Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiếu Nữ Xinh Đẹp, Gợi Cảm - Chương 36

Thiếu Nữ Xinh Đẹp, Gợi Cảm
Trọn bộ 37 chương
Chương 36
Phiên ngoại 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Shopee


"Viễn Tiêu, tối nay tám giờ bên công ty Gramary của Mỹ sẽ cho người sang đây, giúp tôi hủy bỏ hết mọi việc hôm nay, đồng thời cô cũng chuẩn bị bản hợp đồng đi.."- Tề Lãng vừa chăm chú coi tài liệu vừa hạ lệnh, hắn rất coi trọng chuyện hợp tác giữa hai công ty, tin tưởng nếu thành công sẽ mang lại lợi ích rất lớn và sự phát triển mạnh cho cả hai công ty.

Nghĩ lại chắc tối nay không thể về nhà với vợ yêu, Tề Lãng thầm cười khổ. Gần đây hắn thật sự bận quá, con hắn về nhà đã lâu hắn lại không có thời gian đi chơi với nó, không biết sau này liệu con hắn có gọi hắn là "thúc thúc" không! Mỗi lần hắn thất hẹn, Khải Việt đều không vui, nó sẽ dùng vẻ mặt vô tội ôm Mỹ Mỹ, chăm chú nhìn hắn hỏi."Chú này là ai vậy mẹ?"- Mỗi lần vậy hắn chỉ biết cười khổ, mong có thể đánh nó một trận, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm đó hắn lại luyến tiếc.

Nhớ thì vẫn nhớ, nhưng công việc quan trọng hơn, mấy ngày qua làm việc quần quật hắn cũng nên nghỉ ngơi một chút, nghĩ như vậy liền gọi điện về cho vợ yêu, về trễ cũng phải xin phép, hắn tuy là lãnh đạo ngồi trên cao nhưng vẫn là chồng người ta nha!

Nhìn đứa trẻ ngủ say, Mỹ Mỹ hài lòng nở nụ cười, trẻ con vẫn là trẻ con, chơi đã mệt liền ngủ, thật hạnh phúc!! Nhẹ nhàng ôm con về phòng đặt lên chiếc giường nhỏ, Mỹ Mỹ từ từ đóng cửa lại.

Nhìn thời gian, hơn mười một giờ, cửa vẫn im ỉm, Mỹ Mỹ nấu canh giải rượu bỏ vào tủ lạnh. Nàng biết Tề Lãng hay đi xã giao uống rượu, nàng luôn giúp hắn chuẩn bị ít canh dù hắn có dùng hay không. Nghĩ lại, lúc này hắn cũng tới giờ về rồi chứ, Mỹ Mỹ liền năm trên sô pha vừa coi tivi vừa chờ hắn, mí mắt Mỹ Mỹ càng lúc càng nặng, những hình ảnh trên tivi trở nên mơ hồ, hai mắt nàng khép lại tiến vào mộng đẹp.

Trong phòng nghỉ của tập đoàn Kinh Đế, Viễn Tiêu nhìn người đàn ông tuấn mỹ gần ngay trước mắt, chậm rãi vươn tay run run vuốt nhẹ gương mặt mà mình đã khát vọng từ lâu. Dù trong lúc ngủ, hắn vẫn mê người như vậy.

Viễn Tiêu không ngờ người phụ trách công ty của Gramary lại là bạn của Tề Lãng, hai người nhiều năm không gặp, vừa nhìn thấy nhau đã uống đến say mèm vội vàng ký bản hợp đồng, Tề Lãng cùng bạn bè lảo đảo chia tay, sau đó Tề Lãng cũng ngủ say.

Cảm thụ được sự ấm áp nơi tay, Viễn Tiêu chậm rãi nâng đôi môi đỏ mọng của mình lên, cởi quần áo trên người Tề lãng, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần sau...

Mơ mơ màng màng, Tề Lãng cảm được một luồng hơi ấm quen thuộc, theo bản năng trong văn phòng của Kinh Đế nóng như bốc hỏa, ngược lại ở biệt thự Tề gia căn nhà lại lạnh như nước...

