← Ch.42 | Ch.44 → |
Sau khi Đại Ngọc Nhi từ chỗ của Tiểu Ngọc Nhi rời đi, liền kích động chạy tới sân viện của Hải Lan Châu, cho đến khi tiến vào phòng Hải Lan Châu, nhìn trong phòng yên tĩnh, Đại Ngọc Nhi mới kịp phản ứng, Hải Lan Châu đã ly khai hoàng cung. Điều này khiến cho Đại Ngọc Nhi nhất thời uể oải.
"Tỷ tỷ thật là, chỉ cần đợi một lát nữa là ta sẽ trở về, như vậy tỷ cũng không cần rời đi." Đại Ngọc Nhi nắm chặt khăn tay, viền mắt nhiễm lệ ướt át.
Tô Mã vội an ủi: "Cách Cách, Hải Lan Châu đi, đối với nàng ta cũng là chuyện tốt, ngài không cần khổ sở."
Lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng động lớn, Đại Ngọc Nhi còn chưa kịp phản ứng, thì thấy một đám người nâng Hải Lan Châu đang hôn mê đi vào, sau đó đặt Hải Lan Châu lên giường.
Đại Ngọc Nhi kinh ngạc: "Có chuyện gì xảy ra?"
Ô Nhã vội đáp: "Hồi Ngọc phúc tấn, thị vệ phái người nói Cách Cách hôn mê ngã ở trước cửa cung, nô tỳ cũng chỉ vừa mới biết được."
Nghe vậy, mày Đại Ngọc Nhi nhăn chặt, vội ngồi bên giường nhìn Hải Lan Châu vẫn đang hôn mê: "Đang êm đẹp sao lại hôn mê trước cửa cung?"
Ô Nhã lắc đầu: "Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm, nghe thị vệ nói là Cách Cách đã hôn mê ở trên lưng ngựa từ trước, may mắn có mấy thị vệ từng gặp Cách Cách đi qua thấy được, cho nên liền phái người đưa Cách Cách về."
Mày Đại Ngọc Nhi càng nhăn chặt, lấy tay đặt lên trán của Hải Lan Châu thấy nóng dọa người, Đại Ngọc Nhi sợ hãi nhảy lên, vội phân phó Ô Nhã: "Ô Nhã, nhanh đi gọi thái y đến."
"Vâng!"
Hai má Hải Lan Châu ửng đỏ, nhưng sắc môi lại tái nhợt khô ráo, miệng còn không ngừng la tên Trác Lâm.
Đại Ngọc Nhi nhìn thấy mà thập phần đau lòng, vội vàng phân phó người đi chuẩn bị nước lạnh, sau đó giúp Hải Lan Châu lau mồ hôi trên trán.
Chờ khi thái y đến xem bệnh, kê thuốc cho Hải Lan Châu, Đại Ngọc Nhi mới thả lỏng xuống, vẻ mặt mỏi mệt.
Tô Mã ở một bên lo lắng nói: "Cách Cách, chuyện tiếp theo cứ giao cho các cung nữ làm là được, ngài đang có thai, đứa nhỏ quan trọng hơn."
Đại Ngọc Nhi vốn có chút không tình nguyện, nhưng vừa nghĩ tới hài nhi trong bụng, nàng cũng chỉ có thể gật đầu. Sau đó phân phó Ô Nhã, nếu như Hải Lan Châu tỉnh lại, phải nói cho nàng biết.
Nhưng không ngờ có bước ra ngoài mấy bước, Hải Lan Châu cũng đã giật mình tỉnh lại.
Đại Ngọc Nhi lại vội ngồi lại bên giường, kinh hỉ nhìn Hải Lan Châu, đang muốn mở miệng, Hải Lan Châu đã nắm chặt lấy tay của nàng, trong miệng hô tên Trác Lâm: "Trác Lâm, là chàng sao?"
Đại Ngọc Nhi không hiểu mà lắc lắc đầu: "Tỷ tỷ, là ta, ta là Ngọc Nhi a!"
"Cái gì? Ngọc Nhi?" Hải Lan Châu cũng nhíu mày, sau đó sờ sờ gương mặt của Đại Ngọc Nhi, phát hiện thật không phải là gương mặt góc cạnh của nam tử, thất vọng không thôi.
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Đại Ngọc Nhi nhìn chằm chằm Hải Lan Châu, nhất thời lo lắng hỏi han.
Đột nhiên Hải Lan Châu đẩy nàng ra, Đại Ngọc Nhi nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn Tô Mã ở một bên tay mắt lanh lẹ đỡ được Đại Ngọc Nhi.
Sau khi giúp Đại Ngọc Nhi đứng vứng, Tô Mã trợn mắt nhìn Hải Lan Châu: "Hải Lan Châu! Sao ngươi có thể đẩy Cách Cách ra, ngươi có biết người đang có thai hay không, nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?!"
