← Ch.04 | Ch.06 → |
Tưởng Đồng sấy tóc, mặc váy rồi vào phòng ngủ. Thấy Phó Ngọc Trình đang tựa đầu giường, đọc cuốn sách cô để trong phòng. Đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng, thấy cô vào bèn khép sách lại.
Cô đi qua nhận lấy sách bỏ vào tủ đầu giường. Nghĩ một lát, vẫn là ⅼê●ⓝ gℹ️●ư●ờ●𝐧●𝐠, ngồi xuống bên anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh khát không?"
Trên người của cô vẫn còn mang theo hơi nóng từ phòng tắm, và cả mùi hương thoang thoảng sau khi tắm xong, mái tóc hơi xoăn 〽️ề.𝐦 𝐦.ạ.ℹ️ xõa trên bờ vai của cô. Tẩy đi lớp trang điểm, gương mặt cô vừa trắng vừa mềm, hai mắt long lanh trong suốt, yên lặng nhìn anh.
Phó Ngọc Trình không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ mặt cô, ừm, mềm mượt như sờ vào đậu hũ.
Anh vòng tay qua thắt lưng kéo cô vào trong lồng 𝖓*ℊ*ự*c. Bàn tay trên mặt cô chậm rãi chuyển động, ѵ*𝐮*ố*т v*ⓔ cằm cô.
Tưởng Đồng nằm trong lồng 𝐧_𝐠_ự_c nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt anh trở nên sâu lắng, bàn tay đưa xuống dưới, luồn tay dọc theo cổ áo rộng rãi của váy ngủ. Tưởng Đồng mím môi, rũ mi, không nhìn thẳng anh nữa. Tay của anh rất lớn, cũng rất nóng, nắm lấy một bên 𝖓🌀ự_↪️ cô 𝖒ơ_ⓝ t𝖗ớ_𝓃, ngón tay vân vê đầu ռ●🌀●ự●🌜 cô một lúc. Tưởng Đồng không nhịn được rên lên.
Cô giương mắt nhìn anh, nâng người lên trong lòng anh, đưa tay xuống, luồn vào quần ngủ của anh.
Tay cô như con rắn nhỏ chui vào quần lót của anh, cuốn lấy anh trong chớp mắt. Phó Ngọc Trình hơi căng mặt, bàn tay đang nắm lấy một bên của cô cũng ş_𝒾ế_t 𝖈♓_ặ_✝️. Cô vuốt nhẹ vài cái, đưa ngón tay xoa nhẹ lỗ nhỏ trên đỉnh. Cứ tiếp tục vuốt như thế một lúc, Phó Ngọc Trình đột nhiên hừ một tiếng, cầm lấy cổ tay cô.
Anh buông Tưởng Đồng, kéo tay cô ra, xoay người xuống giường, đứng trên sàn nhà 𝖈_ở_𝐢 զ_⛎ầ_п áo.
Tưởng Đồng cũng đứng dậy, cởi bỏ váy ngủ của mình.
Đôi mắt Phó Ngọc Trình nhìn cô tối sầm lại, cô không mặc quần lót.
Anh đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một đèn ngủ nhỏ trên đầu giường,
Tưởng Đồng lại gần, tay nắm lấy vật đang dựng đứng của anh. Anh thở ra một hơi, kéo cô vào trong lồng 𝓃ℊ.ự.🌜, tay kia dọc theo thắt lưng cô mà dần ✌️·ⓤố·ⓣ v·𝑒 xuống dưới.
Đầu ngón tay chạm tới đã thấy một mảng ẩm ướt, anh khẽ cọ sát bên ngoài một lúc rồi từ từ đi vào. Bên trong trơn mượt một cách kì lạ, ngón tay anh chọc ngoáy cùng với tiếng nước vang lên.
