Lục Sính là tên biến thái
← Ch.007 | Ch.009 → |
Edit: nacapuu
Lục Sính vẻ mặt lộ ra không có gì là vui vẻ, nghĩ nghĩ ôm cô trở về giường bệnh.
Tô Tịch Nhan thật không nghĩ tới, hắn sẽ thiện tâm như thế mà buông tha cho mình, nằm trở lại trên giường, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lục Sính ngồi trở về bàn, tiếp theo xem văn kiện, Tô Tịch Nhan xem hắn đĩnh bạt ngồi quay lưng ở bên kia, nhấp môi không nói gì.
Không đến một hồi cô liền ngủ, Lục Sính lúc này mới đứng dậy lười nhác vươn vai, ánh mắt dừng ở trên mặt cô.
Hắn cảm thấy lúc ngủ cô liền ngoan như một con tiểu bạch thỏ vô hại, an an tĩnh tĩnh không hề có lực công kích.
Nhưng Lục Sính biết rõ bên trông cái túi da ấy có bao khủng bố, mặc kệ đối với ai đều có thể tàn nhẫn lạnh lùng.
Bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, vì cô sửa lại góc chăn.
Tô Tịch Nhan lúc ngủ liền không thành thật, hắn là tràn đầy lĩnh hội.
Lục Sính vừa nằm xuống bên cạnh, cô liền đem hắn cưỡi ở dưới thân.
Biết rõ cô có cái tật xấu này, cho nên hắn mới khóa trái cửa phòng bệnh.
Lục Sính ánh mắt dừng ở tiểu huyệt phấn phấn hồng hồng, bẻ thí ra, hầu kết liền động động, dương v*t có phản ứng.
Duỗi ngón tay đi vào, đầu tiên ngón tay dọc theo tiểu huyệt sờ lộng, trong lúc ngủ mơ Tô Tịch Nhan rên rỉ lên.
Lục Sính có chút chịu không nổi, tưởng muốn thao cô, cuối cùng một tia lý trí làm hắn không được làm như vậy.
Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu huyêt-nơi hắn nhớ thương gần mười tám năm.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cô dùng tiểu huyệt của mình đi tiểu như thế nào.
Khi đó hắn tám tuổi, đối với tiểu địa phương của cô sinh ra hứng thú bừng bừng.
Lại sau đó, hắn thường thường liền sẽ bế cô đến phủ nguyên soái, bẻ tiểu huyệt cô ra nghiên cứu cấu tạo địa phương đi tiểu đó xem như thế nào, sau đó đã xảy ra rất rất nhiều sự tình không thể miêu tả được.
Có thể nói, Lục Sính là một tên biến thái, làm cho tâm lý của Tô Tịch Nhan tạo thành thương tổn nhất định.
Có lẽ cũng có thể nói như vậy, nếu như mẹ của Tô Tịch Nhan không mất, thì sự tình sẽ không diễn biến thành như này, để Tô Bắc Sơn phía sau màn thúc đẩy sự tình.
Ngón tay khảy vài cái thịt mầm, bẻ ra tiểu huyệt sờ soạng lên.
Bình thường Tô Tịch Nhan không cho hắn động vào tiểu huyệt cô, vừa động vào liền hướng hắn khóc lóc ỉ ôi, hiện tại cô ngủ rồi, không có tiếng khóc cũng không làm trở ngại hắn nghiên cứu cấu tạo.
Hắn chỉ định bụng xoa vuốt sờ soạn âm thịt vài cái nhưng sao đó liền nhịn không được muốn thâm nhập tìm hiểu.
Nhìn phản ứng của cô khi hắn hướng bên trong cắm một chút, vào được một ít hô hấp hắn liền căng thẳng.
Trong lúc ngủ mơ Tô Tịch Nhan cảm thấy tiểu huyệt mình có khó chịu, không khỏi duỗi tay xuống sờ sờ, Lục Sính chịu không nổi, nhắm mắt lại, ngón tay từ huyệt nhỏ rút ra.
Ngón tay cô trắng nõn mà mảnh khảnh xoa nắn tiểu huyệt khẩu, Tô Tịch Nhan sờ soạn vài cái rồi lấy tay che đậy tiểu huyệt lại.
Lục Sính thật muốn đánh tiểu huyệt cô vài cái, thao thì không cho thao, chơi cũng không cho chơi, này không phải là đang tra tấn thể xác và tinh thần hắn sao?
Nghĩ nghĩ rồi đắp chăn đàng hoàng lại cho cô, hắn không muốn nghĩ nữa, suy nghĩ cũng vô dụng.
Ai kêu hắn năm đó phát hạ cái loại lời thề độc kia chứ, nếu vi phạm lời hứa cả nhà liền chết sạch.
Nhớ tới việc này Lục Sính liền buồn bực, bả vai rũ xuống mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có binh lính gác, thấy Lục Sính đi ra liền tự động đứng nghiêm, thẳng tắp.
Lý phó quan nhìn thấy thần sắc không được thỏa mãn của hắn liền đánh lên tinh thần.
"Ngày mai đem tài sản Tô gia tính toán lại một chút, chờ khi thiếu phu nhân xuất giá, đều đưa đến phủ thiếu soái đi."
Lý phó quan đồng ý, Lục Sính cười tủm tỉm đứng đó cân nhắc một chút sự tình.
Chỉ cần thấy cái biểu tình này của hắn, liền chỉ định có người muốn gặp xui xẻo.
Ngày kế Tô Tịch Nhan khôi phục không ít, Lục Sính đón cô đến phủ thiếu soái dưỡng thương.
Kỳ thật Tô Tịch Nhan là không nghĩ đi phủ thiếu soái, nhưng cô lại không dám nói, sợ chọc giận Lục Sính.
Nằm trên cái giường lớn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nó gợi lên cho cô rất nhiều hồi ức không tốt đẹp.
Tô Tịch Nhan chậm rãi nhắm lại, trong lòng hận Lục Sính hận đến tâm đều ngứa ngái.
Nếu là có thể, Tô Tịch Nhan thật muốn giết chết hắn, sau đó đem hắn bầm thành vạn đoạn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 007 | Ch. 009 → |