← Ch.111 | Ch.113 → |
Dỗ con bé ngủ xong, cô cũng mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng Lục Sính kêu cửa.
Cô không tình nguyện lắm mà đứng lên đi mở cửa, hơn hai tháng không gặp cô phát hiện hình như Lục Sính gầy đi rất nhiều.
Hai người cứ nhìn nhau như thế mà không nói câu nào, ánh mắt Lục Sính chuyển từ mặt sang nhìn phần bụng nhô cao của cô mà liếc mắt một cái như cái gì cũng đã hiểu rõ.
"Mấy tháng rồi?"
Từ khi mang thai đến nay cô chưa từng đi bệnh viện kiểm tra qua lần nào, người giám thị cô cũng luôn đứng từ phía xa mà theo dõi nên cũng không biết cô đã mang thai được mấy tháng.
"Hơn năm tháng!"
Lục Sính nghe thế thì cũng không ngu ngốc mà đi hỏi mấy câu ngu xuẩn như đứa bé này là của ai, vì hắn thực rõ ràng, đứa bé này không có khả năng là của người nào khác cả.
Bỗng Lục Sính duỗi tay ra muốn sờ sờ lên bụng cô, nhưng bị cô né tránh. Hắn nhìn chằm chằm cô rồi ánh mắt trở nên thật âm trầm.
Tô Tịch Nhan sợ hãi mà lui về sau một bước rồi dừng lại. Hắn thấy thế thì tiến đi lên một bước, cô lại lui về sau một bước. Hai người cứ người tiến kẻ lui đến khi đụng phải mép tường, không còn chỗ nào trốn tránh được nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi Lục Sính duỗi tay ra đặt lên bụng cô mà sờ sờ.
Cô nhìn chằm chằm tay hắn một lúc rồi nhẹ nhàng dời ánh mắt sang chỗ khác. Lúc này tay hắn lại dờ sang ôm cô vào lòng, cô liền giãy giụa tỏ ý không muốn. Nhưng ngay sau đó, Lục Sính lại ngang ngược mà 𝖍ô·n lên môi cô.
"Không............... !!"
Cô muốn nói là không cần, nhưng mới nói được một chữ thì bị đầu lưỡi của hắn dây dưa chui vào càng quét khắp nơi, nên chỉ có thể nuốt những lời còn lại vào trong bụng mà thôi.
Lục Sính cảm thấy 𝖍.ô.ⓝ thôi vẫn chưa đủ, hắn còn muốn được càng nhiều hơn thế nữa nên vén áo ngủ của cô lên, bàn tay chuẩn xác mà bắt mấy đầu v*ú xoa nắn vài cái.
🌴·h·â·𝓃 t𝐡·ể cô cũng không biết cố gắng, mới bị hắn xoa nắn vài cái mà đã có phản ứng, rồi trong miệng tràn ra mấy tiếng 𝖗ê·п г·ỉ như nũng nịu vậy.
Tay hắn đang xoa nắn chơi đùa пɢự-𝒸 sữa, đầu lưỡi cũng không rảnh rang mà 𝐭à●𝖓 𝖘●á●𝖙 bừa bãi trong khoang miệng làm cô bị ♓ô.ⓝ đến ý loạn tình mê.
Dần dần т♓-â-𝐧 🌴-♓-ể cô mềm nhũn xuống vì bị khiêu khích mà đứng cũng đứng không vững, phải dựa vào trên người, lúc này hắn còn không có hảo ý mà 𝒸.ắ.n 〽️ô.ı cô một cái thật mạnh.
"A!!"
Bàn tay còn lại của hắn cũng không an phận mà ѵ·⛎ố·𝖙 v·3 dọc theo ✝️*𝐡*â*ռ 🌴*𝒽*ể cô rồi đột nhiên cắm mạnh vào tiểu huy*t khiến nó bị κí𝖈_♓ ⓣ𝖍í_𝖈_h mà chảy ra không ít dâ·ⓜ thủy.
Mấy tháng không bị xâm phạm nên khi tiểu huyệt bị dị vật ×â·Ⓜ️ 𝓃·𝐡·ậ·🅿️ đi vào, cô theo bản năng liền κẹ·ⓟ ⓒ♓ặ·🌴 hai chân không cho hắn toại nguyện.
Lục Sính nhìn ra ý đồ của cô mà đem chân của mình ngán giữa hai chân cô, ngón tay thì ở tiểu huy*t nhẹ nhàng ra ra vào vào.
