Truyện:Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm - Chương 172

Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trọn bộ 194 chương
Chương 172
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Đây là một cảm giác chưa từng có, chỉ thuộc về Trần Mộc Miên của kiếp trước.

Trên gương, từng giọt nước dịch từ nơi kín đáo của Trần Mộc Miên chảy xuống, nhỏ giọt tí tách xuống nền nhà. Cô ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương, để

Đàm Thuần Chi điên cuồng chiếm đoạt 🌴ⓗ-â-𝓃 𝐭♓-ể mình.

Gò má đỏ hây, làn da trắng nõn ửng hồng, lộ ra phản ứng e thẹn của một người phụ nữ đang say men rượu, nhưng Trần Mộc Miên trong gương chẳng hề biết mình đang trải qua điều nhục nhã thế nào.

Dường như cảm giác được sự sung 𝖘ư-ớռ-🌀 đang xâm chiếm, cô hé môi, định rên lên một tiếng, Đàm Thuần Chi liền thừa cơ đẩy mạnh vào, tàn nhẫn cướp đoạt.

Trần Mộc Miên đưa tay định phản kháng, nhưng đã bị Đàm Thuần Chi giữ chặt xuống giường, không thể nhúc nhích.

Cô lim dim mắt, mơ màng nhìn Đàm Thuần Chi trước mặt, rồi bất giác lịm đi.

Đàm Thuần Chi ôm lấy cô từ phía sau, dương v*t không ngừng đâ.〽️ sâu vào, từ tốn mà thúc tới. Anh khẽ cười: "Khi đó anh còn tưởng em sẽ tỉnh dậy, đang nghĩ phải giải thích với em thế nào, hoặc thôi thì cứ chiếm lấy em luôn. Dù sao sớm muộn gì em cũng là người của anh. Ai ngờ, em lại tưởng đó chỉ là giấc mơ, rồi ngủ lại ngon lành."

Trần Mộc Miên nhìn bản thân trong gương, thấy gương mặt ngây ngô của mình trở nên đ-ê Ⓜ️-ê, 🎋*í🌜*ⓗ †♓*íⓒ*♓, xen lẫn nỗi xấu hổ dâng trào. Cô không kìm được mà co thắt nơi thầm kín, khiến Đàm Thuần Chi nhịn không được mà khẽ rên lên.

Đàm Thuần Chi cố nén cơn ⓒự.↪️ 𝖐𝖍0á.❗, 💲ïế*ⓣ c*ⓗ*ặ*✞ eo Trần Mộc Miên, ép mạnh xuống: "Đồ ◗â.Ⓜ️ phụ, sao lại 𝖘●ℹ️●ế●т ⓒⓗ●ặ●𝖙 nữa rồi? Anh đã chơi em bấy lâu, sao càng lúc lại càng khít thế hả?"

Trần Mộc Miên chưa kịp phản ứng thì Đàm Thuần Chi đã điên cuồng thúc mạnh. Tiếng va chạm ✝️♓·â·ռ 𝐭𝒽·ể vang lên không ngừng trong căn phòng, bóng hai người hắt lên tường, từng nhịp thúc vào nơi kín đáo của Trần Mộc Miên, cô cong người, để mặc cho người đàn ông làm càn.

"Đừng...! Đừng nữa... Công tử... Em xin anh... Nhanh quá, nhanh quá rồi..."

Cuối cùng Trần Mộc Miên không chịu được cường độ điên cuồng của anh, đành phải mở miệng cầu xin.

Tiếng rên của cô càng lúc càng mê hoặc, lẳng lơ, khiến bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy cũng khó lòng mà chịu nổi, huống chi là Đàm Thuần Chi, kẻ yêu cô đến điên cuồng.

Anh càng nhấn mạnh vào, từng nhịp càng sâu hơn. Cảm giác không thể đem cả hai viên tinh hoàn của mình nhét vào người cô, quấn lấy 🌴♓â*𝓃 ✞♓*ể của nhau mãi mãi.

"Nha đầu đáng ghét, từ trước đến nay chỉ giỏi hành hạ ta. Em có biết ban đêm ta nhớ em đến mất ngủ, chỉ hận không thể lột trần em ra, trói trên giường mà chơi đến tận cùng không hả?"

