← Ch.05 | Ch.07 → |
Quan Hướng Lam trợn tròn mắt, chống lại tròng mắt đen 𝖓ó●𝖓●𝖌 🅱️●ỏn●🌀, ngọn lửa trong tròng mắt nóng đến bỏng người, giống như nụ 𝐡ô-𝖓 của anh, điên cuồng như muốn ăn cô vào bụng.
"Ưm..." Cô giãy giụa muốn đẩy anh ra, nhưng 𝐭♓â.𝐧 †𝒽.ể của anh lại ép chặt cô, anh nhìn như thon dài gầy yếu nhưng sức lực lại rất lớn làm cô không thoát được.
Miệng lưỡi 𝐧óп-ɢ bỏ𝖓-𝖌 quấn chặt cướp lấy hơi thở của cô, cô thở nhẹ, lại không chạy khỏi hơi thở đàn ông mê người của anh.
Đầu óc của cô dần dần hỗn loạn, lý trí rời rạc trong nụ ♓ôռ_, bàn tay chống đẩy anh dần dần buông lỏng, cô không khỏi chìm đắm, mềm nhũng ở trong ⓝ.ⓖ.ự.ⓒ của anh...
Nhận ra được cô dao động, Ngôn Tử Ngự nheo tròng mắt đen lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng mê người, cô ✞h●ở ◗ố●ⓒ hỗn loạn, mùi vị ở đầu lưỡi lại vô cùng ngọt. Mùi vị của cô tốt đẹp làm cho không người nào có thể kháng cự, nụ 𝒽ô-п ban ngày là một ngoài ý muốn, anh chỉ là muốn trêu chọc cô, nhưng ngoài ý muốn nếm được hương vị ngọt ngào trên môi cô làm cho anh không khỏi ♓●ô●ⓝ sâu hơn.
Chờ lúc buông cánh môi cô ra thì mới dần dần có lý trí lại, anh ngạc nhiên với cảm giác ♓ô_п cô, dường như trong lòng có rung động.
Rung động không nên này làm cho anh phải cau mày, anh không khống chế được mở miệng trêu chọc cô, ai bảo hai chữ "vui 💰_ư_ớ_𝓃_🌀" trong miệng cô nghe quá chói tai.
Đợi cô giận đến chạy mất, nhìn bóng dáng cô rời đi, anh lại không cảm thấy đùa rất vui giống như trước, ngược lại cảm thấy không khỏi buồn bực.
Loại tâm trạng kỳ lạ này làm cho tâm trạng cả ngày đều rất tệ, thấy cô cũng chỉ muốn dùng sức khi dễ cô, làm tiêu tan buồn phiền ở trong lòng.
Nhưng hành động của cô ngoài dự tính của anh, mỗi lần đều là như vậy, cách làm của cô đều khiến anh không cách nào hiểu, cũng không đoán được. Cô giống như một viên đạn lạc, luôn đột nhiên n-ổ †ц𝓃-𝐠 làm cho anh không phản ứng kịp. Giống như bây giờ, môi của cô rất 𝖒ề·ɱ Ⓜ️·ạ·1, hương vị ngọt ngào trong miệng nhỏ mê người, tiếng ⓣ-h-ở 🅓ố-𝒸 dồn dập khiêu khích 𝒽-@-𝐦 𝐦⛎-ố-𝖓 của anh.
Không nên như vậy, anh phải đẩy cô ra, tiếp tục như vậy sẽ không thể cứu vãn, lý trí trong đầu cảnh cáo anh như vậy.
Anh biết, cũng biết rất rõ, nhưng lại không khống chế mình được.
Đầu lưỡi nóng quấn lưỡi mềm, lật khuấy mật ngọt trong cái miệng nhỏ nhắn, anh muốn ngừng mà không được, lưỡi dây dưa, bàn tay khẽ 𝐯⛎·ố·🌴 𝖛·𝖊 da thịt bóng loáng, từ dưới ⓜ·ô·𝐧·𝖌 tròn men lên nắm chặt một bên 𝓃-ɢự-𝒸.
Tính chất đùa giỡn đã thay đổi chuyển thành lửa dục nồng cháy, lý trí của hai người đã đắm chìm trong ngọn lửa, Quan Hướng Lam 𝐫ê*ⓝ n*♓*ẹ, tay nhỏ bé không tự chủ được vòng ở cổ của anh.
Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lưỡi mềm nhẹ nhàng thăm dò, nhiệt tình quấn quít với anh, chân trái thon dài cũng câu lên hông của anh, bụng cảm nhận được cứng rắn п.ó.𝓃.g 🅱️.ỏ𝐧.🌀 dưới người anh. Làm cho bụng của cô cảm thấy ngứa, 𝐭_♓â_п ⓣ𝐡_ể m·ề·Ⓜ️ 𝐦·ạ·i lắc lắc nhẹ, bầu 𝓃*🌀*ự*𝖈 cọ sát lồng 𝐧-gự-𝒸, nụ hoa màu hồng đã nhạy cảm đứng thẳng từ lâu. Sự chủ động nhiệt tình của cô cổ vũ lửa dục, chút lý trí còn sót lại trong đầu Ngôn Tử Ngự liền bị hủy diệt, anh điên cuồng 𝐡-ô-ⓝ mô-𝐢 của cô, bàn tay ôm trọn bầu 𝐧.🌀ự.𝒸.
Lòng bàn tay khẽ ⓥ-ⓤ-ố-t v-ⓔ nụ hoa, cọ sát lẫn nhau, ngón tay ⓥ-υ-ố-✞ 𝐯-𝐞, đối với thứ không cách nào một tay ôm trọn được này là yêu thích không muốn buông tay.
"Ừ..." N●🌀ự●🌜 tròn được anh ☑️⛎*ố*ⓣ ⓥ*e mà căng thẳng, cảm giác vui 𝐬ướ.ռ.🌀 tràn ngập bộ nℊ.ự.𝖈, Quan Hướng Lam hơi cong người, theo bản năng tìm kiếm 𝐯υ●ố●t ☑️●ⓔ nhiều hơn.
Mà tay nhỏ bé 𝖒●ề●𝖒 𝖒ạ●i cũng vội vàng xé áo sơ mi trên người anh, lòng bàn tay chui vào lồng п_ⓖự_c của anh, anh nhìn như gầy ốm, da thịt lại bền chắc bóng loáng, không Ⓜ️ề·〽️ ⓜạ·1 như cô, mà mạnh mẽ thuộc về đàn ông.
Cô khẽ 𝐯𝐮ố.𝐭 𝐯.3 da thịt cứng rắn, ngón tay nhỏ nhắn 〽️ơ-п 🌴𝖗ớ-𝓃 nụ hoa của anh, đầu ngón tay chuyển nhẹ ở trên nụ hoa, xấu xa trêu đùa anh.
"Ưm!" Ngôn Tử Ngự kêu rên, buông môi cô ra, tròng mắt đen hừng hực nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã ửng hồng từ lâu, đôi mắt xinh đẹp hiện ra sương mù mê người, mà cánh môi như hoa bị anh ♓*ô*𝖓 càng tươi đẹp hơn, khi anh nhìn kỹ, cô lộ ra đầu lưỡi màu hồng khẽ 𝐥❗ế_𝐦 cánh môi, dáng vẻ cực kỳ khiêu khích. Anh híp mắt, thô lỗ đè cô ở trên tường, há mồm ngậm một bên ⓝ_ⓖ_ự_𝐜, đầu lưỡi chơi đùa nụ hoa, hàm răng lại 𝐜·ắ·𝖓 n·ⓗ·ẹ.
Mà bàn tay khác cũng không buông tha bên kia, ngón tay ✔️-ⓤố-t ѵ-𝐞 nụ hoa, làm cho bầu 𝐧🌀ự·ⓒ trắng ở trong lòng bàn tay vặn vẹo t𝖍à𝐧-𝐡 ♓-ì-𝓃-𝒽 dáng mê người, ngón tay đùa giỡn nụ hoa, mà lưỡi nóng cũng không buông tha trong miệng, thỏa thích chơi đùa hai bên m-ề-m 𝖒-ạ-𝖎 trắng mịn.
𝐂_ả_𝖒 𝐠_ï_á_c 𝖙_ê d_ạ_1 trước ռ🌀ự-𝖈 xông lên ✝️♓-â-𝓃 𝐭𝒽-ể, Quan Hướng Lam ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ được bật ra tiếng rên ⓠ.⛎𝓎ế.𝓃 ⓡ.ũ,
"Ừ a..."
Cô ⓒắ_𝓃 𝖒ô_❗, lại không ngừng được tiếng rên nhỏ, tay nhỏ bé đưavào người anh, vì vui thích mà n-ɢ-ự-𝐜 cao thẳng, giữa hai chân tràn ngập ẩm ướt rung động.
Lưỡi nóng thay phiên ⅼ𝒾ế.𝐦 〽️·ú·𝐭 hai bên 𝖒ề.ɱ 𝐦ạ.ï, khi anh 𝐦-ú-† hai nụ hoa phía dưới đã nở rộ ánh nước tuyệt đẹp, vết cắn của anh cũng in lại trên nụ hoa trắng mịn. Mà tay của anh cũng đi dọc xuống, đi tới cánh hoa đã ẩm ướt từ lâu, đầu ngón tay mới nhẹ nhàng thăm dò, liền dính đầy nước 🅓-ụ-𝖈 𝐯-ọп-g.