Đại Ngọc Nhi vội giữ nàng lại, lắc đầu: "Tô Mã, ngươi đừng nói nữa."
Mà Hải Lan Châu tựa hồ như không có nghe được, ghé vào chăn thất thanh khóc rống lên: "Trác Lâm! Trác Lâm!..."
Thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng Đại Ngọc Nhi càng không đành lòng, ngay lập tức bước lên phía trước an ủi: "Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc, Trác Lâm ca ca sẽ trở về, tỷ đừng thương tâm như vậy."
Hải Lan Châu dường như nắm được rơm cứu mạng, nhào tới bên người Đại Ngọc Nhi, khóc đến thê thảm: "Sẽ không, Trác Lâm chàng rốt cuộc không còn nữa! Ngọc Nhi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ a?"
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi cũng đau lòng đến rơi nước mắt, vừa vuốt lưng Hải Lan Châu an ủi, vừa hỏi: "Trác Lâm ca ca xảy ra chuyện gì? Hắn vì sao lại không về được?"
Hải Lan Châu khóc đến khàn giọng, thút tha thút thít nói: "Tỷ nhìn thấy thi thể của Trác Lâm..."
Đại Ngọc Nhi kinh ngạc mở to hai mắt: "Sao lại như vậy?"
Hải Lan Châu vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương của mình: "Trác Lâm không bao giờ có thể trở lại... Không bao giờ nữa rồi..."
Thấy vậy, Đại Ngọc Nhi cũng rốt cục hiểu được Hải Lan Châu vì chuyện gì mà hôn mê, nàng nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để an ủi Hải Lan Châu, chỉ biết là nếu không giúp Hải Lan Châu tỉnh táo lại, Hải Lan Châu mà giống như lúc trước đi tìm cái chết thì phải làm sao?
Đại Ngọc Nhi kéo Hải Lan Châu đang khóc lớn ra khỏi người mình, thẳng tắp mà nhìn nàng, không để bản thân bỏ qua bất kỳ một biểu tình nào trên mặt Hải Lan Châu: "Tỷ tỷ, ta biết tỷ rất khó chịu, nhưng người chết không thể sống lại, Trác Lâm ca ca trên trời sẽ nhìn tỷ, bảo hộ tỷ. Cho nên, tỷ ngàn vạn không được nghĩ luẩn quẩn trong lòng, có được không?"
Hải Lan Châu không có bất luận phản ứng nào, cũng ngừng khóc, một đôi mắt sáng ngời không có sinh khí như thường ngày, không khí có vẻ trầm lặng.
"Tỷ tỷ?" Đại Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn Hải Lan Châu, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng, lại phát hiện ánh mắt Hải Lan Châu không có bất kỳ phản ứng nào, nhất thời Đại Ngọc Nhi cảm thấy căng thẳng.
Nhưng còn nàng còn chưa nói gì tiếp theo, Hải Lan Châu lại lâm vào hôn mê lần thứ hai.
Gian phòng lập tức lại lâm vào hỗn loạn, chỉ mơ hồ truyền đến thanh âm của Đại Ngọc Nhi: "Nhanh đi truyền thái y!"
Chờ thái y đến chuẩn bệnh cho Hải Lan Châu, nói Hải Lan Châu là vì thương tâm quá độ, nên kinh mạch ở mắt bị tụ huyết, nhưng chỉ cần điều trị tốt, vẫn sẽ không có gì trở ngại.
Sau khi nghe thái y giải thích xong, trong lòng đang buộc chặt cuối cùng cũng buông xuống, nhờ thái y chăm sóc tốt cho Hải Lan Châu rồi quay người về trước. Trên đường về, đầu Đại Ngọc Nhi đột nhiên cảm thấy choáng váng, thiếu chút ngã sấp xuống.
Tô Mã thấy Đại Ngọc Nhi vì Hải Lan Châu, mà không chịu thương tiếc cho thân thể của mình, liền bất mãn nói: "Cách Cách, người thành ra như thế này cũng chỉ vì muốn người khác tốt, sao người không nghĩ cho chính mình một chút. Cho dù ngài không vì mình thì cũng phải..."
"Cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng." Đại Ngọc Nhi tiếp lời của Tô Mã, bất đắc dĩ nói: "Đúng không? Ta biết, chỉ là chuyện Trác Lâm ca ca chết đối với tỷ tỷ mà nói chính là đả kích quá lớn, ta không thể không coi chừng nàng. Tô Mã, trong khoảng thời gian này nếu ngươi có rảnh cũng nên đi thăm tỷ tỷ nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng cho nàng cơ hội làm chuyện gì ngốc nghếch."
