Cô ấy yêu bạn trai cũ của mình
← Ch.080 | Ch.082 → |
"Lạch cạch!" Ký ức chợt ùa về...
Cô không ngờ rằng hắn vẫn còn nhớ kỹ lời hứa này. Đây thật sự chính là món quà mà cô muốn tặng cho Phong Thần Dật nhưng món quà này trải qua thời gian đã sớm bị thay đổi...
Thân thể cô tựa như bị đóng băng lại, chỉ có trái tim cô vẫn đập nhưng mỗi nhịp lại rất đau đớn, rất khó chịu...
Cô không thể nhìn thấy cảm xúc của hắn lúc này, cô chỉ có thể cảm thụ được cái ôm thật chặt và giọng nói đau lòng của hắn.
"Năm mười tám tuổi em hứa trở lại bên tôi. Bây giờ..." Hắn ôm chặt lấy cơ thể của cô nói: "Tôi không quan tâm em là ai, bất kể em đã làm gì nhưng ngay lập tức quay lại... quay lại bên cạnh tôi!" Đây là mệnh lệnh làm cho người ta không thể cự tuyệt nhưng sâu trong cặp mắt hắn lại mang theo sự cầu khẩn van xin.
A! Người kiêu ngạo như Phong Thần Dật cũng có vẻ mặt như vậy sao? Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười. Tại sao hắn không nói những lời này vào thời điểm bọn họ chia tay chứ? Tại sao lại phải chờ đợi tới bây giờ chứ? Bây giờ mọi thứ đã không thể quay trở về như trước. Sau khi cô kí thỏa thuận trở thành người yêu của Ngự Ngạo Thiên thì hắn mới nói ra điều này liệu có phải đã quá muộn rồi không?
"Phong Thần Dật, tôi hỏi anh... anh bảo tôi trở lại bên cạnh anh để làm gì? Còn muốn tôi tiếp tục xem anh cùng người phụ nữ khác lên giường sao? Còn muốn tiếp tục làm tổn thương tôi sao? Anh biết tôi muốn những gì mà. Tôi muốn một người đàn ông chỉ yêu tôi, một người đàn ông chỉ thuộc về tôi nhưng anh lại là một người đàn ông tồi tệ!"
Mượn cớ, tất cả đều là mượn cớ. Lạc Dao Dao muốn tìm một lí do hợp lý để trốn tránh trách nhiệm. Coi như hiện tại Phong Thần Dật đã toàn tâm toàn ý rồi nhưng cô và hắn có thể bên nhau sao?
Tại sao cô không dám nói cho hắn biết rằng cô đã trở thành tình nhân của kẻ khác chứ? Bởi vì... cô sợ hắn ghét bỏ cô sao? Thật đúng là mỉa mai!
Vẻ đẹp của quá khứ đã hoàn toàn biến mất, sự thuần khiết của quá khứ cũng không còn lại gì, bây giờ cô hoàn toàn không xứng với Phong Thần Dật rồi!
Cô lạnh lùng hất tay của hắn ra, cô bình tĩnh đi về phía hành lang.
Đừng khóc, đừng khóc, hiện tại ngàn vạn lần không thể rơi lệ. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt, còn mấy bước nữa thôi là có thể rời khỏi hành lang ngột ngạt này...
"Lạc Dao Dao, em thật sự chắc chắn rằng người đàn ông hiện tại chỉ yêu mình em không?"
Phía sau truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng của Phong Thần Dật. Cô không dám quay đầu lại càng không dám trả lời thêm bất cứ vấn đề nào của hắn.
Rốt cuộc Ngự Ngạo Thiên là tuýp đàn ông như thế nào thì chính cô cũng không thể biết, rất có khả năng còn hơn gấp trăm lần Phong Thần Dật. Làm sao cô có thể đảm bảo đây?
Cô cũng không yêu hắn.
Chỉ là... Cô chỉ là tình nhân của hắn mà thôi.
Làm sao cô có thể nhớ có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh người đàn ông này chứ?
Cánh cửa được mở ra, ánh sáng chói mắt của ngọn đèn chiếu đến. Một giây tiếp theo...
Một bạt tai nặng nề giáng xuống. Dao Dao chỉ cảm thấy gương mặt vô cùng đau rát. Khi cô kịp phản ứng thì cô mới nhìn thấy Ly Nặc Đình đứng ở cửa.
"Nặc Đình! Em làm gì vậy?" Phong Thần Dật chạy tới bên cửa.
"Em thấy hết rồi! Em đã nhìn thấy hết những gì hai người đã làm. Lạc Dao Dao, trước đây cô có tư cách gì nói tôi, chẳng phải bây giờ cô với tôi cũng đều giống nhau sao?" Nói xong, Ly Dạ Đình định nâng tay lên cho cô một bạt tai nữa.