"Tiểu Lam, em thật nhiệt tình --..." Giọng nói Ngôn Tử Ngự khàn khàn, khuôn mặt tuấn tú mang theo ԁụ-🌜 ѵ-ọn-𝖌 mê người, ngón tay dài thăm dò theo dịch yêu, tiến vào nhụy hoa mê người.
Mới vừa tiến vào, vách tường hoa lập tức co rúc lại, ôm trọn ngón tay của anh."Ướt như vậy, chặt như vậy..." Anh nói nhỏ, răng nhọn khẽ cắn nụ hoa đỏ bừng.
"A!" Trên 𝖓ɢự.𝐜 truyền tới cảm giác hơi đau làm cô rên khẽ, bụng cũng co rụt theo, làm cho nhụy hoa bên dưới càng hút chặt ngón tay anh hơn.
Cô thở nhẹ, môn●🌀 đẹp khát vọng xoay nhẹ, con ngươi mơ màng nhìn anh."Anh -... Đừng không động." Không chịu nổi anh chậm chạp, cô thúc giục.
Dao động cọ sát truyền tới bụng khiến cho cô đói khát khó nhịn, lửa dục đốt cháy cô, sâu thẳm trong nhụy hoa đang kêu gào mong muốn anh lấp đầy.
Cô không nhịn được mà di chuyển m_ôռ_ⓖ đẹp, nhụy hoa ma sát ngón tay dài, vách tường hoa chặt khít cũng co rúc theo cô, phun ra nuốt vào ngón tay. Dáng vẻ cô phóng đãng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lúc này nhìn rất զ-uyế-n г-ũ, bộ dáng đẹp đẽ trong suốt đan xen vẻ g_ợ_ï 🌜_ả_m đủ để hấp dẫn bất cứ người đàn ông nào.
Ngôn Tử Ngự khó có thể dời mắt, anh bị vẻ đẹp của cô quấn chặt, ngón tay dài thô lỗ ra vào nhụy hoa, thậm chí thăm dò vào thêm một ngón, hai ngón tay khép lại càn rỡ khuấy động trong nhụy hoa.
Ngón tay dài kéo ra đ●ư●a ✔️à●🅾️, thậm chí ngón cái chơi đùa nhụy hoa phía trước, ngón tay nhẹ nhàng đè ép nhụy hoa, không ngừng lôi kéo 🎋íⓒ●𝖍 ✝️●𝒽í●𝖈●♓ nhạy cảm của cô.
Mà lưỡi nóng cũng dùng sức ngậm 𝐦ú*т lấy hai bên mề_m ⓜạ_❗, một tay kia là xoa nắn nụ hoa, chơi đùa hai bên 𝐦ề-ⓜ ɱạ-❗ đến ửng hồng.
Quan Hướng Lam điên cuồng ngẩng đầu lên, vui ⓢư●ớ𝖓●𝐠 mãnh liệt cuốn lấy cô, ⓣ·𝐡·â·n 🌴·♓·ể Ⓜ️·ề·𝐦 m·ạ·❗ ửng hồng giống như hoa hồng mê người.
Lưỡi nóng buông đầu п🌀-ự-↪️ ra, không nhanh không chậm di chuyển xuống dưới, anh ngồi xổm trước người của cô, ngón tay thon dài kéo ra đư●🅰️ νà●o nhụy hoa ẩm ướt, mà đầu lưỡi cũng đã ở cuốn rốn trên bụng nhỏ.
"Đừng..." Quan Hướng Tham thở nhẹ, đầu lông mày nhíu lại, nhưng lại không ngăn cản được động tác của anh. Đầu lưỡi nóng ở rốn nhẹ nhàng vòng quanh, thậm chí thăm dò vào bên trong ⅼ·iế·m nhẹ xung quanh, làm cho т·𝖍·â·𝓃 🌴·𝐡·ể cô ⓡ𝖚_ռ гẩ_y, cho nên nhụy hoa co rúc càng chặt hơn.
"Nhạy cảm như vậy --..." Ngón tay thon dài cảm giác được vách tường hoa co rúc dữ dội, Ngôn Tử Ngự khẽ 🦵i.ế.ⓜ cánh môi, cười đến tà ác.
"Như vậy thích không? Hay là thế này?" Nói xong, môi của anh đi xuống, đi tới vùng đất tam giác xinh đẹp trù phú.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |