Tin tức cuối cùng của mẹ
← Ch.329 | Ch.331 → |
"Mẹ! Mẹ! Con chảy máu rồi!"
"Con gái ngốc, con không phải bị chảy máu mà là thấy kinh nguyệt, Dao Dao nhà ta bắt đầu lớn rồi. Từ nay vào kỳ kinh nguyệt, con không được ăn đồ lạnh, nên ăn nhiều táo đỏ, có biết không? "Năm cô mười hai tuổi, lần đầu thấy kinh nguyệt, khi đó cô sợ hết hồn, mẹ đã ở bên ân cần chỉ bảo cô những việc cần chú ý sau này nhưng cô bướng bỉnh không nghe lời, vẫn lén ăn đồ lạnh, kết quả là bị đau bụng dữ dội.
"Mẹ, con được đi du học Nhật Bản rồi."
"Thật sao? Dao Dao bảo bối, con giỏi quá!" Mười ba tuổi, cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển một trường ở Nhật Bản, khiến cả nhà vui mừng khôn xiết.
Nhưng vào đêm khuya ấy cô lại phát hiện mẹ cô đang khóc thầm bởi bà thực sự không nỡ rời xa đứa con bảo bối của mình.
Quá nhiều ký ức, quá nhiều thứ cô không thể quên đi, quãng ký ức ấy có mẹ cô, một người vô cùng hiền lành và hết mực yêu thương cô.
Từ năm mười ba tuổi, cô đã không cần tiêu tiền của gia đình nhưng trước đó, tất cả mọi thứ mà cô có đều nhờ mẹ cô làm đồ thủ công để nuôi cô.
Những đồ thủ công đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mẹ cô phải thức trắng đêm không chợp mắt mới kiếm được mười mấy đồng, cũng chính vì những ngày tháng gian lao này đã khiến bà trở nên già yếu.
Có một chuyện khiến Dao Dao khó quên, cũng chính nhờ đó mà cô trở nên hiểu chuyện hơn. Đó là khi cô khoảng chừng bảy tuổi, lúc ấy cô rất thích một đôi giày và khóc lóc đòi mua, mẹ cô đã phải thức liền hai đêm để thêu bức tranh chữ thập bán đi để lấy tiền mua giày cho cô.
Tiếc là sau khi đi đôi giày ấy chân rất đau, Dao Dao liền tức giận, không đi nữa mà không hề biết rằng... đôi giày mới ấy đủ tiền sinh hoạt một tháng cho cả gia đình. Mẹ không hề trách cô nhưng đã lén đem đôi giày ấy tìm tới người bán nhưng họ lấy cớ đôi giày đã bị bẩn mà không trả lại tiền.
Thấy vậy bà liền đem tới một thùng nước, giặt sạch đôi giày ngay trước mặt người bán đó. Nếu không phải lúc đó trùng hợp là Dao Dao được nghỉ học và chứng kiến cảnh đó, có lẽ cô mãi mãi cũng không biết được mẹ cô đã khổ sở như thế nào, cũng không học được cách hiểu chuyện như vậy!
Thực sự không muốn nghĩ tới những hồi ức ấy, càng nghĩ nhiều, càng đau khổ, càng không thể chấp nhận được sự thật mẹ cô đã ra đi mãi mãi!
Đứng trong căn phòng lạnh lẽo, lấy ra món quà mẹ tặng cho cô mà nước mắt chua xót không ngừng rơi.
"Mẹ, vì sao mẹ không đợi con? Vì sao không đợi con chính thức bước vào xã hội này, chính thức có tiền để báo hiếu công ơn dưỡng dục của mẹ!"
Không có sự bất lực nào hơn sự chờ đợi trong vô vọng!
Từ nhỏ cô đã nhận được sự yêu thương, chăm sóc của mẹ, cô luôn khao khát ngày nào đó mình có khả năng khiến mẹ được hạnh phúc. Nhưng ngày đó chưa kịp đến thì mẹ cô đã không còn, cô phải làm sao mới trả được công ơn này đây?
"Ầm" một tiếng, cánh cửa khép kín bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Dao Dao nghiêng người nhìn ra cửa..."Anh?"
Người này không phải ai khác là Phong Thần Dật, hắn đứng trước cửa thở mạnh, nhìn chằm chằm cô. Ngay sau đó... hắn bước nhanh tới trước mặt, ôm chặt cô vào lòng!
Giống như có phép thuật vậy, trong giây phút được Phong Thần Dật ôm chặt, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu đau khổ mà cô cố nén xuống bấy lâu, tất cả như muốn tuôn trào...
"Hu hu!" Tiếng khóc kéo dài, đem theo niềm đau vô tận, tràn ngập không gian không quá lớn của căn phòng.
Nhưng, điều kỳ lạ là...
Bởi có sự xuất hiện của hắn, cái ôm của hắn, thời khắc ấy, cô bỗng như không còn thấy bất lực và cô đơn vì sự ra đi của mẹ nữa.
Phong Thần Dật càng thắt chặt hai bàn tay ôm lấy cô, mỗi lúc một chặt hơn, trên mặt là nỗi đau khó lòng diễn tả.
Hắn thực sự không chịu nổi khi nhìn thấy nước mắt cô rơi, không muốn nghe thấy tiếng cô khóc, không biết bản thân nên làm gì vào lúc này mới giúp cô bớt đau buồn, ngoài việc ôm chặt cô là người đầu tiên chạy đến bên cô, hắn thực sự thấy bất lực, không biết làm gì hơn nữa...