Tại thời điểm bạt tai sắp rơi xuống mặt cô, Phong Thần Dật nhanh chóng giữ lại.
Phong Thần Dật dùng tay tát Ly Nặc Đình một cái.
"Thần Dật, anh..." Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thần Dật, Ly Nặc Đình nuốt câu hỏi chất vấn của mình xuống họng, đáy mắt cô ta hàm chứa giọt nước mắt ủy khuất.
Không nghe được cũng không thấy được, Dao Dao chỉ cảm thấy thế giới của mình đã biến thành màu xám trắng. Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi khỏi cái thế giới huyên náo này...
Xoay người, cô nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng. Những giọt nước mắt nhanh chóng chảy dài khắp gò má.
Vì sao mỗi lần muốn buông bỏ Phong Thần Dật thì hắn lại tàn nhẫn xông thẳng vào thế giới của cô rồi làm đảo loạn chúng lên chứ?
Tại sao lại không thể từ bỏ người đàn ông làm tổn thương cô chứ? Mặc dù hiện tại hắn đã có bạn gái nhưng sau khi nghe hắn nói muốn quay lại thì cô vẫn bị mê hoặc. Tại sao lại đau lòng như thế chứ?
Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Tại thời điểm này Dao Dao có quá nhiều lí do, quá nhiều điều khó hiểu nhưng mà những gì cô muốn hỏi nhất vẫn là...
Nếu như thời gian có thể quay lại liệu bọn họ có thể giữ được những kí ức đẹp đẽ kia...
"Nặc Đình, tốt nhất nên làm rõ mối quan hệ của chúng ta!" Bên trong phòng ăn, Phong Thần Dật lạnh lùng xoay người rời đi.
"Thần Dật..." Nhìn bóng lưng hắn biến mất, nước mắt Ly Nặc Đình nhanh chóng rơi xuống.
Bọn họ từng bị Dao Dao bắt được yêu đương vụng trộm sau lưng nhưng thực chất chỉ là sự tình nguyện từ một phía. Nhưng cô thật sự... thật sự yêu thích Phong Thần Dật, kể cả khi nó chỉ là danh phận bạn gái trên giường thì cô cũng không bận tâm.
"Mọi người đã gặp chị gái của tôi rồi sao?" Ly Nặc Đình trở lại phòng bao dùng cơm, hôm nay cô đến với chị gái của mình. Không ngờ rằng lúc cô vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì liền thấy cảnh Phong Thần Dật cùng Lạc Dao Dao ôm hôn.
"Ly tiểu thư, chị gái của cô đã đi tới phòng bao bên cạnh."
"Phòng bao bên cạnh sao?" Cô lau nước mắt rồi gõ cửa phòng bao bên cạnh: "Chị..."
Khoảnh khắc cửa mở ra chỉ thấy Ly Mỹ Vân cùng Ngự Ngạo Thiên đang trao nhau một nụ hôn ướt át. Cảnh tượng này đối với Ly Nặc Đình như một đòn đả kích vậy.
"Nặc Đình." Ly Mỹ Vân vội vàng bỏ bàn tay đang ôm Ngự Ngạo Thiên ra: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em... em..."
Thấy em gái rơi nước mắt, cô mỉm cười bất đắc dĩ nhìn Ngự Ngạo Thiên: "Hôm nay em tìm em gái đi giải sầu nhưng xem ra hiện tại phải an ủi em ấy rồi."
"Được, cứ làm việc của em đi."
"Em đi trước đây, Ngạo Thiên."
Sau khi bọn họ rời đi, Ngự Ngạo Thiên nhìn đồng hồ. Cô gái nhỏ kia đi vệ sinh nửa giờ rồi sao? Tại sao cô ấy vẫn còn chưa quay về? Nói rồi hắn lấy điện thoại ra gọi: "Alo... Ở đâu?"
"Em... em không thoải mái nên muốn đi ra ngoài một lát. Anh đi về trước đi được không?"
Mặc dù Dao Dao cố gắng hết sức che giấu cảm xúc bản thân nhưng dưới sự quan sát tỉ mỉ sắc bén của Ngự Ngạo Thiên cũng có thể nghe thấy rõ âm thanh nức nở của cô: "Ở đâu?"
"Anh về trước đi..."
"Anh không muốn lặp lại lần thứ ba!" Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên âm lãnh, biểu tình âm trầm có chút đáng sợ.
Bất đắc dĩ, Dao Dao đành phải thú nhận: "Nhà hàng bên cạnh hoa viên."
Nhanh chóng cúp điện thoại, Ngự Ngạo Thiên thanh toán rồi đi ra khỏi nhà hàng...
← Ch. 080 | Ch. 082 → |