Truyện:Thiếu Tướng Nhẹ Một Chút - Chương 15

Thiếu Tướng Nhẹ Một Chút
Trọn bộ 33 chương
Chương 15
🌜.ắ.𝐦 𝒱.à.o
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

"Em ướt rồi." Lãnh Phong l❗*ế*ⓜ ⓛ●ıế●Ⓜ️ sợi chỉ bạc bên khóe miệng, lại trở lại ngậm đóa hoa e thẹn của cô, môi mỏng nhắm ngay cửa huyệt 〽️-ú-✝️ mạnh, 🅿️·𝖍á·т г·𝐚 â·m t·𝐡·@·п·𝐡 "chậc chậc".

"A a!"

Kiều Hạm cong eo, đôi chân ⓜề-𝖒 ⓜạ-ï không chịu nổi lực đạo mạnh mẽ của người đàn ông, mật dịch vừa rồi bị hút ra hết, lại tiếp tục một đợt mật dịch mới ào ạt chảy ra.

"Chậc, chậc ——"

"Phong... Ahhh, đừng hút..."

"Tư tư*, tấm tắc ——"

Cô sắp không được rồi!

"A ha ——"

Bụng dưới ⓗⓤ𝐧-g 𝒽-ă-n-ℊ 𝖘_❗_ế_† ⓒ𝖍ặ_т, bờ ɱ*ô𝓃*g trắng mịn của Kiều Hạm dựng đứng, thân mình cứng giữa không trung, hoa huyệt điên cuồng co rút 🎋_ẹ_ⓟ 🌜𝖍_ặ_ⓣ lấy đầu lưỡi Lãnh Phong, vài giây sau mới nặng nề ngã trên giường.

Kiều Hạm thất thần nằm т*♓*ở dố*↪️, mật huyệt mê người bởi vì cao trào chảy ra không ít ái dịch, chậm rãi chảy ra cửa huyệt, Lãnh Phong duỗi tay kéo một sợi ái dịch, bôi lên hai cánh hoa đang sưng huyết.

Hoa môi trải qua một hồi kích tình vẫn còn mẫn cảm, lại bị đụng vào, liền ⓗ●⛎𝖓●🌀 ♓●ă●𝓃●ℊ co rúm lại một chút.

Lãnh Phong vỗ vỗ lên bờ m*ô*𝖓*🌀 đàn hồi, "Ngủ đi."

Nói xong liền muốn đứng dậy, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay 𝖒_ề_ɱ mạ_❗ giữ chặt, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhuỗm tình triều của Kiều Hạm vùi thấp dưới chăn, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Làm... Đi."

Bị ⓛ_𝖎_ế_m đến cao trào, ⓚ●♓●οá●❗ 𝐜ả●ɱ qua đi, nơi riêng tư lại bắt đầu thấy trống rỗng, muốn căn thô cứng kia của Lãnh Phong cắ.Ⓜ️ 𝐯.à.𝖔 lấp đầy.

Lãnh Phong nhướng mày, "Làm cái gì?"

"..."

Anh biết rõ!

Kiều Hạm giương mắt kinh ngạc nhìn về phía anh, mà vẻ mặt thản nhiên của anh tựa như trước đó chưa từng làm chuyện gì xấu hổ vậy, như thể anh và cái người vừa rồi hút mật dịch của cô là hai người khác nhau.

"Thì..."

Âm thanh thiếu nữ ⓜề.〽️ m.ạ.𝖎 bay trong không khí.

"🌜*ắ*〽️ ✌️*à*𝑜 trong..."

Khuôn mặt Kiều Hạm đỏ bừng.

Anh chính là người xấu, cứ một hai phải bắt cô phải nói trắng ra!

Lãnh Phong thấy nếu lại tiếp tục trêu chọc cô có khi cô sẽ hỏng mất, nở nụ cười biểu thị ý đồ đã thành công, ↪️ở·i á·𝑜 tắm, một tay đem Kiều Hạm đè ở dưới thân, ⓗ_ô_ⓝ lên khuôn mặt non mịn của cô, trầm giọng nói, "Đây chính là em nói."

Dứt lời, côn thịt đã sớm cứng rắn tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên qua hoa huyệt cắm sâu vào trong, ♓*uռ*🌀 ♓ăռ*g va chậm vào cửa tử cung.

"A!"

Kiều Hạm hét lên một tiếng, cây gậy to lớn đột nhiên lấp đầy tiểu huyệt, cảm giác thoải mái chạy thẳng từ cửa huyệt đến tử cung, cơ thể như sắp tan chảy.

Người đàn ông không cho cô quá nhiều thời gian thích ứng, mạnh mẽ thọc vào 𝖗-ú-ⓣ 𝓇-𝖆 bên trong hoa kính, tiểu huyệt sưng huyết mới vừa thoát ra từ cao trào căn bản chịu không nổi 𝖐●í🌜●h 🌴●𝒽●í●ⓒ●h kịch liệt như vậy, cắm được vài cái đã ⓛ-ê-𝓃 đ-ỉ-𝐧-♓.

Lãnh Phong kêu lên một tiếng, dừng lại động tác, tiểu huyệt trong lúc cao trào ép lấy anh rất chặt, thiếu chút nữa anh đã phải buông ✌️*ũ 𝐤*𝐡*í đầu hàng.

Nhìn ánh mắt mê ly của thiếu nữ dưới thân, anh 𝐡ô.𝖓 lên thái dương đang bắt đầu ướt đẫm mồ hôi của cô, tiếng nói khàn đục: "Thoải mái sao?"

"Thoải mái..." Kiều Hạm ngoan ngoãn mà trả lời, ôm chặt người đàn ông mang lại cho cô biết bao k*𝐡*ⓞá*1 ⓒ*ả*ⓜ tột đỉnh, tay nhỏ non mềm học theo cách anh lúc yêu thương mình, khẽ vuốt nhẹ trên cơ bắp đang căng chặt của anh.

Động tác tuy rằng trúc trắc, nhưng đêm nay cô cuối cùng cũng chủ động một hồi, cho nên Lãnh Phong rất hưởng thụ, côn thịt lại to thêm một vòng, nương theo hoa dịch vẫn còn đọng lại tiến thẳng vào u cốc chật hẹp, càng làm càng thêm mãnh liệt, ngay cả thiếu nữ khóc kêu xin tha cũng không giảm nhẹ lực đạo.

Tiếp tục một đêm xuân.

***

Hôm nay là ngày nghỉ ngơi, Lãnh Phong ngủ một giấc no nê, tỉnh lại theo thói quen tính quay qua ôm người bên cạnh, lại không chạm đến được thân hình thơm mềm của cô vợ nhỏ, mở mắt ra mới phát hiện bên gối không có một bóng người.

Quay qua quay lại trong phòng một vòng, rất nhanh liền thấy thân ảnh nhỏ nhắn trước bàn trang điểm.

Kiều Hạm đang ngồi soi gương trang điểm.

Gấp như vậy?

Lãnh Phong bỗng nhiên nhớ tới lời nói tối hôm qua của cô, lúc ấy anh không nghĩ nhiều, hiện tại xem ra, có một vấn đề anh còn chưa hỏi.

Chương (1-33)