Trần Mộc Miên bị sự 𝐤♓ⓞ.á.𝖎 𝖈.ả.𝐦 dồn dập tấn công, hết gật lại lắc, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.

Trong gương, Đàm Thuần Chi đã lên đến cực điểm.

Anh điên cuồng thúc mạnh, từng nhịp t-𝐡-â-〽️ ռ𝖍ậ-𝐩 giữa hai chân cô, cuối cùng cũng tới đỉnh, т*❗*n*♓ 🅓*ị𝖈*ⓗ trắng xóa trào ra, phủ kín cả bụng dưới của Trần Mộc

Miên, thậm chí n_ℊ_ự_↪️ cô cũng bị bắn đầy.

Chất dịch ấm nóng lênh láng khắp t-𝖍-â-ⓝ т-𝐡-ể trắng muốt, khiến Đàm Thuần Chi càng thêm kích động. Cả cằm cô cũng dính vài giọt t·❗·𝐧·ⓗ ԁị·𝐜·ⓗ.

Trần Mộc Miên ngây ngốc, không hay biết gì, chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, bản năng hé miệng ra.

Đàm Thuần Chi cười gian, khều lấy một ít тi*ⓝ*♓ ⓓị𝖈*ⓗ rồi nhét vào miệng cô.

Theo bản năng, cô mú_t lấy, nuốt trọn từng giọt như con mèo nhỏ khát sữa.

Khung cảnh này khiến không chỉ Đàm Thuần Chi trong gương, mà cả người thật cũng đều phát điên.

Chưa để Trần Mộc Miên kịp nhận ra chuyện gì, cô đã bị trói chặt lên một giá gỗ kỳ lạ.

Hai chân cô dang rộng, vừa đủ độ cao cho Đàm Thuần Chi th●â●𝖒 ռ♓ậ●ρ vào.

Đôi tay bị cố định trên giá gỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Trần Mộc Miên hoảng hốt nhìn Đàm Thuần Chi, thấy anh mở một chiếc hộp, lấy ra một món đồ lạ rồi từ từ tiến về phía cô.

"Công... Công tử định làm gì vậy?"

Đàm Thuần Chi đứng trước mặt cô, vén nhẹ mái tóc, nhếch môi cười: "Em còn nhớ không, ta đã nói sẽ phạt em."

Trần Mộc Miên cúi xuống, thấy trên gậy th*t của Đàm Thuần Chi có đeo một chiếc vòng lạ, bên ngoài phủ đầy những sợi lông nhỏ như gai nhọn. Cô sợ hãi:

"Công tử, em biết sai rồi, xin anh tha cho em..."

Đàm Thuần Chi vẫn giữ nụ cười trên môi, áp sát thân mình vào cô, ↪️●ọ ×á●ⓣ bầu n*🌀*ự*ⓒ: "Nha đầu ngốc, sợ gì chứ. Ta sẽ khiến em sung 𝖘.ư.ớ.п.𝐠..."

Cô toan dùng pháp thuật để thoát thân, nhưng lập tức bị Đàm Thuần Chi đè xuống, không cựa quậy nổi.

"Ồ, lấy lại trí nhớ rồi sao? Còn dám dùng phép với anh hả?"

Trần Mộc Miên yếu ớt nài nỉ: "Công tử, em đâu dám... Em biết sai rồi, em thật sự biết lỗi. Cái đó... nó sẽ ⓖ_❗ế_t 𝐜♓-ế-✝️ em mất, em sợ..."

Đàm Thuần Chi vừa 𝖛●цố●🌴 ✔️●𝖊 ռɢ*ự*↪️ cô, vừa thủng thẳng: "Có vẻ như em biết rõ món này nhỉ."

"Không... không... em không biết..."

Trần Mộc Miên miệng nói cứng, nhưng trong gương bỗng xuất hiện một cảnh tượng khiến cô sững người.

Trong gương, hiện lên hình ảnh cô đang lén lút mở cuốn sách d-â-〽️ loạn của

Đàm Thuần Chi, nhìn chăm chăm vào chiếc vòng kỳ quái đó.

Sách viết, đây là vòng da cừu, đàn ông đeo vào để đ-â-ⓜ sâu vào chỗ kín của đàn bà, chỉ cần một lát sẽ khiến đàn bà sung şư*ớ*п*ɢ đến không chịu nổi, cảm giác tựa như tiên nhân lạc giới.

"Công tử... sao anh có thể lén nhìn em..."

Đàm Thuần Chi cười khẩy: "Thì ra là nha đầu 𝒹_â_m đ_ãп_g này từng trộm xem bí mật của anh. Được thôi, để anh cho em nếm thử cảm giác muốn sống không được mà muốn ↪️-𝒽ế-ⓣ cũng chẳng xong!"

Dứt lời, Đàm Thuần Chi không chần chừ mà thúc mạnh vào nơi thầm kín của

Trần Mộc Miên.

"Không...! Đừng mà...!" Trần Mộc Miên hít sâu, cảm nhận được thứ lông nhọn trên vòng da cừu 𝖈*ọ 𝐱á*✞ vào từng ngóc ngách bên trong. Cảm giác như có vô vàn chiếc lưỡi đang ⓛℹ️ế●ɱ láp, mỗi nơi đều bị 🎋●í𝖈●𝐡 𝐭●𝐡●íc●h đến mức tê dại. Vừa tiến được một nửa, cô đã cảm thấy toàn thân 𝐫𝖚.п ⓡ.ẩ.🍸, không chịu nổi nữa.

"Đừng vào thêm nữa, em xin anh..."

Đàm Thuần Chi cười khẩy, bất ngờ thúc mạnh vào đến tận cùng. Trần Mộc

Miên chỉ thấy đầu óc trống rỗng, một luồng κ𝖍-oá-❗ ↪️-ả-Ⓜ️ cực đại ập đến, cô đạt ↪️.ự.𝖈 k♓.𝑜á.ℹ️ ngay tức khắc.

Nơi thầm kín của cô 💲i·ế·т c·h·ặ·† điên cuồng, như đang gào thét đòi giữ chặt lấy

Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi khẽ híp mắt, cố nén cảm giác muốn phóng thích, thong thả ra vào: "Nha đầu, đừng nói những gì em nhớ được. Ta muốn em nhớ rằng, tất cả của em đều thuộc về ta. Trước mặt ta, em không có bí mật. Cơ thể, tâm hồn, ý nghĩ của em, tất cả đều phải vì ta mà mở ra."

Trần Mộc Miên bị từng đợt sóng κ𝒽·0·á·ı 𝖈ả·𝖒 nhấn chìm, đầu óc choáng váng, chẳng còn sức lực phản kháng lại những lời nói bá đạo ấy.

Cô mơ hồ, để mặc Đàm Thuần Chi ra sức hành hạ. Chiếc vòng da cừu với những sợi lông nhọn, mỗi lần cọ sát vào trong cô đều khiến thần trí mụ mị, miệng cô phát ra những tiếng r.ê.𝐧 г.ỉ không kiểm soát được.

Bộ dạng say mê đầy ⓓ*â*Ⓜ️ loạn của cô, khiến Đàm Thuần Chi khoái trá. Anh cầm chặt lấy thân người nhỏ bé của cô, nhịp nhàng ra vào. Mỗi lần Trần Mộc

Miên vô thức mở miệng, anh liền cúi xuống, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, môi chạm môi, không ngừng trêu đùa.

Cả hai cái miệng đều bị anh chơi đến mức nước 🅓●â●𝐦 tràn ra không ngớt.

Cảm giác vẫn chưa đủ, Đàm Thuần Chi bắt đầu nhấn mạnh hơn: "Nha đầu, nói cho ta nghe, em thích như vậy không?"

"Ưm... chậm lại... nhanh quá... nhanh quá rồi..."

Trần Mộc Miên vừa rên vừa cầu xin, nhưng Đàm Thuần Chi chẳng hài lòng, anh nhấc bổng cô lên, đi vòng quanh căn phòng. Mỗi bước đi, dương v*t vẫn nằm sâu trong người cô, từng nhịp thúc vào không ngừng.

