Chúng ta diễn kịch tình ái đi
← Ch.015 | Ch.017 → |
Bước vào phòng làm việc, Ngự Ngạo Thiên quét mọi thứ trên bàn xuống, thả Dao Dao lên trên.
Cô vừa muốn chạy trốn, lập tức bị đè lại."Thả tôi ra! Bộ phận marketing các người đều là người điên sao? Ngang nhiên gọi nhân viên nữ đến phục vụ, không sợ tổng giám đốc biết sẽ sa thải sao?"
"Bảo bối, cô phải biết công việc của chúng tôi liên quan đến các mối quan hệ xã hội, đương nhiên cần luyện tập một ít 'kỹ xảo' lấy lòng khách hàng rồi."
Ý của hắn là? "Tổng giám đốc chấp nhận hành vi của các người? Hừ! Đáng tiếc Berson được gọi là tập đoàn đệ nhất Trung Quốc, đây vốn là nơi phóng đãng, tổng giám đốc của các người càng là một kẻ bại hoại! Dâm ma!!"
Phải biết rằng, tên tổng giám đốc bị gọi là bại hoại, dâm ma kia đang đứng ngay trước mặt cô. Bị chửi thẳng mặt, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên trong nháy mắt trở nên âm trầm."Vật nhỏ, xem ra chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề." Thoắt một cái, đẩy cô ngã xuống bàn làm việc.
"Không! Anh thả tôi ra được không? Tôi biết, anh, anh cũng là bất đắc dĩ, không bằng chúng ta giải quyết bằng biện pháp khác được không?"
Nhìn cặp mắt tràn đầy sự chờ mong của cô càng khiến Ngạo Thiên muốn hủy diệt cô ngay lập tức..."Ồ? Biện pháp gì?"
Suy tư một lúc, Dao Dao nhất thời vui ra mặt: "Có! Trước hết chúng ta cứ ở đây, lát sau anh ra ngoài nói với sếp anh chúng ta đã làm xong, như vậy anh không bị trừng phạt, tôi cũng không bị thiệt thòi, vậy là vẹn toàn đôi bên!"
A, thế giới này sẽ đơn thuần, mỹ mãn như cô nghĩ sao? "Hừm, biện pháp này không tệ."
"Ha, vậy là anh đồng ý?"
"Được. Thế nhưng..."
"Thế nhưng cái gì?"
Ngự Ngạo Thiên cười khẩy, ngoắt ngoắt tay, hắn chủ động kề miệng vào lỗ tai cô...
Nghe hắn nói xong, khuôn mặt nhỏ lập tức hồng từ gò má đến lỗ tai: "Không, không được, tôi không làm được."
"Ai nha, vậy thì hết cách rồi. Vậy ta chỉ có thể... Cố hết sức tiếp nhận nhiệm vụ của quản lý Long."
Thấy hắn chuẩn bị giở trò, cô hoảng loạn gật đầu: "Chờ đã, chờ! Tôi, tôi, tôi nghe lời anh là được rồi!"
Trong giây lát này, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên nổi lên vệt cười quỷ dị...
"Hừm, ân... A, a..." Trong phòng làm việc thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu kiều mị, tuy nhiên âm thanh này nghe qua không được tự nhiên cho lắm.
Làm cho Ngự Ngạo Thiên không sao nghe được: "Bảo bối, cô kêu như vậy không được rồi. Trên phương diện này quản lý Long rất thành thạo, anh ta sẽ biết chúng ta đang giả vờ đóng kịch đấy."
"Vậy bây giờ làm sao a, những gì cần nói tôi đều nói cả rồi."
Nếu cô biết phải kêu như thế nào, mới thật sự phiền phức, với tính khí 2 năm trước của Ngự Ngạo Thiên khi đồ hắn không ăn được bị người khác đoạt mất làm sao có thể nuốt trôi cơn giận? "Ai, xem ra ta phải giúp cô rồi."
"Làm sao..."
Không chờ cô hỏi xong, thân thể liền bị cuốn lại. Hai chân trên dựa vào lồng ngực nóng rực."A..."
Thùy tai mẫn cảm bị đầu lưỡi hắn khẽ liếm, trong nháy mắt cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân cô: "Không, không muốn." Hô hấp đều đều nóng rực phảng phất bên thùy tai, tăng thêm kích thích thần kinh cô.
"Bảo bối, kêu được rồi đấy. Tiếp tục đi..." Đầu lưỡi khẽ liếm cổ mẫn cảm, tay ôm eo không đứng yên, từng tấc từng tấc hướng vào trong áo tìm kiếm...
← Ch. 015 | Ch. 017 → |