Còn khóc nữa ta một phát súng bắn chết ngươi
← Ch.005 | Ch.007 → |
Edit: nacapuu
Vào nhà đổi một thân quần áo mộc mạc, đem mình trang điểm thành một thôn cô, trên mặt vẽ thêm một đống mặt rỗ, thấy đều thỏa đáng mới rời đi.
Tô Tịch Nhan đi tới mấy hiệu thuốc, phân biệt mỗi nơi mua một ít phân lượng thạch tín.
Mỗi lần mua một ít phân lượng thạch tín, với cái số lượng này thì không đủ độc chết một người, nhưng hợp lại bên nhau thì vừa đủ rồi.
Tô Tịch Nhan làm việc từ trước đến nay cẩn thận, sẽ không để bất luận kẻ nào bắt được nhược điểm.
Mua dược xong cô lại ở trong thành đi dạo một hồi, lại phân biệt mua một ít son phấn.
Nhiều vô số mua không ít, sau đó vác cái sọt nhỏ trở về.
Trên đường trở về Tô Tịch Nhan thường thường liền quay đầu nhìn xem, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn.
Gần đến nơi, cô lại trốn một bên quan sát một chút, xác nhận không ai mới mở cửa tiến sân.
Nửa giờ sau, Tô Tịch Nhan tay không rời đi, lúc tan học lại quay về Tô công quán.
Đoạn Tuyết Kiều thấy cô trở về liền nhiệt tình chào đón: "Tịch Tịch, đi học có vất vả không, trước lên lầu đổi thân quần áo đi, chờ ba ba con trở về chúng ta liền ăn cơm."
Tô Tịch Nhan gật đầu lên lầu.
Tô Bắc Sơn 7 giờ mới trở về, nói là bị thỉnh đi cục cảnh sát.
Cái chết của Smith không minh bạch, cục cảnh sát phải cho đại sứ quán một lời giải thích thích hợp.
Gọi Tô Bắc Sơn đi qua chính là làm theo phép công, rốt cuộc Lục Sính là con rể tương lai củaTô gia, ai dám không có mắt cùng hắn đối chọi?
Một đám người ngồi xuống ăn cơm, Đoạn Tuyết Kiều hỏi thăm tình huống, khi nói chuyện, luôn nhìn phản ứng của cô.
Đoạn Tuyết Kiều hoài nghi Smith chết Tô Tịch Nhan hẳn là biết được cái gì đó, bất quá lời này lại không thể hỏi ra miệng được.
Tô Tịch Nhan một chén canh uống xong, thần sắc liền thống khổ lên, chiếc đũa trong tay lạch cạch rơi xuống ở trên bàn.
Lý tẩu kinh hô: "Đại tiểu thư?"
Tô Tịch Nhan nghiêng trái ngã phải nằm gục ở trên bàn.
"A!!!"
Tô Tịch Nhã hoảng sợ, Tô Bắc Sơn vội vàng đứng lên kêu người đưa Tô Tịch Nhan đến bệnh viện, Lục Sính nghe tin cũng liền chạy đến.
Tô Tịch Nhan ở bên trong phòng cấp cứu, Lục Sính ánh mắt nhìn về phía những người Tô gia trước mặt.
Đoạn Tuyết Kiều cầm khăn gạt lệ: "Thiếu soái, ngài cần phải điều tra rõ ràng chuyện này, cũng không biết Tịch Tịch ăn cái đồ ăn gì mà dị ứng thành như vậy......"
Cửa phòng cấp bị đẩy ra, Lục Sính lạnh lùng mở miệng: "Cô ấy thế nào?"
Hộ sĩ vội vàng đáp lời: "Tô tiểu thư trúng độc, kiểm tra đo lường máu phát hiện là thạch tín."
Đoạn Tuyết Kiều liền đứng ngồi không yên, Tô Bắc Sơn mở to hai mắt nhìn, những người Tô gia khác một đám sắc mặt thay đổi liên tụcn
Lục Sính trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm: Nha đầu này cư nhiên đối chính mình ra tay tàn nhẫn như thế.
Hắn cười, nhanh chóng móc khẩu súng bên hông, họng súng chỉ về phía Đoạn Tuyết Kiều.
"Thiếu soái, ngài, ngài đây là làm gì? Ta, ta không mưu hại Tịch Tịch, nó tuy rằng không phải do ta sinh ra, nhưng ta vẫn luôn đãi nó như con ruột của mình."
Lục Sính cười khanh khách mở miệng: "Bà xem cô ấy như con ruột mình? Vậy sao bà muốn tìm người muốn huỷ hoại trong sạch của cô ấy? Bà cũng là đối đãi như thế với Tô Tịch Nhã sao?"
Đoạn Tuyết Kiều hoảng sợ nhìn Lục Sính, vội vàng phủ nhận, Tô Tịch Nhã lúc này lại không biết sống chết mà đi lên.
"Thiếu soái, cầu anh xem ở mặt mũi của em mà buông tha cho mẹ em đi."
Lục Sính vẫn là súng lên nòng thì lục thân không nhận, một viên đạn bắn vào cánh tay của Tô Tịch Nhã.
Cô ta chính là dùng tay này kéo trụ cánh tay của Lục Sính.
Trong khoảnh khắc tiếng kêu rên vang lên, Đoạn Tuyết Kiều sợ tới mức dựa vào trên người Tô Bắc Sơn.
"Câm miệng, còn khóc nữa ta một phát súng bắn chết ngươi."
Tô Bắc Sơn bùm một tiếng quỳ xuống: "Thiếu soái, việc này ta nhất định sẽ cho ngài một công đạo rõ ràng."
Lục Sính ha một tiếng, họng súng tối om nhắm ngay nhạc phụ tương lai của mình, khởi động cò súng liền đem Tô Bắc Sơn dọa đến tiểu ra quần.
Phịch một tiếng, Tô Bắc Sơn che lại bả vai ngã xuống đất thống khổ rên rỉ, Lục Sính thổi thổi họng súng: "Nhan nhan không có việc gì các ngươi liền không có việc gì, nếu cô ấy chết, Tô gia các người đều phải chôn cùng......"
Lúc này hộ sĩ bước ra nói kho máu dự trữ không có nhóm máu phù hợp với Tô Tịch Nhan, Lục Sính một phen túm Tô Bắc Sơn lên.
Cường ngạnh đem hắn đưa cho hộ sĩ.
Trên vai ăn một viên đạn, máu chảy không ngừng, này còn phải truyền máu cho Tô Tịch Nhan.
Lúc Tô Bắc Sơn là bị nâng ra, sắt mặt tái xanh cả người thoạt nhìn trạng thái không tốt lắm.
Đoạn Tuyết Kiều cũng không dám khóc, bên kia Tô Tịch Nhã bị thương cũng không dám gọi người đến chữa trị.
Lục Sính không mở miệng, ai dám cho cha con bọn hắn trị thương, nên chỉ có thể gắng gượng.
Nửa giờ sau, Tô Tịch Nhan được đẩy ra, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thoạt nhìn không có chút sinh khí.
Lục Sính trong lòng lộp bộp đau đớn, đẩy cô đến phòng hồi sức.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 005 | Ch. 007 → |