- Không được thì đừng có thể hiện!
← Ch.040 | Ch.042 → |
Cô nghe xong sắc mặt liền cứng đờ, Lục Sính thấy thế thì thực sự rất muốn cười nhưng phải cố gắng nhịn xuống.
"Cái kia, ừm, ừm... có khả năng là em bị đụng trúng thôi mà."
Lục Sính nắm lấy tay cô:
"Phải không? Kia hôm trước buổi sáng thì sao? Là ai đã nói mình cả người khó chịu?"
Cô cảm thấy hiện tại mình giống như đang tự bê đá đập vào chân, đây là do cô thấy hắn ⅼ·à·m 𝖙ìn·♓ thời gian quá dài liền nói chính mình т-♓â-𝖓 𝐭-♓-ể không khoẻ, cũng mặc kệ Lục Sính có 𝐛·ắ·п tı𝓃·𝒽 hay chưa, liền c𝒽ế*ⓣ sống không cho hắn thao cô nữa.
Lục Sính cũng nhân nhượng cô, rất nhiều lần hắn còn chưa bắn liền bị buộc phải гú●т г●🅰️ ngoài.
Cô ngoan ngoãn cười cười, nằm trở về ổ chăn của mình.
Lục Sính khóe mắt dư quang liếc cô một cái:
"Chờ khi em 🌴-𝐡â-ռ т-♓-ể hoàn toàn khôi phục đi, bằng không hết thảy liền không cần bàn nữa."
Cô nghe xong liền tức giận, nghẹn khuất muốn 𝖈-♓-ế-✝️.
"Lại đây."
Tô Tịch Nhan nga một tiếng bò qua chỗ hắn. Lục Sính nhìn cô nói:
"Cẩu đồ vật, em là không thể ngừng nghỉ bày trò à? Sao luôn nhớ thương việc hướng ra bên ngoài để chạy, em quản lý sinh ý là muốn chơi trò gì?"
Lại bị mắng, nhưng cô không hé răng một lời.
Lục Sính thấy vẻ đáng thương trên mặt cô liền duỗi tay sờ sờ đầu:
"Chờ em t●♓●â●ռ 𝐭♓●ể tốt lên, có được không, em cũng không được cả ngày tức giận như thế!"
Cô trong lòng tuy không phục nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nhìn cái vẻ mặt này của cô, hắn thực quá rõ ràng cô là cái đức hạnh gì.
Ngươi đừng bao giờ trông cậy được vào việc cô ấy sẽ thay đổi.
Đem cô hướng lên trên ôm ôm, Tô Tịch Nhan chu cái miệng nhỏ vẻ mặt không cao hứng.
Hắn xem như là nhìn không thấy, ôm mặt cô 𝐡·ô·𝐧 hôn lên.
Tô Tịch Nhan bị 𝒽·ô·𝓃 cho ý loạn tình mê, đè lại đầu hắn xoa xoa tóc.
✝️𝐡â●ⓝ ⓣⓗ●ể dần dần hư không, núm v*ú bị hắn hút lấy.
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch rồi гê·𝓃 𝐫·ỉ lên, tiểu huy*t ướt dầm dề.
Quầng v*ú bị che kín nước miếng, Tô Tịch Nhan hai mắt mê ly nhìn hắn.
Lục Sính để cô tự đỡ lấy hai v*ú mình, dương v*t liền vọt lên ⓒ·ắ·m ☑️·à·🅾️ khe hở giữa 𝓃🌀ự-𝖈 cô.
Kỳ thật là hắn muốn trực tiếp mà làm, nhưng nếu thời gian dài Tô Tịch Nhan lại chịu không nổi, nên hắn chỉ có thể trước tiên ở địa phương khác của cô tự tìm niềm vui cho mình xem như đền bù vậy.
Đại dương v*t 𝖈.ọ 𝐱á.✝️ đầu nhũ của cô đến nóng rát, v*ú bị 𝐜*ọ 𝖝*á*✞ tê tê dại dại.