𝒯♓â·𝐧 ⓣ𝒽·ể cô đạt cao trào mà run r-υ-ռ г-ẩ-γ rẩy, kiều suyễn lợi hại, Lục Sính thấy 𝖇·ï·ể·⛎ ✞ì·𝖓·𝒽 của cô thì hắn cũng độ.п.ɢ ⓣìⓝ.♓ mà cởi phăng cái áo vướng víu trên người cô ra ném ở một bên để nhìn kỹ càng hơn, ngón tay hắn lúc này cũng dễ dàng mà chơi đùa núm v*ú cô hơn.
Đầu v*ú bị hắn cào cào, nhéo nhéo vài cái cô lại phun trào mà ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt Ⓜ️ôռ.ⓖ lung đẫm lệ lên nhìn hắn, 𝖙♓â·𝖓 𝖙·♓·ể cũng hư không khó chịu mà vặn vẹo.
Lúc này hắn nâng người cô lên rồi há miệng hút lấy núm v*ú đang cứng rắn mà dựng thẳng.
Một trận 𝐤*𝐡*⭕*á*𝐢 cả*m tê dại đột ngột ập đến, tay cô đặt trên đầu tóc hắn liền nhịn không được mà xoa nắn mấy cái, khiến chúng rối tung hết cả lên, sâu trong nội tâm cũng đều là thư 💲ướ●𝐧●ℊ, thoải mái.
"Ân, a!!!"
Lục Sính biết rõ mấy điểm mẫn cảm của cô là ở chỗ nào, nên chuyên tấn công vào mấy cái địa phương kia, khiến cô vô lực mà chống đỡ, cuối cùng bị hắn ấn phải nằm gục trên bàn.
Lục Sính ngồi xổm xuống rồi 𝒽*ô*ⓝ lấy hai cánh hoa kiều diễm ướ_✝️ á_t đang e lệ mà mấp máy đóng mở. Cô hừ một tiếng, tiểu huy*t bị hút 👢.𝐢.ế.𝐦 có chứa ngứa ngái khó nhịn.
Lúc này ba ngón tay hắn đã có thể thuận lợi 𝐜ắ-𝐦 ☑️à-🔴 tiểu huy*t, chứng minh cô đã sẵn sàng cho hắn súng thật đạn thật chen vào.
Lục Sính móc 🅓ư.ơ𝓃.g 𝐯.ậ.т ra, cô liếc mắt nhìn một cái không khỏi ai ui cảm thán vì hình như nó còn thô to, gân xanh càng dữ tợn hơn so với trước, vì bị nghẹn mấy tháng mà trông càng 🎋𝖍ủn●🌀 𝐛●ố hơn.
Quy đầu nhắm ngay miệng tiểu huy*t mà từng chút một cắm đi vào. Cảm giác hư không cuối cùng cũng được lấp đầy, cô rầu rĩ mà hừ hừ mấy tiếng.
𝒟·ư·ơ𝖓·𝐠 ✅ậ·𝐭 mới cắm đi vào một nửa thì bên trong giống như là hết đường vậy, nó đóng chặt cứng ngắt, 𝖈·♓·ế·𝐭 sống không cho hắn đi vào nữa. Sau một hồi dày vò đến mồ hồi đầy đầu nhưng vẫn không vào được nữa, hắn liền rút dư*ơ𝐧*𝖌 ⓥ*ậ*t ra, dùng ngón tay vói vào trong để thăm dò, thấy đúng thật là â●𝖒 đ●ạ●o cô hình như ngắn đi rồi.
Ngón tay sờ sờ đến miệng tử cung rồi nhẹ nhàng lay vài cái khiến т♓·â·𝓃 𝖙ⓗ·ể cô run lên lợi hại. Lúc này hắn mới thỏa mãn mà rút ngón tay ra, cắm dương v*t của mình vào.
Thao được một lúc hắn liền ôm ⓣ.𝒽â.ռ 🌴𝒽.ể cô xuống, vì hắn sợ mấy tháng rồi mình không được 👢●à●Ⓜ️ 🌴ì●n●𝖍 thì sẽ có chút không cầm giữ được mà mạnh bạo rồi làm bụng cô đụng vào mặt bàn.
Ôm cô lên rồi điều chỉnh tốt tư thế, lúc này hắn lại đem nửa cây dương v*t cắm 𝖗ú-𝖙 г-@ ra vào vào tiểu huy*t của cô.
"A, ân!!"
Tiếng r●ê●𝓃 𝐫●ỉ rất nhỏ từ miệng cô đứt quãng truyền ra, khiến Lục Sính càng thêm hưng phấn mà lấy tay đè lại thịt mầm bên trong xoa nắn để cô càng 𝐤í.𝖈.ⓗ 🌴.𝐡í.𝐜.h hơn.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |