thấy có đạo lý, xây đắp đê đập cần phải rất cao, có nhiều chỗ, lòng sông đã cao hơn đất đai, mưa to đánh tới, đê đập vỡ, nước lũ chảy xiết, rất nhiều ruộng đồng phì nhiêu chìm ngập, mấy năm này đặc biệt nghiêm trọng.
Năm nay Lý Thư không xây đắp đê đập cao lên, chỉ để người ta bổ sung lại một vài chỗ bị vỡ, sau đó sai người đào lòng sông, cứ như vậy, ngược lại là một biện pháp ổn thỏa hơn.
Lý Thư lại không lạc quan như ông, xoay người phân phó một thân binh bên cạnh: "Đi trong thành thăm dò một chút, để những dân công đã tuyển được lập tức tới đây bắt đầu làm việc."
"Dạ!" Thân binh lĩnh mệnh đi, Lý Thư nhìn dòng sông rộng rãi, chợt có một chút dự cảm xấu.
Lý Dịch tới đây, đưa cho hắn một túi nước: "Vương Gia!"
Lý Thư nhận lấy túi nước, vặn nút ra, đưa tới bên môi, lại đưa cho Ngụy Hổ: "Ngụy tướng quân nhất định cũng khát, uống đi."
Vẻ mặt hắn hết sức tự nhiên, không có một chút dáng vẻ ưỡn ẹo, Ngụy Hổ sửng sốt một chút, uống hai ngụm đưa cho Lý Dịch, Lý Thư lại đoạt lấy, ngửa đầu mở miệng lớn uống vài ngụm, lúc này mới đưa cho Lý Dịch.
Ngụy Hổ nhìn động tác của hắn, ánh mắt chợt lóe lên, không nói gì.
"Vương Gia, mặt trời mạnh như vậy, hay là ngài vào trướng nghỉ một chút đi!" Hắn đứng đây đã mấy canh giờ rồi, cát đá trên lòng sông bị phơi đến nóng bỏng, giống như vô số mặt trời nhỏ thiêu đốt, càng thêm nóng không chịu được.
"Không sao!" Lý Thư không cho là đúng, hắn là loại người nào chứ, không cần nói tới một chút đau khổ như thế này. Rừng sâu núi thẳm, hoang mạc không người, địa phương nào mà hắn chưa từng ở qua?
Lý Dịch biết mình không khuyên được hắn, không thể làm gì khác hơn là trở về trong màn cầm khăn, tới đây lau mồ hôi cho hắn.
"Vương Gia, không xong!" Thân binh lúc nãy trở lại, hốt ha hốt hoảng chạy tới.
Trong mắt Lý Thư bắn ra hàn mang, người thân binh kia ý thức được mình không ổn, vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, quỳ xuống đất báo cáo: "Khởi bẩm Vương Gia, vừa rồi thuộc hạ phụng mệnh đi trong thành điều tra, biết được có người cố ý kích động quần chúng, chế tạo lời đồn, dẫn đến số lượng dân công hưởng ứng lệnh triệu tập ít đi."
"Chuyện gì xảy ra?" Lý Thư chau mày lại, thân binh kia hoảng hốt bối rối, liền biết quả nhiên đã xảy ra chuyện, trước đó hắn đã có dự cảm, đang cảm thấy có chút kỳ quái đấy.
Người thân binh kia đáp lại thành thực: "Thuộc hạ cũng không rõ ràng, chỉ nghe nói trong thành có người tung lời đồn, nói Vương Gia ngài......" Hắn nói đến đây, giương mắt cẩn thận nhìn Lý Thư một chút, do dự muốn nói lại thôi.
"Nói mau, truyền lời đồn gì?" Sắc mặt Lý Thư nghiêm trọng, thúc giục.
"Bọn họ nói, thần thủ hộ sông Nghi sẽ phù hộ cho dân chúng Giang Châu, đào lòng sông sẽ chọc giận hà bá sông Nghi, sẽ gặp báo ứng." Thân binh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, mới tiếp tục nói, "Bọn họ còn nói, Vương Gia nổi lên dị tâm với Hoàng Thượng, cố ý muốn làm hà bá nổi giận, mới làm ra phương pháp trái ngược."
"Vương Gia, chuyện này không phải chuyện đùa!" Ngụy Hổ cả kinh nói, chuyện này nhất định là có người không phục bọn họ, cố ý khơi mào.
Lý Thư mím chặt môi mỏng, đôi tay từ từ nắm thành quả đấm.