Tô Tịch Nhan khó chịu đến 𝒸*♓*ả*ⓨ ⓝư*ớ*c mắt, Lục Sính rút dương v*t ra c*ắ*𝐦 ѵà*🔴 tiểu huyệt.
Bị lấp đầy trong nháy mắt, Tô Tịch Nhan liền sảng khoái đến cong eo lên.
Dương v*t ngạnh bang bang, như là có thể đem cô bay lên tận trời xanh.
Tiểu huyệt bị căng ra lại co chặt vài lần, không đến vài cái cô liền bị hắn thao phun.
Lục Sính kéo căng hai chân cô ra, dương v*t ở tiểu huyệt nhanh chóng ra vào, thao cô ⓡ.ê.ռ r.ỉ đến muốn dừng nhưng không được.
"Nhẹ chút, đâ_〽️ 𝐜𝒽ế-т em mất."
Lục Sính tốc độ vẫn không có giảm xuống, hắn vẫn như cũ mà điên cuồng thao lộng.
Tô Tịch Nhan a a a т𝖍_ở hổ_ռ ⓗ_ể_𝓃, không được một hồi lại bị thao phun.
Nhưng Lục Sính hắn lại không có chút cảm giác muốn 🅱️ắ_𝐧 🌴ı_𝖓_ⓗ nào, bắt cô nằm quỳ xuống xoay lưng lại, rồi hắn từ phía sau xuyên xỏ qua cô.
Phía sau lưng một mảng lớn lớn bé bé mười mấy vết sẹo, đây là vì cứu hắn mà lưu lại.
Hắn nhìn những cái vết sẹo đó rồi h_цn_ℊ hăn_ⓖ va chạm cô, Tô Tịch Nhan bị va chạm đến quỳ đều quỳ không xong.
"A, thao quá sâu, anh là muốn thao ↪️ⓗế-🌴 em à?"
Lục Sính ha một tiếng:
"Không 𝒸-𝒽ế-🌴 được, nằm im đi!"
Liên tiếp vang lên thanh âm bạch bạch bạch, cô bị thao đến nằm bẹp xuống dí xát thân mình vào giường.
Lục Sính cũng không kéo cô lên, mà tiếp tục duy trì tư thế này để thao lộng cô.
Cô là thực sự không được rồi:
"Anh mau dừng lại đi, nội tạng em đau quá."
Hắn bỗng dừng lại, giờ phút này hắn thực sự rất muốn cười.
Tô Tịch Nhan không phải là nội tạng đau, mà là bị hắn thao chịu không nổi.
Dương v*t r_ú_𝖙 r_@, Lục Sính mở miệng:
"Liền em như vậy rồi còn nghĩ muốn đi quản lý sinh ý hả? Anh nghĩ em vẫn là nên ở nhà hảo hảo tịnh dưỡng thâ*𝐧 тh*ể đi!"
Tô Tịch Nhan lại lần nữa đơ người rồi, đối với lời mình vừa nói ra thập phần hối hận.
Thấy Lục Sính muốn xuống đất tẩy rửa 𝐭𝖍â·п ✝️·𝐡·ể, cô liều mạng đẩy hắn nằm xuống tự mình cưỡi lên.
"Vừa rồi em bị cấn thôi, hiện tại đã không có việc gì."
Lục Sính trong lòng cười muốn nở hoa, nhưng vẫn xụ mặt không nói gì.
Tô Tịch Nhan muốn chứng minh cho hắn thấy 𝖙●𝐡●â●𝓃 𝐭𝒽●ể mình không có vấn đề gì, liền bất đắc dĩ đỡ dương v*t hắn, tự mình ngồi lên.
"Không được thì cũng đừng có thể hiện đó."
"Em không có thể hiện."
Lục Sính ừ một tiếng, cô liền chuyển động 𝐭ⓗâ●𝐧 ✝️𝐡●ể trên dưới cử động.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |