"Ta cho ngươi biết thế nào là bỉ ổi!"
← Ch.1556 | Ch.1558 → |
Thấy vậy, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, một tay hắn đặt lên đầu Doãn Chí Bình sau đó cùng sử dụng tiên hoả và thiên lôi.
Không phải hắn muốn 🌀𝖎_ế_𝐭 Doãn Chí Bình mà muốn luyện hoá Thái Hư Cổ Long Chú trong cơ thể Doãn Chí Bình vì những chú ấn đó có liên quan tới quá nhiều người, không luyện hoá chú ấn này thì phải ℊ●𝐢●ế●т Doãn Chí Bình, có trời mới biết được sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng với hắn.
A...!
Adverti𝖘3_〽️𝑒_𝖓t
Rất nhanh sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, thậm chí là cả Hằng Nhạc Tông khiến người nghe г𝖚*п 𝖗ẩ*𝓎.
Nhưng lúc này không một ai thương xót hắn, người như vậy không đáng để được thương hại, nghĩ tới những đệ tử 𝐜𝐡ế●t thảm trong tay hắn, nghĩ tới những trưởng lão bị hắn hãm hại, bọn họ có lí do gì mà thương hại một tên ác nhân như vậy.
Sảng khoái! Thật sảng khoái!
Chỉ cần là những người nghe thấy tiếng gào thét của Doãn Chí Bình thì đều hít vào một hơi thật sâu, bọn họ chỉ muốn lên Ngọc Nữ Phong tận mắt chứng kiến cái 𝐜♓·ế·✝️ thảm hại của Doãn Chí Bình vì mối hận thù của bọn họ với Doãn Chí Bình đã ăn vào tận xương tuỷ.
Không biết từ bao giờ tiếng kêu gào kia mới dứt, Doãn Chí Bình lại chìm vào trạng thái 𝒽ô*𝖓 mê.
Còn thái hư long chú trong cơ thể hắn đã bị luyện hoá, những đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, những đệ tử và trưởng lão của các gia tộc phụ thuộc Hằng Nhạc, có quá nhiều, quá nhiều người có được cảm giác kì diệu.
Đó là cảm giác khó nói bằng lời nhưng chắc chắn rằng bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bọn họ đương nhiên cảm nhận được rõ ràng bởi sau khi thái hư long chú trong cơ thể bọn họ bị tiêu tán thì bọn họ không bị Doãn Chí Bình hút đi tinh nguyên nữa.
Keng! Keng! Keng!
Lúc này Doãn Chí Bình đã 𝖍.ô.п mê, mà trên Ngọc Nữ Phong toàn tiếng rung của sát kiếm, phía Tạ Vân đã không nhịn nổi nữa, rất muốn ra tay.
Không vội! Không vội! Không vội!
Diệp Thành vội vàng ngăn đám người, cười bảo: "Ta sẽ cho ngươi tự tay ⓖ❗ế·т hắn, nhưng vẫn còn vài việc chưa xong, hắn chưa thể 𝒸_𝖍_ế_т được".
Nói rồi Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình trong đại đỉnh, dường như hắn có thể từ bên ngoài nhìn thấy được 👢●ıռ●𝒽 ⓗồ●𝓃 Thái Hư Cổ Long với đôi mắt hung dữ ở trong, đây là bảo bối đó, không thể để nó chôn cùng Doãn Chí Bình được.
Chát!
Khi Diệp Thành đang nhìn Doãn Chí Bình thì một bàn tay ngọc ngà đã đánh mạnh vào mặt hắn, lại nhìn người ra tay, đây chẳng phải Sở Linh vừa mới từ thành cổ Thiên Thu về sao?
Thiên phú của cô mạnh mẽ nên tự phá được phong ấn, biết Diệp Thành phong ấn mình nên ngay lập tức chạy đến đây.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi", Diệp Thành che mặt, cười hà hà.
"Hiểu lầm? Ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm!", đôi mắt đẹp của Sở Linh bắn ra tia lửa, một chưởng đánh Diệp Thành ngã ngồi xuống đất, cô ấn hắn xuống rồi đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, không còn hình người.
Ôi...
Nhìn thấy cảnh này, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều giật giật khoé miệng.
So với họ, bốn tên phía Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng lại hưng phấn, xắn tay áo lên, tên nào cũng gào to nhào tới: "Ta cho ngươi biết thế nào là bỉ ổi!"
"Tiêu... Tiêu Tương, người Hằng Nhạc các muội thật... thật hung hãn!", nhìn cảnh này, Lăng Tiêu ở nơi cách đó không xa cười khan.
← Ch. 1556 | Ch. 1558 → |