"Tuyển được bao nhiêu người?"
"Chưa tới hai trăm người, đều là một vài nhà nghèo, nhìn vào toàn lão già trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng lao lực không có mấy." Thân binh kia cũng thở dài nói.
"Để cho bọn họ lập tức tới gặp Bổn vương!" Lý Thư trầm mặt nói, "Lập tức đi thăm dò, xem là ai cố ý tung tin đồn nhảm, Bổn vương nhất định phải làm cho kẻ đó trả giá cao!"
Trong mắt hắn bắn ra hàn quang, không người nào dám nói thêm câu nào nữa.
Trong chốc lát, thân binh kia đưa hơn một trăm người hưởng ứng lệnh triệu tập tới trước mặt Dụ Vương, hắn quan sát một phen, quả nhiên theo như lời thân binh kia nói, nhóm người này có mười ba mười bốn tuổi cũng có năm sáu chục tuổi, thật sự chỉ có mấy người hai ba mươi tuổi cường tráng lao lực.
Lý Thư nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Nếu các ngươi đã tới nơi này, chẳng lẽ không sợ chọc giận hà bá sao?"
"Vương Gia, chúng ta bị hà bá làm hại cơm cũng không có ăn, lại chọc giận hắn nữa cũng chẳng qua như thế!" Một nam tử mười bảy mười tám tuổi lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, trong thôn chúng ta đã vài người chết đói rồi, như vậy, hà bá cũng không phù hộ chúng ta, vẫn là kiếm miếng cơm ăn quan trọng hơn."
"Ừ, đi một bước nhìn một bước, dù hà bá muốn trách, thì trách chúng ta, đừng để hài tử trong nhà chết đói là được!"
Lý Thư nghe những lời này, tâm kiên cường cũng có một chút mềm mại, hắn không phải vì vậy, biết rõ Hoàng đế muốn thử dò xét hắn, thậm chí động thủ với hắn, vẫn là đàng hoàng đến Giang Châu, nếu như không tới, một khi xảy ra nạn lũ lụt, sẽ có nhiều người trôi giạt khắp nơi hơn, thậm chí càng thảm hại hơn.
Nhìn từng đôi mắt mong đợi, Lý Thư lớn tiếng nói: "Được, nếu như vậy, ta đây cũng không nhiều lời. Chỉ nói một câu, các ngươi làm thật tốt, làm tốt sẽ không thiếu các ngươi một phân một hào tiền công, không muốn làm cũng có thể tự rời đi, không cần biết nếu người nào lười biếng dùng mánh lới, đừng trách Bổn vương phạt nặng!"
Mọi người cùng kêu lên đồng ý, Lý Thư phất tay một cái, kêu một tên binh lính dẫn dân công đi xuống, còn mình xoay người rời đi.
"Lý Dịch, phái người đắc lực đi tra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhất định phải trở lại sau một canh giờ." Trị sông vô cùng cấp bách, còn có người dám đến gây sự, tất nhiên hắn sẽ không buông tha nhẹ nhàng.
Lý Dịch đi theo bên cạnh hắn đã lâu, làm việc cũng mạnh mẽ vang dội, rất nhanh liền chọn lựa mấy người đắc lực chạy tới thành Giang Châu.
Cách cửa thành không xa chính là địa phương chiêu mộ dân công, Lý Dịch chạy về phía bên kia, quả nhiên trông thấy người vây xem nơi đó cũng không ít, thật sự người tiến lên hưởng ứng lệnh triệu tập cũng lác đác lơ thơ.
"Chuyện gì xảy ra?" Lý Dịch tiện tay bắt lấy một nam tử trung niên đang vây xem, "Vì sao ngươi không đi hưởng ứng lệnh triệu tập?"
Người nọ bị nhấc cổ áo lên, đang muốn phát tác, ngẩng đầu nhìn lên, Lý Dịch một thân khí thế, lại ăn mặc của quân sĩ, ép tới một chút sức lực của hắn ta cũng không còn, thưa dạ nói: "Quân gia, trong nhà tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có thê nhi, biết rõ hà bá sẽ trách tội, nào dám va vào thương giáo chứ?"
"Hả? Người nào nói cho ngươi biế, lập tức mang ta đi!"
Lý Dịch đi theo Dụ Vương đã lâu, tự nhiên không giận mà uy, người nọ nào dám nói nữa chữ không.
← Ch. 91 | Ch. 93 → |