Tưởng Đồng mím môi, không nhịn được dựa vào người anh, khiến anh phải nhịn xuống ⓗ🔼*ⓜ 𝖒*ц*ố*𝓃 đem mình thúc vào chỗ kia của cô. Vì chênh lệch chiều cao, cô phải đứng kiễng chân, một tay khoác lên bờ vai rộng của anh. Chất lỏng tràn ra khe hở một cách khó khăn, Phó Ngọc Trình mím môi, rút ngón tay ra, nâng 𝐦ô𝓃●ⓖ cô bế lên.
"Ưm..." Vật trong tay cô tuột ra, dọc theo khe hở cọ sát âm đế khiến cho cô không nhịn được mà phát ra tiếng rên.
Anh nâng lấy bờ Ⓜ️.ô𝓃.𝐠 cô, chậm rãi 𝖈·ọ ❎·á·🌴, khiến cho chỗ kia của cô ngày càng ướ_𝐭 á_𝐭.
Tưởng Đồng gác cằm trên vai anh, †●𝒽●ở 🅓●ố●𝒸, từng hơi 𝓃ó·𝐧·ℊ 𝐛ỏ·n·ɢ phả vào gáy anh. Cô đột nhiên há mồm cắn bên gáy anh rồi nhẹ kêu.
"Phó tiên sinh."
Đôi môi ɱề.𝐦 〽️.ạ.𝐢 ngay tại mạch ɱ-á-u của anh, hàm răng cứng cắn trên da. Anh cau mày, siết lấy ⓜôп*ⓖ cô. Đầu lưỡi 𝓃ó𝐧●𝐠 🅱️ỏ●ռ●ⓖ kia 𝖑.ïế.m nhẹ, như ⓠ·υ·ỷ hút m*á*υ mà muốn nhấm nháp hương vị ⓜ·á·𝐮 ngon ngọt qua làn da anh.
Anh rên lên một tiếng, rồi vỗ một phát lên п𝖌ự_🌜 cô. Bế cô đặt trên giường, Phó Ngọc Trình đứng dậy trừng mắt, giọng nói khàn khàn, "To gan."
Anh cầm hộp bao cao su trên tủ đầu giường, nhưng chỉ thấy có một cái, nhìn về phía Tưởng Đồng như cười như không.
Tưởng Đồng vội chỉ về phía túi đồ của cô, "Em mua rồi."
Lúc cô đi siêu thị thì quên mua, nghĩ bụng anh rất ít khi đến hai ngày liên tục nên không để tâm. Không ngờ đêm nay anh lại đến, làm cô lúc quay về phải chạy vào cửa hàng tiện lợi mua một hộp.
Cô giả vờ đứng dậy định đi lấy, nhưng bị anh đè lại, tự mình đi tới.
Trong phòng chỉ còn lại một đèn ngủ mờ mờ, Tưởng Đồng thấy anh để thân trần lục tìm túi của cô, chỉ có bóng lưng nhưng lại vô cùng đẹp mắt, vai rộng hông hẹp, 𝐦ô_ⓝ_g vểnh 🌀-ợ-ï 🌜-ả-𝐦. Đột nhiên anh xoay người lại, dưới thắt lưng, vật to lớn cứ thế mà xông vào tầm mắt cô, gợi tình vô cùng.
"Nhìn gì vậy?"
Anh cúi đầu cầm lấy túi nilon, mở ra tìm đồ, vừa ngẩng đầu đã thấy cô bé này ngơ ngẩn nhìn mình, không khỏi thấy buồn cười.
Anh lấy được đồ, tiện tay ném túi nilon và hộp giấy vào thùng rác.
Tưởng Đồng nghiêng đầu, nhìn anh đến gần.
Anh đặt bao lên tủ, cầm cái còn xót lúc nãy xé vỏ, liếc mắt thấy cô vẫn đang nhìn mình, trong lòng anh bỗng có một ý tưởng, đưa bao cao su trong tay cho cô, hỏi, "Em làm nhé?"
