Hủy bỏ quan hệ tình nhân
← Ch.284 | Ch.286 → |
Còn Mạc Tuyết Đồng, công chúa của hoàng thất Nhật Bản, cho dù gia cảnh đã bị suy sụp nhưng vẫn vinh quang, cao cao tại thượng. Ở trước mặt cô, hắn được xem là gì? Cho dù bây giờ hắn có nắm giữ thật nhiều tài sản đi nữa thì trong mắt cô, hắn vẫn là một tên lưu manh thấp kém, một kẻ côn đồ mà thôi.
"Ha Ha." Long Diệp tự cười giễu cợt mình, chậm rãi buông cánh tay cô ra: "Từ lúc em quen biết tôi, tôi không phải đã là một kẻ thất bại như vậy rồi sao? Cho dù, tôi đã nổ lực cố gắng như thế nào thì ở trong mắt Mạc Tuyết Đồng em... tôi cũng chỉ là như vậy thôi sao!" Nói xong, hắn liền quay người rời đi.
Mạc Tuyết Đồng lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn rời đi, không có chút tình cảm nào, cũng quay người cùng hắn đi ngược lại.
......
Gian phòng trong khách sạn.
"Bảo bối! Mau, anh giúp em xử lý vết thương." Ngự Ngạo Thiên từ nhà vệ sinh khách sạn tìm ra được một hòm thuốc, lấy thuốc ra cùng miếng dán vết thương, tỉ mỉ xử lý vết thương trên mặt cô.
Nhìn nam nhân với gương mặt tuấn tú ở khoảng cách gần như vậy, khiến cô có chút say mê, đây là lần đầu tiên mà cô được nhìn thấy khuôn mặt nhu tình cùng ôn nhu này của hắn.
Mà hắn lại tự mình bôi thuốc cho cô, mỗi lần như vậy đều dùng ngón tay bôi một cách rất nhẹ nhàng, chỉ sợ dùng một chút lực thôi thì sẽ làm cô đau.
Xem ra Ngự Ngạo Thiên từ trước đến nay chưa từng có sự kiên trì nào đối với nữ nhân nhưng lúc này hắn lại kiên nhẫn đến vậy, hay chỉ là trong lúc này, cũng có thể là vì hôm nay tâm tình hắn rất tốt.
Lúc này, Dao dao thật sự, thật sự rất muốn bảo lưu lại khoảnh khắc này ở trong lòng, dù sao Ngự Ngạo Thiên tâm tình bất định có thể lộ ra gương mặt này thật là hiếm.
"Trên người còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Trên người? Dao Dao căng thẳng nháy mắt một cái, theo bản năng mà di chuyển cơ thể: "Em, trên người em không còn bị thương chỗ nào hết."
"Hả? Bảo bối, nếu như để anh kiểm tra được còn chỗ nào bị thương nữa thì em muốn anh trừng phạt em gì đây?" Vốn trên mặt vẫn là tràn ngập nhu tình cùng sự dịu dàng thì liền bị một nụ cười khẩy làm cho biến mất.
Cô biết Ngự Ngạo Thiên có thể lộ ra khuôn mặt ôn nhu như vậy đúng là rất hiếm nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã biến mất rồi."Em... Em... Trên người em để tự em xử lý đi."
"Cởi đồ!"
Mồ hôi lại rơi... Cô không phải là kẻ ngốc, nếu cô cởi đồ khẳng định là không có kết quả tốt."Hãy để tự em đi mà."
"Cởi!" Khẩu khí của Ngự Ngạo Thiên không hề cho cô cơ hội mà từ chối.
Dao Dao khó dễ cau mày, ngẩn người tại chỗ không nhúc nhích, cô bây giờ giống như một con cừu con đứng im một chỗ mà chờ người tới làm thịt vậy.
Nhưng đúng vào lúc này...
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Cô toàn thân đều phấn khích có hy vọng rồi, kích động chỉ chỉ cánh cửa: "Có người gõ cửa!"
Ngự Ngạo Thiên im lặng trừng mắt cô một cái, thả thuốc trong tay ra, chậm rãi đi đến cánh cửa."Đã làm phiền cô rồi, Tuyết Đồng."
"Được rồi, tôi đi trước."
"Ừ." Đóng cửa lại, Ngự Ngạo Thiên cầm trong tay một tập tài liệu đi vào phòng ngủ.
Dao dao tò mò đứng bên giường nhìn Ngự Ngạo Thiên, lại càng tò mò về tập tài liệu trong tay hắn, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, hắn nhìn mình làm gì vậy?
"Cho." Lạnh lùng nói một chữ, Ngự Ngạo Thiên đem tập tài liệu trong tay ném tới cho cô.
"A..." Dao Dao đầu óc mơ hồ cầm lấy tập tài liệu mở ra nhìn... Hóa ra là bản ký kết thỏa thuận làm tình nhân của bọn họ."Anh cho em cái này... làm gì?"
Ngự Ngạo Thiên đứng ở đó trầm mặt nhìn cô, một lát sau, hắn thở dài một hơi: "Hừ." Nhanh chóng cầm tập tài liệu từ trong tay cô, sau đó...
"Xé tan... Xé tan..." Bản thỏa thuận trong tay hắn chẳng mấy chốc đã thành những mẫu vụn nhỏ.
Dao Dao kinh ngạc trợn to hai mắt, miệng nhỏ tạo thành một chữ "O". Ngự Ngạo Thiên đang làm cái gì vậy? Có ý gì đây? Hắn là đang làm gì đây?
"Thình thịch." Căng thẳng, nhịp tim không bảo mà bắt đầu đập thật nhanh.
Phòng lớn như vậy nhưng bên trong chỉ truyền đến âm thanh của từng trang giấy bị xé thành một mớ hỗn độn, Ngự Ngạo Thiên giơ tay lên, những mảnh vụn giấy bay khắp nơi, chậm rãi nói: "Bắt đầu từ bây giờ... Em không còn là tình nhân của tôi nữa."
Trong không khí đầy hoa tuyết từ trên không rơi xuống, tạo thành một mỹ cảnh.
Thời gian cũng giống như nơi này, thay đổi chầm chậm... Đang thong thả...
"Hoa tuyết" to bằng cái đấu quấn quanh thân hai người lại, đem bầu không khí trong gian phòng trở nên một cao điểm khác.
Lúc này, cô thật sự không cách nào hay dùng từ gì có thể diễn tả được tâm tình cô lúc này, chỉ cảm thấy đầu óc thật trống rỗng...
Ngự ngạo thiên nói cái gì vậy? hắn nói là... nói là... cô không còn là người tình của hắn nữa sao? Thật sự sao? Là thật sao? Là thật sao?
Nhớ lại lời Ngạo Thiên, cô từng lần một từng lần một mà xác nhận lại, chỉ sợ sơ suất mà đem những thứ kia trở thành ảo giác.
Nhưng xé bỏ bản thỏa thuận không thể nào là giả được, nhìn căn phòng đầy "hoa tuyết" thì liền biết. Cô... Lạc Dao Dao, từ bây giờ sẽ không bao giờ phải cúi đầu làm người tình nữa rồi!
"Ngự..." Sóng lớn tâm tình thật lâu không thể bình phục, cô muốn nói cái gì nhưng quá đau xót, quá mức nghẹn ngào, cô càng lúc lại càng mất đi năng lực để nói.
Một giây sau... Nước mắt vỡ đê dâng trào theo hai gò má mà ra, cô ôm đầu gào khóc lên.
"Khóc cái gì chứ? Thời khắc này, không phải em đã chờ đợi rất lâu rồi sao?" Ngự Ngạo Thiên nhìn cô, mặt không cảm xúc, đôi mắt sâu xa hiện lên ánh sáng rực rỡ không thể nào nói được.
Hắn sẽ không hiểu được, không lý giải được, từ lúc Dao Dao bắt đầu làm tình nhân của hắn, trong lòng áp lực đến mức nào, cũng không biết rằng trong khoảng thời gian này cô đã chịu đựng bao nhiêu sự xỉ nhục trầm trọng đến cỡ nào.
Nếu như nói, từ lúc cô ở cùng với Ngự Ngạo Thiên thì đã bắt đầu không sợ hắn nữa, bắt đầu ngay thẳng, vậy chẳng thà nói ngay thời khắc này...
Đây mới thật sự là quang minh rồi!
Ha Ha, dù sao thì thế giới này chính là tốt đẹp như vậy, dù sao thì nhanh như vậy cô cũng đã thoát khỏi bóng tối mà bước ra ngoài ánh sáng rồi.
Một lúc lâu, Dao Dao mới bình tâm lại chính mình, khóc thút thít mà mở miệng: "Em, thật sự, rất vui. Em thật sự, rất, rất hài lòng. Cảm ơn anh... cảm ơn anh... Ngạo Thiên, cảm ơn anh."
Nhìn trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động, khuôn mặt rơi đầy lệ, Ngự Ngạo Thiên mới hiểu rằng cô vì vui quá mới gào khóc.
Nhưng mà ngay lúc này, lần đầu tại nơi này hắn lại thấy được trên mặt bé con như chiếu sáng vậy, nụ cười thật giống như thiên sứ.
A, cũng thật là thương tâm!
Cho đến giờ phút này, hắn mới hiểu được, khoảng thời gian này vật nhỏ đã gánh vác trên lưng nhiều áp lực nặng nề đến cỡ nào mà cô mới khát vọng mau thoát khỏi hắn đến vậy!
Nếu như nói, khởi đầu Ngự Ngạo Thiên đến tìm cô làm tình nhân của mình, chỉ vì vết sẹo kia mà đem cô giữ ở bên mình để điều tra rõ ràng. Cứ như vậy, sau đó là mang thân phận tình nhân nhưng lại dành cho cô sự bảo vệ lớn nhất!
Vẫn là câu nói kia, xung quanh hắn quá nhiều nguy hiểm, nếu như mà quang minh chính đại đem cô giữ lại bên mình thì chỉ có thể mang lại phiền phức không ngừng, vì vậy chỉ có lén lút đưa cô đi ẩn náu mới thật sự đem lại cho cô sự an toàn chân chính.
Nhưng, Ngự Ngạo Thiên lại không biết rằng, kiểu bảo vệ này lại đem lại cho cô nhiều áp lực đến như vậy.
Nhưng mà, Dao Dao cũng không biết rằng, áp lực này, kiểu quan hệ này lại là sự quan tâm mềm mại nhất mà Ngạo Thiên dành cho cô!
← Ch. 284 | Ch. 286 → |