Một bước ngoặc đẹp!
← Ch.127 | Ch.129 → |
"Buổi chiều ngày hôm nay, Lam Độ Quốc Tế lẩn tránh ba ngày đang triển khai cấp bách một cuộc họp thông báo việc mới xảy ra, bây giờ xin mời người chủ trì kết nối với hội trường."
"Hạ tổng, xin hỏi tại sao ngài lại sử dụng chất liệu hạng B trong dự án Nam Sa Phong thị." Trong ti vi, nhà báo bắt đầu làm khó người đảm nhiệm tổng tài của Lam Độ Quốc Tế.
Hạ Nhậm Lương cười ấm áp, cầm bản tuyên bố ở trên bàn lên vừa nhìn vừa trả lời: "Nếu như hiểu về kiến trúc học thì sẽ biết, hạng mục của Nam Sa Phong thị là đổ bê tông xây nhà, cần phải sử dụng chất liệu mềm mới có thể đảm bảo chắc chắn chất lượng cao nhất. Khi người phụ trách bên chúng tôi phát hiện kế hoạch ở hạng mục khung của Nam Sa liền lấy vật liệu hạng A đã được chuẩn bị sẵn từ trước đổi thành vật liệu hạng B."
"Vậy xin gỏi Hạ tổng, vụ việc này thì người phụ trách của Lam Độ Quốc Tế và Phong tổng đã từng có thương lượng chưa ạ?"
"Có câu nói không phải nói như thế, chờ được va má đã sưng. Lam Độ Quốc Tế chúng tôi hứa sẽ giao hàng trong vòng ba ngày, trong khi phát hiện bên Phong tổng sử dụng vật liệu hạng A không thích hợp, đã là ngày thứ hai, nhưng chúng tôi vẫn phải hết lòng giữ đúng cam kết giao hàng, nhưng cũng lập tức thay thế vật liệu dự án Nam Sa càng phù hợp hơn giao hàng nội trong ba ngày, cho nên, trong lúc bận rộn đã sơ suất trước tiên xin thông báo vụ việc của Phong Tổng, đây đích thực là sai sót của Lam Độ Quốc Tế chúng tôi."
"Hạ tổng, trước đây ở Lam Độ Quốc Tế đã từng có tình trạng đổi hạng A thành hạng B chưa?"
"A, a, Lam Độ chúng tôi vẫn luôn nổi tiếng bởi có chữ tín, khi nên dùng hạng B, thì nhất định phải dùng hạng B. Khi cần thiết phải dùng hạng A thì cũng sẽ dùng hạng A. Nên biết rằng, giá thành của vật liệu hạng B và vật liệu hạng A chỉ kém nhau một điểm, chúng ta không nên vì một chút tiền mà làm ảnh hưởng tới danh dự của công ty". Khi Hạ Nhậm Lương bình tĩnh trả lời xong tất cả các câu hỏi của nhà báo, người chủ trì liền cầm chiếc micro lại: "Được rồi, các nhà báo truyền thông, Hạ tổng đã trả lời các câu hỏi của mọi người rồi. Tóm lại, sự việc đổi vật liệu lần này quả thực là một sai sót, nếu như thực sự có sai lầm, chỉ có thể trách nhân công của Blues đã cố gắng hết mình, nếu như không thể không dùng vật liệu a, là tổn hại rất lớn đối với dự án của phía Phong thị, tới thời điểm đó có thể là vấn đề danh dự của Phong thị. Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây, cảm ơn các nhà báo truyền thông."
Tắt ti vi, Long Diệp ở phòng giải trí của Bác Sâm tay đang cầm chiếc gậy đánh bóng đánh thật mạnh vào quả bi-da màu đen: "A, ôi, không vào!" Hắn đành chịu nhún nhún vai, mỉm cười nhìn Ngự Ngạo Thiên đang ở đối diện: "Lam Độ Quốc Tế đã im lặng ba ngày rồi, tôi tưởng nó tuyên bố phá sản ngay rồi chứ, nhưng không ngờ khó khăn trong quan hệ xã hội của họ lại xử lí tốt như thế. Hạ Du thực sự là một tên có trách nhiệm nên mới cho dự án của Phong Dật Thần sử dụng vật liệu hạng B hay sao?"
Bang, Ngự Ngạo Thiên vung chiếc gậy đánh bóng, ba quả bóng màu ở trên bàn đều đi vào trong lỗ."Ha, mọi người đều là làm ăn, thủ đoạn đó của Hạ Du cậu vẫn chưa hiểu sao? Nếu như anh ta không trọc ghẹo Phong Thần Dật, đoán rằng Phong Thần Dật cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng anh ta..."
"Nhưng anh ta lại cố ý trọc ghẹo một kẻ khó ứng phó như Phong Thần Dật, ha ha." Long Diệp tiếp lời của Ngự Ngạo Thiên, nói tiếp: "Thế nhưng tên tiểu tử Phong Thần Dật cũng thật là hung hãn, vậy mà lại nghĩ tới cái cách xảo quyệt gây ra thù địch. Thật đáng tiếc... đáng tiếc..." Hắn vừa lắc đầu, vừa vung cây gậy đánh bóng đánh vào quả bi-da màu đen.
"Đáng tiếc cái gì vậy?"
"Ha ha, đáng tiếc Phong Thần Dật dường như đã gặp phải đối thủ khó nhằn. Chỉ e sau lần này, Lam Độ Quốc Tế từ đây sẽ mang thêm cái tên đẹp là xí nghiệp có trách nhiệm, không chỉ sẽ không phá sản mà có thể giá cổ phiếu sẽ tăng lên mạnh, nói thật đấy, Ngạo Thiên. Tôi cố ý ra giá cao cho người xử lí đào bới cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội lần này của Lam Độ Quốc Tế!"