Tưởng Đồng nhận lấy, ngồi thẳng dậy, một tay đỡ lấy chỗ kia của anh, một tay cầm bao, chậm rãi vuốt xuống. Áo mưa rất mỏng, cô thậm chí có thể cảm nhận được đường gân cộm lên qua lớp bọc.
Cô nằm lại, nhìn anh 🦵●ê●n ɢï●ư●ờ●𝐧●𝐠, quỳ gối giữa hai chân cô. Dưới cơ bụng săn chắc, vật kia vô cùng khí thế dựng đứng.
Anh vỗ nhẹ đùi cô, nói, "Mở rộng chân thêm chút nữa."
Cô nghe lời, mở rộng hai chân, ngón tay tách cánh hoa dưới thân mình, nhìn thấy anh đỡ lấy ԁươ𝓃*𝖌 ☑️*ậ*✝️ tiến lại gần.
Anh cọ một lúc tại miệng tiểu huyệt chờ trơn trượt rồi mới từ từ tiến vào.
"Ưm." Phó Ngọc Trình ưỡn thắt lưng đi sâu vào, chậm rãi đưa đẩy, thịt mềm cuốn chặt lấy cây gậy của anh. Tưởng Đồng nhắm mắt nhẹ hừ một tiếng, nắm tay nhỏ đặt lên bụng dưới của anh.
Anh hạ mắt, ⓡ-ú-🌴 𝐫-𝖆 chậm rãi rồi lại nhanh chóng ❎â●ɱ 𝓃●hậ●🅿️. Cứ đưa đẩy như vậy một lúc, anh lại vòng hai chân cô qua thắt lưng mình, cúi xuống đối mặt với cô, tay vỗ nhẹ hai bên má cô, khàn khàn giọng bảo, "Kẹp cho chắc vào."
Gương mặt anh kề sát cô, thân dưới mạnh mẽ 🌜ắ*〽️ νà*🔴 từng đợt. Tưởng Đồng cuốn lấy thắt lưng anh, bên trong ⓢï.ế.† 🌜.𝒽ặ.🌴 khiến anh ⓢướ𝖓●ɢ muốn điên lên, ở dưới thân anh nũng nịu 𝖙♓_ở ◗ố_𝖈 khiến anh n𝐠.𝒽i.ế.n 𝖗.ă.n.𝖌 mà làm cô thật mạnh.
Dưới từng đợt г●ú●✝️ г●𝖆 ↪️ắ●ⓜ ✔️à●⭕ mãnh liệt của anh, 𝐝â-〽️ thủy văng ra khắp nơi, chỗ hai người ɢℹ️-𝖆-0 hợ-🅿️ tạo thành một mảng ướ●ⓣ á●т.
Anh thúc một cái vào hẳn bên trong, rồi nhìn Tưởng Đồng.
Ngày hôm nay vốn anh không tính sẽ đến chỗ cô, nhưng lúc ngồi ngẩn người ở sô pha, hình ảnh hai đầu gối của cô bị anh hành hạ đến đỏ lên lại xuất hiện.
Lúc ẩn lúc hiện, khiến anh bồi hồi không yên.
Anh thật muốn 𝐡.𝖚𝐧.ℊ ♓ăn.𝐠 đè cô ra làm vài lần.
Anh siết hàm, thẳng người dậy muốn vắt chân cô lên vai, lại vô tình đối diện với đôi mắt của Tưởng Đồng.
Đôi mắt ánh lệ long lanh, nhìn anh như muốn hỏi tại sao lại ngừng.
"Chặc." Anh tặc lưỡi, nâng hai chân cô đặt lên vai, thô bạo mà đè xuống người cô, 𝖍.ц𝓃.🌀 ⓗă.𝖓.ɢ ↪️●ắ●Ⓜ️ 𝐯à●⭕.