Tô Mã bất đắc dĩ thở dài: "Đã biết, Cách Cách."
Bên kia, sau khi Đại Ngọc Nhi đi không bao lâu sau, Hải Lan Châu liền tỉnh lại, nhưng cảm giác thấy trên mắt bản thân có đặt một khối gì đó nặng nặng, Hải Lan Châu tính đưa tay lấy xuống, nhưng lại bị Ô Nhã cản lại.
"Cách Cách, thái y nói mắt ngài bị tụ huyết, thuốc này có thể giúp cho mắt của ngài nhanh khỏi, ngàn vạn lần không thể lấy xuống."
Hải Lan Châu dừng tay lại, nhớ nhớ tới tình hình vừa rồi, chần chờ nói: "Vừa rồi là Ngọc Nhi ở trong này sao?"
"Đúng vậy." Ô Nhã gật gật đầu: "Lúc nãy Ngọc phúc tấn rất lo lắng ngài, vẫn luôn đều canh giữ ở bên người ngài, chiếu cố cho ngài."
"Phải không?" Hải Lan Châu thanh âm thản nhiên, nghe không ra cảm xúc gì.
Lúc này, Ô Nhã lại bưng lên một chén canh hạt sen ngân nhĩ, múc một muỗng đưa tới bên miệng Hải Lan Châu: "Cách Cách, canh hạt sen ngân nhĩ này Ngọc phúc tấn đặc biệt căn dặn ngự thiện phòng làm cho ngài, chỉ sợ ngài sẽ không thể ngủ ngon, ngài nếm thử một chút đi."
Hải Lan Châu máy móc mở miệng, đem canh nuốt vào, nhưng canh hạt sen vốn không ngọt, nàng ăn vào lại càng cảm thấy chua sót. Suy nghĩ cũng không khỏi trở về đêm qua.
Sau khi nói lời từ biệt với Đại Ngọc Nhi, Hải Lan Châu vội trở về phòng thu thập hành trang. Tuy Tiểu Ngọc Nhi vẫn không chịu đáp ứng buông tha cho A Cổ Lạp, nhưng chỉ cần nàng mang theo A Cổ Lạp và Trác Lâm đi đến một nơi xa, tin rằng Tiểu Ngọc Nhi muốn làm khó bọn họ cũng không được. Vừa nghĩ tới từ nay về sau có thể chung sống cùng Trác Lâm, tâm tình Hải Lan Châu vui vẻ giống như tùy thời đều có thể bay lên trời.
Nhưng tâm tình này chỉ có thể duy trì cho đến khi trở lại sơn động, thời điểm nhìn thấy xác của Trác Lâm nằm trên mặt đất, tâm của nàng như bị hung hăng ném xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Hải Lan Châu cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình, nàng khụy xuống, cố gắng tiến tới bên người Trác Lâm. Nhìn thấy đồng tử mở to cùng với vết máu trên người, lòng của nàng cũng nát theo.
Nàng không thể tin hô to, bổ nhào về phía Trác Lâm lay mạnh thân thể của hắn, mong rằng hắn có thể từ 'mê man' tỉnh lại: "Trác Lâm! Trác Lâm, chàng tỉnh lại đi, ta là Hải Lan Châu a! Chàng mở to mắt nhìn ta a!"
Nhưng Trác Lâm lại không có bất luận phản ứng nào, tay trái theo thân thể bị nàng lay động từ từ rũ xuống, một đóa hải lan hoa phấn hồng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Hải Lan Châu run rẩy đầu ngón tay cầm lấy đóa hải hoa lan, nước mắt rơi như mưa, nước mắt trong suốt rớt xuống đóa hoa, khiến cho hoa khẽ run.
Lúc này, một thân ảnh chật vật cũng nghiêng ngả lảo đảo đi đến, cuối cùng ngã xuống đất.
Hải Lan Châu vội vàng quay đầu lại, lại phát hiện người đó đúng là A Cổ Lạp, nàng vội vàng tiến lên, phát hiện trên đùi A Cổ Lạp cũng bị thương, nàng kinh ngạc: "A Cổ Lạp? Đệ bị sao vậy?"
A Cổ Lạp ngã ngồi dưới đất, hốc mắt ửng đỏ, bộ mặt có chút dữ tợn: "Là Ngô Khắc Thiện, hắn phái tới đuổi giết chúng ta. Trác Lâm ca ca vì bảo hộ ta, để ta đi trước, ai ngờ đã bị bọn họ..." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm A Cổ Lạp nghẹn ngào.
"Ngô Khắc Thiện?" Hải Lan Châu không thể tin mở to hai mắt nhìn: "Hắn đã hại Trác Lâm thảm như vậy, vì sao còn không buông tha cho chàng?!"
"Người hắn không chịu buông tha chính là tỷ đệ chúng ta!" A Cổ Lạp kích động phản bác, sau đó ánh mắt nhìn Hải Lan Châu tràn ngập xin lỗi: "Thực xin lỗi tỷ tỷ, là ta hại chết Trác Lâm ca ca, ta lập tức sẽ đi báo thù cho hắn!"
Dứt lời, A Cổ Lạp liền định chạy ra bên ngoài, Hải Lan Châu đúng lúc kéo được hắn: "Đệ điên rồi sao? Bây giờ đệ đi ra ngoài chính là đang chịu chết, đệ có biết hay không?!"
"Chẳng lẽ tỷ muốn Trác Lâm ca ca chết một cách vô ích sao?!" Hai mắt A Cổ Lạp đỏ ngầu.
Hải Lan Châu cũng từ kích động chuyển thành uể oải, nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của đệ đệ, Hải Lan Châu hỏi lại: "Chỉ bằng hai tỷ đệ chúng ta thì sao có thể báo thù? Chúng ta báo bằng cách nào?"
A Cổ Lạp ngừng nghẹn ngào, tầm mắt dần dần chuyển qua trên người Hải Lan Châu: "Chỉ cần tỷ dựa theo kế hoạch của đệ mà làm, chúng ta không chỉ có thể báo thù giúp Trác Lâm ca ca, chúng ta còn có thể báo thù cho Ngạch Cát!"
Hải Lan Châu ngẩng đầu nhìn hắn: "Đệ có kế hoạch gì?"
A Cổ Lạp nhìn nàng, dừng lại một lát, nói: "Phải dùng tất cả biện pháp tiếp cận Hoàng Thái Cực."
Thấy đáy mắt Hải Lan Châu không thể tin, A Cổ Lạp tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ đã quên lời dặn của Ngạch Cát trước khi lâm chung rồi sao? Chỉ có Hoàng Thái Cực, chỉ có hắn mới có thể trị được Ngô Khắc Thiện!"
Hải Lan Châu không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, A Cổ Lạp hiểu được trong lòng của nàng đã có chút dao động, tiếp tục nói lời mê hoặc: "Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành phúc tấn, lấy được ân sủng của hắn. Như vậy hắn mới có thể vì tỷ, mà bảo hộ đệ."
Hải Lan Châu dừng một chút, thần sắc có chút kích động lại mang theo một chút không cam nhìn A Cổ Lạp: "Có lẽ, chúng ta còn có phương pháp khác, ta có thể đi về cầu Đại Hãn, cầu hắn chủ trì công đạo cho chúng ta..."
"Không thể nào!" A Cổ Lạp kích động đánh gãy lời nói của Hải Lan Châu: "Chúng ta không có chứng cớ! Giống như khi Tái Kỳ Nhã giết chết Ngạch Kỳ Cát, chúng ta không có bất kì chứng cớ nào."
Hải Lan Châu gục đầu xuống, trong ánh mắt thể hiện sự bất lực.
A Cổ Lạp thấy nàng như vậy, trong lòng tuy có áy náy, nhưng vẫn là giả thành bộ dáng kích động, tuyên bố muốn đi tìm Ngô Khắc Thiện liều mạng. Quả nhiên, Hải Lan Châu lại kéo hắn lại, đáp ứng sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Nói xong, Hải Lan Châu liền thất hồn lạc phách đứng dậy, nhưng nàng không có phát hiện, chỉ chớp mắt khi nàng xoay người, đáy mắt A Cổ Lạp liền hiện lên vẻ điên cuồng, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Còn Hải Lan Châu rốt cục cũng không chịu nổi đả kích liên tiếp mấy ngày nay, cảm xúc bi thống tức giận cùng với tuyệt vọng hỗn độn cùng một chỗ, nàng cũng không trụ hơn được liền hôn mê bất tỉnh.
.........
Một chén canh hạt sen rất nhanh đã thấy đáy, Ô Nhã lau khóe miệng cho Hải Lan Châu, sau đó liền cầm bát lui ra ngoài.
Toàn bộ phòng ở đều tĩnh lặng, trong đầu Hải Lan Châu không ngừng hiện lên lời nói của A Cổ Lạp và Tháp Na trước khi lâm chung.
Người có thể thay đổi được vận mệnh của các con, chỉ có Hoàng Thái Cực, vô luận là dùng biện pháp gì, đều phải bảo vệ A Cổ Lạp sống sót...
Chỉ có lên làm phúc tấn của hắn, lấy được ân sủng của hắn, hắn mới có thể vì nàng mà bảo hộ đệ đệ...
Hải Lan Châu mãnh liệt nắm chặt lấy chăn.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |