Tay hắn bắt đầu xoa nắn bẻ thí
← Ch.006 | Ch.008 → |
Edit: nacapuu
Lục Sính vẫn luôn túc trực bên cạnh Tô Tịch Nhan thẳng đến khi cô tỉnh lại.
"Em đây là làm sao vậy?"
Lục Sính nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Em không biết chính mình bị làm sao à?"
Tô Tịch Nhan vẻ mặt mờ mịt, thoạt nhìn như là cái gì cũng không biết.
Lục Sính có ý nghĩ muốn bóp chết cô, thật sự, loại ý tưởng này thường thường liền sẽ toát ra tới.
Tiếng nghiến răng ken két truyền vào trong tai Tô Tịch Nhan, chớp chớp mắt vẻ mặt vô thố.
Lục Sính sinh khí: "Em trúng độc, em hoài nghi là ai làm?"
Tô Tịch Nhan ngây ngẩn cả người: "Trúng độc? Sao có thể? Người nhà đối xử với em tốt như vậy, ai lại mưu hại em chứ? Khoan đã, chẳng lẽ là họ sợ em thành niên sẽ chấp chưởng Tô gia nên.... ?"
Ánh mắt Lục Sính nhìn về nơi khác, trong lòng tức muốn chết.
Lời vừa nói ra khỏi miệng của Tô Tịch Nhan làm hắn liền minh bạch dụng ý của cô.
"Em xác định là có chuyện như vậy?"
Lục Sính không ngại trên tay mình nhiều thêm mấy cái mạng người, cũng nguyện ý để cô lợi dụng mình, nhưng chính là muốn nghe xem cô là như thế nào để lấp liếm.
Tô Tịch Nhan thở dài: "Trừ bỏ cái này em cũng không thể nghĩ được cái gì khác cả, chẳng lẽ không phải là cái này sao? Có thể là do em suy nghĩ nhiều?"
Cô nghĩ cái lý do này đủ để mọi người tin Tô Bắc Sơn muốn hại chết cô, cô tin vào cái điểm này mới đối với chính mình ra tay tàn nhẫn như thế.
Lục Sính không nói lời nào, Tô Tịch Nhan hốc mắt đỏ lên rồi bắt đầu biểu diễn.
"Không phải là ba ba em đâu, tuy rằng em tồn tại sẽ gây trở ngại đến con đườn của bọn họ, nhưng dù sao đây cũng là ba ba ruột của em mà."
Lục Sính ha một tiếng nói:
"Đừng khóc, nếu không anh liền giết Tô Bắc Sơn."
Tô Tịch Nhan hoang mang rối loạn lắc đầu: "Không được, đó là ba của em."
Lục Sính bị khí cười: "Em nói cũng đúng, vậy giữ hắn lại đi, bằng không lúc chúng ta làm điển lễ kết hôn cũng khó coi."
Một câu nói được Tô Tịch Nhan không khóc nữa.
Trong lòng cô thì điên cuồng kêu gọi không cần.. truyện ngôn tình
Lục Sính cười khẽ: "Bất quá em yên tâm, anh sẽ xả giận cho em, đánh cho hắn tàn phế, đỡ phải để hắn chướng mắt em."
Tô Tịch Nhan sửng sốt nhìn hắn, như là không phản ứng kịp.
Lục Sính vỗ vỗ tay, thực mau Lý phó quan kéo Tô Bắc Sơn mang vào đây.
Liên tiếp bốn phát súng bắn ở tứ chi của Tô Bắc Sơn, thu súng lại, Lục Sính nhìn về phía Tô Tịch Nhan.
"Hả giận không?"
Tô Tịch Nhan run run rẩy rẩy, Lục Sính biết cô đây là đang giả vờ.
Tô Bắc Sơn bị nâng đi xuống, Tô Tịch Nhan thân thể run như cầy sấy.
Lục Sính ha một tiếng: "Không hù chết em chứ?"
Tô Tịch Nhan không hề sợ hãi, chính là cảm thấy đáng tiếc Lục Sính không có giết chết Tô Bắc Sơn, bất quá cứ như vậy cũng tốt, giữ hắn lại để không làm chậm trễ việc cô kế thừa sự nghiệp gia tộc của mình.
Lục Sính đi ra ngoài, Tô Tịch Nhan thở sâu một hơi, suy yếu nằm ở trên giường bệnh nhìn nóc nhà.
Buổi tối Lục Sính lại đến, nằmnằm một lúc cô tưởng muốn đi tiểu, dùng sức ngồi dậy, nhưng thể lực chống đỡ không nổi lại ngã xuống.
"Em muốn làm gì?"
Tô Tịch Nhan hai tay che bụng: "Muốn đi tiểu."
Lục Sính buông văn kiện trong tay ra, thân hình cao lớn đi đến bên giường bệnh.
Khom lưng duỗi tay bế cô lên đi vào phòng vệ sinh.
"Em, em tự mình làm được."
Lục Sính nhướng mày: "Em còn cùng anh chơi cái trò gì mà rụt rè nữa? Toàn thân trên dưới của em anh nơi nào không thấy qua?"
Tô Tịch Nhan không trả lời, Lục Sính một tay ôm cô, tay còn lại thoát quần cô ra.
Đem cô đi tiểu, thanh âm nước chảy làm hắn nghe đến miệng khô lưỡi đắng.
Tô Tịch Nhan chính mình đi tiểu, nhưng tay hắn lại bắt đầu xoa nắn thí bẻ.
"Không cần, anh như vậy làm nước tiểu không ra được."
Lục Sính cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, tay chậm rãi thành thật xuống dưới.
Nhưng vừa tiểu xong rồi, Lục Sính l9ại bế cô đi tới bồn rửa tay.
Bồn rửa tay lạnh băng băng, ngồi bên trên có chút không khoẻ, Tô Tịch Nhan hơi hơi xê dịch mông.
Lục Sính tự cởi quần của mình, Tô Tịch Nhan cảm thấy hắn chính là cái súc sinh, cô đã bị như vậy rồi mà hắn còn nghĩ tra tấn cô.
Ngăn lại cũng vô dụng, đơn giản để hắn muốn làm gì thì làm.
Lục Sính thoát quần cô, tiếp theo cọ sát lên tiểu huyệt, hắn chỉ cọ sát mấy cái vào âm mau thưa thớt nhưng đã cô cả người bắt đầu khô nóng.
Tay không chịu khống chế sờ soạng đi lên, Tô Tịch Nhan xấu hổ và giận dữ kẹp chặt hai chân.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ nacapuuuu
← Ch. 006 | Ch. 008 → |