-

Sáng sớm, Tề Lãng theo thói quen thức dậy, không hề thấy thoải mái ngược lại đầu lại như muốn nổ tung. Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, không hiểu mình đang ở đâu. Cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp xa lạ bên cạnh, Tề Lãng quay đầu lại, nhìn một người phụ nữ xa lạ lõa thể, gương mặt hắn liền đen lại.

Ký ức đêm qua dũng mãnh tràn về, hắn chỉ nhớ là cùng bạn bè uống rượu, sao có thể cùng đàn bà khác? Đáng chết!! Xem ra việc gì hắn cũng đã làm, nhưng một chút ký ức cũng không nhớ. Liếc mắt nhìn người phụ nữ, Tề Lãng lạnh như băng bước vào phòng tắm.

Viễn Tiêu mở to mắt, cố cử động thân hình đau nhức, vẻ mặt đỏ bừng thẹn thùng. Thì ra lần đầu tiên lại đau như vậy, nhưng cũng tốt. Tuy chỉ một lần, cũng không phải tới mức ôn nhu thương tiếc, nhưng nàng tin tưởng kiếp này giữa hai người sẽ không thể quên.

Chậm rãi ngồi dậy, Viễn Tiêu đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn Tề Lãng đanh thắt cà vạt, đột nhiên không biết nói gì biết ngây ngốc nhìn Tề Lãng.

Hắn cũng nên chịu trách nhiệm với mình chứ? Nói thế nào, đây cũng là lần đầu tiên, mình lại xinh đẹp, dáng người cũng tốt. nặng lực không kém, hẳn sẽ thích mình, hắn cũng sẽ tốt với mình- Nhìn Tề Lãng, Mỹ Mỹ trầm tư.

Nghe âm thanh nhỏ, Tề Lãng quay đầu lại nhìn Viễn Tiêu ngây ngốc cười, vẻ mặt lạnh như băng, khinh thường bước ra ngoài.

"Tề tổng, tối qua..."- Thấy Tề Lãng không nói tiếng nào bỏ đi, Viễn Tiêu liền gọi hắn lại.

"Tối hôm qua? Tối qua là chuyện này là cô tình nguyện chơi, chưa kể tôi là một người say ngay đến việc mình làm cũng chẳng có ấn tượng làm sao có thể cưỡng bức một người con gái nếu cô không tự nguyện? Chuyện tối qua, cô tốt nhất làm sao đó đừng để bất cứ gì phát sinh.."- Dừng bước, hắn thoáng quay đầu lại nhìn, Tề Lãng không hề lưu luyến bỏ đi.

Nhìn theo bóng Tề Lãng, sắc mặt Viễn Tiêu trắng toát. Hắn nói gì? Hắn sao có thể đối xử với nàng thế? Nàng thương hắn như thế, đem thứ quý giá nhất cho hắn? Hắn... lại vô tình như vậy? Nhìn trên giường vết máu chói mắt, Viễn Tiêu rớt nước mắt không cam lòng.

Tề Lãng chạy như điên về nhà, vừa tiến vào đại sảnh, liền nhìn thấy bóng người mỹ lệ cuộn mình ngủ trên sô pha. Nhìn thấy Mỹ Mỹ chờ mình cả đêm, nhớ tới hành vi của mình tối qua, Tề Lãng trong lòng rất áy náy, khẽ đi đến bên cạnh sô pha cúi đầu hôn Mỹ Mỹ, sau đó cẩn thận ôm nàng lên lầu.

-

Viễn Tiêu không nghĩ đêm đầu tiên lại như vậy, Tề Lãng không hề tỏ ra thương tiếc, sủng ái, còn bảo Kevin đưa nàng về chi nhánh công ty?

Vì sao? Nàng làm sao gì? Hắn chiếm hết tiện nghi, nàng tiền mất tật mang? Nàng không cam tâm, không cam tâm bản thân trả giá như vậy mà không có được gì? Không cam lòng để bản thân trong mắt Tề Lãng không đáng một đồng? Không cam lòng một người cao ngạo có tài sắc như nàng lại không hề được quý trọng?