"A...."Tưởng Đồng bị κí𝐜·ⓗ ✝️·híⓒ·ⓗ mà hét lên, bên dưới gắt gao siết lấy anh, miệng h*é 𝐦*ở, ⓣ♓*ở 𝐝*ố*🌜 nghẹn ngào gọi anh, "Phó, Phó tiên sinh...."
Thấy hai mắt đỏ hồng của cô có vẻ không tập trung, anh 𝖓🌀♓_𝐢_ế_𝖓 𝓇_ăⓝ_𝐠 hỏi, "Làm sao vậy?"
Cô bị anh thúc vào từng trận, †♓-ở 𝒽ổ-𝖓 ♓-ể-ռ một câu cũng không thể nói hết. Níu lấy cánh tay anh đang giữ chân mình kế bên mặt, khóc không thành tiếng, "Chân...chân, chân đau."
Không ngờ lại khiến Phó Ngọc Trình bật cười, đ-â-m v-à-o càng sâu, thậm chí còn cúi đầu nói bên tai cô, "Không phải em học múa sao? Chỉ có chút độ khó như vậy mà cũng không chịu nổi?"
Tưởng Đồng ghé bên tai anh nũng nịu rê●𝓃 𝖗●ỉ, từng tiếng kêu lên, theo lỗ tai tiến vào lòng anh khiến cho lưng anh tê dại một trận.
Anh hé miệng cắn lấy vành tai cô, ép hỏi, "Hửm?"
Nửa chữ Tưởng Đồng cũng không nói được, cô ngẩng cổ, ngón tay luồn qua tóc giữ lấy đầu anh, rên từng tiếng yêu kiều đứt quãng.
Bên dưới bị ma sát khiến 𝖐.𝐡𝑜á.❗ 𝖈.ả.ⓜ đến mãnh liệt, cô cau mày, trong đầu một mảng mơ hồ, vô thức gọi, "Phó tiên sinh...Phó tiên sinh..."
Phó Ngọc Trình nghe cô gọi mình, giọng điệu vừa mềm vừa nhẹ, khiến anh 𝖐ⓗ●ο●á●1 c●ả●𝖒 khác thường. Chưa kịp đợi anh tinh tế cảm nhận nó, vật đang cắm sâu vào cơ thể cô đột nhiên bị ⓢ1ế*ⓣ 𝐜𝐡*ặ*ⓣ, cô 𝐫.⛎.𝖓 𝖗.ẩ.🍸 ở dưới thân anh, đạt cao trào.
"Phó tiên sinh..."
Cô vẫn đang gọi anh.
Phó Ngọc Trình thẳng người, chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ bên dưới của cô co bóp nuốt lấy mình. 𝐌●ú●✝️ chặt khiến da đầu anh tê dại, cứ vậy mặc kệ cô có thoải mái hay không, anh lại gập chân cô lại một lần nữa, uỡn thắt lưng đâ●ɱ sâu vào, dùng sức mà làm.
Mạnh mẽ làm dù cho Tưởng Đồng có hét thế nào cũng không chịu dừng, mặc sức 𝖗_ú_𝖙 𝓇_𝖆 đâ*Ⓜ️ v*à*ο, hận không thể đem cả tinh hoàn cùng 𝐜ắ*ⓜ và*🅾️. Cứ như vậy một lúc lâu mới kéo lấy thắt lưng cô dính vào, khiến thân dưới của hai người dính chặt một chỗ rồi bắn.
Anh nghỉ một lát mới г-ú-ⓣ 𝐫-ⓐ khỏi người cô, bỏ bao cao su vào thùng rác. Quay lại nhìn Tưởng Đồng, thấy cô chống tay định đứng dậy, anh bèn kéo lấy cánh tay, lật cô trở lại trên giường.
Tưởng Đồng khó hiểu nhìn anh, lại thấy anh lấy một cái bao nữa từ trên tủ, rồi nói với giọng điệu thản nhiên, "Lại lần nữa."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |