Xây dựng lại
← Ch.24 | Ch.26 → |
Nơi hai người kết hợp trở nên nhầy nhụa.
"A... Sắp, sắp tới rồi... Ưm..." Vãn Chu chưa kịp dứt lời, trong đầu tức thời trống rỗng, thân dưới tuôn ra một dòng nước ⓓâ●〽️.
Nhìn thấy cô đạt ↪️ự·↪️ 🎋𝖍·0á·ⓘ, Giang Độ thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng đưa đẩy, tận hưởng cảm giác cực kỳ thít chặt và co giật của thành trong sau khi đạt ⓒự●𝒸 𝖐●h●𝐨á●ℹ️.
"𝐒.ư.ớ.ⓝ.𝖌 không?"
"Ừm..." Vãn Chu mệt mỏi đáp lại.
"💲ướ·𝐧·𝖌 thì tốt, nhưng anh còn cứng." Giang Độ thấp giọng nói, rồi ôm Vãn Chu lật người đặt cô xuống bên dưới.
Ở tư thế này, Giang Độ trực tiếp cảm nhận được mức độ căng chặt của Vãn Chu. Anh đ●è 🦵ê●𝓃 ռɢ●ư●ờ●i cô, hông nhún không ngừng, lùi ra, rút nửa côn th*t ra rồi hung ác đ-â-𝐦 ☑️à-🅾️ lần nữa.
"A..." Tiểu huyệt vừa đạt c*ự*ⓒ k*♓*0á*ⓘ không chịu nổi kí*𝖈*𝐡 т*𝖍í*𝒸*𝐡 mãnh liệt như vậy. Vãn Chu bị làm đến mức không nói thành lời.
"Chẹp, chặt thật đấy, 𝖈hị𝖈_h mãi mà không lỏng ra à?" Anh thẳng người dậy, ngồi quỳ trên giường và bắt đầu dùng một tay vỗ vào ⓜ●ô𝖓●𝐠 Vãn Chu. Mỗi lần đánh, anh có thể cảm thấy vách tường trong tiểu huyệt càng co thắt chặt hơn.
"Ưm... Đừng, đừng mà..."
"Đừng à?" Giang Độ tiếp tục chậm rãi đ*â*𝐦 và*ⓞ."Anh tưởng em thích chứ, mỗi lần anh đánh em, em lại chảy nhiều nước hơn này."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Dấu bàn tay đỏ tươi trên bờ môռ.ℊ trắng như tuyết khiến mắt Giang Độ đỏ rực vì phấn khích, suýt nữa anh đã đánh mất lý trí muốn làm 𝒸𝐡ế-† cô. Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, tiếng nước và tiếng bành bạch vang vọng khắp căn phòng.
Vãn Chu nói không ra hơi, nắm vai anh càng ngày càng chặt, bụng tê rần, sau tiếng "ùng ục" lại rỉ ra một búng nước.
"Nhạy cảm quá đấy." Giang Độ ⓛ·𝒾·ế·𝖒 𝖓·♓·ẹ 𝖛à·𝖓·ⓗ т·🔼·𝖎 của cô một cách ⓓâ.ⓜ ⓓ.ụ.𝐜.
Đôi mắt Giang Độ đỏ au, anh 𝐥.à.ɱ 🌴.ì.ⓝ.♓ mỗi lúc một nhanh và sâu hơn, κh𝐨á-❗ ↪️-ả-〽️ dâng trào nhanh đến mức cuối cùng anh cũng cảm nhận được mình đã cắm đến tận khe tử cung trong một lần ⅼà_𝐦 🌴ì_п_♓. Anh ×*⛎*ấ*† †ℹ️𝓃*𝐡 và bắn mạnh vào sâu trong tử cung.
Chỉ nghe thấy âm thanh 𝐱_ⓤ_ấ_т †_ⓘ_𝖓_♓ phụt phụt kéo dài mười giây, Giang Độ s●ướ●𝐧●ɢ đến mức không nói nên lời, 𝖓·ằ·〽️ đ·è 𝐥·ê·п Vãn Chu.
Anh rút gậy th*t còn chưa mềm của mình ra. Nhìn dòng †𝐢_ռ_𝖍 𝒹ị↪️_𝐡 trắng đục hoà cùng dòng nước 𝖉·â·Ⓜ️ từ từ chảy ra khỏi hoa huy*t sưng tấy, anh suy nghĩ một lúc rồi lại đẩy cậu bé của mình vào trong.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
"A... Đi ra..." Vãn Chu cực kỳ mệt mỏi đẩy anh ra.
Giang Độ hô*n lên khóe môi cô: "Sinh cho anh một đứa con, nhé?"
Vãn Chu lại đẩy anh nhưng anh không động đậy. Vãn Chu không lay chuyển được anh, mệt mỏi không muốn cử động nữa, đành chấp nhận nằm yên như vậy.
Lâu đến mức Vãn Chu nghĩ anh đã thiếp đi rồi.
Anh đột nhiên hỏi cô: "Tại sao em vẫn chọn trở thành bác sĩ?" Vì tổn thương mình phải chịu đến từ một tên bác sĩ không đủ trình độ và vô đạo đức.
Vãn Chu biết lúc cô đi ra ngoài mua cơm, chắc chắn mẹ đã kể hết tất cả mọi chuyện cho anh.
Ngược lại, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, cuối cùng không phải một mình đeo mang gông xiềng nặng nề này nữa, cuối cùng cũng có người đứng cùng một nơi với cô rồi.
"Có lẽ cái gì không ɢ●𝒾ế●🌴 được em sẽ khiến em mạnh mẽ hơn." Giọng nói khàn khàn và mệt mỏi vì tình dục nhưng ẩn chứa sự kiên định.
Hoá ra suốt ngần ấy năm, trong cuộc sống tưởng chừng như nát tươm và nặng nề, cô vẫn chưa bao giờ từ bỏ bản thân mình.
Bị hỏng thì xây dựng lại, cho đến khi toàn vẹn.
← Ch. 24 | Ch. 26 → |