Cô bám chặt lấy anh như đứa trẻ, hai tay ôm lấy cổ anh, miệng liên tục van xin:

"Công tử, chậm chút thôi... Em xin anh mà..."

Nhưng Đàm Thuần Chi chỉ cười: "Nha đầu ◗â.𝐦 đ.ã𝓃.ℊ, anh đâu muốn nghe em nói thế."

Trần Mộc Miên ngơ ngác: "Thế... công tử muốn nghe gì...?"

Đàm Thuần Chi bỗng dừng lại, cảnh vật xung quanh thay đổi, hai người đang ở giữa một vùng hoang dã, ngồi trên lưng ngựa.

Ánh trăng rọi xuống, phủ lên ⓣh●â●𝖓 †●ⓗ●ể trần truồng của cả hai.

Trần Mộc Miên hoảng loạn nhìn xung quanh: "Công tử, đây là đâu vậy?!"

"Anh chỉ làm điều mà anh đã muốn từ lâu."

Dứt lời, Đàm Thuần Chi giật dây cương, con ngựa bên dưới điên cuồng lao về phía trước.

Chiếc vòng da cừu trên côn th*t của anh theo từng nhịp chạy của ngựa mà ⓒ.ọ ⓧ.á.𝖙 mãnh liệt vào bên trong Trần Mộc Miên, 𝖐í●𝖈●♓ 𝐭hí↪️●𝐡 dồn dập khiến cô chẳng còn nghĩ ngợi được gì, chỉ biết bám chặt lấy Đàm Thuần Chi, vừa sợ hãi vừa 𝖐♓𝖔*á*ⓘ c*ả*ⓜ.

Đàm Thuần Chi sung 𝐬·ướռ·ɢ đến phát điên, buông cương, ôm chặt lấy Trần Mộc

Miên, nhấn mạnh từng nhịp theo bước chạy của ngựa.

"Công tử... em sợ..."

Giọng Đàm Thuần Chi khàn đặc: "Ngoan, đừng sợ, để anh chơi em đến 𝒸.𝖍.ế.ⓣ..."

Giữa màn đêm tĩnh lặng, hai †♓â·ⓝ 𝖙·𝐡·ể trần trụi hòa quyện trên lưng ngựa, từng nhịp thúc vào không ngừng, dường như muốn đi đến tận cùng của 𝖐.♓.𝖔á.ı 𝖈.ả.ⓜ.

Ánh trăng chiếu lên †_ⓗ_â_п t_𝐡_ể đang đung đưa của Trần Mộc Miên, khiến Đàm

Thuần Chi nhìn đến ngây dại. Trong tiếng hí dài của con ngựa, anh thúc mạnh một nhịp cuối cùng, ✝️1·п·♓ d·ịⓒ·♓ tuôn trào, lấp đầy nơi sâu kín của cô.

"Đàm huynh, hầu gái trong phủ của huynh đúng là người nào cũng xinh đẹp, mơn mởn, vừa nhìn đã thấy ưa mắt. Đặc biệt là tỳ nữ vừa rồi dâng rượu, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng, đằm thắm, ngắm kỹ thì lại có vài phần lanh lợi, tinh nghịch. Đàm huynh thật có phúc đấy."

Nam tử mặc áo xanh, mặt đỏ bừng vì rượu, bắt đầu thả lỏng, chẳng ngại ngần mà buông lời bình phẩm tỳ nữ của người khác ngay trước mặt chủ nhân.

Những câu nói này, nếu vào những dịp khác thì cũng chẳng vấn đề gì. Dù sao, nam nhân với nhau thường thích luận bàn về nữ nhân. Nhưng hôm nay, người này lại không biết rằng mình đã lỡ chạm đến cơn giận của chủ nhà.

Đàm Thuần Chi cười nhạt, đặt chén rượu xuống, ánh mắt thoáng tia lạnh lẽo:

"Chỉ là một nha đầu chẳng có gì nổi bật, làm sao dám nhận lời khen của huynh."

Có người đã nhận ra bầu không khí không ổn, vội vàng thu lại nụ cười.

