← Ch.50 | Ch.52 → |
Editor: Serena Nguyen
Ý định của ta là tự cầm thuốc vào cung, đi hoàn thành giao dịch với Tô Mộ Bạch, nhưng Kim Nguyên Bảo lại không đồng ý, cậu ta nói trong cung hung hiểm cực kỳ, Tuấn Hiền vương lại quỷ kế đa đoan, quyết sẽ không để cho ta gặp nguy hiểm lần thứ hai. Nhưng là, người thỏa thuận với Tuấn Hiền vương là ta, cởi chuông phải do người buộc chuông, ta cảm thấy ta là người thích hợp nhất để vào cung.
Lúc hai chúng ta tranh chấp không phân thắng bại, triều đình chợt phái trọng binh bao vây phủ Thừa Tướng.
Chuyện xảy ra đột ngột, cho tới ta cùng Kim Nguyên Bảo cũng bị vây ở trong phủ, Gia Cát Hoành nhanh chóng xoay mòng mòng, nói thầm trong miệng: "Ta biết ngay sẽ xảy ra chuyện, xong rồi xong rồi, lần này toàn bộ xong rồi......"
"Bá phụ ngài đừng nóng vội, ngài lại không làm việc gì trái với lương tâm, triều đình muốn bắt cũng nhất định là nhằm vào ta." Ta ở một bên an ủi ông ấy.
"Ngươi không hiểu, làm quan có ai chưa làm việc trái với lương tâm, nếu Tuấn Hiền vương có tâm làm khó lão phu, lão phu có mười cái đầu cũng không giữ được. Nhớ năm đó lão phu vì thuận lợi thi đậu tiến sĩ, nhét cho thị vệ giữ cửa trường thi ba quả trứng gà, hôm nay nghĩ tới vẫn là hoảng sợ cả ngày......"
Ta: "......"
Mặc dù lão Thừa Tướng lòng tràn đầy rối rắm với ba quả trứng gà kia, nhưng rất dễ nhận thấy Tuấn Hiền vương không hề tính toán chút chuyện nhỏ nhặt đó, tội danh hắn đặt cho Gia Cát Hoành là "phản quốc", toàn phủ từ trên xuống dưới, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả bị bắt, giống lúc vây quét Ngự Phong sơn trang.
Ta cùng Kim Nguyên Bảo làm khách trong tướng phủ, tự nhiên cũng không thể may mắn thoát nạn, bị vồ vào Tông Nhân phủ, chờ đợi thẩm vấn.
"Vô luận như thế nào, phải cùng Tuấn Hiền vương nói điều kiện mới có thể giao đồ ra." Đây là lời trước lúc bị bắt, Kim Nguyên Bảo len lén nói thầm bên tai ta, ta ghi tạc trong lòng.
Quả nhiên, đêm bị bắt, liền có một người sắc mặt âm trầm gặp ta, truyền lời nhắn của Tuấn Hiền vương, bảo ta giao đồ ra.
Ta cười lạnh một tiếng: "Đồ đúng là đang ở trên tay ta, nhưng mà ta lại không muốn cho ngươi, kêu Tuấn Hiền vương tự mình tới lấy."
Người nọ lập tức nổi giận: "Càn rỡ, Vương Gia tôn quý nhường nào, nào phải ngươi muốn gặp là gặp, ngươi chán sống." Dứt lời liền rút trường kiếm trong tay ra, làm bộ muốn mạng của ta.
Uy hiếp nhỏ này ta cũng không them để vào mắt, ta nói: "Ngươi muốn giết chết ta thì hãy mau động thủ, dù sao không lấy được đồ, ngươi cũng sẽ chôn theo ta nhanh thôi."
Mặt của người kia biến sắc, bỗng dưng đổi lại một khuôn mặt tươi cười: "Cô nương, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cô chỉ cần ngoan ngoãn giao đồ ra, ta lập tức thả toàn bộ mọi người, như thế nào?"
"Nếu không bây giờ ngươi liền thả tất cả mọi người, ta sẽ đưa đồ vật cho ngươi."
"Chát!" Một cái tát hạ xuống trên mặt ta, đau rát, "Ngoan ngoãn nghe lời cho ta, mạnh miệng với ta đúng không? Vương Gia ra lệnh không được động vào ngươi, nhưng là lão tử có biện pháp cho ngươi giao đồ ra." Hắn nói xong, cười lạnh, lôi ta vào trong hình phòng.
Ta cho là hắn chuẩn bị khiến ta sống không bằng chết, nhưng chưa từng nghĩ đến, trong hình phòng đều là từng gương mặt quen thuộc ư: Hoắc Đạt, Thanh Sơn...... Còn có Kim Nguyên Bảo! Đie danl equ ydo on! Chỉ thấy tất cả bọn họ đều bị treo ngược lên hình giá, Kim Nguyên Bảo bị thương nặng nhất, ngực bị roi kéo lê từng vết máu, thê thảm không nỡ nhìn.
Lúc này ta liền khóc, túm lấy tên kia kêu: "Ngươi làm gì đấy, mau thả bọn họ ra!"
"Ngươi giao đồ ra đây, ta liền thả người." Người nọ buông tay ra, "Nếu không, ta sẽ cho ngươi nhìn tận mắt đám người này bị đánh đến chết ở trước mặt ngươi."
