C1317: Chương 1317
← Ch.1316 | Ch.1318 → |
Đây là loại 🅱●ù●𝒶 𝒸●♓●ú kỳ lạ gì vậy?
Sau khi 𝒷ù*𝒶 c*𝒽*ú bị phá hủy, mợ cả không thể bật dậy được nữa.
Túc Bảo hơi tiếc, dù sao cũng chẳng mấy ai biết làm động tác bật dậy như mợ cả của bé.
Đây là một kỹ năng rất lợi hại!
Túc Bảo đang ngẫm nghĩ thì Diêu Linh Nguyệt bỗng ngồi bật dậy.
Túc Bảo sửng sốt giây lát, sau đó lắc đầu.
Ôi~ Đúng như dự đoán, kỹ năng đã biến mất!
Vừa rồi mợ cả bật thẳng người đứng dậy, bây giờ chỉ có thể ngồi bật dậy.
Động tác đó bé cũng làm được.
"Đi thôi, đi thôi!" Túc Bảo vẫy tay: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ đang vẫy của Túc Bảo, dường như hiểu được lời bé.
Đi ra ngoài....... Đọc 𝘵hêm các chương mới 𝘵ại { 𝐓RÙ𝑀𝐓 R𝐔YỆN. 𝖵N }
Muốn đi ra ngoài.
Hay lắm, lần này ⓜô-𝖓-ɢ Diêu Linh Nguyệt cọ trên đất và cả người bắt đầu đi lùi.
Túc Bảo: "..."
Tô Tử Du Tô Tử Chiến: "..."
Nhìn quần áo trên người Diêu Linh Nguyệt bị rách vì cách di chuyển kỳ quặc của cô, Túc Bảo không nhìn nỗi nữa.
Cọ ɱôn.🌀 thế này thì kiểu gì Ⓜ️_ô𝖓_g chẳng trần trụi ra ngoài?
Diêu Linh Nguyệt không hổ là một ❎á·🌜 𝐬·ốռ·g, cô như không cảm thấy đau đớn và ngơ ngác dịch 𝖒ô_𝐧_𝖌 về phía lối ra.
Chân cô bị một hòn đá cào xước và chảy chút m.á.ц nhưng ⓜ·á·υ nhanh chóng ngừng chảy.
Sau đó, vảy hình thành với tốc độ đáng kinh ngạc...
Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm vào vết ⓜá●𝖚 trên mặt đất, ban nãy cậu để ý thấy, khi Túc Bảo rút côn trùng ra khỏi người mẹ cậu thì da của mẹ cậu đã bị rách.
Nhưng chẳng mấy chốc, ⓜá-υ đã ngừng chảy.
Lúc ấy cậu cho rằng mẹ cậu quá gầy nên không có nhiều ⓜ_á_⛎ để chảy, hoặc có thể †_𝐡â_ռ †𝒽_ể cương thi vốn không có má.𝖚...
Nhưng bây giờ cậu phát hiện ra mẹ cậu có khả năng tự phục hồi đáng kinh ngạc!
Túc Bảo ngồi xổm ở cửa động nói: "Được rồi, mợ cả có thể đứng dậy rời đi được không?"
Bé thật muốn khiêng mợ cả về nhà!
Nhưng mợ cả cao hơn bé rất nhiều, nếu trực tiếp bế mợ cả thì mặt và chân mợ ấy sẽ bị kéo lê trên đất.
Vậy thì, chân mợ cả sẽ mòn đến tận xương khi về đến nhà.
Hai anh em Tô Tử Du đều từ chối phương án này, hai cậu lo sợ Diêu Thi Duyệt và Diêu Kinh Vân đứng chờ bên ngoài sẽ trông thấy cảnh tượng một đứa bé bốn tuổi vác người lớn trên vai.
Túc Bảo chỉ có thể vâng lời, sau đó cùng hai anh trai dốc hết sức dựng mợ cả đứng thẳng dậy.
Tuy mợ cả không còn là cương thi nữa nhưng không rõ vì lý do gì, linh trí không quay lại †♓â●𝐧 🌴●𝖍●ể mợ ấy nữa.
← Ch. 1316 | Ch. 1318 → |