Nhưng nam tử áo xanh, có lẽ đã uống quá chén, không biết chừng mực, vẫn bám riết không buông: "Đàm huynh, huynh cũng biết ta ở nhà bị một con cọp cái quản thúc, nhan sắc đã không nói, tính tình lại hung dữ. Đường đường là một công tử thế gia, trong nhà đến một người ấm giường cũng không có. Chi bằng huynh nhường tỳ nữ kia cho tôi, để tôi cũng được hưởng chút phúc khí, có được không?"

Đàm Thuần Chi chưa kịp trả lời, đã có người lên tiếng khuyên can: "Huynh uống say rồi, đừng nói bậy nữa." Quay sang nhìn Đàm Thuần Chi, người đó bối rối: "Đàm huynh, mong huynh bỏ qua, huynh ấy uống nhiều quá nên nói năng hồ đồ."

"Ta không có điên!" Nam tử họ Lâm đứng bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn người khuyên can, rồi quay sang Đàm Thuần Chi: "Đàm huynh, chỉ là một tỳ nữ, huynh tiếc sao? Hay là huynh khinh thường huynh đệ bọn ta, cho rằng ta không xứng? Hôm nay nói rõ đi, huynh có cho hay không?"

Câu nói ngang ngược này khiến không khí trong bữa tiệc sinh thần vốn vui vẻ của Đàm Thuần Chi chùng xuống hẳn, cả căn phòng chìm vào im lặng.

Mọi người đều căng thẳng nhìn về phía Đàm Thuần Chi. Chỉ thấy hắn sắc mặt lạnh tanh, đứng dậy, chậm rãi nói: "Huynh thật sự cần người, thì để ta về nhà khuyên nhủ tẩu tử, thu cho huynh vài thiếp thất, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Còn như nói đến tỳ nữ trong phủ ta, vụng về hậu đậu, tính tình lại còn dữ dằn hơn cả tẩu tử, thật không dám tặng huynh đâu."

Ai ngờ, người họ Lâm chẳng chịu nghe, mà còn hằn học đập mạnh chiếc ly xuống bàn, bước đến đối mặt với Đàm Thuần Chi: "Đàm Thuần Chi, chỉ chuyện cỏn con vậy mà huynh cũng không chịu nhường ta, còn nói là bạn bè. Rốt cuộc, huynh vẫn luôn cao ngạo, xem thường chúng ta mà thôi."

Đàm Thuần Chi thong thả đứng dậy, tiến lên một bước, không nói thêm lời nào, thẳng tay giáng một cú đấm vào mặt người kia.

Mọi người ngẩn ra, đến lúc kịp phản ứng thì kẻ họ Lâm đã bị đánh đến chảy m●á●⛎ mũi, mặt mày sưng vù như đầu heo.

"Ngươi... ngươi... ngươi dám đánh ta!" Kẻ kia cuối cùng cũng tỉnh rượu, trân trối nhìn Đàm Thuần Chi, không tin nổi.

Đàm Thuần Chi phủi nhẹ tay, rũ rũ tay áo, hừ lạnh: "Ta đánh ngươi thì sao?

Đường đường là một kẻ đọc sách, uống vài ly rượu đã say xỉn, còn giở trò trước mặt ta. Không chỉ ăn nói khiếm nhã với tỳ nữ của ta, mà còn dám ép ta tặng người ngay trong tiệc sinh thần của ta. Ngươi là thứ gì mà dám làm chuyện hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy! Nể mặt phụ thân ngươi, ta mới mời ngươi đến dự tiệc.

Vậy mà ngươi lại mất mặt đến thế. Nói cho ngươi biết, đừng nói đến tỳ nữ trong phủ ta, ngay cả cọng cỏ trong vườn ta, ngươi cũng không xứng đáng. Người đâu, mau tống cổ hắn ra ngoài!"

Lời vừa dứt, lập tức có hai tên gia đinh to khỏe bước lên, lôi xềnh xệch kẻ họ

Lâm ra khỏi phòng tiệc.

Trần Mộc Miên nhìn thấy cảnh này, chợt nhớ ra lời công tử nói ban nãy chính là sự việc này.

Cô mơ màng tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng đá lạnh lẽo, không thấy bóng dáng Đàm Thuần Chi đâu cả.

"Công tử? Công tử, chàng ở đâu?"

Chương (1-194)