Không biết đã như vậy bao lâu, mặt trời dần dần hiện lên phía sau núi, cô mới dần kiềm chế được nỗi buồn trong lòng: "Anh, tại sao, tại sao anh lại đến đây?" Cô nói trong tiếng nấc cụt.
"Bởi vì anh biết, em hiện giờ, rất cần... có người bên cạnh." Khi Phong Thần Dật nói ra những lời này, trên mặt hiện lên nụ cười.
Hắn không hề nói rằng "cần anh" ở bên cạnh, từ khi nào hắn trở nên không tự tin như vậy? Nhưng có lẽ chỉ như vậy, hắn mới có thể một lần nữa từ từ bước vào tim cô.
Đã nửa tháng kể từ khi chuyện không may ấy xảy ra, bọn họ cũng đã nửa tháng không liên lạc với nhau. Dù hắn biết, Ngự Ngạo Thiên sẽ không có cách nào ở bên cô và hắn cũng không thể tìm ra lý do để có thể gặp mặt cô.
Cho đến khi chuyện này xảy ra!
Hắn đã nghĩ rằng, dù cho Ngự Ngạo Thiên có ở bên cạnh cô thì hắn nhất định vẫn sẽ tới bởi hắn không muốn chuyện của hai năm về trước một lần nữa tái diễn!
Có nhiều lúc Phong Thần Dật thực sự không dám nghĩ tới giây phút ban đầu khi Dao Dao tới tìm hắn vì muốn lấy chi phiếu, mỗi khi nghĩ tới chuyện này hắn đều cảm thấy như chính hắn đã đẩy cô tới bên người đàn ông khác.
Bởi vậy, hắn đã thề rằng, bất luận sau này ra sao, hắn vẫn sẽ xem cô là vợ của mình, ở giây phút cô đau buồn nhất, hắn cũng sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô!
Người ta vẫn nói rằng, yêu lâu, chung sống cùng nhau, tình yêu ấy sẽ dần dần biến mất và trở thành tình thân.
Vào lúc này, giây phút Phong Thần Dật ôm chặt lấy cô, điều đầu tiên trong đầu cô nghĩ tới là, hóa ra... trên đời này, ngoài ông nội, cô vẫn còn... Phong Thần Dật là người thân, người đàn ông này từ yêu đã dần trở thành người thân của cô!
"Mẹ em..."
"Anh biết." Phong Thần Dật nhanh chóng đáp lời, hắn không muốn nghe thấy từ miệng người con gái mà mình yêu sâu đậm rằng mẹ cô đã biến mất trên cõi đời này.
"Tiểu Mạn đã nói với anh à?"
"Không phải là cảnh sát đã tìm đến anh."
"Cảnh sát... tìm anh?" Dao Dao nhíu mày, từ từ đẩy hai cánh tay đang ôm chặt mình ra: "Vì sao cảnh sát lại tới tìm anh?"
"Bởi vì anh là người cuối cùng gọi điện thoại cho mẹ em."
"Anh... người cuối cùng, gọi điện cho mẹ em sao?"
Phong Thần Dật vốn định để cô dần ổn định tinh thần rồi mới đem chuyện này nói với cô, nếu như cô đã tỏ ra nghi ngờ, vậy thì hắn chỉ có thể...
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ra mục tin nhắn: "Đây là tin nhắn mẹ em gửi cho anh trước khi bà bị sát hại."
Dao Dao nghe xong, trợn trừng mắt nhìn, nhanh tay cướp điện thoại từ trong tay Phong Thần Dật...
"Thần Dật, dì có một yêu cầu hơi quá đáng. Dì biết, có lẽ yêu cầu này đối với cháu mà nói sẽ không hợp lý, cũng không công bằng, dù gì giữa cháu và Dao Dao... cũng đã không còn quan hệ gì. Nhưng dì có thể nhìn ra, cháu vẫn còn yêu Dao Dao, coi như dì không biết xấu hổ, lợi dụng tình yêu của con đối với Dao Dao nhưng thực sự dì không tìm ra ai khác có thể giúp đỡ nữa rồi. Dì hy vọng con lúc này, ngay lập tức, dùng hết khả năng của mình giúp dì đưa cha chồng chuyển tới một nơi an toàn ở nước ngoài, đừng hỏi vì sao, hãy xem như dì nợ con, kiếp sau dì sẽ làm trâu làm ngựa trả cho con.
Còn nữa... Có vài lời có lẽ dì không còn cách nào để nói với Dao Dao rồi, người ta nói rằng tình cảm của con gái, người làm mẹ không có cách nào xen vào nhưng Dao Dao quá đơn thuần, dì thực sự rất sợ Dao Dao bị tình cảm giả tạo trước mắt làm lu mờ, mất phương hướng.
Thần Dật, nếu như con thực lòng yêu Dao Dao, đừng buông tay con bé, được không? Dì thực sự hy vọng, hy vọng con và Dao Dao ở bên nhau, có lẽ tương lai sẽ vẫn còn nhiều người đàn ông thích hợp với Dao Dao nhưng lúc này, dì chỉ nhìn trúng con thôi!
Nếu như các con kết hôn thì dù có chết dì cũng an lòng mà nhắm mắt!"
← Ch. 329 | Ch. 331 → |