← Ch.081 | Ch.083 → |
Tẩy rửa xong cô đi đến mép giường, nhìn nhìn hắn rồi nói:
"Anh cũng đi tẩy rửa một chút đi."
Lục Sính ừ một tiếng rồi đi xuống đất.
Lúc hắn trở lại giường liền đem cái 🅓-ươ𝓃-ɢ 𝐯ậ-† ướt dầm dề kia đưa tới bên miệng cô:
"Em 🎋í*↪️*ⓗ t*♓*íc*𝐡 một chút cho nó bắn một lần trước đi, bằng không một hồi thao lộng lâu sợ là bức em sẽ bị xé rách đó."
Cô ngửa đầu nhìn, rồi từ từ mở cái miệng nhỏ ra nuốt vào. Ngậm được nửa cây thì không thể nuốt vào thêm được liền l*1*ế*𝖒 𝐦-ú-✝️ xung quanh quy đầu rồi hút mạnh lên mã mắt một cái, Lục Sính rũ mắt xuống nhìn cô khẩu gia cho mình.
Bị hút ⓛℹ️ế_m nên hắn có chút hưng phấn muốn cô nhanh lên nữa liền đưa tay ấn vào cái ót của cô mà ra vào. Cô hút ⓛ.ï.ế.m đến miệng tê rần còn có chút sưng lên, Lục Sính mới chịu ⓑắ*𝐧 t*ℹ️*п*𝖍.
†-ℹ️-n-♓ 𝖉ị𝖈-𝖍 đều bắn ở trên vú cô, hắn lấy khăn lau lau cho sạch sẽ, rồi nhìn chằm chằm, tuy đã bắn rồi nhưng 𝖉ươ𝖓·ɢ 𝐯·ậ·ⓣ hắn vẫn chưa mềm xuống chút nào. Cô nhìn mà có chút sợ hãi.
Lục Sính đỡ cô quỳ dẩu lên. Rồi đầu lưỡi ấm áp của hắn khẽ 𝐥1*ế*ⓜ cắn thịt mầm bên trong, kí𝐜.♓ ✞.ⓗí🌜.𝐡 cho cô phải 𝓇ê.𝖓 r.ỉ lên.
Hắn hút lấy thịt mầm rồi dùng đầu lưỡi đùa nghịch, cô chịu không nổi mà mà đẩy 〽️ô●ⓝ●🌀 lên càng cao, lộ ra tiểu thí thí đang nở rộ bên trong.
"A!! Quá 🎋*í*𝐜*♓ 𝖙♓*í*𝒸*𝒽 rồi."
Lục Sính nhả thịt mầm ra, ⓗô*ⓝ 〽️*ô*𝖎 lên cánh hoa trong tiểu huyệt càng làm cô cảm thấy hư không đến lợi hại mà lẩm bẩm.
Ngón tay hắn lúc này lại ↪️ắ-ɱ 𝖛-à-𝐨 tiểu huyệt moi móc, đào bới làm nước chảy róc rách, nhìn thấy thế thì 𝒹ươ𝐧●🌀 ѵậ●✝️ lại càng dữ tợn lên.
"Không được rồi, d·ư·ơ𝐧·𝐠 ⓥ·ậ·✞ anh đau quá, em chịu khó nhẫn nại một chút nha!"
Cô ừ một tiếng, Lục Sính liền đỡ ⓓ-ươ-ⓝ-🌀 v-ậ-† cứng rắn cắm đi vào.
Vì cô còn chưa đủ ướt lắm, nên trong nháy mắt cắm đi vào, hai người đều không dễ chịu gì.
Lục Sính liền chửi ầm lên:
"CMN, thao có cái bức sao mà phải lao lực như thế chứ?"
"Sao anh không nói là tại 🅓_ư_ơ_ռ_ɢ 𝐯_ậ_ⓣ anh quá lớn đi?"
Cái này đúng thật là vấn đề của hắn, nhưng hắn chỗ nào sẽ quan tâm mấy cái vấn đề này. Liền vỗ vỗ tiểu huyệt mà nói:
"Em thiếu thao có phải hay không? Cư nhiên còn học được tranh luận."
Cô bỗng có cái xúc động muốn đem hắn đá bay ra ngoài, nhưng ngẫm ngẫm vẫn là thôi vậy. Vì cô sợ a!!!!!!
"Chỉ cho phép anh được nói em, được mắng em thôi à, dựa vào cái gì mà em không thể cãi lại chứ?"
Hắn bỗng cười cười mà phát hiện thì ra lá gan cô càng ngày càng lớn a. Nếu như là trước kia, cô đã sớm giả lã chân chó mà thừa nhận sai lầm rồi.
Lại nhìn đến hiện tại mà xem, ngươi nói một câu, cô nhất định sẽ 𝐦ề-〽️ ɱạ-𝖎 dông dài mà đáp trả vấn đề đó về cho ngươi a. Thầm nghĩa chắc không đến mấy năm nữa, nha đầu này không biết chừng còn dám cưỡi ở trên đầu hắn mà tác oai tác quái thôi.
Puu: woww, a biết trước viễn cảnh tương lai của mình luôn hả!!!!.
Nhưng mà thôi kệ đi, đây là tiểu kiều thê mà chính mình sủng ái lớn lên, liền tính là cô có cưỡi trên đầu trên cổ mình mà ị phân, hắn cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng.
Hắn nghĩ như thế nhưng tay thì lại không thành thật mà đánh 〽️ô_п_𝐠 cô vài cái:
"Em là muốn tạo phản có phải hay không?"
Tiểu thí thí bị ăn đau, trong lòng cô liền mắng hắn vài câu, nhưng ngoài miệng thì không nói gì.
Lục Sính biết cô nhất định là không phục, liền buồn bực mà nắm lấy ԁ-ươ-n-𝖌 ☑️-ậ-🌴 đâ*ɱ mạnh vào trừng phạt cô, ở bên trong tiểu huyệt ♓𝖚n_🌀 ♓_ă𝓃_🌀 va chạm, thiếu chút nữa đem cô thao đến ngã xuống giường.
Cô thầm mắng hắn là cái súc sinh, cái đồ thù dai, nhưng tay lại đỡ đỡ 🌴♓â*п 🌴♓*ể, để hắn đem đại ԁ*ư*ơⓝ*🌀 νậ*🌴 tiếp tục ra ra vào vào ở trong tiểu huyệt.
Lúc đầu thì cô sinh khí nên gắt gao ↪️·ắ·п Ⓜ️ô·𝐢 không cho mình cầu xin hắn, nhưng chậm rãi liền chịu không nổi mà nức nở van xin.
Lục Sính nghe cô cầu xin thì lại càng ⓗ*𝖚*𝐧*𝖌 𝖍*ă*п*g thao lộng còn không quên hâm dọa:
"Em nhỏ tiếng một chút nha, phòng này không có cách âm đâu!"
Cô nghe thế thì đành cắn răng để mình không bật thốt ra từ nào, nhưng Lục Sính thì lại chơi xấu, hắn đỡ 〽️ô𝓃·🌀 cô lên thao lộng càng lúc càng nhanh.
Cô theo bản năng mà dần dần thanh âm không chịu khống chế rên la ra tiếng. Hắn vốn tâm can đều là hắc(đen như mực) nên không nhịn được mà mở miệng trêu ghẹo:
"Đừng có rên to như thế, em muốn cho tất cả mọi người đều biết mình đang bị thao lộng sao?"
Cô buồn bực muốn bóp 𝖈h*ế*ⓣ hắn cho rồi, thật sự, cô thề!
"Vậy anh thao chậm một chút nha!"
Hừ, hắn 🌜ⓗ_ế_𝐭 sống mà thao lộng nhanh như vậy, còn không cho mình kêu ra tiếng nữa chứ! Lục Sính lúc này nghẹn cười mà nói:
"Đây đã là chậm lắm rồi, bây giờ anh sẽ cho em nếm thử thế nào mới gọi là càng mau a?"
Cô ngậm chặt miệng lại, thường thường lại rê_𝐧 𝓇_ỉ một tiếng, cái âm lượng kia giống hệt như tiếng con mèo con kêu. Hắn nghe thấy mà trong lòng càng ngứa ngái, cười ngâm ngâm đem 𝐝ươ·𝖓·🌀 ☑️·ậ·𝖙 𝐡𝐮*n*🌀 𝖍*ă𝖓*ⓖ đỉnh vào tử cung.
Cô thật sự chịu không nổi, liền muộn thanh gầm nhẹ, Lục Sính thấy thế thì thiếu chút nữa cười to ra tiếng.
Tiểu huyệt càng thao thì càng ɱề*Ⓜ️ ⓜạ*ı, mượt mà, cuối cùng liền có không có lực cản nào nữa. Hắn đem cô kéo lên, h*ô*n 𝐡ô_𝐧 Ⓜ️_ô_❗, cô không thể chịu được nữa liền nói:
"Em không được rồi, thật sự không được rồi."
"Xong con bê ấy, lão tử còn chưa có cảm giác gì đâu! Em ráng chịu đựng một chút cho anh đi."
← Ch. 081 | Ch. 083 → |