Nàng không tin hắn đối với nàng không có cảm giác? Cho dù không thích chẳng lẽ ngay cả chút áy náy không có? Tục ngữ nói "Một đêm vợ chồng trăm đêm ân", hai người dù sao cũng đã va chạm xác thịt, dù chỉ là duyên tàn, cũng có tình cảm mà!! Mà hắn? Ngay cả câu lo lắng cũng không có.

Ba ngày, nàng chưa từng gặp mặt Tề Lãng, Viễn Tiêu không muốn buông tay, cứ như vậy mà rời đi. Nghĩ tới đêm đó có lẽ hắn uống quá nhiều rượu nên không có ấn tượng, biết đâu sau khi thấy nét đẹp của nàng hắn sẽ thay đổi. Viễn Tiêu ôm hy vọng cuối cùng chờ xe của Tề Lãng tới suốt mấy giờ, thề nhất định phải thấy hắn. Nàng không cam lòng đổi lấy đêm đầu chỉ là sự đau khổ dành cho bản thân

.

Thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tề Lãng khi đến gần xe, Viễn Tiêu chạy lên chặn đường, tỏ vẻ đánh thương nhìn hắn. Tề Lãng lạnh lẽo nhìn nàng, trong mắt chỉ có căm ghét phẫn hận.

"Tránh đường!"- Lời nói lạnh như băng như bát nước đá vô tình hất vào người Viễn Tiêu, xóa bỏ mọi hy vọng.

"Vì sao lại đối xử với em như vậy? Em đã là người của anh, cũng không muốn phá hoại gia đình, chỉ muốn ở bên anh, cùng anh ở một chỗ, em không mong gì cả em chỉ đơn thuần thích anh"

"Thích tôi? Cô quen tôi được bao nhiêu ngày? Cô hiểu gì về tôi? Tôi nghĩ cô thích tiền và địa của tôi hơn.."

"Không, không có, em không phải người con gái như thế, nếu như vậy sao em có thể cam tâm tình nguyện dâng lần đầu của mình cho anh... đêm đó, là lần đầu tiên, anh cũng biết, nó rất quan trọng với một người con gái..."

"Lần đầu? Như thế thì sao? Tống Viễn, tôi cho cô biết, trên thế giới này ngoài vợ mình, lần đầu tiên cũa những người phụ nữ khác tôi không quan tâm, cho tôi thì sao? Chỉ là tình một đêm mà thôi!! Mặc kệ cô muốn gì, đừng đến chọc điên tôi, tôi sẽ không để ai phá hoại gia đình mình, tôi thà phụ tất cả phụ nữ trên thế giới cũng không phụ vợ mình, đây là một trăm vạn, về sau đừng làm phiền tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí!"- Tề Lãng vung tay mở bóp lấy chi phiếu ném cho Viễn Tiêu, trong mắt hắn, nàng và đám nữ nhân xua nịnh không khác nhau. Khinh thường nhìn nàng, Tề Lãng mở cửa xe lái ô tô rời đi.

"Vì sao? Mình có chỗ nào không tốt? So ra kém cô ta ở chỗ nào"- Nhìn xe càng lúc càng xa, Viễn Tiêu không kiềm được rớt nước mắt, nàng là cô gái 22 tuổi xinh đẹp, chẳng lẽ so với phụ nữ đã ngoài ba mươi kết hôn có con rồi thua kém sao?

Nghĩ đến việc bản thân bị bất công, nghĩ đến lần đầu tiên mình quý trọng biết bao, nghĩ đến lần đầu tiên nàng rung động đổi lấy sự đau lòng, Viễn Tiêu liền đố kỵ, phẫn hận hai mắt ửng đỏ. Dù được rất nhiều người yêu, nhưng nàng chưa từng để đàn ông nào chạm vào, vì chưa có đàn ông nào vĩ đại xứng đáng với nàng, hiện tại có được, người đàn ông này lại không cần?

Tề Lãng, anh nhẫn tâm như vậy đừng trách tôi vô tình!! Tôi không có được anh, cũng không để người đàn bà vừa già vừa xấu kia có được. Nàng siết chặt tờ chi phiếu trong tay. Trên đời này, từ trước tới nay nàng chỉ hưởng thụ những thứ người đàn ông mang lại, chưa từng có người phụ nữ nào phỗng tay trên của nàng, lần này cũng không ngoại lệ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-37)