"Ha, đừng đào bới nữa, người xủ lí cuộc khủng hoảng quan hệ xã hội của Lam Độ Quốc Tế đang ở công ty chúng ta."
"Hả?" Long Diệp sững người, cấp tốc nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên đang chơi bóng: "Bản phát biểu của Lam Độ Quốc Tế không phải là do Lori viết sao?"
"Bang bang." Lại hai quả bóng đi vào lỗ, người Ngự Ngạo Thiên đứng thẳng lên trong tay vẫn cầm cán gậy đánh bóng chọc xuống mặt đất. Lạnh lùng gật gật đầu: "Đúng là cô ấy."
"Không thể nào..." Long Diệp nhíu mày lại như đi trong sương mù, xúc động chạy tới trước mặt của Ngự Ngạo Thiên: "Rốt cuộc cô Lori này đã học chuyên ngành gì vậy, sao cái gì cũng biết hết, ngay cả phương thức xử lí ngành kiến trúc và khủng hoảng quan hệ xã hội đều hiểu hết."
Đối diện với sự nghi hoặc của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên lại không trả lời ngay, anh ta cúi cong người đưa viên bóng bi-da cuối cùng đi vào trong lỗ bóng, sau một hồi trầm lặng, anh ta nhìn với ánh mắt sâu xa lạnh lùng, chậm chạp nói: "Luật sư!"
Trong nháy mắt, nụ cười tràn trề trên gương mặt của Long Diệp liền tan biến bặt vô âm tín.
"Tôi dựa vào, một lượng lớn những lời phê bình xuất hiện trên mạng đánh giá rất cao về Lam Độ Quốc Tế, trước khi thị trường chứng khoán báo cáo cuối ngày, giá cổ phiếu của Lam Độ Quốc Tế đã hoàn toàn tăng trở lại." Trong phòng làm việc bộ tài chính, một giây trước khi tan ca mọi người còn chú ý đến các sự kiện của Lam Độ Quốc Tế.
Dao Dao ngồi ở trước bàn làm việc mỉm cười, vô thức nhìn vào mắt của Tiểu Kiều ở chỗ không xa.
Tiểu Kiều cũng liền nở nụ cười với cô.
Thực ra, trên thế giới này người biết sử dụng hay nhất là người yêu tiền; tuy nhiên người không đáng tin cậy nhất cũng là người yêu tiền, trong cái giây phút cô tìm thấy Tiểu Kiều thì cô chắc chắn một trăm phần trăm, Tiểu kiều sẽ rất vui khi làm những việc vặt này.
"Tiểu Lạc, tạm biệt!"
"Chị Lí, chị Trương, tạm biệt." Đi ra khỏi toà cao ốc Bác Sâm, cô nói chuyện với đồng nghiệp của mình và đi về ohias trạm xa buýt.
"Ngày hôm qua đã bị xoá bỏ, bay giờ anh đang ở trước mặt em..." Đột nhiên chuông điện thoại vang lên: "Này?"
"Đến khu nhà trọ của tôi đi." Giọng nói lạnh lùng của Phong Thần Dật vang lên trong điện thoại.
Dao Dao nhíu mày lại: "Tại sao, anh tìm tôi có việc gì?"
"Nếu em không đến, tôi sẽ cố gắng làm mọi cách để xoay chuyển tình hình hiện tại!"
Chết tiệt! Thoáng chốc Dao Dao đã hiểu ý trong lời nói của Phong Thần Dật, bực mình nói: "Biết rồi! Biết rồi!" Vội vàng cúp điện thoại, bắt một chiếc xe chạy thẳng tới khu nhà trọ của Phong Thần Dật.
"Là em à!" Vừa mới đến cửa toà nhà nơi Phong Thần Dật sống, một người đàn ông tóc đỏ đứng chặn đường trước mặt của cô.
Nhìn kĩ con mắt lưu manh của người đàn ông tóc đỏ, cô luôn có cảm giác đã gặp tên này ở đâu rồi. Ô, đúng rồi! Hắn ta là bạn của Phong Thần Dật mà, hình như gọi là Âu Dương Tử Hiên gì gì đó? "Xin chào!"
"Chào cái con khỉ!" Con mắt lạnh lùng của Âu Dương Tử Hiên chuyển sang trắng dã: "Suýt chút nữa thì tôi và Phong Thần tan rã rồi."
"A?" Chuyện này liên quan gì tới cô chứ?
"Nói cách khác, cô nhanh chóng hoà hợp với Phong Thần đi, tôi cũng tránh khỏi lãng phí công sức, lại đi bắt cóc, lại phải dẫn tới đây, và cuối cùng nó không phải là kết thúc của con người."
Cái gì chứ, những lời Âu Dương Tử Hiên nói là gì vậy chứ? Dẫn giải? Bắt cóc? Dao Dao dường như đã nghĩ đến điều gì đó, lo lắng hỏi: "Buổi tối hôm đó là anh bắt cóc tôi hả?"
"Đúng vậy, tôi đây đã vất vả trăm cay nghìn đắng để đưa cô đến chỗ Phong Thần, ai biết rằng tên tiểu tử đó không những không cảm kích, lại còn quay lại trách móc tôi một trận, tất cả đều là vì cô!"
← Ch. 127 | Ch. 129 → |