C1428: Chương 1428
← Ch.1427 | Ch.1429 → |
Nữ 𝐪⛎_ỷ bạch đầu trước mặt cùng vô số âm binh... đều rơi vào địa ngục chân chính!
🍳ⓤ_ỷ đào hoa mở miệng kinh ngạc nhìn Túc Bảo siêu ngầu vừa đáp xuống đất!
Ngọn lửa địa ngục lăn ra từ dưới mặt đất nứt nẻ, lửa thổi bay chiếc áo khoác trên người bé, để lộ đôi chân trần ngắn ngủn...
🍳·u·ỷ đào hoa không biết dùng câu từ nào để miêu tả hình ảnh hào hùng phản chiếu trong mắt nó...
Ta là ai, ta đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra!
Vô số âm binh và nữ 🍳u●ỷ bạch đầu giãy giụa khi rơi vào địa ngục chân chính, có kẻ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng, có kẻ cào vào vách đá rồi gào thét đến mất tiếng.
Túc Bảo ấn tay xuống đất và hét lên: "Đóng lại!"
Trên mặt đất sáng lên những đường nét hoa văn của lá bùa khổng lồ, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ không gian dưới lòng đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Túc Bảo càng thêm trang nghiêm.
Mặt đất trở lại hình dáng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ những '𝖙●𝖍●❗ ✝️𝒽●ể' dày đặc ban đầu giờ đã biến mất.
"Cái này, cái này, cái này?" Đôi con ngươi của զ●u●ỷ xui xẻo như sắp lọt tròng: "Không phải Túc Bảo đã vào điện Diêm Vương sao? Sao giờ lại đi ra?"
Ⓠ𝐮·ỷ hồ đồ: "Ơ, điện Diêm Vương đâu rồi???"
Cung điện khổng lồ biến mất rồi ư?
𝒬●⛎●ỷ mít ướt sợ đến mức ngừng khóc và ngây người nhìn chằm chằm vào gốc cây trống rỗng.
Rễ cây vẫn còn quấn vào nhau t𝖍àռ*𝖍 h*ì𝓃*♓ cung điện.
Nhưng, điện Diêm Vương đã biến mất!
Cung điện lớn như vậy, nói biến mất liền biến mất sao?
🍳⛎-ỷ nhu nhược kinh ngạc nói: "Túc Bảo...?"
Túc Bảo nhặt chiếc búa vàng tím lên rồi quay lại.
Bé đứng vững tại chỗ, hồi lâu mới mím môi, hai mắt lập tức đỏ hoe.
"Mợ cả! Anh Phan! Chị đào hoa! Chú xui xẻo!"
Bé nhào vào lòng Diêu Linh Nguyệt, nghẹn ngào nức nở, cuối cùng không cầm được nước mắt.
"Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu... Con tưởng mọi người bị t·𝒾ê·ⓤ 𝐝❗ệ·𝖙 hết rồi, bỏ mặc con một mình." Túc Bảo ôm cổ Diêu Linh Nguyệt khóc nức nở.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, 𝐫u*n г*ẩ*𝖞 giơ tay lên và ôm chặt lấy Túc Bảo.
Có một nữ q⛎*ỷ đầu trắng không biết tự lượng sức mình vẫn chưa c_♓_ế_𝐭 hẳn, nó chỉ còn lại một nửa cơ thể, lúc này nó hét lên một tiếng rồi lao tới.
Túc Bảo vừa khóc vừa dùng một tay nhặt chiếc búa vàng tím lên và đập nữ ⓠ●⛎●ỷ tan nát.
Nữ qυ_ỷ bạch đầu đột nhiên mất tiếng, bị búa đập vỡ thành vô số mảnh.
Túc Bảo:" Hu huuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, bọn chúng đều đang bắt nạt con, chúng lấy mạnh 𝖍1●ế●🅿️ yếu lấy thịt đè người."
🍳u·ỷ nhu nhược: "..."
🍳𝖚●ỷ đào hoa: "..."
🍳u.ỷ xui xẻo: "..."
Túc Bảo: "Vừa rồi bọn chúng còn muốn gạt con, muốn con moi tim ra, hu hu!"
← Ch. 1427 | Ch. 1429 → |