Vừa nghe điện thoại vừa trêu đùa cô
← Ch.077 | Ch.079 → |
"Tăng." Trong nháy mắt, Ngự Ngạo Thiên ngay tức khắc có loại cảm giác lồng ngực nghẹn cực bực.
"Ha ha ha, ngươi xem a, cười thật tốt ha." Có thể do Dao Dao tập trung toàn bộ tinh thần cho tình tiết hài hước của phim hoạt hình nên hoàn toàn không có chú ý tới núi lửa ngồi bên cạnh kia sắp bộc phát, kích động vỗ vỗ bắp đùi của hắn, tiếp tục chăm chú nhìn ti vi.
Hắn...
Đầu hàng!
Hắn đích thực không có bất kỳ biện pháp nào đối với cô gái này. Buông tay nắm lấy cằm của cô ra.
Dao Dao lúc này càng thêm không chút kiêng kỵ đem đầu xoay hướng về phía ti vi: "Hắc, ha ha." Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ.
Nụ cười sang sảng kia truyền vào trong mắt Ngự Ngạo Thiên là chói mắt như thế, vô ưu vô lự, không dính nhuộm thế gian phàm trần nhưng sắc mặt cười như vậy không nên thuộc về cái xã hội tràn đầy dơ bẩn này, cũng không nên thuộc về đã thành niên như Dao Dao!
Đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng chói, hắn chợt đưa tay vòng qua hông của cô, dùng sức kéo...
Dao Dao còn không có phản ứng kịp đâu, cũng đã ngồi ở trên chân của hắn. Phía sau lưng dựa vào trên cơ ngực to lớn của hắn, từng đợt hơi nóng từ phía sau lưng đánh tới, trực giác nói cho cô biết, tư thế như vậy rất mờ ám, mặc dù đó cũng không phải lần đầu tiên nhưng vẫn là làm người ta không biết phải làm sao như thế.
"Em, em đang xem ti vi."
"Anh biết, em có thể tiếp tục xem ti vi của em."
Nhìn Ngự Ngạo Thiên nâng lên ở trên khóe miệng nụ cười tà mị, cô không thể làm gì khác hơn là vừa lo lắng đề phòng đem lực chú ý quay lại đến trên ti vi, thế nhưng một giây kế tiếp...
"Ngự... đừng..."
Thùy tai bị hắn khẽ liếm, một trận cảm giác tê dại truyền đến, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng:
"Em, em đang xem ti vi."
"Em cứ xem đi, anh đâu có làm phiền em."
Thế này xem thế nào được nha! Dao Dao trợn mắt nhìn liếc hắn một cái, mới vừa xoay đầu hướng về phía TV lại cảm giác được một mảnh đôi môi khe khẽ ngọa nguậy ở sau cổ mình.
Thế này cô đâu còn có tâm tư xem ti vi a.
Bất an giãy giụa thân thể. Ôm ấp của nam nhân trở nên càng thêm siết chặt hơn, đầu lưỡi được một tấc lại muốn tiến một tấc dao động trên quần áo bên ngoài da thịt của cô.
Lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, phàm là da thịt bị hắn liếm qua đều phảng phất như bị kích hoạt cùng nhau trở nên rất là mẫn cảm...
"Ting, ting, ting" chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Dao Dao giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng vậy:
"Điện thoại! Điện thoại của anh! Nhanh nghe đi."
Mặc dù như vậy, Ngự Ngạo Thiên vẫn không có buông cô ra, một tay ôm hông của cô, một tay khác nghe điện thoại đưa lên tai.
"Alo?" Trả lời một tiếng, hắn mạnh mẽ vòng qua đầu cô, đôi môi bá đạo rơi vào trên môi của cô.
Dao Dao nhất thời có chút vô lực ngăn cản cái hôn bất thình lình này, hắn không phải là đang nghe điện thoại sao? Vì cái gì còn không chịu buông tha bản thân?
"Ngạo Thiên... Em là Mỹ Vân. Ô ô ô..."
Nghe bên trong điện thoại là thanh âm của Mỹ Vân mang theo nức nở, hắn hơi nhíu mày hạ mi, lập tức rời khỏi môi Dao Dao:
"Làm sao vậy?"
Nhìn Ngự Ngạo Thiên lộ ra bên ngoài nét mặt lo lắng, trực giác nói cho Dao Dao, người gọi điện thoại tới hẳn là đối với hắn mà nói là rất trọng yếu, bởi vì cô chưa từng thấy qua Ngự Ngạo Thiên có dáng vẻ quan tâm này, đây vẫn là lần đầu tiên.
Bất quá...
Nếu là điện thoại trọng yếu, hắn cũng sẽ không tiếp tục quấy phá nữa đi? Hắc hắc.
Ai dè, Dao Dao vừa mới thở phào, tay kia của hắn lại không an phận theo hông của nàng dò xét hướng vào trong.
"Đừng, không được!" Tay nhỏ bé vững vàng đè xuống tay của hắn đang vạch tới hướng về phía trước.
"Hư!"
Đúng rồi, hắn đang nghe điện thoại! Dao Dao vội vàng che miệng mình, liều mạng lắc đầu.
Bắt lấy khe hở này, tay của Ngự Ngạo Thiên thuận thế dời đến kiên đĩnh tuyết trắng ở phía trên của cô.
Nguy rồi!
"Ân?" Hắn sửng sốt một chút, khóe miệng không khỏi câu dẫn ra một cái nụ cười châm chọc: "Bảo bối, khó trách em khẩn trương như vậy đây, hóa ra là sợ bị anh phát giác em không có mặc đồ lót? Em thật là lớn gan mà."
Ai có thể đoán trước được hắn đột nhiên tới hả. Khuôn mặt nhỏ nhắn một trận đỏ bừng, cô chật vật buông thõng đầu xuống.
"Ngạo Thiên, anh? Đang bận việc?" Mỹ Vân bên kia điện thoại mơ hồ nghe được Ngự Ngạo Thiên đang nói chuyện với người nào nhưng âm thanh quá nhỏ, cô nghe không rõ.
"Không có việc gì, nói tiếp việc của cô." Ngự Ngạo Thiên nói tựa như chuyện gì đều không phát sinh qua, tay dò xét vào bên trong quần áo không trở ngại chút nào nhẹ nhàng nắm lấy nơi ôn nhuyễn.
"Đừng." Sợ thanh âm xấu hổ của mình bị người bên kia điện thoại nghe được, cô gắt gao cắn khóe môi.
Nhưng chính là bởi vì như vậy, một loại cảm giác khẩn trương không khỏi giống như là làm chuyện xấu kích thích thân thể trở nên càng thêm nhạy cảm hơn...
Tay nắm lấy nơi no đủ của nàng thoáng biến đổi phương vị, ngón trỏ tinh tế cùng ngón cái nhẹ nhàng di động trên tuyết trắng khiến nơi đây đỏ thắm.
Nhất thời, một trận cảm giác kích thích mãnh liệt như bài sơn đảo hải đánh tới, thân thể cô khó chịu run rẩy không kiềm hãm được mà mềm nhũn ở trong ngực hắn.
"Anh đang... Đừng đừng."
Vừa muốn nói, Ngự Ngạo Thiên lại đem ngón giữa tay mình dò xét vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng lật khuấy đảo đầu lưỡi của nàng.
"Đừng đừng." Kháng cự muốn phun ra ngón tay của hắn.
Ngự Ngạo Thiên tà tứ cười một tiếng, ở bên tai nàng mập mờ nói:
"Nhẹ nhàng hút vào. Nếu là dám phun ra, anh liền mở loa làm người bên kia điện thoại tỉ mỉ nghe một chút tiếng kêu của em."
"Đừng đừng." Cô một mực phe phẩy đầu.
"Không muốn, cứ dựa theo anh nói đi làm."
Bất đắc dĩ, Dao Dao đành phải bất chấp phun ra nuốt vào ngón tay của hắn đang dò xét trong miệng bản thân, cảm giác như vậy thật giống như, mình đang ngậm...
Hắn thật là xấu! Gọi điện thoại vẫn còn làm nhục mình như thế này, đồ tồi!
Dường như cũng không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, Ngự Ngạo Thiên liền đem ngón trỏ của mình cũng thả vào trong miệng cô. Một tay khác ở quần áo bên trong của cô cùng nhau bắt đầu mơ hồ quấy phá, không ngừng đùa bỡn nơi đỏ thắm đã đứng thẳng của cô.
"Đừng đừng." Thân thể bị trêu chọc như vậy, phản ứng của cô cũng càng thêm mãnh liệt hơn, không ngừng lắc eo cọ xát lên cự long ngủ say của hắn.
Rất hiển nhiên, Ngự Ngạo Thiên bị bạn gái làm khổ, suy nghĩ đã sớm chạy tới ngoài ngàn dặm: "Chuyện này tôi sẽ xử lý. Trước cứ như thế, tôi còn có chút chuyện phải làm."
Lạnh lùng cúp điện thoại, hắn không kịp chờ đợi rút ra ngón tay ngậm ở bên trong miệng của cô:
"Bảo bối, kỹ thuật của em tựa hồ có chút tiến bộ đây, anh hiện tại thật muốn ngay lập tức thử một lần!" Dứt lời, hắn chặn ngang đem nàng ôm đến bên người.
"Không, đừng!"
Ngự Ngạo Thiên nơi nào sẽ để ý tới cầu xin của Dao Dao, đứng lên, vừa muốn kéo quần xuống...
"Ùng ục, ùng ục" giống như tiếng sấm truyền tới. Dao Dao lúc này mới nhớ tới bữa tối của mình:
"Nguy rồi, mì của em!" Lo lắng vọt tới trước khay trà, mở nắp đậy mì ra nhìn... Mì bị ngâm nước hơi quá.
"Quên đi, xem ra còn có thể ăn." Không nói lời gì, cô ăn như lang thôn hổ yết.
Giờ phút này, Ngự Ngạo Thiên đang cao hứng lại bị cô hoàn toàn không để ý tới, xem ra giá trị của hắn ở trong mắt nàng ngay cả một chén mì cũng không bằng.
"A... a."
Bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn ít nhiều đã thành thói quen với hành động như thiên mã hành không này của Dao Dao:
"Bảo bối, đừng ăn cái này nữa, đi, anh mang em đi ăn cái khác!" Dứt lời, hắn mạnh mẽ lôi kéo Dao Dao rời khỏi biệt thự...
← Ch. 077 | Ch. 079 → |