"Đồ điên!" Ta đẩy hắn ra, xông tới chỗ Kim Nguyên Bảo, lại bị tên kia giữ thật chặt lại.
Kim Nguyên Bảo ngẩng đầu lên, cho ta một cái ánh mắt, giống như đang nói với ta, không thể mềm lòng, quyết không thể.
Bên tai truyền tới giọng người nọ cười ha ha: "Xem ra ngươi quan tâm nhất chính là tên này, vậy thì xuống tay từ cậu ta, người đâu, dùng hình cho ta!" Hắn ra lệnh một tiếng, ngục tốt phụ trách hành hình liền cầm lên bàn ủi nung đỏ, dí vào ngực Kim Nguyên Bảo.
Xèo xèo......
Trong nhà tù tràn ngập mùi khét, Kim Nguyên Bảo cắn răng, một tiếng cũng không kêu, ta lúc ấy liền sụp đổ, lớn tiếng khóc: "Ngươi là đồ súc sinh, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
"Đau lòng? Đau lòng thì ngoan ngoãn giao đồ ra đây, ai cũng sẽ không chịu khổ." Người nọ hả hê nói.
Lúc ấy ta thật sự nghĩ cứ giao đồ ra thôi, nhưng lời Kim Nguyên Bảo nói với ta còn bên tai, ta nhất định phải làm được. Nhưng là, Kim Nguyên Bảo thì phải làm sao? Phái Thanh Thương làm thế nào? Ta quyết không thể trơ mắt nhìn bọn họ cứ như vậy chết đi, lúc này không thể khóc, phải tỉnh táo, ngàn vạn lần phải tỉnh táo...... Ta càng không ngừng tự nhủ những lời này ở trong lòng, chợt nảy ra một ý tưởng, nghĩ tới biện pháp.
Ta nói: "Được, ta cho ngươi biết đồ ở đâu."
"Tiểu Bắc!" Rốt cuộc Kim Nguyên Bảo hô lên một tiếng, hết sức muốn ngăn lại ta.
"Vậy mới ngoan chứ." Người nọ đã được như nguyện, tự nhiên buông lỏng cảnh giác, "Nói mau, ta lập tức thả bọn họ."
"Lời ngươi nói có thể tin?" Ta ngẩng đầu lên, hỏi cậu ta.
"Đó là tất nhiên."
"Ta không tin lời ngươi nói, ta muốn ngươi lập tức thề."
"Nha đầu này phiền như vậy?" Đối phương có chút không bình tĩnh.
Mà thái độ của ta lại hết sức cứng rắn: "Ngươi thề thả bọn họ, ta mới nói cho ngươi biết địa điểm, ta không tin được bọn người xấu các ngươi."
Người kia nghiêm túc: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng có mở miệng là người xấu, ta cũng là phụng mệnh làm việc, nếu như ngươi khăng khăng muốn ta thề, ta thề cũng được." Dứt lời, rốt cuộc buông ta ra, giơ tay lên bên đầu, "Ngọc hoàng ở trên cao, Mã Đức ta thề......"
Hắn còn chưa nói hết lời, ta đã thừa dịp bất ngờ, cầm lấy chủy thủ ở một bên, không nói hai lời, chĩa vào bụng của mình.
Việc này khiến Mã Đức trợn tròn mắt tại chỗ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Mới vừa rồi ngươi nói Tuấn Hiền vương hạ lệnh không cho phép động đến ta phải không? Phụng mệnh làm việc thật sao?" Ta mắt lạnh nhìn hắn, "Như vậy nếu như mà ta chết rồi, ngươi liền không thoát được quan hệ, đến lúc đó người đã chết, đồ cũng không lấy được, ta thật ra muốn nhìn một chút ngươi làm sao mà báo cáo với người trên?"
Mã Đức luống cuống: "Ngươi...... Ngươi không phải dọa ta, tiểu nha đầu, chủy thủ này sắc bén như vậy, đâm vào rất đau, ngươi nên hiểu rõ."
"Cũng không không cần dọa ta, trong lòng ta rất rõ ràng, thay vì ở chỗ này nhìn mọi người chết, không bằng ta chết trước một cách sảng khoái." Nói xong, ta liền không chút do dự từ từ đâm vào bụng mình.
"Tiểu Bắc!" "Chưởng môn!"......
Vô số tiếng gào vang lên ở bên tai ta, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, ta đau đến thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, mà ta cắn răng chống được. Đây là một ván cờ, sống chết đối với ta mà nói là chuyện sớm hay muộn, ta có lòng tin dùng mạng của ta đánh thắng ván này.
"Dừng tay!" Mã Đức quả nhiên thỏa hiệp, "Ngươi... ngươi mau dừng tay, ta lập tức bẩm báo Vương Gia, ngươi đừng cử động, ta van ngươi!"
Kim Nguyên Bảo, ta không cho ngươi thất vọng, rốt cuộc...... Rốt cuộc ta cũng làm được......
Ta rút đao ra vứt trên mặt đất, quay đầu lại liếc nhìn Kim Nguyên Bảo, khóe miệng cố gắng kéo lên, thử cho cậu ta một nụ cười trấn an ta không sao, nhưng cuối cùng vẫn là trước mắt bỗng tối sầm, vô lực té xuống.
← Ch. 50 | Ch. 52 → |