Định cư
← Ch.11 | Ch.13 → |
"Cục cục ~" một con bồ câu đập cánh nhẹ nhàng đáp xuống trên song cửa sổ, hắc y nhân canh giữ ở nơi đó bắt lấy nó, sau đó gỡ xuống ống trúc nhỏ từ trên chân nó, xoay người đi vào trong phòng.
"Công tử, Tề Quốc truyền tin đến đây." Hắn cung kính nâng thứ đó qua đỉnh đầu, đưa cho nam tử áo trắng trước mặt.
Nam tử nhận lấy, mở ra vừa nhìn thấy, ánh mắt dưới mặt nạ trở nên có chút lạnh thấu xương.
"Công tử, xảy ra chuyện gì sao?" Tùy tùng bên cạnh nhìn thần sắc nghiêm túc của hắn, có chút lo lắng.
"Hoàng thượng muốn động thủ rồi! Thu thập nhanh một chút, nhanh chóng trở về!" Hắn nhếch đôi môi biểu hiện ra tâm tình giờ phút này.
"Đúng vậy, Hoàng Trưởng Tôn còn chưa tìm được, chúng ta thật sự phải về Tề Quốc sao?" Lý Dịch không nhịn được hỏi. Những năm gần đây, Vương Gia thật là hao phí rất nhiều tinh lực về chuyện này.
Nam tử áo trắng suy nghĩ một chút, phân phó nói: "Mị pPhong, công phu của ngươi tốt, vậy thì ở lại chỗ này tiếp tục điều tra, liên lạc thông qua ca ca Mị Ảnh của ngươi."
"Vâng!" Nam tử hắc y gật đầu đáp.
"Sáng sớm ngày mai lên đường, đều trở về thu thập một chút đi!" Nam tử áo trắng phân phó, "Còn có, chú ý đừng để cho người theo đuôi bắt kịp, nếu lúc này để lộ tin tức, đừng trách bản vương trở mặt vô tình!" Chuyện tìm kiếm Hoàng Trưởng Tôn nhất định phải tuyệt đối bí mật, không thể để lộ một chút tin tức nào.
Thân hình hắn thon dài, phiêu nhiên ngọc lập, giống như trích tiên, một mặt nạ màu bạc nhìn không thấy biểu tình, lại khiến tất cả thuộc hạ cảm thấy kính nể kinh sợ, chủ tử thường thường đối đãi với bọn hắn không tệ, nhưng đối với kẻ phản bội, hắn cũng sẽ để cho người đó chết rất khó coi.
**********
Yến Vũ Nhi cho rằng đã cách kinh thành rất xa, có lẽ đã an toàn, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp thu xếp ổn thỏa, suy cho cùng, dù Tạ Hàn Phong có tốt, vẫn phải nói tới chuyện phòng bị giữa nam nữ đã trưởng thành, các nàng không thể luôn đi theo cùng.
Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, lúc xuất cung không mang thêm vài người, xem ra đến lúc đó vẫn nên chọn thêm mấy gia bộc đáng tin mới được.
Chạng vạng ngày hôm đó, ba người tới một địa phương tên là Nam Sơn, thành Nam có một tòa Bích Vân Sơn, cao vút trong mây, thời tiết lại rét lạnh, nhưng phong cảnh Bích Vân Sơn lại vô cùng đẹp, nhờ cái đó mà địa danh này được đặt tên là Nam Sơn. Một con sông nhỏ giống như đai ngọc bao quanh dưới chân núi, vùng núi tích tụ rất nhiều tuyết, màu bạc như trang điểm bao quấn lấy màu trắng vốn có, rất mê người.
Yến Vũ Nhi hít sâu một hơi, không khỏi nhớ tới thơ của Đào Uyên Minh trước tiên, thuận miệng ngâm nga:
"Thái cúc Đông Ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn!" (tạm dịch: Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam - trong bài thơ Ẩm tửu của tác giả Đào Tiềm, xem thêm: vi. wikipedia/wiki/Đào_Tiềm)
"Hóa ra Liễu Vũ cô nương còn có thể ngâm thơ!" Tạ Hàn Phong thật sự có chút kinh ngạc.
Yến Vũ Nhi sửng sốt, lúc này mới ý thức được chính mình nhất thời hứng khởi, vậy mà buộc miệng thốt ra.
"Ngày thường ta yêu thích kết hoa, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói nhảm, Tạ công tử chê cười!" Trong ngày mùa đông này, nơi nào kết hoa chứ?
Tạ Hàn Phong cũng không so đo, nhìn xem xung quanh, vừa lúc có mấy gốc cây mai vẫn còn là nụ hoa ngậm nhụy, cười nói: "Không bằng đổi cúc thành mai thế nào?"
Yến Vũ Nhi cả kinh, vậy không phải là "Thái mai Đông Ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn" sao? Không biết Đào Đại thi nhân nghe xong, có thể tức giận đến mức cũng xuyên qua đây lý luận một phen không?
Nghĩ như vậy, nàng liền buồn cười hé miệng cười trộm, Tạ Hàn Phong nhìn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của nàng, như một trận gió ấm áp lướt nhẹ qua, vậy mà nhìn đến si mê.
"Tỷ tỷ, nếu tỷ thích, chúng ta liền ở lại chỗ này được không?" Liễu Nhứ cũng cực kỳ thích nơi này, với lại nơi này cách kinh thành đã rất xa, các nàng cũng không có gì khác biệt lắm với người bình thường, hẳn là an toàn rồi.
Yến Vũ Nhi cũng đang có ý đó, cười đáp ứng.
Tạ Hàn Phong còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vừa nghe lời này liền lấy lại tinh thần, có chút vội vàng hỏi: "Cô nương, các ngươi muốn ở lại chỗ này sao?"
Yến Vũ Nhi cười cười với Tạ Hàn Phong, nói: "Tạ công tử, đa tạ ngươi tương trợ dọc đường đi, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta, mau chóng đi làm chuyện của chính ngươi đi."
Nghe xong lời này, Tạ Hàn Phong bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng mình như bị dây thừng thô ráp thít chặt lại rất không thoải mái, lại giống như là thứ gì đó trong nháy mắt liền muốn đổ sụp xuống vậy.
Hắn không biết bản thân mình là trả lời như thế nào, chỉ là đêm đó, hắn trằn trọc không ngủ được, trong đầu tất cả đều là bộ dáng của Yến Vũ Nhi, là vui vẻ hay là giận dữ, quanh quẩn qua lại, thật lâu mà không tan đi được.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |